Trần Mục nhận lấy cổ tịch, lẩm bẩm nói: "《Nhân Thế Gian》, dùng thân thể phàm nhân, tiêu dao thế gian, đây là Hô Hấp pháp cổ xưa."
Bên trên không chỉ có Hô Hấp pháp, còn có ghi chép lịch sử cổ đại, từng có sinh linh viễn cổ chưa độ thiên kiếp, ngao du thiên địa, trèo lên cửu thiên, xuống dưới cửu u, tự hắn ta tạo pháp, tiêu dao tự tại.
Trần Mục sử dụng Hô Hấp pháp cổ xưa, hắn cảm thấy tâm cảnh trở nên bình ổn: "So sánh với những Hô Hấp pháp đỉnh tiêm khác, nó càng thích hợp sử dụng lúc hợp ngộ đạo."
"Rất lâu trước kia, thế gian hẳn là không có thiên kiếp, khi đó thì đã xuất hiện đại năng tu tiên có thể chống chọi với Lôi Đế, thiên kiếp là gông xiềng, nếu như thoát khỏi được gông xiềng cuối cùng, còn có kiếp nạn gì có thể ngăn cản tu tiên giả trở nên mạnh hơn?"
Trước kia Trần Mục nghe nói tu tiên giả có thực lực càng mạnh, thì càng dễ dàng bị thiên kiếp để mắt tới.
Hắn đã sớm là Thiên Tiên đỉnh phong, ở tinh không thời gian dài như vậy rồi, nhưng lại không gặp phải thiên kiếp.
Khương Phục Tiên chớp mắt, dí dỏm nói: "Phu quân, ta tin tưởng chàng có thể trở thành tu tiên giả mạnh nhất."
Trần Mục đưa tay ôm vòng eo nhỏ nhắn của vị hôn thê, ôm nàng ta vào trong ngực, hôn vào trán nàng ta: "Sư tỷ, ta sẽ không để cho nàng thất vọng."
Khương Phục Tiên hơi nhướn đuôi mày, cười xinh đẹp nói: "Đừng làm loạn, nghiêm túc xem sách."
"Nghỉ một lát."
Trần Mục thu hồi cổ tịch, hắn ôm lấy vị hôn thê, Khương Phục Tiên rất thơm, thân thể rất mềm.
Khương Phục Tiên thuận thế nằm trong ngực hắn: "Phu quân, ngực của chàng thật là ấm áp."
"Sư tỷ, chỉ cần nàng thích, ta lúc nào cũng đều có thể ôm nàng." Trần Mục khẽ vuốt lưng và mái tóc bạc của vị hôn thê, thỉnh thoảng lại hôn hai má của nàng ta, hình ảnh ấm áp, trong đình viện rất yên tĩnh, chỉ có tiếng xào xạc của gió nhẹ lay động lá cây.
Lúc Khương Phục Tiên nằm trong ngực Trần Mục, nhìn trông yểu điệu dịu dàng, xinh đẹp động lòng người, rất khó liên tưởng đến chuyện nàng ta ở bên ngoài là nữ thần lạnh lùng bá đạo.
Chỉ có Trần Mục có thể thấy được sự dịu dàng của nàng ta.
Trần Mục nhìn vị hôn thê ở trong ngực, đưa tay khẽ bóp khuôn mặt của nàng ta, Khương Phục Tiên mở mắt ra, lạnh giọng nói: "Cẩn thận sư tỷ đánh chàng nha."
"Đánh là thương, mắng là yêu, sư tỷ ra tay, ta tuyệt không đánh trả." Lúc Trần Mục nói còn khẽ véo mũi ngọc của nàng ta, Khương Phục Tiên nhẹ giọng hừ một tiếng.
Trần Mục không chạm lung tung nữa, hai tay của hắn ôm lấy vị hôn thê, thỉnh thoảng lại hôn Khương Phục Tiên một cái, nếu như có thể, hắn muốn vĩnh viễn sống như thế này.
Hôm sau, sáng sớm.
Khương Vũ Thần đi vào Phục Tiên các.
Hắn ta nhìn thấy Khương Phục Tiên nằm ở trong ngực Trần Mục, không có kinh ngạc, hai người cũng không hề bối rối, sau khi hôn ước được công khai, bọn họ không che giấu nữa.
Khương Phục Tiên rời khỏi lồng ngực Trần Mục, bọn họ đồng thời đứng dậy, Khương Vũ Thần mỉm cười mở miệng: "Mẫu hậu nói tỷ tỷ và tỷ phu muốn đi tới nhân gian, cho nên đặc biệt qua đây trò chuyện."
Trần Mục và Khương Phục Tiên chuẩn bị hôm nay rời khỏi Thần Vực, tin tức này cũng không có lộ ra với bên ngoài.
Khương Vũ Thần lấy lượng lớn cổ tịch ra: "Đây là cổ tịch tu tiên mà mẫu hậu ta sai người thu thập."
Khương Vũ Thần lấy ra mấy ngàn cuốn cổ tịch, đều là cổ tịch trân tàng của Đông Thần quốc, Trần Mục mỉm cười chắp tay nói: "Vũ Thần, thay ta cám ơn bá mẫu."
"Đừng khách sáo, đều là người một nhà."
Khương Vũ Thần cười to ha ha, Khương Phục Tiên và Trần Mục cũng nhìn nhau mỉm cười, cảm nhận được thân thiết.
Chuyến đi Thần Vực lần này, thu hoạch lớn nhất của Trần Mục chính là Đông Hoàng và Huyền Vận Thần hậu công nhận hôn ước, hắn và Khương Phục Tiên có thể danh chính ngôn thuận ở bên nhau.
Khương Phục Tiên nói khẽ: "Vũ Thần, ta in bản hoàn chỉnh của Quang Minh Thần Thuật ở bên trong Quang Minh Thần Tháp, ngươi có thể vào Quang Minh Thần Tháp để cảm ngộ."
"Được, tỷ tỷ."
Khương Vũ Thần ghi ở trong lòng.
Trần Mục và Khương Phục Tiên muốn ra ngoài đi dạo, Khương Vũ Thần không có đi theo tham gia náo nhiệt.
Hai người trò chuyện, chậm rãi đi đến ven hồ Thần Nhãn, hình dáng của hồ nước giống như đôi mắt, hồ nước xanh đậm, chung quanh cũng không có Thần tộc, Trần Mục nắm bàn tay nhỏ nhắn của vị hôn thê, dạo bước ở bên hồ, cuộc sống như thế này yên tĩnh thoải mái lại nhàn nhã.
Khương Phục Tiên ngâm nga câu hát, giảo bước nhẹ nhàng, giống như tiên tử, kỳ ảo xuất trần.
Đông Hoàng đột nhiên xuất hiện.
"Bá phụ."
"Phụ hoàng."
Trần Mục và Khương Phục Tiên đồng thời chào hỏi.
Đông Hoàng trầm giọng nói: "Ta đã từng gặp gỡ tiên nhân của Lăng Vân tông, ông ta gặp phải nguy hiểm ở chỗ sâu trong tinh không, là ta đưa ông ta trở về nhân gian."
Khương Phục Tiên và Trần Mục không biết chuyện này, Đông Hoàng nghiêm túc nói: "Có lẽ ông ta đã từng đến bỉ ngạn, Phục Tiên, ngươi trở về có thể điều tra việc này."
Khương Phục Tiên nhìn về phía Trần Mục.
Bọn họ cùng nghĩ đến Tô Mân.
Khương Phục Tiên là tông chủ cũng không biết, nếu như có người biết, vậy khẳng định là Tô Mân.
Trần Mục cũng biết sư tôn có bí mật, đoán chừng là có liên quan tới bỉ ngạn trong miệng Mạn Đà La.
"Phụ hoàng, nếu như sư thúc chịu nói, thì có thể hỏi." Khương Phục Tiên nói khẽ.
Đông Hoàng trầm giọng nói: "Tiểu Trần, ta có một số việc muốn đơn độc nói với Phục Tiên, ngươi tránh đi một chút."
"Ta hiểu rồi."
Khương Phục Tiên gật đầu.
Đông Hoàng ý tứ sâu xa nói: "Tai hoạ xuất hiện, người nào cũng không thể chỉ lo thân mình, vi phụ hi vọng ngươi vui vẻ hạnh phúc, nhưng ngươi là Quang Minh Nữ Thần, gánh vác trọng trách, có một số việc cần ngươi đi làm."
Vẻ mặt Khương Phục Tiên bình tĩnh, lạnh nhạt nói: "Phụ hoàng, ta hiểu ý của ngài, chờ ta đưa sư đệ trở về sẽ quay lại Thần Vực."