Trần Dĩnh không khỏi lắc đầu thở dài: “Phục Tiên tỷ, lần trước hai người rời đi đã mất rất nhiều năm, không biết chia ly lần này lại là sau bao nhiêu năm nữa.”
Khương Phục Tiên dịu giọng nói: “Tỷ tỷ chẳng phải vẫn chưa đi sao, mọi người phải vui lên chứ.”
Trần Mục đến diễn võ trường: “Sư tỷ, ta và gia gia đã thương lượng ngày mười lăm tháng bảy này sẽ cử hành hôn lễ, cách hiện tại vẫn còn mười ngày nữa.”
Khương Phục Tiên dịu dàng nói: “Được, đến lúc đó nhớ phải mời đám người Tần sư muội nữa.”
Trần Dĩnh cười trêu đùa: “Ca, huynh và Phục Tiên tỷ kết hôn, chắc chắn cường giả trong toàn bộ Vạn Tượng đại lục này đều sẽ đến, đến lúc đó Trần gia chắc chắn rất náo nhiệt.”
“Hôn lễ của chúng ta rất đơn giản, chỉ phát thiệp mời, khách có thiệp mời thì có thể đến, chỉ mời một số bằng hữu quen biết thôi.” Trên mặt Trần Mục mang theo nụ cười như ánh mặt trời.
Trần Dĩnh thích náo nhiệt, nhưng đây là quyết định của Trần Mục và Khương Phục Tiên, nàng ta cũng không phản đối.
“Ca, hai người yên tâm, có muội ở đây chắc chắn sẽ làm cho hôn lễ của hai người sôi động náo nhiệt.”
“Phục Tiên tỷ tỷ, sau này nếu như ca của muội không nghe lời tỷ thì muội và tỷ tỷ sẽ giúp tỷ đánh huynh ấy.”
“Dao Dao nói rất phải.”
“Đại tỷ cũng sẽ đánh huynh ấy.”
Hai tỷ muội đều thích Khương Phục Tiên.
Đôi mắt xanh thẳm của Khương Phục Tiên nhìn chăm chú vào Trần Mục, mày đẹp khẽ nhướng lên, mang theo chút ngạo kiều.
Trần Dĩnh và Trần Dao ở bên cạnh Khương Phục Tiên, Trần Mục không thể xuống tay được, hắn cười nhẹ nói: “Dĩnh Dĩnh, bữa cơm tối nay giao cho muội sắp xếp, huynh quay lại quyết định ngày tổ chức hôn lễ với gia gia.”
“Á? Ca, huynh coi trọng muội quá rồi, muội có thể ăn là thật, nhưng nấu cơm thật sự không phải sở trường.”
“Không sao, tỷ tỷ giúp muội.”
Nghe thấy Khương Phục Tiên muốn giúp đỡ, Trần Dĩnh nhanh chóng đồng ý: “Được ạ, muội thích ăn những món ngon do Phục Tiên tỷ làm, vừa nghĩ đến là đã chảy nước miếng.”
“Ha ha ha.”
Trần Dao che miệng cười nhẹ.
Trần Mục trở lại tổ trạch tiếp tục bàn chuyện.
Mời khách cũng cần phải bàn bạc, ví dụ như Đường gia ở Kim thành, dù sao cũng là nhà nương của mẫu thân Trần Mục, Đường Thi cũng thường xuyên qua lại với tiểu bối của Trần gia.
Ý kiến của Trần Thiên Nam là xem Đường Uyển có mời hay không, Trần Mục cũng nghe theo ý kiến của mẫu thân.
Đường Uyển khá xoắn xuýt, Trần Mục nhìn ra được mẫu thân vẫn muốn mời người của nhà nương đến làm khách.
Trần Mục không sao cả, mỉm cười nói: “Nương, ngài đi mời mấy người bên ngoại công đến làm khách đi, Đường gia dành một bàn, Lăng Vân tông dành một bàn, gia đình chúng ta dành một bàn, sau đó lại thêm hai bàn mời những hàng xóm láng giềng trước kia, năm bàn là vừa vặn.”
Trong lúc bọn họ bàn bạc, Trần Dĩnh và Trần Dao đang trợ giúp cho Khương Phục Tiên ở trong bếp, Yến Lang Nguyệt mang về lượng lớn thức ăn tươi ngon từ Hắc Thạch thành.
Gần chạng vạng tối.
Mọi người đều đã tập trung ở tổ trạch Trần gia.
Đình viện trở nên náo nhiệt, Trần Hạo chơi đùa cùng Trần Tô và Trần Đồng, Trần Mục nhìn nụ cười trên mặt nhị ca thì bỗng thực sự muốn có hài tử.
Trần Nghiêm đang xoa bóp vai cho Đường Uyển.
Hai phu thê bọn họ là hình mẫu của Trần Mục.
Trước kia đều là Đường Uyển và Từ Yến bận rộn trong bếp, bây giờ bọn họ đều đang nhàn rỗi, ngược lại có chút không thích ứng được, trên mặt đều tràn đầy nụ cười.
Yến Lang Nguyệt phụ trách bày dọn bát đũa, Tạ Nhã và Trần Hi phụ trách dọn thức ăn, những món ăn thơm phức xộc vào mũi liên tục được bưng ra từ trong bếp, Trần Tô mở to hai mắt, kiều giọng nói: “Chà! Thơm quá đi!”
Trần Đồng và Trần Tô đều trông ngóng nhìn bàn cơm, từ trước đến nay chưa bao giờ muốn ngồi vào bàn ăn cơm như hôm nay.
Trần Dao và Trần Dĩnh bưng hai món ăn cuối cùng từ trong phòng bếp ra, Trần Mục nhìn vị hôn thê bận rộn cả nửa ngày, ánh mắt đầy vẻ dịu dàng nói: “Sư tỷ vất vả rồi, buổi tối ta sẽ làm ấm chăn cho nàng.”
Mặt mày Khương Phục Tiên chứa ý cười, nhẹ giọng nói: “Không vất vả, ta cảm thấy rất vui.”
Ban đêm, mọi người cùng ăn cơm ở tổ trạch, Trần Thiên Nam nhân cơ hội này tuyên bố ngày cử hành hôn lễ của Trần Mục và Khương Phục Tiên, còn phân công nhiệm vụ cho mọi người,
Mọi người đều vui vẻ tiếp nhận, đặc biệt Trần Tô và Trần Đồng là hai tiểu bối hào hứng nhất.
Người phấn khích nhất là Trần Nghiêm và Đường Uyển.
Sau bữa tối, Trần Mục và Khương Phục Tiên cùng ngồi trò chuyện với mấy người gia gia một lúc, sau đó trở về viện tử thuộc về bọn họ.
Bọn họ đang ngồi trong đình việc, thảo luận cụ thể sẽ mời những vị khách nào dưới ánh trăng.
Khương Phục Tiên nhẹ nhàng nói: “Sư thúc là trưởng bối, nhưng trước giờ ông ấy chưa từng rời khỏi Lăng Vân tông, nếu như lần này thật sự đến Trần gia thì chính là phá lệ vì chúng ta!”
“Ta lại không nghĩ đến chuyện này, sư tôn bảo vệ Lăng Vân tông đã nhiều năm, lão nhân gia như ngài ấy vậy mà lại bằng lòng rời khỏi.” Trần Mục có chút nghi hoặc, trên mặt mang theo ý cười.
Khương Phục Tiên tiếp tục nói: “Tần sư muội và đám người Phi Yến đã bàn xong trước đó rồi, Lâm Hình trưởng lão âm thầm bảo vệ Trần gia đã nhiều năm, ta muốn mời hắn ta tham gia hôn lễ, phu quân, chàng cảm thấy có thích hợp không?”
Trần Mục gật đầu: “Đương nhiên là thích hợp, sư tỷ, nàng cứ mời theo ý mình, không cần phải hỏi ý kiến của ta.”
“Không thành vấn đề.”
Trần Mục và Khương Phục Tiên bận rộn đến tận khuya.
Những người Khương Phục Tiên mời đều là các trưởng lão tông môn, người Trần Mục mời đều là hàng xóm láng giềng, mạnh nhất cũng chỉ là thành chủ của Hắc Thạch thành Mộ Đông Lưu, đến bây giờ ông ta vẫn chỉ là Kiếm Hậu, năm đó Trần Mục còn nhỏ vẫn chưa vào Lăng Vân tông, ông ta rất tốt với Trần gia.
“Phu quân, chàng còn bỏ sót ai không?”