Trần Mục nhặt que gỗ giống như cây gậy lên, nhìn có vẻ rất bình thường, Cơ Thanh Vân và Lôi Hoan Âm ở bên cạnh hắn, hai người nhìn cây gậy màu đen kia cảm thấy rất bình thường, cũng không có để ở trong lòng.
Đả Thần Tiên đen như mực, trông có vẻ là từng bị lửa dữ thiêu đốt, cảm giác như đụng một cái thì nát, Trần Mục dùng sức thế nào cũng không thể phá hủy Đả Thần Tiên, hắn hiểu được đây là bảo vật nghịch thiên.
【Nhiệm vụ: Đánh dấu Tế Tự Thần Đàn】
【Khen thưởng: Thần Nguyên Đoán Thể】
Trần Mục có chút hưng phấn, đến đúng nơi rồi, nhưng hắn không biết tình hình bên trong.
Hắn đi tới bên người Hướng Yên Hà: "Yên Hà Thần nữ, ngươi có bản đồ của Thần Khư bí cảnh không?"
"Có bản đồ đại khái."
Hướng Yên Hà phất tay phóng ra ánh sáng, bản đồ xuất hiện giữa không trung, mọi người đều có thể thấy rõ ràng, phía trên có rất nhiều khu vực chưa biết tới: "Những khu vực chưa biết này rất có thể sẽ gặp nguy hiểm."
Trần Mục in bản đồ vào trong thức hải, phía trên có đánh dấu Tế Tự Thần Đàn, có điều ở gần nơi đó có đánh dấu đỏ, có nghĩa là xung quanh có nguy hiểm.
Hướng Yên Hà trầm giọng nói: "Chúng ta tốt nhất là đến xung quanh thần thành tìm kiếm tạo hóa, ở gần đó có thần mộ tồn tại, rất có khả năng sinh ra huyết thạch đại thần."
Huyết thạch là tinh túy mà sau khi Thần tộc mất, huyết mạch trong cơ thể ngưng kết lại thành, thôn phệ huyết thạch, bọn họ có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian trưởng thành.
Thiên kiêu Thần tộc và tu tiên giả khác nhau, bọn họ chỉ cần trưởng thành theo thời gian, huyết mạch Thần tộc trong cơ thể sẽ càng lúc càng nồng đậm, thần lực càng mạnh hơn.
Bọn họ có thể thông qua huyết thạch nhanh chóng tăng cường độ thần lực lên, Thần tộc càng mạnh, hiệu quả của huyết thạch lưu lại càng mạnh, đám người Hướng Yên Hà chuẩn bị tiến về thần thành, nhưng nơi đó ngược hướng với Tế Tự Thần Đàn Trần Mục định đi.
Huyết thạch không có sức hấp dẫn đối với Trần Mục, hắn không có suy nghĩ hấp thu huyết mạch Thần tộc, huyết mạch Thần tộc đều khóa ở hai cánh tay, không nghĩ tới việc dung hợp.
Hướng Yên Hà nhìn chúng thiên kiêu: "Mọi người có ý kiến khác không?"
Đám người Cơ Thanh Vân và Khương Vũ Thần không có ý kiến.
Trần Mục mỉm cười nói: "Huyết thạch không có tác dụng gì với ta, ta đi loanh quanh ở xung quanh, các ngươi tới thần thành trước đi, đến lúc đó ta lại đi tụ hợp với các ngươi."
Đối mặt với quyết định của Trần Mục, Khương Vũ Thần khẽ nhíu mày, nhắc nhở: "Trần huynh, lạc đàn ở bên trong Thần Khư bí cảnh rất nguy hiểm đó."
Trong mắt Lôi Hoan Âm mang theo ý cười: "Trần huynh, ta hợp đội với ngươi, ngươi đi đâu, ta theo ngươi."
Nghe vậy, Hướng Yên Hà cau mày: "Hoan Âm Thần nữ, Trần huynh, mọi người đi cùng nhau là tốt nhất, chia ra hành động không phải quyết định sáng suốt."
Khương Vũ Thần nhìn Lôi Hoan Âm, nếu như nàng ta đi cùng Trần Mục, thì mình cũng sẽ đi theo Trần Mục, dù sao cũng là tỷ phu của hắn ta, vẫn là phải chiếu cố.
Diệp Hâm Nhiên thì là nhìn thái độ của Khương Vũ Thần, nếu như Trần Mục muốn đi, có lẽ sẽ dẫn một nửa thiên kiêu đi, Hướng Yên Hà không khỏi cau mày.
"Ta thích một mình mạo hiểm, đa tạ ý tốt của Hoan Âm Thần nữ, đến lúc đó ta sẽ tới thần thành tìm các ngươi." Trần Mục nói xong hóa thành tàn ảnh biến mất, Thần tử chung quanh đều rất khiếp sợ.
Bọn họ còn đang thích ứng với hoàn cảnh nơi này, Trần Mục lại đã có tốc độ khủng khiếp như thế.
Lôi Hoan Âm khẽ lắc đầu, không biết có phải Trần Mục chán ghét bản thân hay không.
Khương Vũ Thần ngược lại không có để ý, Trần Mục có át chủ bài bảo mệnh, điều hắn ta muốn là hợp đội với Lôi Hoan Âm, sau đó vào thời điểm nguy hiểm thì anh hùng cứu mỹ nhân.
Hướng Yên Hà không có để ý việc Trần Mục rời đi, chỉ cần thiên kiêu Thần tử có huyết mạch Thần tộc vẫn ở đây là được, bọn họ hợp đội tiến về thần thành.
Trần Mục chạy băng băng trên thảo nguyên, dần dần đạp không mà đi, sau đó bay trên bầu trời, cuối cùng hóa thành lôi quang rạch phá bầu trời.
Rất nhanh hắn đã thích ứng được với Thần Khư bí cảnh.
Nơi này không hạn chế năng lượng trong cơ thể, nhưng mà áp lực lại gấp mấy chục lần Thần Vực, sau khi Trần Mục quen, tốc độ rất nhanh chạy tới Tế Tự Thần Đàn.
Xung quanh Tế Tự Thần Đàn có nguy hiểm, đám người Triệu Thiên Thần hẳn là sẽ không đến đó, cho nên Trần Mục không lo việc gặp phải phiền phức, dù cho có đụng phải thì cũng có lòng tin xử lý được bọn họ, cho nên dám một mình tiến lên.
Trên đường.
Trần Mục lấy ra Tạo Hóa La Bàn.
Hắn không muốn bỏ qua tạo hóa ở dọc đường.
Lúc Trần Mục rời khỏi thảo nguyên, đi vào sơn mạch lửa đỏ khắp núi, Tạo Hóa La Bàn phóng ra cột sáng, cột sáng kia chỉ thẳng vào chỗ sâu trong sơn mạch.
Nơi sâu trong sơn mạch, Trần Mục nhìn thấy Thạch Đầu thành to lớn, trong thành có rất nhiều nhà đá, giữa thành là tảng đá màu trắng cao ba trượng đứng sừng sững.
Trong mắt Trần Mục hiện ra kim quang, trong tảng đá màu trắng ẩn chứa năng lượng đặc thù.
"Rất lâu trước kia nơi này có bách tính sinh sống, hẳn không phải là Thần tộc, đoán chừng là Nhân tộc, bọn họ ở chỗ này thờ cúng tảng đá kia." Trần Mục đang suy đoán.
Tạo Hóa La Bàn loé sáng lần nữa.
Trần Mục xuất hiện trong rừng rậm dạt dào sinh cơ, ở nơi này có rất nhiều thần dược và thần thụ, chỉ cần sinh sống ở hoàn cảnh này thôi cũng có thể kéo dài tuổi thọ.
Hắn không hái thần dược và thần quả, trực tiếp đào cả thần dược, thần thụ với đất mang đi, sau này có lẽ sẽ không có cơ hội đến đây nữa, nên lựa chọn mang đi.
Nhục thân của Trần Mục không tì vết, thần dược cùng thần quả bình thường không có tác dụng gì với hắn, cho nên muốn mang chút tạo hóa có giá trị trở về Trần gia.