Huyền Vận Thần hậu hơi nghi hoặc một chút, Khương Phục Tiên tỉ mỉ kể một lượt về chuyện hôn ước.
"Có lẽ là trong tối tăm tự có thiên ý, nhưng từ nhiều năm trước trời đã mất rồi, Thiên Đạo sụp đổ, hôn ước của các ngươi có phải thiên ý hay không còn rất khó nói."
Khương Phục Tiên tin chắc đây là thiên ý, nàng ta biết bí mật của Trần Mục, chỉ là không thể nói ra.
Hôn ước là do hệ thống an bài, tổ tiên của Trần gia từng đề cập tới, trên người Trần Mục có mảnh vỡ Thiên Đạo.
Đoán chừng hệ thống chính là hóa thân của Thiên Đạo, Trần Mục có thiên mệnh chống đỡ, người mang thiên đại khí vận, bởi vì Thiên Đạo sụp đổ, chỉ còn lại mảnh vỡ, cho nên chỉ có thể thông qua việc đánh dấu để thu hoạch được tạo hóa.
Khương Phục Tiên dịu dàng nói: "Mẫu hậu, chúng ta không nói việc này nữa, ngài đừng tức giận hại sức khỏe."
Huyền Vận Thần hậu cười lắc đầu: "Phục Tiên, mẫu thân không tức giận, chúng ta đưa con đến hoàn cảnh lạ lẫm, truy cứu nguyên nhân đều là lỗi của chúng ta."
Trần Mục nhìn mẫu nữ các nàng trò chuyện, không dám xen vào, chỉ có thể yên lặng lắng nghe.
Trên mặt Khương Phục Tiên nở nụ cười nói: "Mẫu hậu, nếu như không có quyết định ban đầu của các ngài, có lẽ ta đã không gặp được tiểu sư đệ, ta còn muốn cảm tạ các ngài."
Huyền Vận Thần hậu chỉ có thể cười khổ, sau đó nghiêm túc nói: "Chuyện hôn ước, không thể công bố ra ngoài, còn có các ngươi sau này không được phép ở chung phòng nữa."
Phía sau lưng Trần Mục phát lạnh, hắn nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Huyền Vận Thần hậu, giống như rơi vào hầm băng.
Khuôn mặt Khương Phục Tiên phiếm đỏ như ráng chiều, không nghĩ tới mẫu thân vậy mà lại biết việc này.
"Vâng, mẫu hậu." Khương Phục Tiên không có xoắn xuýt với chuyện này, Huyền Vận Thần hậu không chia rẽ bọn họ đã là kết quả tốt nhất rồi.
Trần Mục thầm thề dưới đáy lòng, sớm muộn cũng phải trở thành chúa tể mạnh nhất thế gian.
Khương Phục Tiên chợt nhớ tới một việc, trầm giọng nói: "Mẫu hậu, ta ở Lan Hải Tiên Cảnh nhân gian đụng phải tiên tử trở về từ chỗ sâu trong tinh không, nàng ta nói chỗ sâu trong tinh không cần sự trợ giúp của thần quốc."
Nghe vậy, đôi mắt Huyền Vận Thần hậu ngưng lại: "Dựa theo ước định, phụ hoàng con cần phải đến chỗ sâu trong tinh không chinh chiến, nhưng ông ấy không tới."
"Tại sao?"
Khương Phục Tiên có phần nghi hoặc.
Huyền Vận Thần hậu trầm giọng nói: "Bởi vì phụ hoàng con muốn thống nhất Thần Vực, san bằng cấm địa."
Trần Mục và Khương Phục Tiên hơi kinh ngạc.
"Nếu như phụ hoàng con rời khỏi Đông Thần quốc, tình cảnh của chúng ta ở Thần Vực sẽ rất không ổn, nếu như thống nhất Thần Vực, ông ấy giao Thần Vực lại cho hai tỷ đệ các con, thì sẽ có thể yên tâm tới chỗ sâu trong tinh không chinh chiến."
Huyền Vận Thần hậu tràn đầy chờ mong với Khương Phục Tiên.
"Rất nhiều năm về trước ta và phụ hoàng con đã bàn bạc về tương lai của Đông Thần quốc, nếu như Thần Vực thống nhất, con chính là Nữ đế của Thần Vực, Vũ Thần sẽ phụ trợ con, Thần tộc sẽ được phục hưng dưới sự chỉ huy của các con." Huyền Vận Thần hậu gửi gắm kỳ vọng với Khương Phục Tiên.
Vẻ mặt Khương Phục Tiên nghiêm túc nói: "Mẫu hậu, ta không thích thống trị, ta hướng về cuộc sống tự do."
Huyền Vận Thần hậu khẽ thở dài: "Phục Tiên, con là Thần tộc, đây là trách nhiệm của con."
Khương Phục Tiên bị ép gật đầu, nàng ta không có quá nhiều phản cảm đối với chuyện này, đến lúc đó có thể giống như Lăng Vân tông, để cho Khương Vũ Thần phụ trách quản lý.
Điều kiện tiên quyết là có thể thuận lợi thống nhất Thần Vực.
Thời điểm bọn họ nói chuyện, quanh thân Trần Mục tràn ngập ánh bạc, vật chất thần bí chung quanh thần thụ đang bị thân thể của hắn hấp thu, Huyền Vận Thần hậu phát hiện ra, đôi mắt xanh thẳm ẩn chứa vẻ kinh ngạc, có thể nhìn ra nhục thể của hắn cực kỳ mạnh.
Vật chất thần bí mà thần thụ thả ra, chỉ có cường giả Thần tộc mới có thể hấp thu luyện hóa, có thể tăng cường thể chất Thần tộc, vậy nên nơi này là cấm địa.
"Khụ khụ!"
Khương Phục Tiên nhẹ giọng ho khan.
Trần Mục kịp phản ứng lại, phát hiện vị hôn thê và nhạc mẫu đều nhìn mình chằm chằm, vội vàng ngừng việc hấp thu, không khỏi nhoẻn miệng cười ngốc.
Huyền Vận Thần hậu nhìn Trần Mục, lộ ra nụ cười hiếm thấy: "Cũng không tệ lắm, rất có tiềm lực, hi vọng phụ hoàng của Phục Tiên sẽ không trực tiếp đánh chết ngươi."
Trần Mục nghe được nửa vế sau của câu vẻ mặt căng cứng ngay tại chỗ, đến bây giờ vẫn còn chưa gặp nhạc phụ, cũng không biết thái độ của nhạc phụ thế nào.
"Ông ấy dám!"
Đôi mắt Khương Phục Tiên khẽ lạnh.
Huyền Vận Thần hậu nhìn thấy Khương Phục Tiên cuống cuồng, vừa cười vừa nói: "Phục Tiên, mẫu thân chỉ nói đùa, Trần Mục còn không cuống, con cuống cái gì?"
Khương Phục Tiên trầm giọng nói: "Mẫu hậu, ta không hy vọng tiểu sư đệ gặp nguy hiểm."
Huyền Vận Thần hậu nghiêm túc nói: "Phục Tiên, con yên tâm, mẫu hậu sẽ bảo đảm an toàn của hắn."
"Cảm ơn Mẫu Hậu."
Giữa hàng mày của Khương Phục Tiên hiện lên ý cười.
Tâm trạng của Huyền Vận Thần hậu cũng vui vẻ, rốt cục cũng có thể nhìn thấy nụ cười vui vẻ của nữ nhi.
Trong lúc rảnh rỗi, Trần Mục tiếp tục hấp thu vật chất thần bí ở nơi này, nhục thân hiện ra ánh bạc, Hồng Mông tiên chủng trong cơ thể cũng đang sinh trưởng nhanh chóng.
Huyền Vận Thần hậu cũng không có ý kiến, đối với bà ta mà nói những tài nguyên này không tính là gì.
Tốc độ tu luyện của Trần Mục rất nhanh, vật chất thần bí của thần thụ chung quanh giảm bớt bằng tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, nhục thể của hắn đang không ngừng đột phá cực cảnh.
Huyền Vận Thần hậu và Khương Phục Tiên hàn huyên hồi lâu, buổi trưa bọn họ trở lại gần thần thụ, Trần Mục cũng lập tức thoát khỏi trạng thái tu luyện.