Lâm Hình cảm khái nói: “Càng đến gần Trần gia thì linh khí giữa thiên địa càng dày đặc, còn mạnh hơn so với Lăng Vân tông, giống như Thượng Cổ thánh địa trong truyền thuyết vậy.”
“Các ngươi nhìn xem, đó là cái gì?”
Đám người bị hắc ngư ở sâu trong rừng cây làm chấn kinh, đằng sau còn có Tuyết Kỳ Lân đang đuổi theo, hai con hung thú viễn cổ dọa cho đám trưởng lão hai chân run rẩy.
“Thất Thất, đừng đuổi nữa.”
“Ta thật sự không ăn vụng.”
Tiểu Côn lặng lẽ chạy đến phòng bếp chuẩn bị ăn vụng, ai mà biết Thất Thất lại ngồi canh ở đó, nàng ta đang đề phòng Tiểu Hắc và Tiểu Bạch, không ngờ lại bắt được Tiểu Côn.
Trần Hãn nhắc nhở: “Hai ngươi đừng làm loạn, cẩn thận Tam ca trở về xử lý các ngươi.”
“Trời ạ!”
“Trần gia còn có cả hung thú viễn cổ!”
Lý Thanh Lưu không nhịn được cảm thán, cứ cái đà này thì Trần gia sau này đừng nói là xưng bá Bắc Hoang, dõi mắt khắp tinh không cũng là quái vật khổng lồ số một số hai.
Đến gần Trần gia, phu phụ Trần Nghiêm và Trần Thiên Nam sớm đã chờ sẵn ở bên ngoài, bọn họ nhiệt tình đón tiếp các vị trưởng lão, mấy người Lý Thanh Lưu cũng không ra vẻ ta đây, lần lượt mỉm cười chắp tay.
Đột nhiên, bạch bào lão giả xuất hiện ở Trần gia, Trần Hãn cũng không biết lão giả xuất hiện từ lúc nào.
Trưởng lão của Lăng Vân tông kinh hô nói: “Thái Thượng trưởng lão, ngài vậy mà cũng tới.”
Bọn họ biết nửa đời sau của Tô Mân đều chưa từng ra khỏi Lăng Vân tông, ngay cả Trích Tinh phong cũng hiếm khi rời khỏi, hôm nay lại sẵn sàng xuống núi.
Tô Mân hòa nhã nói: “Đến nhìn xem.”
Trần Mục đã nhắc trước với phụ mẫu, nói vi sư cũng sẽ đến, Trần Nghiêm vội vàng nhiệt tình nghênh đón nói: “Bái kiến Thái Thượng trưởng lão, xin mời vào trong.”
Trần Thiên Nam tự mình dẫn Tô Mân vào Trần gia, Trần Nghiêm đi cùng các trưởng lão của Lăng Vân tông.
Đình viện tiếp đón khách mời tràn đầy hỷ khí.
Trần Mục và Trần Dao đúng giờ trưa thì đến Ngạo Kiếm phong, xung quanh Ngạo Kiếm phong có rất nhiều tiểu bối vây xem, bọn họ đều không dám bay lên trời mà chỉ có thể đứng xem ở gần đó.
Liễu Mi Nhi tủi thân nói: ‘Hừ, tiểu sư thúc còn không mời muội, thật là quá đáng!”
Tiêu Vân cười nhẹ nói: “Sư muội, tiểu sư thúc đã mời chúng ta uống rượu trước rồi mà.”
“Không giống nhau!”
“Muội muốn xem bái thiên địa?”
“Muội muốn xem biểu cảm của sư tôn!”
Tiêu Vân che mặt, cố nhịn cười: “Sư muội, muội đừng ngốc có được không, sư tôn không đánh gãy chân muội đúng là nhân từ.”
Trong động phủ, cả người Khương Phục Tiên mặc váy cưới, mang khăn trùm đầu màu đỏ, Triệu Phi Yến nhìn thấy Trần Mục thì vội vàng nhắc nhở: “Tiểu sư thúc, phải đến lúc động phòng thì mới được nâng khăn đỏ lên.”
“Được, ta biết rồi.”
Trần Mục đương nhiên là biết quá trình.
Hắn không dùng Pháp Nhãn Kim Đồng để nhìn lén.
Trần Mục đi đến trước mặt Khương Phục Tiên, chuẩn bị nắm tay vị hôn thê, Trần Dĩnh nhướng mày: “Ca, huynh phải tự mình cõng Phục Tiên tỷ về nhà.”
Khương Phục Tiên dưới khăn trùm đầu màu đỏ không nhịn được phát ra tiếng cười, Trần Mục khẽ cười nói: “Được, Dĩnh Dĩnh nói rất đúng, sư tỷ, ta cõng nàng về nhà.”
Khương Phục Tiên choàng tay qua cổ vị hôn phu, lúc Trần Mục cõng Khương Phục Tiên, trong động phủ vang lên từng trận tiếng cười vui tai, chỉ có Tần Nghê Thường là cười rất miễn cưỡng, cảm giác có chút ngưỡng mộ.
Trần Mục cõng Khương Phục Tiên rời khỏi Ngạo Kiếm phong.
Xung quanh người đông tấp nập, tiếng hò hét của đám tiểu bối vang tận mây xanh, bọn họ lớn tiếng hét những lời chúc phúc, Khương Phục Tiên cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc, đây chính là cảm giác của kết hôn.
Khương Phục Tiên áp vào lưng Trần Mục, nhẹ giọng nói: “Phu quân, đã mang đủ kẹo hỷ chưa?”
“Hẳn là đủ!”
Trần Mục giao kẹo hỷ cho Trần Dĩnh.
Trần Dĩnh vung ngón tay lên, ngàn vạn viên kẹo đã đóng gói bay ra, các tiểu bối của Lăng Vân tông thi nhau giành giật, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.
“Ta cũng muốn nếm thử.”
Triệu Phi Yến đến bên cạnh Trần Dĩnh.
“Triệu tỷ tỷ, cho này.” Trần Dĩnh đưa cho Triệu Phi Yến hai viên kẹo hỷ, đó là viên kẹo làm từ táo đỏ, Triệu Phi Yến cười duyên nói: “Ngọt thật!”
Phát kẹo hỷ xong, Trần Mục cõng Khương Phục Tiên trở về Lăng Vân tông, bọn họ thông qua truyền tống trận trở lại Bắc Hoang, lúc bọn họ đến Trần gia, Trần Tô vui vẻ gọi: “Tam thúc trở về rồi!”
Trần Mục cõng Khương Phục Tiên đến bên ngoài Trần gia, các khách mời đều đến vây xem bên ngoài Trần phủ.
Trần Hãn và Trần Hạo bắt đầu đốt pháo, tiếng nổ lùng đùng không dứt, khói xanh lượn lờ, tiếng cười vang không ngừng.
Trần Mục thả vị hôn thê xuống, nắm lấy tay của Khương Phục Tiên, hai người cùng nhau bước vào cổng lớn Trần gia, bọn họ cố ý dừng lại trên đường đi, lúc trở về thì vừa đến trước giờ hoàng hôn, hôn lễ được cử hành ở diễn võ trường.
Trần Thiên Nam và Tô Mân ngồi ở chính giữa, phu phụ Trần Nghiêm và phu phụ Trần Uy ngồi ở hai bên, vị trí của khách mời còn lại thì ở hai bên, khách mời ở hai bên đều không ngồi, tất cả đều đứng, bọn họ nhìn Trần Mục và Khương Phục Tiên đi đến hiện trường hôn lễ.
Trên đất được trải thảm đỏ, phủ cánh hoa lên, đèn lồng đỏ và Dạ Quang thạch treo ở trên cao, Trần Mục và Khương Phục Tiên chuẩn bị bái thiên địa trong thời khắc hoàng hôn.
Trần Dĩnh đứng phía trước chủ trì hôn lễ, nàng ta hắng giọng, giọng nói to rõ: “Giờ lành đã đến, nghi thức bái thiên địa bắt đầu.
Trần Mục và Khương Phục Tiên cúi người hành lễ với Trần Thiên Nam và Tô Mân, sau đó lại cúi người hành lễ với phu phụ Trần Nghiêm, cuối cùng là cúi người hành lễ với phu phụ Trần Uy.
Trần Uy vốn không muốn ngồi ở đây, ông ta vẫn luôn cảm thấy mình không xứng, Trần Mục bái ông ta thì còn có thể hiểu được, dù sao thì cũng là điệt tử của mình, nhưng Khương Phục Tiên là Kiếm Thánh mạnh nhất nhân gian, là cường giả uy chấn trần thế, ông ta có chút đắn đo, nhưng Trần Mục mạnh mẽ yêu cầu, ông ta cũng chỉ đành ngồi ở chỗ này.
“Phu thê giao bái!”
Giọng nói của Trần Dĩnh lảnh lót.