Khương Phục Tiên lạnh giọng nói: "Phụ hoàng, ngài tán thành hôn ước, chúng ta mới tiếp tục nói chuyện với ngài."
Đông hoàng thu nụ cười lại, nghiêm túc nói: "Nếu như vi phụ muốn, hiện tại liền có thể xóa đi trí nhớ của các ngươi, các ngươi không có tư cách bàn điều kiện."
Vẻ mặt Trần Mục ngưng trọng, đối mặt với uy hiếp của Đông hoàng, sau lưng hắn phát lạnh, loại cường giả này chính là dùng một bàn tay cũng có thể đập nát Vạn Tượng đại lục.
Khương Phục Tiên mặt không biểu cảm, thanh u nói: "Phụ hoàng, không cần doạ ta, nếu ngài thật sự có cái năng lực kia, sẽ còn trốn tránh không dám gặp chúng ta?"
Bị vạch trần tại chỗ, Đông hoàng vẫn mặt không đổi sắc như cũ, đáy lòng thoáng có chút xấu hổ, trong khoảng thời gian này đúng là đang âm thầm quan sát bọn họ.
"Ta đồng ý hôn ước của các ngươi, nhưng con phải trở thành Thần nữ Đông Thần quốc, làm người thừa kế của Đông Thần quốc, lưu lại tại Thần Vực." Đông hoàng nhìn Khương Phục Tiên.
Khương Phục Tiên không thích bị trói buộc, nhưng phải để phụ hoàng công nhận hôn ước, vì Trần Mục, nàng ta chỉ có thể gật đầu: "Ta đồng ý."
Trần Mục nắm quyền, hắn hiểu được, dù cho không có hôn ước, vào cái ngày vị hôn thê trở lại Thái Sơ hoàng thành, đã định trước là rất khó lại rời đi.
Khương Phục Tiên cũng hiểu rõ đạo lý này, cho nên đồng ý yêu cầu của Đông hoàng. "Phụ hoàng, ngài định khi nào thì công khai hôn ước của chúng ta?"
Nàng ta không muốn trốn tránh.
"Tình hình hiện tại không thích hợp, không phải con muốn vào Quang Minh Thần Tháp sao, đợu con trở thành Thần nữ, lúc ra khỏi Quang Minh Thần Tháp cũng không muộn."
Khương Phục Tiên cảm thấy rất có đạo lý, bây giờ công khai, quả thật có chút vội vã, thời điểm nàng ta tiến vào Quang Minh Thần Tháp, có thể sẽ dẫn tới phiền phức cho Trần Mục, bèn không vội để Đông hoàng công khai hôn ước.
Trần Mục nhìn vị hôn thê, thề dưới đáy lòng, phải có được sức mạnh, cho nàng ta tự do.
Hôn ước được phụ mẫu hai bên thừa nhận, Trần Mục và Khương Phục Tiên đều rất vui vẻ, bọn họ biết, muốn ở bên nhau, còn phải tiếp tục cố gắng.
Hoặc là Trần Mục trở thành cường giả tuyệt đỉnh, hoặc là Khương Phục Tiên trở thành cường giả tuyệt đỉnh.
Khương Phục Tiên nhìn chỗ cao: "Phụ hoàng, khi nào ta có thể đi vào Quang Minh Thần Tháp?"
Trên mặt Đông hoàng nở nụ cười hiền hòa: "Bảy ngày sau, đến Quang Minh Thần Điện cử hành nghi thức sắc phong, sau đó tùy thời có thể tiến vào Quang Minh Thần Tháp."
"Đa tạ phụ hoàng."
Khương Phục Tiên khom mình hành lễ, Trần Mục cũng khom người tỏ ý, bọn họ chuẩn bị rời đi.
Đông hoàng lại mở miệng: "Tiểu Trần, ngươi ở lại, bản hoàng muốn nói chuyện riêng với ngươi."
Đôi mắt xinh đẹp của Khương Phục Tiên ngưng lại, nàng ta đương nhiên sẽ không đồng ý, Trần Mục cười gật đầu: "Được."
Đông hoàng phất tay, Khương Phục Tiên biến mất tại chỗ, trong nháy mắt trở lại Phục Tiên các, nàng ta muốn rời đi, lại phát hiện chung quanh có cấm chế.
Trong Quang Minh Thần Điện, Trần Mục nhìn Đông hoàng từ chỗ cao đi tới trước mặt hắn, nhìn như rất gần, lại cảm giác rất xa, khó có thể chạm vào.
Tay phải của Đông hoàng rơi xuống trên vai Trần Mục.
Thân thể Trần Mục nhất thời cứng đờ, không cách nào cử động được, nháy mắt, cảnh tượng trước mắt thay đổi, ánh bạc bao phủ đình viện, hoa cỏ tươi tốt.
Nơi này linh khí đất trời vô cùng nồng đậm, Đông hoàng ngồi trước bàn đá bạch ngọc, vẻ mặt lạnh nhạt, vẫy vẫy tay: "Tiểu Trần, tới đây ngồi."
Trần Mục không biết là chuyện gì, quy củ ngồi xuống, nở nụ cười toả nắng nói: "Bá phụ, không biết ngài đơn độc tìm ta là có chuyện gì?"
Đông hoàng rót trà, nói: "Bản hoàng cùng mẫu hậu của Phục Tiên đã thảo luận rất nhiều lần, thấy các ngươi lưỡng tình tương duyệt, bản hoàng mới quyết định cho ngươi cơ hội lần này, cho dù thiên phú của ngươi có thể thực hiện được hay không, chỉ cần vào thời gian thích hợp, các ngươi liền có thể thành hôn."
"Đa tạ bá phụ."
Trần Mục bỗng nhiên nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
"Nếu ngươi đã là con rể của Khương Đông hoàng ta, bản hoàng hi vọng ngươi có thể đứng trên tuyệt đỉnh, Khương gia chúng ta cũng sẽ cho ngươi giúp đỡ tương ứng."
Nói xong, Đông hoàng phất tay lần nữa, trên bàn đá bạch ngọc xuất hiện rất nhiều bình ngọc màu vàng đựng thần dịch, còn có thần thạch chứa đựng đại lượng thần tính vật chất, trong hộp tơ vàng ở giữa đựng thần đan kim sắc, đây đều là trân bảo hi hữu hiếm thấy.
Trần Mục thụ sủng nhược kinh: "Bá phụ, lần này tới Đông Thần quốc, còn không chuẩn bị lễ vật cho các ngài, sao ta có thể nhận lễ vật của ngài được."
Hắn không phải là không muốn chuẩn bị lễ vật, phụ mẫu của vị hôn thê đều là cường giả đứng đầu Thần tộc, lễ vật bình thường căn bản không lọt được vào pháp nhãn của bọn họ.
Vẻ mặt Đông hoàng nghiêm túc nói: "Những thứ này là nể mặt của Phục Tiên mà tặng cho ngươi, hi vọng ngươi có thể có thành tựu bất phàm, không để cho chúng ta thất vọng."
Trần Mục bị ép nhận lấy lượng lớn tài nguyên, những tài nguyên này trân quý hơn cả căn nguyên thần lôi mà Lôi Hoan Âm tặng hắn: "Đa tạ bá phụ."
Đông hoàng đột nhiên khẽ thở dài: "Nói cho bản hoàng nghe những chuyện Phục Tiên đã trải qua tại nhân gian đi."
Chớp mắt, Trần Mục trở lại Phục Tiên các.
Khương Phục Tiên đang đi qua đi lại ở trong sân, nàng ta nhìn thấy Trần Mục, liền vội vàng tiến lên quan tâm: "Phu quân, phụ hoàng ta có uy hiếp chàng không?"
Trần Mục mỉm cười nói: "Bá phụ rất tốt, còn cho ta lượng lớn tài nguyên tu luyện, ông ấy rất quan tâm nàng, chủ yếu là hỏi thăm những chuyện nàng trải qua ở nhân gian."
Khương Phục Tiên lắc đầu.