Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh

Chương 90

 

 Trong hốc cây. 

 Triệu Phi Yến uống đan dược, Trần Mục dùng Niết Bàn Hô Hấp pháp giúp nàng ta sưởi ấm thân thể. 

 Nửa ngày trôi qua, Triệu Phi Yến cũng đã khôi phục một chút sức mạnh, sắc mặt dần dần hồng nhuận, nàng ta nhẹ giọng nói: "Đủ rồi! Ngươi cũng nên nghỉ ngơi đi." 

 Trần Mục trầm giọng nói: "Ta không mệt." 

 Triệu Phi Yến nhẹ giọng nói: "Ngươi có biết vì sao Xà Yêu kia lại muốn giết ngươi không?" 

 "Bởi vì yêu đan?" Trần Mục nhướng mày, cuối cùng Băng Xà đã lấy được hai viên yêu đan ở chỗ hắn, nó là vì yêu đan mà đến. 

 Vẻ mặt của Triệu Phi Yến trịnh trọng nói: "Yêu đan không phải mấu chốt, là bởi vì ngươi, cường giả yêu tộc sẽ không cho phép nhân tộc xuất hiện Tuyệt Thế Thiên Kiêu!" 

 "Xà Yêu kia sắp đột phá, đó chính là thời điểm nó suy yếu nhất, nó mượn tay chúng ta diệt trừ những Yêu Vương còn lại, sau đó muốn dùng thủy triều yêu thú để diệt trừ ngươi." 

 "Thật là giảo hoạt!" 

 Trần Mục rất nhanh đã hiểu được. 

 Triệu Phi Yến nhắc nhở: "Đừng tưởng rằng chỉ có yêu tộc mới đối phó ngươi, danh tiếng của ngươi càng tăng cao, thì có lẽ sẽ có người muốn hại ngươi." 

 Trần Mục cau mày, trầm giọng nói: "Bọn họ chẳng lẽ không sợ Lăng Vân tông?" 

 "Chính là bởi vì sợ Lăng Vân tông, sư tôn đã trấn áp bọn họ mấy ngàn năm qua, nếu như ngươi tiếp tục trấn áp bọn họ, bọn họ sẽ tiếp tục sống dưới bóng ma của Lăng Vân tông." 

 Trần Mục không khỏi nhíu mày, đạo lý đơn giản như vậy Khương Phục Tiên khẳng định biết. 

 Triệu Phi Yến bổ sung: "Bây giờ ngươi không cần lo lắng, tạm thời Bắc Hoang rất an toàn, trên người ngươi còn có ngọc bội thiếp thân của sư tôn, không ai có thể làm hại ngươi được." 

 Thái độ của Bắc Hoang tông môn đối với Trần Mục là lôi kéo mượn sức, dám đối nghịch với Lăng Vân tông đương nhiên thì chỉ có Hoang Châu hoặc là các thế lực siêu cấp khác ngoài Hoang Châu. 

 Cho dù bây giờ Trần Mục không danh chấn Bắc Hoang, nhưng cũng có chút danh tiếng, tin tức của hắn rất nhanh sẽ đến tai của các siêu thế lực khác. 

 Triệu Phi Yến trầm giọng nói: "Nếu ngươi ở lại Hắc Thạch thành thì sớm muộn gì cũng mang đến phiền toái cho người thân." 

 "Ta hiểu được ý của Phi Yến tỷ, chờ lần này trở về Trần gia, ta sẽ cùng ngươi đến Lăng Vân tông trước." Trần Mục trịnh trọng nói. 

 Triệu Phi Yến mỉm cười gật đầu. 

 Trần Mục lấy yêu đan trong ngực ra, trầm giọng nói: "Phi Yên tỷ, cái này cho ngươi, yêu đan của Yêu Vương cho dù đối với Kiếm Vương thì cũng có tác dụng đó." 

 Lần này nếu không phải Triệu Phi Yến thì hắn căn bản không có khả năng đạt được Lôi Đình Kiếm Ý, cũng sẽ không lĩnh ngộ ra Long Ngâm Kiếm Thế cuối cùng! 

 Triệu Phi Yến cười khẽ nói: "Viên yêu đan này đối với ta mà nói là độc dược, đối với ngươi hẳn là giúp ích được, ít nhất có thể giúp ngươi tăng lên tam phẩm." 

 Bây giờ Trần Mục đã là Tam phẩm Kiếm Hậu, nếu luyện hóa yêu đan này, hắn hẳn là có thể trở thành Lục phẩm Kiếm Hậu, nếu như ba viên yêu đan của Yêu Vương đều bị hắn lấy được Kiếm Vương sẽ nằm trong lòng bàn tay hắn. 

 "Yêu đan của Yêu Vương mạnh hơn yêu đan của Băng Sương Lang Vương rất nhiều, cho dù là ngươi, muốn hoàn toàn luyện hóa cũng phải hai ba tháng mới được." 

 "Chờ ta luyện hóa xong yêu đan, chúng ta lại đến Lăng Vân tông được không?" 

 "Chờ thương thế của ta khỏi hẳn rồi rời đi, trì hoãn quá lâu ta lo lắng sẽ có sự cố." 

 "Được rồi." 

 Triệu Phi Yến bị thương không nhẹ, cần tu dưỡng một thời gian ngắn, Trần Mục đúng lúc cũng có thể luyện hóa yêu đan, thuận tiện dành thêm chút thời gian ở bên cạnh người nhà. 

 Bọn họ tu dưỡng trong động cây hai ngày, Trần Mục ngự kiếm mang theo Triệu Phi Yến, độ cao rất thấp, tốc độ cũng rất chậm, nhưng so với đi đường nhanh hơn rất nhiều. 

 Trong tuyết. 

 Trần Mục nhìn thấy một con vật nhỏ. 

 "Là mèo?" 

 Trần Mục và Triệu Phi Yến đến gần. 

 Có một nhúm lông nhỏ cuộn tròn. 

 Trần Mục xoay nó lại, trên trán viết chữ Vương, lông đỏ trắng đan xen, còn tưởng là mèo, không nghĩ là một con hổ nhỏ. 

 Triệu Phi Yến thản nhiên nói: "Hổ Yêu biến dị, loại này là bị vứt bỏ, bình thường chết non rất sớm, rất khó sống được đến lúc trưởng thành." 

 "Duyên phận." 

 "Nuôi trước đi." 

 Trần Mục giấu con hổ nhỏ trong ngực. 

 Yêu thú nuôi lớn từ nhỏ, sau này lớn lên có thể trông coi hộ viện, yêu thú trung thành hơn người, rất nhiều tông môn đều có sơn thú của mình. 

 "Xem ra là bị vứt bỏ vài ngày, dấu hiệu sinh mệnh của nó suy yếu, không nuôi được." 

 Triệu Phi Yến cũng không cảm thấy con hổ nhỏ này có thể nuôi sống được, nó quá nhỏ, lâu lắm rồi không cho ăn, lại bị lạnh cóng, không trụ được lâu. 

 Trần Mục Nhin trúng sự ngoan cường của nó, thời tiết lạnh như vậy, bị vứt bỏ mà còn có thể sống lâu như vậy, còn có thể sống được hay không thì dựa vào tạo hóa vậy. 

 Hắn dùng Niết Bàn Hô Hấp pháp cung cấp sinh cơ cho tiểu hổ, hai ngày sau tiểu hổ đã có thể lăn qua lăn lại trong ngực của Trần Mục. 

 Tiểu hổ còn nhỏ hơn mèo con, nó mở mắt ra Trần Mục mới phát hiện, một bên mắt màu đỏ, bên kia là trắng, là dị đồng hiếm thấy, khó trách bị vứt bỏ. 

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

 Đôi chân ngắn của nó nhẹ nhàng giẫm lên ngực Trần Mục muốn ăn, Trần Mục thấy thế thì tìm Triệu Phi Yến đòi một Kim Linh quả, tiểu hổ ôm gặm, gặm xong thì cuộn mình trong lòng Trần Mục đi ngủ. 

 Năm ngày sau. 

 Bọn người Trần Mục trở về Trần gia. 

 Triệu Phi Yến trực tiếp trở về phòng nghỉ ngơi. 

 Trần Mục đưa con hổ nhỏ về nhà. 

 "Phụ thân." 

 "Mẫu thân." 

 "Dĩnh Dĩnh." 

 "Lang Nguyệt tỷ." 

 Yến Lang Nguyệt và Trần Dĩnh đang ở trong đình viện ném bao cát, Trần Dĩnh thấy Trần Mục thì kích động chạy tới, mềm giọng nói: "Ca ca..." 


 Trần Dĩnh vui vẻ vỗ bàn tay nhỏ bé. 

 Trần Mục nhìn thấy nụ cười ngọt ngào của Trần Dĩnh, hắn mang tiểu hổ trở về chủ yếu là muốn muội muội có bạn, hơn nữa sau khi nó lớn lên còn có thể trông nhà. 

 Trần Nghiêm cười to nói: "Hổ Yêu ở Bắc Hoang rất ít, Mục Nhi có thể nhặt được thì vận khí thật không tệ." 

 Đường Uyển dịu dàng nói: "Nó có tên không?"

Bình Luận (0)
Comment