Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh

Chương 499

 

 Thiên kiêu Thần tộc chung quanh ào ào sôi trào, Trần Mục cũng muốn được thấy thực lực chân chính của Thần tộc, hai vị Thần tử giao đấu, chắc chắn có thể nhìn ra được rất nhiều thứ. 

 Khóe miệng Khương Hiên mang theo ý cười, tự tin nói: "Vũ Thần Thần tử nhất định có thể thắng Chu Hành Vân." 

 Vẻ mặt Cơ Thanh Vân ngưng trọng nói: "Thực lực của Chu Hành Vân vô cùng mạnh, không thể khinh thường." 

 Khương Vũ Thần và Chu Hành Vân hành lễ với Khương Huyền Cơ, Khương Huyền Cơ nhìn về phía nơi cao, Huyền Vận Thần hậu khẽ gật đầu, sau đó Khương Huyền Cơ nhàn nhạt nói: "Tỷ võ bắt đầu." 

 Mọi người còn chưa lấy lại được tinh thần sau sự khiếp sợ khi nãy, tỷ võ bắt đầu, rất nhanh tiêu điểm của toàn trường đều tập trung ở trên người Khương Vũ Thần và Chu Hành Vân. 

 Khương Vũ Thần và Chu Hành Vân đồng thời xuất thủ, trường thương ngân sắc và đạu kích kim sắc va chạm với nhau. 

 Ầm ầm! 

 Tiếng vang giống như sấm rền. 

 Ánh bạc và ánh vàng xen lẫn, hai đạo thần uy mạnh mẽ khiến cho thiên kiêu chung quanh đều cảm nhận được áp lực. 

 Vừa mới bắt đầu hai người đều thăm dò, vẫn chưa thực sự sử dụng toàn lực, Chu Hành Vân phóng ra thần lực dồi dào trong cơ thể, ánh sáng vàng rực tràn ngập, Khương Vũ Thần cũng phóng ra thần lực dồi dào trong cơ thể, ánh bạc tràn ngập. 

 Trong thời gian ngắn ngủi vài hơi thở, hai người va chạm mấy chục lần, rất nhiều thiên kiêu đều không theo kịp tiết tấu của bọn họ, rất khó nhìn rõ thân ảnh của bọn họ. 

 Có cường giả Thần tộc bình luận nói: "Bọn họ đều rất ưu tú, huyết mạch cường đại, không hổ là Thần tử của Thần Vực, tương lai chí ít cũng là cường giả cấp bậc Thần Vương." 

 Chu Hành Vân đột nhiên độn xuống lòng đất, Khương Vũ Thần không dám khinh thường, hắn ta bay vọt lên trời, đôi mắt nhìn chằm chằm lòng đất, mọi người đưa mắt nhìn chăm chú vào lòng đất. 

 Ánh mắt Trần Mục lại nhìn chằm chằm lên bầu trời, Khương Phục Tiên cũng nhìn chằm chằm bầu trời, trong mắt Lâu Tương Thần hậu và Huyền Vận Thần hậu mang theo ý cười, ánh mắt bọn họ bình tĩnh. 

 Đại kích kim sắc xuất hiện từ sau lưng Khương Vũ Thần, thiên kiêu chung quanh đều bị dọa cho sợ hãi, bọn họ đều nhìn thấy Chu Hành Vân độn xuống lòng đất, phía trên Quang Minh đài, có cấm chế tồn tại, không có cách nào sử dụng dịch chuyển không gian mới phải. 

 Khương Vũ Thần cũng tính sai, chỉ có thể hoảng hốt quay đầu, trường thương còn chưa có tụ lực đã va chạm với đại kích kim sắc. 

 Đùng! 

 Khương Vũ Thần bị đánh từ trên cao rơi xuống. 

 Khoé miệng Chu Hành Vân giương lên, hắn ta không cho Khương Vũ Thần cơ hội nghỉ ngơi, đánh lui đối thủ trong nháy mắt, trực tiếp rót lượng lớn thần lực vào bên trong đại kích kim sắc. 

 Khương Vũ Thần thôi động huyết mạch Thần tộc trong cơ thể, cưỡng ép ngăn thân ảnh lại, hắn ta không có ý muốn tránh, mà chuẩn bị thi triển thần thông va chạm chính diện. 

 Trần Mục khẽ lắc đầu, mặc dù là Thần tử Thần Vực, nhưng kinh nghiệm chiến đấu vẫn còn rất non, rõ ràng có thể tránh sự tiến công cường thế lần này của đối thủ trước, điều chỉnh tốt trạng thái xong lại phản kích, phản kích trong hoảng hốt sẽ chỉ có tác dụng ngược lại. 

 Vẻ mặt thiên kiêu Đông Thần quốc căng thẳng, biểu cảm của Huyền Vận Thần hậu lạnh nhạt, thắng thua cũng không đáng kể, ở trong mắt bà ta, ăn một tí thiệt mọc một bụng khôn, có đôi khi thua cũng là chuyện tốt. 

 Khương Phục Tiên biết suy nghĩ của Khương Vũ Thần, hắn ta là Thần tử của Đông Thần quốc, nếu như trốn tránh sẽ bị cười nhạo, cho nên dưới tình huống đang bị động vẫn lựa chọn va chạm chính diện. 

 Lôi Hoan Âm ngược lại không để ý hai người trên lôi đài, Thanh Nguyệt Thần hoàng bảo nàng ta kết giao với Trần Mục, cho nên nàng ta càng thêm hiếu kỳ với Trần Mục, càng đặt nhiều sự chú ý trên người hắn hơn. 

 Trên Quang Minh đài, Chu Hành Vân vung đại kích, thần lực dồi dào ngưng tụ thành kim long vài trăm trượng, sinh động như thật, chứa đựng sức mạnh khủng khiếp. 

 Thiên kiêu Thần tộc chung quanh đều đang run rẩy. 

 Khương Vũ Thần vẫn chưa có hoàn toàn tụ lực, chỉ có thể bị ép ra chiêu, hắn ta vung trường thương ngân sắc hướng lên trời. 

 Ánh bạc vọt lên trời cao, hình dáng giống ngân thương không hoàn chỉnh, chỉ có vài chục trượng, so sánh với kim long do Chu Hành Vân ngưng tụ ra thì chênh lệch rất xa. 

 Mặc cho mọi người đều có thể nhìn ra, Khương Vũ Thần ở thế yếu, Diệp Hâm Nhiên hai tay nắm chặt, không khỏi lo lắng, còn khẩn trương hơn cả Khương Phục Tiên và Huyền Vận Thần hậu. 

 Vẻ mặt của những thiên kiêu khác ở Tây Thần quốc đầy kích động, nếu như Chu Hành Vân có thể thắng, thì bọn họ cũng có thể ưỡn ngực ngẩng cao đầu ở trước mặt thiên kiêu Đông Thần quốc. 

 Kim long to lớn và tàn khuyết trường thương va nhau, giây phút ấy, trường thương do ánh bạc ngưng tụ vỡ nát. 

 Kim long gào thét lao đến, Khương Vũ Thần vẫn không tránh, giữa hàng mày hắn ta xuất hiện thần văn, đó là tộc văn của Khương gia, trong mắt Huyền Vận Thần hậu có phần kinh ngạc. 

 Khương Vũ Thần Thần hậu phản chiếu ra hư ảnh thân khoác ngân giáp, không thấy rõ dung mạo, thân ảnh kia cao mấy ngàn trượng, đánh ra một quyền, kim long lập tức hóa thành ánh sáng biến mất. 

 Chu Hành Vân lại biến mất trên không trung. 

 Chung quanh Quang Minh đài, Cơ Thanh Vân trầm giọng nói: "Chu gia có quan hệ với không gian Thần Linh cổ xưa, có vẻ như cấm chế ở nơi này không thể hạn chế hắn ta." 

 Khương Hiên khẽ nhíu mày: "Nói như vậy thì Vũ Thần ở trên lôi đài rất thiệt thòi." 

 "Cho dù như thế thì phần thắng của Chu Hành Vân cũng không lớn!" Cơ Thanh Vân nhìn hai đạo Thần tướng to lớn, va chạm của bọn họ kinh thiên động địa. 

Bình Luận (0)
Comment