Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh

Chương 521

 

 Ở xương lồng ngực của Trần Mục hiện ra kim quang, những bộ vị gân cốt khác trong thân thể đều sinh ra điểm sáng màu vàng, huyết mạch Trần gia đang khôi phục dưới sự tôi luyện của thiên lôi. 

 Lại là nửa tháng nữa trôi qua, thiên lôi vẫn còn chưa kết thúc, chung quanh đã không còn Thần tộc nào, thỉnh thoảng sẽ có thiên kiêu Thần tộc tới xem một chút, bách tính bên trong Thái Sơ hoàng thành lúc mới đầu thì cảm thấy kinh ngạc, bây giờ chỉ cảm thấy tiếng sấm ảnh hưởng tới bọn họ nghỉ ngơi, đều ngóng trông thiên lôi có thể kết thúc sớm một chút. 

 Khương Phục Tiên ở Thái Sơ Thần Tháp, Hạ Trúc Vân không có việc gì, nàng ta tới gần vây xem, nhìn thấy lôi trụ màu vàng càng lúc càng lớn, không khỏi có chút lo lắng. 

 Bỗng nhiên, mây đen bị xé rách, lôi trụ màu vàng tím càng to lớn hơn, giống như cái đuôi sao chổi, Hạ Trúc Vân bị sóng xung kích đáng sợ đánh bay ra ngoài rất xa. 

 Nàng ta ở phía xa đều cảm giác được sau lưng phát lạnh, Trần Mục thân ở trong lôi quang cần phải chịu đựng đau đớn như thế nào, Hạ Trúc Vân không dám tưởng tượng, chung quanh còn có rất nhiều tu tiên giả giống như nàng ta, trong mắt mang theo mong đợi. 

 Sức mạnh cuồng bạo bên trong sấm sét càng ngày càng mạnh, Trần Mục tiêu hao căn nguyên càng lúc càng nhanh, nhập không đủ xuất, hắn quyết định sử dụng thần nguyên Đông hoàng tặng cho. 

 Nhờ vào năng lượng của thiên lôi luyện hóa thần nguyên, bổ sung năng lượng đồng thời còn có thể tôi luyện huyết nhục, một công nhiều việc. 

 Thiên lôi không ngừng mạnh lên khiến cho thiên kiêu Thần tộc đều không thể tới gần, cường giả Thần tộc cũng không cách nào thấy rõ được cảnh tượng bên trong lôi quang, thiên lôi chưa kết thúc thì chứng minh Trần Mục vẫn còn sống. 

 So sánh với việc chờ đợi thiên lôi kết thúc, thì Thần tộc càng chờ mong Khương Phục Tiên từ Quang Minh Thần Tháp bước ra hơn. 

 Thời gian chớp mắt đã trôi qua ba tháng. 

 Mây đen bắt đầu tiêu tan, Thái Sơ hoàng thành khôi phục lại ánh sáng, nhưng thiên lôi vẫn chưa kết thúc, càng ngày càng cuồng bạo, chỗ sâu trong lôi quang, Trần Mục vận chuyển Bất Diệt Kinh, giống như Phật Đà tái thế, hắn còn nhân cơ hội lĩnh hội《Lôi Pháp Chân Kinh》, lĩnh ngộ nhiều loại thần thông lôi pháp. 

 Mây đen xé rách ra lỗ hổng hình trăng lưỡi liềm, lôi quang trắng xoá từ trên trời rơi xuống, một mảnh trắng xóa, trắng và đen rõ ràng như thế. 

 Giây phút Trần Mục bị Bạch Lôi đánh trúng, da thịt có bụi trần tiêu tan theo gió, da thịt như ngọc trắng không tì vết hiện ra óng ánh sáng bóng, còn có một tầng ánh sáng rực rỡ mông lung. 

 Thiên lôi chính thức biến mất, Trần Mục độ qua tầng thiên lôi thứ sáu, Bất Diệt Kinh đạt đến cảnh giới đỉnh phong, còn một cực cảnh sau cùng nữa là có thể hoàn toàn nắm giữ Bất Diệt Kinh. 


 Trần Mục thay đổi áo bào mới tinh, áo trắng tung bay, đầu đầy tóc vàng, đôi mắt cũng là màu vàng, đứng giữa không trung, rất có tiên phong đạo cốt, rời xa thế sự. 

 Lúc thiên lôi biến mất, rất nhiều thiên kiêu Thần tộc chạy tới xung quanh, Khương Vũ Thần có thể cảm giác uy áp mạnh mẽ của Trần Mục hiện đang toả ra, bây giờ cho dù hắn ta toàn lực ứng phó, cũng rất khó chiếm được lợi thế. 

 Còn có rất nhiều nữ thiên kiêu Thần tộc quăng ánh mắt ngưỡng mộ với Trần Mục, thậm chí ánh mắt của Thần nữ Hướng Yên Hà cũng có hơi lóe sáng, bọn họ đều bị Trần Mục hấp dẫn. 

 "Trần huynh, chúc mừng!" 

 Khương Vũ Thần chắp tay vừa cười vừa nói. 

 Trần Mục mỉm cười đáp lại: "Đa tạ." 

 Cơ Thanh Vân nghi ngờ nói: "Trần sư đệ, ngươi độ kiếp thành công rồi? Sao lại cảm thấy không giống lắm." 

 Trần Mục cười lắc đầu, trầm giọng nói: "Ta chỉ là đang luyện thể, không phải là độ kiếp, thiên lôi tôi thể, tôi luyện nhục thân, khoảng cách tới độ kiếp còn cách rất xa." 

 Trong mắt Thần tộc chung quanh mang theo khiếp sợ, cái này còn không phải độ kiếp, Khương Hiên sợ hãi than nói: "Không độ kiếp đã mạnh như thế, độ kiếp còn kinh hơn nữa, khó trách trước kia đại năng tu tiên có thể sánh ngang với đại thần viễn cổ." 

 Trần Mục nhìn về phía Thái Sơ hoàng thành, bản thân tôi luyện thời gian dài như vậy, vị hôn thê còn đang ở Quang Minh Thần Tháp, cũng không biết khi nào Khương Phục Tiên có thể đi ra. 

 Khương Vũ Thần cười to nói: "Trần huynh, không ngại thì chúng ta lại so tài hai chiêu?" 

 Trần Mục khoát tay, uyển chuyển nói: "Bây giờ ta vẫn chưa quen với sức mạnh của mình, nghỉ ngơi hai ngày trước đã, về sau có cơ hội lại so tài cũng không muộn." 

 "Cũng đúng, Trần huynh trở về nghỉ ngơi trước đi." Khương Vũ Thần có chút ngứa tay, nhưng không ép buộc Trần Mục. 

 Trần Mục biến mất ngay tại chỗ, chỉ để lại tàn ảnh của lôi quang, thiên kiêu Thần tộc chung quanh đều trừng to hai mắt, nơi này có cấm chế không gian, cường giả Thần tộc cũng khó mà sử dụng được dịch chuyển không gian, Cơ Thanh Vân hoảng sợ nói: "Tốc độ nhanh thật, ta vừa nhìn thấy tia chớp lướt qua!" 

 Ánh mắt Khương Vũ Thần nghiêm túc nói: "Đó là lôi pháp, dùng thân hóa lôi, tốc độ rất đáng sợ." 

 Trần Mục trở lại Phục Tiên các. 

 Hắn lấy Bồ Đề Đạo Đài ra, ngồi xếp bằng trên đạo đài, cảm ngộ thay đổi của bản thân. 


 "Hạ cô nương, làm phiền ngươi giúp một việc." 

 "Trần công tử, mời ngài nói." 

 Trần Mục nghiêm túc nói: "Hạ cô nương, nhờ ngươi dùng linh lực công kích ta, dùng toàn lực của ngươi." 

 Hạ Trúc Vân có phần lơ mơ, nghĩ đến thực lực cường đại của Trần Mục nên cũng không từ chối, nàng ta giơ cánh tay lên, linh lực quanh thân tràn vào ngón trỏ và ngón giữa ở cánh tay phải, sau đó kiếm quang thanh sắc vọt ra.

Bình Luận (0)
Comment