Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh

Chương 427

 

 Đối mặt với sức mạnh cường ngạnh của Chân Tiên, cho dù sở hữu Hoang Thần giáp nhưng Trần Mục cũng vẫn liên tiếp tháo chạy, hắn hiểu rõ chênh lệch giữa hai người, nếu như không nhờ có Hoang Thần giáp thì không biết hắn đã chết bao nhiêu lần. 

 Chỉ vỏn vẹn trong hai nhịp thở, Hoang Thần giáp đã xuất hiện rất nhiều vết nứt, Trần Mục mạnh mẽ vung kiếm chém ra, kiếm quang tử sắc xuyên không bay xa. 

 Mục tiêu của tia kiếm quang này không phải Từ Khiếu mà là Cổ Lão Trận Pháp ở đằng xa. 

 Chính là Tiên Môn được trận pháp mở ra. 

 Khóe miệng Từ Khiếu mang theo nụ cười lạnh, hắn ta nghĩ rằng Trần Mục muốn phá hủy trận pháp, muốn thông qua việc đóng cửa Tiên Môn để ép hắn rút lui: “Si tâm vọng tưởng.” 

 Trong chớp mắt. 

 Từ Khiếu đã cắt đứt tia kiếm quang kia. 

 Trần Mục chỉ muốn tranh thủ chút thời gian này. 

 Hắn giơ cao Thanh Vân kiếm, kiếm phong chỉ thẳng lên bầu trời, hắn muốn thử xem Tam Táng Kiếm Điển vừa lĩnh ngộ được, kiếm đầu tiên, Táng Thiên Địa. 

 Trong tích tắc, thiên địa biến sắc. 

 Đại địa trở nên hoang vu với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, bầu trời xanh thẳm dần dần trở nên mờ tối. 

 Từ Khiếu hồi thần lại, hắn ta cũng thi triển tiên kỹ, tiên kiếm trong tay giải phóng kim quang chói lọi. 

 Sau khi Từ Khiếu thi triển tiên kỹ còn giành được cơ hội xuất thủ trước. 

 Kiếm quang khủng khiếp phá không bay đến, Tổ Long Kim Lân ngăn trước người Trần Mục, một tiếng ầm vang, Tổ Long Kim Lân thậm chí không xuất hiện bất kỳ dấu vết nào. 

 “Chết tiệt!” 

 Từ Khiếu cảm nhận được khí tức nguy hiểm, hắn thuấn di đến bên cạnh Trần Mục, muốn ngăn cản. 

 Trần Mục không đợi một kiếm này tích đủ sức mạnh đã chém thẳng vào Từ khiếu xuất hiện trước mặt mình, Từ Khiếu vung kiếm để chặn nhưng sức mạnh đáng sợ đã nghiêng qua bay đến, hắn ta bị nổ bay ra hàng ngàn trượng, ngọn núi lớn phía xa cũng bị va đến sụp đổ. 

 Nửa người Từ Khiếu chôn trong đống phế tích. 

 Trần Mục đã lao tới, mũi kiếm của Thanh Vân kiếm mang theo quang mang sáng chói, hắn chuẩn bị dùng Trích Tinh Kiếm Kỹ để kết thúc. 

 “Ha ha ha...” 

 Từ Khiếu đột nhiên cười phá lên. 

 Trần Mục cảm nhận được hàn ý, trong nháy mắt hắn tới gần lại lần nữa bị kéo vào dị không gian của Từ Khiếu. 

 Trong sa mạc, Từ Khiếu chế giễu nói: “Không tồi, thực sự rất giỏi, tuổi tác còn nhỏ nhưng đã có sức lực sánh ngang với Kiếm Quân đỉnh phong, ta cũng không dám để cho ngươi sống.” 

 Trần Mục đoán được gì đó, khi hắn lấy ra Tổ Long Kim Lân, Từ Khiếu đã tự nổ tung, năng lượng kinh khủng lan ra, không gian vặn vẹo vỡ tan. 

 Năng lượng kinh khủng tràn ngập toàn bộ không gian, cho dù là Tổ Long Kim Lân cũng không thể chống lại hoàn toàn. 

 Nhưng Trần Mục vẫn còn Hoang Thần giáp và tiên y của vị hôn thê tặng, hắn chống lại năng lượng đáng sợ, còn sống từ dị không gian rơi vào Thánh Nguyên tông. 

 Cũng may là trang bị phòng vệ của Trần Mục rất dày, hắn thu lại bộ Hoang Thần giáp rách nát, bộ giáp trụ này chỉ cần có đủ năng lượng là có thể khôi phục. 

 Cường giả phía sau Tiên Môn đang run rẩy. 

 Trần Mục hờ hững nhìn vào Tiên Môn, nhàn nhạt nói: “Ta ở nhân gian, ai dám đến chiến?” 

 “Tứ trưởng lão sắp đến rồi, có gan thì đừng chạy.” Giọng nói tức giận truyền đến từ Tiên giới. 

 Trần Mục sau khi nghe xong thì cảm thấy không ổn, nếu lại đến thì thật sự phải tháo chạy, hắn lập tức phá hỏng trận pháp của Thánh Nguyên tông, ngay sau đó Tiên Môn khép lại. 

 Trần Mục thu hồi Thanh Vân kiếm, hắn nhìn Thánh Nguyên tông hoang vu, vùng đất vốn bị đóng băng bưởi sương giá vẫn có đầy cây cối xanh tươi, thế nhưng bây giờ chỉ còn là hoang vu. 

 Tất cả sức sống đều đã biến mất, giữa thiên địa một mảnh tĩnh mịch, im lặng đến đáng sợ. 

 Khi hắn sử dụng Táng Thiên Địa, cảm giác có thể không ngừng hấp thụ sinh cơ giữa thiên địa. 

 Chiêu đó rất đáng sợ, giống như chỉ cần liên tục tích lực là có thể hấp thu vô hạn sinh cơ giữa thiên địa, uy lực có thể thăng cấp vô hạn. 

 Sự tàn phá đối với môi trường của chiêu này rất đáng sợ, sinh cơ trong bán kính mười dặm đều biến mất không còn. 

 “Chiêu thức thật khủng khiếp!” Thần sắc Trần Mục nghiêm nghị, Táng Thiên Địa không thể sử dụng tùy tiện. 

 Trần Mục không có thời gian thu dọn chiến trường, Dĩnh Dĩnh hôn mê bất tỉnh, hắn vội chạy về thuyền chiến để trông nom muội muội. 

 Trần Mục trở lại chiến thuyền. 

 Hắn ôm lấy Trần Dĩnh từ trong tay Bạch Thanh Hoan. 

 Trần Dĩnh vẫn hôn mê bất tỉnh như cũ, Trần Mục không cưỡng ép muội muội tỉnh lại, sợ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vật chất hồng sắc trong cơ thể nàng ta càng lúc càng nhiều, đây là nguyên nhân chủ yếu dẫn đến việc thân thể nàng ta nóng lên. 

 Vật chất hồng sắc là huyết mạch của Thần tộc, Trần Mục cũng không thể xác định được thông tin cụ thể. 

 Bạch Thanh Hoan kể lại những chuyện đã trải qua cho Trần Mục: “Dĩnh Dĩnh có thể đã gặp phải nguy hiểm, phát động cấm chế trong cơ thể, năng lượng trong cơ thể con bé xuất hiện như suối trào.” 

 Trần Mục nghiêm túc nói: “Ta mang Dĩnh Dĩnh đến Lăng Vân tông, Bạch tỷ, ngươi dẫn Tiểu Thất về trước đi.” 

 Hắn ôm lấy Trần Dĩnh phá không đi xa. 

 Tiểu Thất không đi theo, sợ làm vướng chân. 

 Bạch Thanh Hoan không nhịn được thở dài, nàng ta không trực tiếp quay trở lại Hoang Châu mà dẫn theo Tiểu Thất quay lại chiến trường, dọn dẹp sạch sẽ Thánh Nguyên tông rồi mới rời khỏi. 

 Trạng thái của Trần Dĩnh thật sự không tốt, chỉ có sư tỷ và sư tôn mới có thể biết được tình hình thế nào, Trần Mục chạy đến Nam Hoang với tốc độ nhanh nhất. 

 Khương Phục Tiên nhìn Trần Dĩnh đang hôn mê, đôi mắt đẹp hơi nheo lại, Trần Mục lo lắng nói: “Sư tỷ, Dĩnh Dĩnh gặp nguy hiểm, sau đó chính là trạng thái này!” 

 “Đừng lo lắng.” 

 “Kiểm tra sinh mệnh của Dĩnh Dĩnh rất ổn định.” 

 Bàn tay mảnh khảnh của Khương Phục Tiên mang theo ánh bạc, nàng ta đỡ trán của Trần Dĩnh, một lúc sau cơ thể của Trần Dĩnh bắt đầu dần hạ nhiệt.

Bình Luận (0)
Comment