Chương 439: Chân Thành Đối Đãi (2)
Khương Phục Tiên cũng nhìn thấy cảnh tượng kỳ quái, một người trẻ tuổi đẹp trai giống như Trần Mục buộc dây thừng vào rồi từ chỗ cao nhảy xuống dưới, sau đó sợi dây thừng kia bị đứt.
Những ký ức này rất kì lạ, Khương Phục Tiên không khỏi hoài nghi, đây là ký ức của phu quân ta?
Trần Mục vốn muốn đóng kín ký ức của kiếp trước, nhưng sau khi suy xét cẩn thận thì vị hôn thê không giữ lại gì với hắn, chính mình cũng không muốn giấu nàng ta.
Khương Phục Tiên có chút hỗn loạn, những ký ức này rốt cuộc là có chuyện gì? Nàng ta đã từng nhìn thấy kiếp trước của Trần Mục trong Luân Hồi thạch, bóng dáng kia uy áp chư thiên, ngay cả nàng ta cũng cảm thấy áp lực, những ký ức này tuy rằng kỳ lạ nhưng lại rất bình thường.
Nàng ta từng hoài nghi Trần Mục là đại năng chuyển thế, nhưng tiền thế của hắn rất bình thường, đến từ một nơi kỳ lạ.
Ký ức của vị hôn thê rất nhiều, Trần Mục muốn xem hết phải mất thời gian rất dài, nhưng rất nhanh Khương Phục Tiên đã xem hết ký ức tiền thế của Trần Mục, sau đó nàng ta xem lại lần thứ hai, lần thứ ba...
Thần hồn hai người hòa vào nhau, bọn họ có thể cảm nhận được dao động cảm xúc của đối phương, Khương Phục Tiên đầu tiên là chấn kinh, sau đó là phẫn nộ, cuối cùng lại cười lớn.
Có thể là do kiếp trước hắn chết quá vô lý.
Nửa ngày sau, năng lượng của tiên quả đã bị bọn họ luyện hóa, nguyên thần của Trần Mục dần dần ổn định, Khương Phục Tiên không ngừng xem đi xem lại ký ức của hắn vô số lần, sau đó thần hồn của nàng ta trở về thức hải của mình.
Trần Mục và Khương Phục Tiên ngồi khoanh chân đối diện nhau, bọn họ đồng thời mở mắt ra, bốn mắt nhìn nhau, Trần Mục lên tiếng trước: “Sư tỷ, nàng sẽ không đánh ta chứ?”
Vẻ mặt Khương Phục Tiên mang theo sương giá, nàng ta nghiến răng, biểu cảm vừa hận vừa yêu có chút đáng yêu.
Trần Mục nghiêm túc nói: “Sư tỷ, kiếp trước của ta rất xui xẻo, gặp phải nàng là may mắn lớn nhất trong kiếp này của ta, nếu như nàng không vui thì cứ đánh ta.”
Khương Phục Tiên ôm mặt, ấm ức nói: “Ta ngốc thật, đứa trẻ ba tuổi làm gì có chuyện thông minh như thế...”
Trần Mục vội vàng ôm vị hôn thê, an ủi nói: “Sư tỷ, nàng đừng khóc, đều tại ta không tốt, sau này ta tuyệt đối sẽ không giấu nàng chuyện gì nữa.”
“Hừ, cho dù chàng làm người hai kiếp, chàng cũng không chơi lại sư tỷ đâu.” Khương Phục Tiên buông tay xuống, lộ ra nụ cười vui vẻ.
Trần Mục nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Khương Phục Tiên, trầm giọng nói: “Sư tỷ, nàng dọa ta sợ đấy.”
“Có muốn ta gọi chàng là lão công không?” Khương Phục Tiên nhìn vào mắt Trần Mục, mỉm cười hỏi.
“Được thôi.”
“Chàng nghĩ đẹp thật.”
Khương Phục Tiên đắc ý nhướng mày.
Trong lòng Trần Mục bỗng nhiên thoải mái hơn rất nhiều, có lẽ không nói với vị hôn thê là lựa chọn tốt nhất.
Người Khương Phục Tiên thích chính là Trần Mục, không để ý kiếp trước hắn như thế nào, nhưng bóng dáng trong Luân Hồi thạch kia thì phải giải thích như thế nào?
Trần Mục ôm lấy vị hôn thê, dịu dàng nói: “Sư tỷ, nàng không cần phải vì ta mà độ kiếp, nếu như nàng muốn về nhà thì ta có thể cùng nàng quay về.”
Thần hồn hai người dung hợp, Trần Mục biết được rất nhiều bí mật của Khương Phục Tiên, những bí mật này chỉ có một mình Trần Mục biết, bao gồm cả thân thế của nàng ta.
Khương Phục Tiên đến từ tinh không, đến nhân gian chỉ là để rèn luyện, nàng ta hoàn toàn không cần phải độ kiếp nhưng vì muốn giúp Trần Mục mà nguyện ý mạo hiểm vì hắn.
“Sư tỷ biết chàng sẽ đi cùng ta, cho nên ta phải độ kiếp vì chàng, trên người chàng có thiên mệnh gia trì, xác suất độ kiếp thành công cao hơn ta.”
Nàng ta cũng đã từng xem cuộc nói chuyện giữa Trần Mục và tổ tiên của Trần gia, biết được có lẽ có mảnh vỡ của Thiên Đạo trên người vị hôn phu, thứ này không thể nhìn thấy bằng mắt thường, so với huyết mạch Thần tộc thì còn nghịch thiên hơn.
“Sư tỷ, ta không muốn nàng mạo hiểm.”
“Yên tâm, cho dù thất bại thì ta cũng có thể dựa vào huyết mạch Thần tộc mà sống lại từ trong thiên kiếp.”
Khương Phục Tiên biết Trần Mục đau lòng cho mình, mặc dù hắn đã sống hai kiếp nhưng số tuổi cộng lại cũng không đủ bằng số lẻ của nàng ta, là một vị hôn thê, việc nàng ta có thể làm chính là chăm sóc thật tốt cho vị hôn phu.
Trần Mục hôn lên trán của vị hôn thê, Khương Phục Tiên vừa cười vừa nói: “Về Trần gia đi.”
“Ta hái vài trái tiên quả trước đã.”
“Đây chính là đồ tốt, để ở đây cũng lãng phí, mang hết toàn bộ đi.”
Khương Phục Tiên cười đề nghị, Trần Mục dùng niệm lực hái xuống lượng lớn tiên quả kim sắc, những tiên quả này có thể làm tăng cường độ của nguyên thần lên rất nhiều lần.
Gió bắc mang theo gió tuyết bao phủ Cửu Thiên Huyền Nữ miếu, Trần Mục và Khương Phục Tiên trở lại thuyền tiên, bọn họ tiếp tục đi đến Trần gia ở Bắc Hoang.
Trần Mục và Khương Phục Tiên ngồi đối diện nhau khoanh chân tu luyện, hơi thở của bọn họ giao nhau, thần hồn đan xen.
Trên người nàng ta chỉ có hai phần lễ vật, là dành cho Trần Hạo và Tạ Nhã, lần trước đến bái phỏng Trần gia vẫn chưa gặp bọn họ nên cũng chưa đưa được.
Trần Mục dịu dàng nói: “Sư tỷ, xem như người nhà mình cứ thoải mái đến là được, không cần để ý.”
Khương Phục Tiên lấy ra mấy bộ áo váy để Trần Mục đề cử: “Sư tỷ, tỷ mặc cái gì cũng đều đẹp cả, nếu nhất định phải chọn thì bộ áo váy màu tím nhạt này rất đẹp.”
“Vậy thì mặc bộ này.” Khương Phục Tiên thay chiếc váy tuyết chạm đất dày nặng bằng chiếc áo váy màu tím nhạt, trông giống như tỷ tỷ nhà bên vậy.