Bây giờ Trần Mục chủ động khiêu chiến với Chu Hạn, thậm chí Yến Vương còn rót thêm đồ cược, đám quý tộc đưa mắt nhìn nhau, vật đặt cược thực sự là quá lớn.
Vân Châu là trọng địa chiến lược, nếu Vân Châu bị cắt cho Chu quốc thì Yến quốc có khác gì là đã mất nước.
Thân thể yêu kiều của Yến Lang Nguyệt đang run rẩy, nàng ta biết thực lực của Chu Hạn, Ngũ phẩm Kiếm Tông, phóng tầm mắt nhìn hết thế hệ tiểu bối trẻ tuổi của Bắc Hoang này, thì hắn ta cũng là người nổi bật.
"Yên tâm đi."
Trần Mục khẽ vỗ nhẹ tay lên bả vai của Yến Lang Nguyệt, nụ cười trên mặt khiến nàng ta bình tĩnh hơn rất nhiều.
Triệu Thiên Lôi không thể khuyên được Chu Hạn, mặt mày thở dài nói: "Điện hạ, hồ đồ."
Chu Hạn không cho đó là đúng, khóe miệng hắn nở nụ cười đắc ý, cao ngạo nói: "Triệu tướng quân, chẳng lẽ ông cho rằng ta sẽ thua một tiểu tử năm, sáu tuổi hay sao?"
"Điện hạ, hắn còn hai ngày nữa mới đầy bốn tuổi, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, nếu ngài thua hắn, trở về phải giao phó thế nào với Chu Vương?"
"Ha ha."
"Triệu tướng quân thật quá cẩn thận."
"Ta thắng hắn rồi thì có thể có được cả Vân Châu lẫn Túc Châu, phụ vương chắc chắn sẽ khen ngợi ta."
Chu Hạn không hề nghĩ tới việc sẽ thua, Triệu Thiên Lôi chỉ có thể nhắc nhở nói: "Điện hạ, tuyệt không thể khinh suất, phải nghiêm túc ứng phó với trận tỉ võ này."
"Biết rồi, tất cả đều là của ta." Chu Hạn nhìn Yến Lang Nguyệt, khóe miệng hơi nhếch lên.
Trần Mục và Chu Hạn tới bên ngoài Huyền Võ điện, nơi này địa thế rộng rãi trống trải, thích hợp để tỉ võ so tài, quý tộc Yến quốc đều vây xem ở xung quanh.
Bọn họ còn nghe nói Trần Mục từng chém chết Lang Vương, nhưng nhìn thấy dáng vẻ trẻ con anh tuấn này của hắn, bọn họ cũng không ôm hy vọng gì với hắn nữa.
Yến Vương gặp qua vô số người, ông ta cảm giác được trên người Trần Mục có sự bá đạo mà chỉ vương giả mới có, ông ta thừa nhận Trần Mục nên mới dám đánh cược như thế.
Trong vòng ngọc bên cổ tay phải của Triệu Phi Yến có linh kiếm vọt ra, đó là thanh Chiết Dực của Trần Mục, hắn mang ở trên người không tiện nên để ở chỗ của Triệu Phi Yến.
Chu Hạn cũng sử dụng một thanh linh kiếm.
Trần Mục nắm Chiết Dực, nhấc kiếm chỉ vào Chu Hạn, thản nhiên nói: "Mời."
Động tác này tuyệt đối là có ý khiêu khích.
Chu Hạn tức giận, khí tràng màu thủy lam lan rộng ra, uy áp cường đại đập thẳng vào mặt.
Mở khí tràng trước chứng minh Chu Hạn không có khinh địch, khí tràng có thể áp chế tốc độ của đối thủ, còn có thể làm giảm lực tấn công của đối thủ.
"Mạnh quá!"
Đám tiểu bối vương tộc hô lên kinh ngạc.
Trần Mục không muốn lãng phí thời gian với hắn ta, hắn cũng mở ra khí tràng của mình, khí tràng được bao trùm bởi hoả diệm, lao tới áp chế hoàn toàn khí tràng của Chu Hạn.
Quý tộc xung quanh khiếp sợ nói: "Hắn là Kiếm Tông, hơn nữa còn không thua kém gì Chu Hạn!"
Quý tộc Yến quốc vốn đang suy sụp, bây giờ tất cả đều trở nên kích động, bọn họ vẫn còn hy vọng.
Sắc mặt Triệu Thiên Lôi nặng nề, quả nhiên giống với những gì ông ta nghĩ, khí tràng của Trần Mục rõ ràng là mạnh hơn, cảnh giới của hắn đương nhiên lại càng cao.
Hai tay Yến Lang Nguyệt siết chặt trước ngực, nàng ta vẫn căng thẳng như cũ, đang chờ đợi kết quả sau cùng.
Chỉ có Triệu Phi Yến mặt không gợn sóng.
Nàng ta không có hứng thú với trận so tài này.
Nhìn thấy khí tràng của bản thân bị áp chế, Chu Hạn nâng kiếm phóng về phía Trần Mục, giống như lao vào biển lửa, da thịt khắp cơ thể đều có cảm giác bị thiêu đốt.
Kiếm quang lam sắc xé gió lao tới.
Trong mắt Trần Mục hiện ra ánh kim nhàn nhạt, hắn nhìn thấy được đường vận hành linh lực trong cơ thể của Chu Hạn, động tác xuất kiếm kia trong mắt hắn vô cùng chậm.
"Long Tức Trảm!"
Trần Mục đột nhiên rút kiếm ra, kêu lên, linh lực trong cơ thể nháy mắt đã thông qua Chiết Dực mà phóng ra ngoài, tiếng rồng gầm lanh lảnh vang tận mây xanh.
Kiếm quang với ngọn lửa rực chói lao về phía Chu Hạn, mọi người nhìn thấy tàn ảnh của con rồng, giống như rồng lửa nhả hơi, không gian chấn động, mặt đất đều đang rung chuyển.
Ầm ầm!
Hai đạo kiếm quang va vào nhau.
Kiếm quang lam sắc trong nháy mắt đã bị nuốt trọn.
Phụt!
Chu Hạn lăn ra xa mười mấy trượng, giao long bào trên người cũng bị thiêu hỏng, trong miệng ho ra một ngụm máu lớn, cả người nằm trên mặt đất ngay cả bò dậy cũng phải tốn sức.
Một chiêu nghiền ép.
Toàn trường giương mắt mà nhìn.
"Điện hạ!"
Triệu Thiên Lôi vội vã chạy qua đỡ người.
Vương tộc xung quanh bắt đầu reo hò chúc mừng.
Vẻ mặt của Yến Lang Nguyệt đầy hưng phấn, trên gương mặt xinh đẹp có hai lúm đồng tiền mê người, Trần Mục đánh bại Chu Hạn không chỉ có thể giữ lại nàng ta, mà còn giữ được cả lãnh thổ của Yến quốc.
Triệu Phi Yến đi tới bên cạnh Trần Mục, nàng ta lạnh nhạt nhìn Chu Hạn, lạnh giọng nói: "Dựa theo ước định, Chu quốc từ bỏ việc tranh đoạt với Vân Châu và Túc Châu, về sau Chu quốc không thể xâm lấn Yến quốc nữa."
"Nếu như Chu quốc làm trái lại, Lăng Vân tông nhất định sẽ nghiêm trị." Triệu Phi Yến phóng thích khí tràng cường đại của mình ra, uy áp đáng sợ khiến Triệu Thiên Lôi cũng sợ hãi.
Chu Hạn nào còn dám phản bác.
Yến Vương vội vàng chắp tay nói: "Đa tạ tiểu hữu Trần Mục, đa tạ Triệu tiên tử làm chứng."
Bọn họ đều cảm thấy đây là chuyện nhỏ.
Triệu Phi Yến cùng Trần Mục đi về phía Huyền Võ điện.
Yến Lang Nguyệt khi nãy hốt hoảng lo sợ, nhưng đạt được kết quả tốt, nàng ta không oán trách Trần Mục.
Hiện tại nghe thấy lời xin lỗi của Trần Mục, Yến Lang Nguyệt bỗng cảm nhận được sự ấm áp.
Yến Vương cười lớn nói: "Đưa hiền điệt trở về khách trạm nghỉ ngơi đi, chuyện hôn sự về sau lại bàn."
Đưa Chu Hạn đi xong, tâm tình Yến Vương vui vẻ, nguy cơ cắt đất cuối cùng đã được Trần Mục nhẹ nhàng giải quyết, ông ta cảm thấy lựa chọn của Yến Lang Nguyệt là không sai.