Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh

Chương 512

 Lôi Hoan Âm nhẹ gật đầu: "Mới đầu ta cũng cảm thấy hắn rất bình thường, về sau mới hiểu được sự cường đại của hắn, hơn nữa át chủ bài trên người nhiều vô kể." 

 Diệp Hâm Nhiên hừ lạnh nói: "Hừ, hắn cũng là ỷ vào có nhiều át chủ bài, nếu như không có những bảo bối kia, thật sự so ra, còn không bằng Vũ Thần ca ca của ta." 

 Triệu Thiên Thần cười lạnh nói: "tu tiên giả hiện tại có thể mạnh cỡ nào? Cùng lắm là ứng phó được Thần tướng." 

 Suy nghĩ của Lôi Hoan Âm khác với bọn họ, bởi vì Thanh Nguyệt Thần hoàng từng nhắc nhở nàng ta, phải vận dụng tài nguyên của Thiên Vực thần quốc để kết thân với Trần Mục, ngay cả tứ đại thần quốc Thanh Nguyệt Thần hoàng cũng không thèm để ý, lại coi trọng hắn, chắc chắn là có nguyên nhân. 

 Triệu Thiên Thần trầm giọng nói: "Không biết lần này có thể gặp được Cơ Trường Sinh hay không, lần trước thời điểm bọn ta so tài ở Tuế Tinh thành, nửa đường hắn ta kêu rằng bụng không thoải mái, thật hi vọng có thể so tài một trận chân chính với hắn ta." 

 Cơ Thanh Vân mỉm cười nói: "Trường Sinh đại ca chắc chắn sẽ đến, hắn là biểu huynh của Phục Tiên muội muội." 

 Viêm Vô Địch chế giễu nói: "Còn có Trương Nghịch Trần của Phù Đồ cấm địa, tên kia tự xưng là thiên kiêu đứng đầu Thần Vực, không biết liệu có xuất hiện tại Đông Thần quốc không." 

 Tin tức Khương Phục Tiên trở về đã truyền khắp Thần Vực, tin rằng thế lực các đại Thần tộc đều sẽ đến đây dự lễ, đặc biệt là thiên kiêu Thần tử trẻ tuổi của các tộc. 

 Phục Tiên các. 

 Sau khi Trần Mục và Khương Phục Tiên trở về, cảm giác thoải mái hơn rất nhiều, Khương Vũ Thần có việc rời đi trước, Hạ Trúc Vân cũng tự giác tránh đi, không có quấy rầy bọn họ. 

 Vốn dĩ Hà Mộng Như để Hạ Trúc Vân giám sát Trần Mục, bây giờ nhiệm vụ đã hủy bỏ, nàng ta chỉ phụ trách hầu hạ hai người. 

 Trong đôi mắt xinh đẹp của Khương Phục Tiên mang theo lo lắng: "Phu quân, chàng muốn tới Thần Khư bí cảnh?" 

 Trần Mục gật đầu: "Chỗ đó có tạo hóa!" 

 "Nhưng cũng có nguy hiểm." 

 "Có nguy hiểm cũng phải đi!" Trần Mục muốn trở nên mạnh hơn, nơi có nguy hiểm hơn nữa cũng bằng lòng đi. 

 Khương Phục Tiên biết tính tình của hắn, trầm giọng nói: "Chàng tốt nhất là chờ ta cùng đi, nếu như thực sự không được, ta có thể nghĩ những biện pháp khác để giúp chàng." 

 Trên mặt Trần Mục nở nụ cười tự tin: "Sư tỷ, nàng không cần lo lắng, ta chắc chắn sẽ không tới đó một mình." 


 Khương Phục Tiên nghĩ đến Lôi Hoan Âm và Mạc Lưu Sương, khẽ nhíu mày, hai người bọn họ rất ưu tú, còn tiếp cận Trần Mục ở trước mặt nàng ta, vừa nhìn đã biết có dụng tâm khác. 

 "Nữ nhân càng xinh đẹp, càng biết lừa gạt nam nhân, chàng chú ý một chút, bọn họ rất có thể sẽ lợi dụng chàng." Mắt đẹp của Khương Phục Tiên nghiêm túc nhắc nhở. 

 Trần Mục liên tục gật đầu, trêu ghẹo nói: "Sư tỷ, nàng xinh đẹp nhất, nàng có gạt ta không?" 

 Khương Phục Tiên ngạo kiều chống cằm, hừ nhẹ nói: "Không có, sư tỷ là rất thông minh." 

 Trần Mục và Khương Phục Tiên nhìn nhau cười một tiếng. 

 Khương Phục Tiên tới gần Trần Mục, nằm trong lòng ngực hắn, nàng ta thích loại cảm giác ấm áp có điểm tựa này. 

 Trần Mục cưng chiều ôm vị hôn thê, hôn lên trán của nàng ta, lành lạnh, rất dễ chịu: "Sư tỷ, vốn dĩ tưởng rằng trở thành Kiếm Thánh đỉnh phong là có thể cưới được nàng, không nghĩ tới lại giống như đi lấy kinh, khó khăn như thế." 

 Khương Phục Tiên không khỏi cười trộm trong ngực hắn: "Có cái gì khó đâu, ngủ cũng ngủ rồi, hôn cũng hôn rồi, hôn ước cũng có, kết hôn còn không phải chuyện sớm muộn sao." 

 Trần Mục cảm thấy rất có lý, nhưng mà vẫn phải cố gắng tu luyện mới được, chỉ có trở thành cường giả, mới có thể nắm giữ quyền lợi quyết định vận mệnh. 

 "Phu quân, đằng sau lầu các có suối nước nóng, cùng ta tắm suối nước nóng có được không, đúng lúc phải chuẩn bị nghi thức sắc phong, đi tắm một cái." Khương Phục Tiên ngẩng đầu. 

 Trần Mục nghi ngờ nói: "Sư tỷ, không phải ba ngày nữa nàng mới cử hành nghi thức sắc phong sao?" 

 Khương Phục Tiên cười xinh đẹp nói: "Vậy thì tắm nhiều thêm mấy ngày, dù sao cũng có thể tu luyện trong suối nước nóng." 

 Bởi vì có thể tu luyện, Trần Mục không chút do dự đồng ý: "Được, sư tỷ, ta có thể xoa bóp làm ấm chân cho nàng, hầu hạ nàng nửa ngày." 

 Hậu viện tương đối vắng vẻ, trong suối nước nóng bốc hơi nghi ngút, chung quanh mây khói lượn lờ, ở gần suối nước nóng có gốc cổ thụ cao lớn, vây quanh đầy đình viện. 

 Trần Mục và Khương Phục Tiên ngồi trong suối nước nóng, nước suối vừa đúng đến đầu vai, bên trong có năng lượng ấm áp vọt lên, ngâm mình ở chỗ này còn có thể tẩm bổ huyết nhục. 

 "Sư tỷ, ta bóp vai cho nàng." 

 Hai tay Trần Mục đặt lên bả vai thơm tho trơn nhẵn nuột nà của vị hôn thê, xoa nhẹ bóp khẽ, lực đạo vừa đủ, trên mặt Khương Phục Tiên tràn đầy biểu cảm thư giãn thoải mái. 

 Trong lòng Khương Phục Tiên đang nghĩ, nếu như mỗi ngày đều có thể như thế này, thì tốt biết bao nhiêu, lưng tuyết của nàng ta tựa vào lồng ngực Trần Mục, dịu dàng nói: "Phu quân, ôm ta." 

 Trần Mục ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của vị hôn thê, xúc cảm rét lạnh giống như mỹ ngọc mềm mại: "Sư tỷ, sao thế?" 

 "Chỉ là muốn chàng ôm thôi." 


 "Được." 

 Trần Mục và Khương Phục Tiên ngồi xếp bằng đối diện trong suối nước nóng, sau đó giữa hai người xuất hiện sương mù mông lung, da thịt của bọn họ phát ra hào quang thần thánh. 

 Thần nguyên và thần thạch tiêu hao rất nhanh, thời gian cũng trôi qua rất nhanh, nháy mắt thời gian của nghi thức sắc phong đã sắp đến, khi Hà Mộng Như tới nhắc bọn họ, hai người còn đang ngâm mình trong suối nước nóng. 

 Chỉ có điều động tác của Trần Mục và Khương Phục Tiên thần tốc, cũng không có bị Hà Mộng Như phát hiện. 

Bình Luận (0)
Comment