Chương 478: Cự Thần binh (1)
Huyết mạch Thần tộc trong cơ thể bọn họ không nồng đậm, có thần lực không mạnh đến trình độ đáng sợ, trung niên mặc áo giáp màu đen cầm đầu cùng lão giả gù tóc trắng vô cùng mạnh, huyết mạch Thần tộc trong cơ thể tương đối nồng đậm, có thần lực cực kỳ khủng bố.
Vượt xa Kiếm Tiên Trần Mục từng gặp.
Trần Mục bây giờ xưa không bằng nay, hắn cũng không sợ cường giả Thần tộc trước mắt.
Bên trên chiến thuyền màu đen, lão giả tóc trắng cười híp mắt nhìn Khương Phục Tiên, âm thanh khàn giọng nói: "Tiểu nữ oa, ngươi chính là nữ nhi của Đông hoàng?"
Trên mặt Khương Phục Tiên mang theo hàn sương, không trả lời, Trần Mục có thể khẳng định, bọn họ không phải người của Khương gia, bởi vì huyết mạch trong cơ thể cũng khác nhau.
Trên mặt trung niên mặc áo giáp màu đen nở nụ cười chế giễu: "Ta cảm thấy huyết mạch Thần tộc của nàng ta trên Thất phẩm, may mà hiện tại nàng ta vẫn là thân thể phàm nhân, bằng không một ngón tay cũng có thể nghiền ép ngươi và ta."
Lão giả tóc trắng trầm giọng nói: "Tiểu nữ oa, khoanh tay chịu trói, bọn ta sẽ không làm khó ngươi."
Toàn thân Khương Phục Tiên tràn ngập ánh bạc, nháy mắt áo giáp kim sắc bao trùm cả cơ thể, trong mắt nàng ta ẩn chứa hàn ý, giống như nữ Võ Thần, tư thế hiên ngang, Băng Hồn cùng Tuyết Phách bay lơ lửng ở bên cạnh.
Trung niên mặc áo giáp màu đen cười lạnh nói: "Còn khá bướng bỉnh, ngươi cho rằng thức tỉnh huyết mạch Thần tộc liền có thể muốn làm gì thì làm, có thể lấy nhục thể phàm thai chống chọi với cơ thể của thần?"
Khương Phục Tiên không phí lời với bọn chúng, tiêu sái nhấc Băng Hồn lên, kiếm quang kim sắc xé rách không gian, lão giả tóc trắng giơ bàn tay lên, tấm chắn ố vàng ngăn cản công kích đáng sợ này.
Tay của lão giả tóc trắng khẽ run: "Tiểu nữ oa, sức mạnh này của ngươi đã tới gần Chân Thần, không hổ là nữ nhi của Đông hoàng, huyết mạch nghịch thiên!"
"Bắt giữ nàng ta!"
Cường giả mặc áo giáp màu đen lạnh lùng nói.
Bên trên chiến thuyền vọt ra mười mấy người vây quanh thuyền tiên, Khương Phục Tiên và Trần Mục đồng thời xuất kích, đối mặt với sự bao vây của Thần tộc chưa biết, bọn họ không hề e ngại.
Tới gần ánh bạc của Khương Phục Tiên, sức mạnh của bọn họ cũng sẽ bị yếu đi, ở trước mũi nhọn của Băng Hồn cùng Tuyết Phách, không ngừng có cường giả Thần tộc đẫm máu.
Hai tay Trần Mục bao trùm Kim Lân, tay phải cầm Xích Long Thần Mâu, tay trái nắm Thanh Vân kiếm, hắn dễ dàng chém giết cường giả Thần tộc lao tới trước mặt, thế như chẻ tre, nháy mắt giết cho cường giả Thần tộc sợ hãi.
Trung niên mặc áo giáp màu đen cùng lão giả tóc trắng chú ý tới Trần Mục, vừa rồi lực chú ý của bọn họ đều đặt trên người Khương Phục Tiên, trái lại là xem nhẹ sự tồn tại của hắn.
Không nghĩ tới Trần Mục cư nhiên lại thần dũng như thế, lão giả tóc trắng trầm giọng nói: "Hai cánh tay hắn có thần lực của Chân Phượng cùng Chân Long, rất thú vị."
Trong cơ thể tu tiên giả bình thường rất khó nắm giữ hai loại thần lực khác biệt, ở trong nội bộ Thần tộc nắm giữ hai loại thần lực đều là sự tồn tại giống như phượng mao lân giác, bọn họ không khinh thường Trần Mục nữa.
Trần Mục và Khương Phục Tiên nghiền ép cường giả Thần tộc mà bọn họ phái ra, trung niên mặc áo giáp màu đen trầm giọng nói: "Tiêu lão, hay là thông báo với Chiến Vương, phòng ngừa vạn nhất."
"Không cần!"
"Có thể sẽ dẫn cường giả Khương gia tới."
Lão giả tóc trắng lắc đầu, bọn họ lâm thời nhận được nhiệm vụ này, chuẩn bị không đầy đủ, rất nhiều đội ngũ phân tán tại các nơi trong tinh không chuẩn bị ngăn cản Khương Phục Tiên.
Thực lực của bọn họ không tính là nổi bật trong tất cả đội ngũ, chỉ là may mắn đụng phải Khương Phục Tiên.
Lão giả tóc trắng biết được một ít bí mật, phát hiện quỹ tích di chuyển của bọn họ ăn khớp với đường đi tiến về bến bờ vũ trụ của Hoang Thần điện năm đó, cho nên chặn đánh ở chỗ này, không nghĩ tới bọn họ lại thật sự gặp được.
Bắt được Khương Phục Tiên, có thể thu được rất nhiều chỗ tốt, đương nhiên bọn họ sẽ không dễ dàng buông tha nàng ta, càng sẽ không nhường chỗ tốt như vậy cho những người khác.
Lão giả tóc trắng đích thân ra tay, tay ông ta nắm kiếm gỗ ố vàng, kiếm gỗ bắn ra mấy chục đạo dây leo, không ngừng đan xen quấn quanh, giống như lưới võng.
Khương Phục Tiên buông Băng Hồn ra, ngay sau đó nắm chặt Tuyết Phách, lúc trọng kiếm vung vẩy, không gian vặn vẹo, tiếng nổ vang lên, lực công kích của nàng ta nháy mắt tăng lên gấp bội, dây leo lao tới trước mặt bị chém đứt.
Lão giả tóc trắng vọt tới gần, Hoàng Mộc kiếm cùng Tuyết Phách va chạm, Khương Phục Tiên bị giam chân.
Cường giả mặc áo giáp màu đen tay cầm đại kích u ám, hắn ta chuẩn bị liên hợp với lão giả tóc trắng để đối phó Khương Phục Tiên.
Bỗng nhiên, tiếng sấm kinh động vang lên, một đạo hàn mang đánh tới, cường giả mặc áo giáp màu đen không thể không tránh.
Đinh!
Hai thanh thần binh không ngừng va chạm, không gian không ngừng vang lên tiếng nổ, không gian vặn vẹo, cường giả Thần tộc chung quanh cũng không dám tới gần.
"Ngụy Thần cũng muốn đấu với ta?" Cường giả mặc áo giáp màu đen cười lạnh, hắn ta thôi động huyết mạch Thần tộc trong cơ thể, giữa lông mày xuất hiện tộc văn màu đen thô sơ.
Đại kích u ám và Xích Long Thần Mâu va chạm lần nữa, lần này Trần Mục bị bắn ra mấy chục trượng, sức mạnh của đối phương đột nhiên tăng vọt mấy lần.
Cường giả mặc áo giáp màu đen thừa cơ phóng ra thần lực cường đại, đại kích lần nữa rơi xuống, u quang đáng sợ phá không mà đến, Trần Mục không lựa chọn kiên quyết đỡ lấy, trực tiếp dùng Tổ Long Kim Lân ngăn lại.