Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh

Chương 555

 

 Trong cơ thể Trần Mục, huyết mạch kim sắc xuất hiện chút điểm lấm tấm ngân sắc, đó là Quang Minh thần huy, chứa đựng Quang Minh thần lực mạnh mẽ, có thể xua tan hắc ám, chiếu sáng trần thế. 

 Trải qua ba tháng tu luyện, Trần Mục rốt cục sức cùng lực kiệt, hắn ngã vào trong lòng vị hôn thê, Khương Phục Tiên nhìn vị hôn phu ngủ say, khóe miệng hiện lên nụ cười hạnh phúc. 

 Nhục thân của Trần Mục hiện ra ánh bạc lộng lẫy, Khương Phục Tiên thoáng phất một cái, có ngân mang rơi xuống, lúc đạo ngân mang kia tới gần thân thể Trần Mục thì biến mất. 

 Khương Phục Tiên hài lòng gật đầu, trên người Trần Mục có tầng màn chắn đặc thù, có thể vạn pháp bất xâm. 

 Vừa rồi Khương Phục Tiên ra tay chính là để nghiệm chứng, có điều sau khi màn chắn đặc thù kia ngăn cản một lần công kích thì tiêu tan, lúc này đang chậm rãi ngưng tụ lại, ngưng tụ lại lần nữa có lẽ cần khoảng gần nửa ngày, cũng không phải là thật sự vô địch. 

 Tầng màn chắn này có thể ngăn cản một lần công kích vào lúc mấu chốt, không thể nghi ngờ chính là cứu mạng, Khương Phục Tiên ôm lấy Trần Mục đi tới gian phòng cách vách, ở đây có thùng tắm gỗ, trong phòng rất ấm áp. 

 Khương Phục Tiên xoa bóp từ đầu đến chân cho Trần Mục đang mệt mỏi, trong miệng dịu dàng nói: "Phu quân, bình thường đều là chàng hầu hạ ta, hôm nay sư tỷ hầu hạ chàng một lần." 

 Trần Mục ngủ rất say. 

 Thời điểm hắn mở mắt ra phát hiện mình mặc đồ ngủ, Khương Phục Tiên nằm ở trong lòng hắn, cảnh tượng trước mắt có chút quen thuộc: "Ta trở về rồi!" 

 Khương Phục Tiên mở mắt ra, mỉm cười nói: "Phu quân, chàng ngủ được thật đấy, đã ngủ hơn nửa tháng rồi." 

 Cả người Trần Mục cực kỳ dễ chịu, cảm giác có sức lực dùng không hết, hắn ôm lấy vị hôn thê hôn hai cái: "Sư tỷ, nàng thật tốt!" 

 Khương Phục Tiên vui cười nói: "Kỳ thật chúng ta vừa trở về được hai ngày, chờ ta trang điểm xong thì đi gặp mọi người." 

 "Để ta làm." 

 "Ta tự mình làm." 

 Giây phút Trần Mục và Khương Phục Tiên đẩy cửa ra, ánh mặt trời rực rỡ chiếu vào mặt. 

 Bắc Hoang, trời sáng khí trong. 

 Trong đình viện tràn ngập mùi thơm ngát của hoa cỏ. 

 Trần Mục ra ngoài vươn eo, toàn thân thoải mái cực kỳ, hắn mặc một thân bạch y, phong thần tuấn lãng, giống như trích tiên. 

 Khương Phục Tiên mặc váy trắng quá gối, toàn thân tản ra sức sống thanh xuân, da thịt phát ra ánh sáng óng ánh, tóc bạc dùng ngọc trâm cuộn lại. 

 "Vẫn là trong nhà thoải mái." 

 Mặt mày Trần Mục tràn đầy hơi thở hạnh phúc. 

 Khương Phục Tiên nhếch miệng lên: "Chàng thoải mái, chẳng lẽ không phải do sư tỷ phục vụ tốt?" 

 "Sư tỷ nhà ta tốt nhất!" Trần Mục nhìn cách ăn mặc thanh thuần của Khương Phục Tiên, có loại cảm giác thật kỳ diệu, có lẽ là cảm giác mối tình đầu. 

 Soạt! 

 Trần Dao đáp từ trên trời xuống. 

 Nàng ta hóa thành kim quang vọt tới gần. 

 Trần Mục thấy thế mỉm cười giơ tay, bàn tay của Trần Dao và bàn tay của Trần Mục đụng vào nhau. 

 Bịch! 

 Âm thanh nặng nề vang lên. 

 Trần Dao bị đánh lui ra ngoài mấy bước, đầu đầy tóc đen đều đang phấp phới: "Hừ!" 

 Kế tiếp Tiểu Hắc xông tới, nó hưng phấn mà bổ nhào vào trong ngực Trần Mục nũng nịu làm nũng. 

 Trần Mục xoa nhẹ đầu của nó, hắn nhìn Trần Dao: "Dao Dao, có nhớ ca không?" 

 "Đương nhiên là không nhớ." 

 Trần Dao ngạo kiều lắc đầu. 

 Nàng ta vừa muốn thử xem tu vi của Trần Mục mới phát hiện chênh lệch giữa mình và hắn càng lúc càng lớn. 

 Khương Phục Tiên vui vẻ nói: "Dao Dao, muội thật là xinh đẹp, còn đẹp hơn cả tiên tử." 


 Trần Dao đi tới bên cạnh Khương Phục Tiên, khuôn mặt hiện lên nụ cười khó thấy, lanh lảnh nói: "Phục Tiên tỷ tỷ, vẫn là tỷ xinh đẹp nhất." 

 "Hai người đều đẹp." 

 Lời của Trần Mục hai nữ tử đều thích. 

 "Sao Dĩnh Dĩnh còn chưa trở về?" Trần Mục cảm ứng được đám người Trần Dĩnh vẫn đang ở Huyền Châu. 

 "Tỷ tỷ bọn họ thích chơi ở bên ngoài." Trần Dao tùy ý nói, đột nhiên nàng ta nghĩ đến cái gì đó: "Ca, năm ngoái có phải huynh từng trở về không?" 

 "Xem như thế đi, ý thức của ta từng trở về, lúc ấy chỉ có muội phát giác được." Trần Mục nhìn Trần Dao, dù sao cũng là muội muội ruột. 

 "Muội biết ngay mà." 

 Trần Dao ngẩng đầu lên kiêu ngạo. 

 "Lần này huynh trở về muội cũng biết, hai người ở trong phòng nghỉ ngơi, nên không tới quấy rầy." Trần Dao nhếch miệng lên, trong mắt có chút đắc ý. 

 Trần Mục biết tính cách của tiểu muội, ngoài miệng ngạo kiều, trong lòng lại vô cùng quan tâm người nhà, hắn đưa tay nhẹ nhàng gõ gõ cái trán Trần Dao. 

 "Hừ!" 

 Ánh mắt của Trần Dao trở nên vừa dữ vừa đáng yêu. 

 "Phục Tiên tỷ tỷ, tỷ xem Trần Mục, huynh ấy từ nhỏ đã thích cốc muội." Trần Dao nhìn về phía Khương Phục Tiên. 

 Khương Phục Tiên đưa tay véo tai Trần Mục, lạnh giọng nói: "Về sau không cho phép cốc Dao Dao." 

 "Sư tỷ, dừng dừng, nàng như thế này làm cho ta thật mất mặt, uy nghiêm của ta ở đâu?" 

 "Ha ha ha, không cần phải giấu, mọi người chúng ta đều biết huynh sợ Phục Tiên tỷ tỷ." 

 Khương Phục Tiên chỉ là nói đùa, cũng không có làm dáng, nàng ta mỉm cười buông tay ra, Tiểu Hắc ở trong ngực Trần Mục cười tới bốn chân chổng lên trời. 

 Trần Dao nhiệt tình nói: "Phục Tiên tỷ tỷ, lần này hai người trở về, phải ở Trần gia chơi mấy ngày, muội còn muốn theo tỷ thảo luận tu hành." 

 "Ừm." 


 Hiện tại nàng ta là Thất phẩm Kiếm Thánh trung kỳ, phóng tầm mắt khắp Hoang Châu đều là cường giả có thể đếm được trên đầu ngón tay. 

 Bạch Thanh Hoan đã rất nhiều năm chưa tới Trần gia, bởi vì nàng ta không có gì có thể dạy, mấy năm gần đây đều là Trần Dao tự mình ở nhà tu luyện. 

 Trần Mục đặt Tiểu Hắc xuống dưới đất, sau đó lấy mấy cái bình ngọc ra, trong đó có thần dịch kim sắc, có căn nguyên thần lôi, còn có thần đan hiếm thấy. 

 "Dao Dao, những tài nguyên này hẳn là có thể trợ giúp muội nhanh chóng đột phá đến Kiếm Thánh đỉnh phong."

Bình Luận (0)
Comment