Chương 27: Một người đàn ông như vậy, cô hy vọng trong tương lai anh sẽ không bao giờ phải cúi đầu trước bất cứ điều gì.
*
Sau đó là một buổi tổng duyệt đơn giản. Khi trở về khách sạn, cả hai im lặng quay về phòng riêng và ngủ sâu để vượt qua cơn mệt mỏi do chênh lệch múi giờ.
Sáng hôm sau, Từ Tâm đã thức dậy lúc tám giờ và nhắn tin cho người ở phòng bên cạnh. Hàn Sóc nhanh chóng trả lời: “Qua đây ăn sáng”.
Chỉ cần ngày hôm đó có công việc, Hàn Sóc thường dậy rất sớm. Từ Tâm cất điện thoại và đi sang phòng bên cạnh.
Hàn Sóc mở cửa cho cô, vẫn để trần nửa thân trên và chỉ mặc một chiếc quần ngủ. Chiếc quần này có lẽ cũng chỉ được mặc vào để mở cửa cho cô, lỏng lẻo không có hình dáng gì.
Hàn Sóc đã đặt hai phần ăn sáng, đều là bánh mì, sữa, thịt xông khói và trứng, hai phần giống hệt nhau. Hai người ngồi đối diện nhau ở bàn ăn và bắt đầu ăn. Từ Tâm nhắc lại những điểm quan trọng về việc thay trang phục trong ngày trình diễn, Hàn Sóc cúi đầu ăn một cách chăm chú, không biết có nghe vào tai hay không.
Đột nhiên, điện thoại của Từ Tâm đổ chuông.
Cô đang ở nước ngoài, ai lại gọi đường dài cho cô được?
Từ Tâm cầm điện thoại lên, nhìn vào tên hiển thị trên màn hình, nét mặt thoáng phai nhạt không để lại dấu vết.
Hàn Sóc vốn không có phản ứng gì, giờ lại ngước mắt lên nhìn cô.
Từ Tâm đứng dậy đi đến bên giường, nghe điện thoại, mở đầu bằng một câu ngoan ngoãn: “Mẹ”.
“Tâm Tâm, đã đến Paris chưa con?”
“Đến rồi ạ.”
“Sao không báo mẹ một tiếng bình an?”
“Vừa xuống máy bay đã phải đi báo cáo, bận quá nên quên mất, xin lỗi mẹ.”
Giọng Chu Lam Ngọc lạnh nhạt, bà nói chuyện với tốc độ hơi chậm, đây là thói quen làm việc của bà từ lâu, kể cả đối với con gái mình cũng không ngoại lệ: “Không sao, bây giờ bên con là buổi sáng phải không? Chuẩn bị đi làm chưa?”
Từ Tâm cụp mắt xuống, đối với những lời hỏi thăm thực chất là dò xét này, lòng cô không gợn lên một chút sóng, gần như hỏi gì đáp nấy: “Vâng, đang ăn sáng ạ, sắp phải ra ngoài rồi.”
“Ừm.” Chu Lam Ngọc ngập ngừng một lúc, cuối cùng vẫn hỏi, “Đồng nghiệp đi Paris với con là nam hay nữ?”
Từ Tâm liếc nhìn Hàn Sóc không xa, lúc này anh đã đặt dao nĩa xuống, đang nhìn cô nói chuyện điện thoại với vẻ mặt thú vị. Từ Tâm thu ánh mắt lại, sau đó trả lời: “Là nữ ạ. Mẹ, con đang vội, về nước con sẽ gọi lại cho mẹ.”
Khi cô cúp điện thoại, quay đầu liền thấy Hàn Sóc nhướng mày, nửa cười nửa không chỉ vào mình: “Nữ á?”
Từ Tâm: “Ăn nhanh lên, chuẩn bị ra ngoài rồi.” Nói rồi cô cũng không nhìn anh nữa, định quay lại chỗ ngồi tiếp tục ăn sáng.
Nhưng không ngờ anh ta không chịu buông tha, khi cô đi đến gần đột nhiên duỗi chân vấp cô một cái. Từ Tâm không đề phòng, thân người nghiêng đi, giây tiếp theo cánh tay đã bị anh nắm chính xác, người đàn ông dùng chút sức kéo cô lại gần. Cô đứng, thân người hơi cúi, hiếm khi có thể nhìn anh từ trên xuống như vậy, trong khi Hàn Sóc hơi ngẩng đầu, trong ánh mắt có nụ cười tản mạn không chút câu nệ: “Tôi làm cô xấu hổ đến vậy sao?”
Từ Tâm nghe vậy, im lặng một lúc, rồi mới nói: “Xin lỗi… đây là vấn đề của tôi.”
Cô không giải thích với anh, cũng không biết đã qua bao lâu, Hàn Sóc buông cô ra và nói: “Ăn đi.”
“Vâng.”
Anh không hỏi nữa, cô cũng không nói thêm, cả hai đều là người thông minh, có những chuyện nhìn thấu nhưng không nói ra, giống như gần đây Từ Tâm đã dần quen với việc không cần phải giả vờ gì trước mặt Hàn Sóc. Đối với một người dường như đã nhìn thấu mình từ lâu, Từ Tâm cũng lười tốn công sức vào đó.
Từ Tâm ngồi trở lại vị trí của mình, cùng với Hàn Sóc, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, kể cả cuộc điện thoại đó cũng như chưa từng đổ chuông. Hai người im lặng ăn hết bữa sáng.
Buổi trình diễn sản phẩm mới của TE có tổng cộng 6 phần, phần đầu tiên diễn ra sau một tuần, nên tuần này mỗi ngày đều là thời gian tổng duyệt, giám đốc thiết kế cũng phải đích thân có mặt để giám sát.
Hàn Sóc đi phần mở màn, số lần thử đi nhiều nhất. Christian Lauren lần đầu tiên không nói gì, để Hàn Sóc đi theo cảm giác của riêng mình, từ lần thứ hai trở đi mới thêm vào nhiều yêu cầu của mình, chẳng hạn như một số biểu cảm và cử chỉ nhỏ, khắt khe đến từng chi tiết.
Trong thời gian đó, Từ Tâm luôn ở hậu trường, từ góc nhìn của cô không thể thấy mặt trước của Hàn Sóc, chỉ có thể nhìn thấy dáng lưng thẳng tắp của anh, cho đến khi anh quay người và đi ngang qua người mẫu phía sau. Mỗi lần anh xuống sàn để thay trang phục, Từ Tâm đều thấy chân anh sưng tấy hơn lúc trước, đây là tình trạng đã tích tụ từ khi còn ở trong nước, trong lúc nghỉ giữa giờ anh hoàn toàn không có thời gian để điều trị và nghỉ ngơi.
Nhưng Hàn Sóc đối mặt với cơn đau mà chẳng nhíu mày lấy một cái, khi Từ Tâm tranh thủ chút thời gian để chườm lạnh cho anh, đến lúc lên sân khấu anh lại đứng dậy.
Khi người khác nghỉ ngơi, anh vẫn thử đi, như thể luôn tìm kiếm cảm giác của riêng mình. Từ Tâm có thể nhìn thấy rõ ràng trong ánh mắt của Christian Lauren khi nhìn anh có ngày càng nhiều sự ngưỡng mộ, dường như Hàn Sóc đang dần dần đi theo hướng mà ông ấy mong đợi. Khi đến giữa và cuối buổi tổng duyệt, số lần Christian Lauren sửa lỗi cho Hàn Sóc cũng ngày càng ít, cuối cùng gần như để Hàn Sóc tự do phát huy trong một số thói quen cá nhân.
Nhưng hậu quả của việc gắng sức như vậy là mỗi ngày sau khi tổng duyệt xong, chân của Hàn Sóc đều sẽ thỉnh thoảng có triệu chứng tê, lúc nghiêm trọng nhất phải nghỉ cả nửa tiếng mới có thể đứng dậy lại được. Sau khi về khách sạn, ngoại trừ tắm rửa, ăn uống và đi vệ sinh, Hàn Sóc gần như không di chuyển, Từ Tâm mỗi tối đều đến phòng anh mát-xa và ngâm thuốc, cố gắng làm cho đôi chân của anh khá hơn một chút.
Thực ra Từ Tâm không cần phải làm những việc này, nhưng Hàn Sóc không đề cập, Từ Tâm cũng không nói, dần dần việc này trở thành một thói quen kỳ lạ giữa hai người. Họ rõ ràng không thân thiết, nhưng duy chỉ có việc này lại có sự kiên trì vượt qua ranh giới.
Vào ngày trình diễn, hậu trường có trật tự. Các người mẫu được chia thành hai hàng để trang điểm, các trợ lý đang kiểm tra lần cuối cho mỗi bộ trang phục.
Hàn Sóc là người đầu tiên được trang điểm xong, để hưởng ứng chủ đề lần này, trang điểm của anh hôm nay thiên về trung tính và mềm mại. Bộ trang điểm đầu tiên sử dụng phấn mắt màu vàng nâu thiên về nữ tính, sau đó dùng màu xanh biển độ bão hòa cực cao để che đi đường mắt dưới sắc lẹm, làm giảm bớt những góc cạnh trong đường nét khuôn mặt, khiến khí chất tổng thể thêm phần quyến rũ đặc trưng của phụ nữ.
Hàn Sóc nhận quần áo từ tay Từ Tâm rồi vào phòng thay đồ, khi ra đã là một diện mạo khác—
Phần trên của chiếc áo choàng lanh phong cách trung cổ được thiết kế với tay áo hẹp bằng vải cotton, có chút phong cách hiệp sĩ Anh quốc cấm dục; còn nửa dưới là váy dài mềm mại như phụ nữ yếu đuối thời đó, dưới đường váy không đều đặn là đôi chân mạnh mẽ và thẳng tắp của nam giới tạo nên sự tương phản rõ rệt.
Anh đi đôi bốt ngắn, rõ ràng trông giống như một chàng trai mềm mại nhưng không sợ hãi, nhưng ánh mắt đó lại giống như một hiệp sĩ có thể khoác giáp sắt và dũng cảm chiến đấu bất cứ lúc nào.
Nhìn Hàn Sóc như vậy, Từ Tâm nhớ đến một bài dân ca châu Âu—
Bạn đã từng đến chợ Scarborough chưa?
Ngò tây, xô thơm, hương thảo và cỏ xạ hương
Hãy gửi lời chào của tôi đến một cô gái nơi đó
Người từng là người yêu của tôi.
Bảo nàng may cho tôi một chiếc áo bằng vải lanh
Ngò tây, xô thơm, hương thảo và cỏ xạ hương
Không cần đường viền, cũng không dùng kim chỉ
Khi ấy, nàng mới thật sự là người yêu của tôi.
Tài năng và tầm nhìn độc đáo của Christian Lauren quả thật khiến người ta phải ngưỡng mộ. Ít nhất ngay khoảnh khắc Hàn Sóc xuất hiện, cô hoàn toàn có thể hiểu được cảm hứng và ý đồ trong thiết kế của ông – dùng cơ thể người đàn ông phương Đông để tôn lên sự dịu dàng của thiếu nữ phương Tây, dùng chất liệu mềm mại và khí chất mạnh mẽ nam tính để thể hiện điều quý giá nhất, kiên định nhất trong trái tim đàn ông: sự dịu dàng.
Cái gọi là trung tính không chỉ đơn thuần là vẻ ngoài và trang phục, mà còn bao gồm nhiều yếu tố khác như sự kiên cường, mạnh mẽ và hiếu chiến của đàn ông; sự nhạy cảm, tinh tế và dịu dàng của phụ nữ. Những yếu tố này đã được kết hợp hoàn hảo trên người Hàn Sóc.
Khoảnh khắc đó, Từ Tâm cảm nhận rõ ràng, anh sắp sửa cất cánh bay cao.
Và cô cũng hiểu rõ, anh sẽ không dừng lại nữa.
Anh sẽ không bao giờ dừng lại.
“Đi thôi.”
Dưới ánh mắt chú ý của mọi người, Hàn Sóc nói với Từ Tâm, giọng điệu bình tĩnh, không khác gì so với lúc tổng duyệt.
Sau đó anh quay người đi về vị trí chờ, người phụ trách sân khấu nói chuyện với anh bằng giọng nhỏ nhẹ, Hàn Sóc gật đầu.
Những gì xảy ra sau đó, rất kỳ lạ, giống như tuân theo kịch bản mà Từ Tâm đã diễn tập trong đầu vô số lần, mỗi cảnh đều khớp với từng chi tiết mà cô đã tưởng tượng.
Cô đứng ở góc xa nhất, nhìn thấy trên khuôn mặt của những người thuộc các chủng tộc khác nhau, các quốc gia khác nhau dưới sân khấu đều hiện lên vẻ kinh ngạc rõ ràng, cuối cùng ánh mắt cô lại từ từ đặt vào trung tâm sân khấu.
Cô nhìn từng bước đi của anh, theo nhịp đèn và tiếng trống, mỗi bước đều cực kỳ vững vàng, lộ trình thẳng tắp, không chút do dự hay lệch lạc. Khí chất trên người anh đã có sự thay đổi thấy rõ ngay khoảnh khắc bước lên sàn diễn, những sợi tóc cứng được ánh đèn từ trên đỉnh đầu chiếu xuống thành một màu trắng pha xanh nhạt, cái cổ trắng thẳng tắp và tấm lưng thẳng đứng tạo thành một đường thẳng, như một thanh kiếm sắc, chỉ hướng về phía trước.
Trong thời đại đầy d*c vọng và phải luồn cúi trước người khác này, anh thật rạng rỡ, lại mang một vẻ tùy hứng mà sống thật đáng ghen tị. Anh hiểu mình muốn gì, và chỉ sẵn lòng tiến về phía trước vì nó, chưa từng nhìn đông ngó tây, vì thế luôn không được người khác hiểu, xung quanh cũng luôn có nhiều lời đồn đại. Nhưng anh chẳng bao giờ quan tâm, không để ý đến ánh mắt của người bên ngoài, sống một cách phóng khoáng tự do.
Từ Tâm cũng từng tự hỏi trong lòng: Anh có gì mà kiêu ngạo chứ?
Tại sao anh có thể sống theo bản chất của mình, không bị quấy nhiễu?
Nhưng giây phút này cô lại cảm thấy tất cả những điều đó không còn quan trọng nữa.
Giống như hầu hết mọi người trên thế giới này, như một chiếc lá rơi, lăn lộn, bay lơ lửng trong không trung, cuối cùng loạng choạng trở về với bụi đất. Nhưng chắc chắn sẽ có người, rất ít, giống như những vì sao trên bầu trời, vận hành theo quỹ đạo cố định. Không có gió nào có thể lay động anh, trong lòng anh tự có luật lệ và quỹ đạo riêng.
Cô nghe rõ tiếng nói từ đáy lòng mình, rõ ràng và náo động, giống hệt như ngày xưa… y như đúc.
Điều này không liên quan đến bất kỳ tình cảm mơ hồ nào, chỉ là nhìn anh sống không nhất thiết phải được mọi người đồng tình, nhưng luôn sống rõ ràng và tự tại như vậy, Từ Tâm bỗng có một linh cảm vô cùng mạnh mẽ: chỉ cần được ở bên cạnh anh, có lẽ một ngày nào đó cô cũng có thể sống theo cách mình muốn.
Cô nhìn dáng lưng thẳng tắp đó, lặng lẽ nghĩ—
Thượng đế ơi, xin người hãy trông chừng anh ấy.
Một người đàn ông như vậy, cô hy vọng trong tương lai anh sẽ không bao giờ phải cúi đầu trước bất cứ điều gì.
……
Hàn Sóc bị cảm, một người chưa từng bệnh một khi đã ốm thì quả thật không chừa nửa điểm.
Vừa lên xe đã bắt đầu ho và nghẹt mũi, Từ Tâm ngồi bên cạnh anh, thấy anh nhíu mày tựa vào xe, đôi chân dài duỗi thẳng về phía trước không khách sáo chút nào, ngay cả hơi thở phả ra cũng dường như mang theo độ nóng.
Về đến khách sạn, sau khi từ biệt những người mẫu cùng đường, Từ Tâm nhìn anh trở về phòng.
Từ Tâm gọi điện cho lễ tân yêu cầu một nhiệt kế đo nhiệt độ qua đường miệng. Năm phút sau, Từ Tâm cầm nhiệt kế, mặt không biểu cảm đứng trước giường, Hàn Sóc nằm trên giường nhìn biểu cảm của cô, anh khẽ “chậc” một tiếng.
“Tôi nhớ mình đã nói với anh là máy lạnh ở khu vực trình diễn mở rất thấp, bảo anh khi chờ đợi nhớ mặc áo khoác vào.”
Thật hiếm thấy, khi cô “giận” thì giọng lại trầm xuống, không có chút lạnh nhạt thường ngày, rõ ràng khiến đối phương cảm nhận được sự trách móc.
Hàn Sóc thầm thưởng thức trong lòng, khóe môi cong lên nửa cười nửa không, nhưng ngay giây tiếp theo cổ họng lại ngứa ran, anh không nhịn được ho thêm vài tiếng.
Anh khẽ chửi thề, hơi bực bội kéo kéo cổ áo.
Buổi trình diễn tiếp theo là bốn ngày sau, Từ Tâm nhìn giờ trên điện thoại, vẫn quyết định xuống lầu một lần để mua thuốc hạ sốt.
Thuốc bán trong hiệu thuốc đều là nhãn hiệu nhập khẩu, Từ Tâm không quá quen thuộc, lo ngại một số thuốc có tác dụng phụ quá mạnh nên đã hỏi dược sĩ cẩn thận, cuối cùng chọn một hộp thuốc hạ sốt có tác dụng tương đối nhẹ nhàng.
Trở về phòng, Hàn Sóc đang nhắm mắt nghỉ ngơi, không đắp chăn, đôi chân dài duỗi ra trên giường một cách tùy ý. Bình thường có lẽ Từ Tâm sẽ bỏ qua tư thế không ra hình thù gì của anh, nhưng lúc này, cô đặt thuốc và nước ấm bên đầu giường anh, nhẹ nhàng đẩy anh một cái để đánh thức.
Hàn Sóc mở mắt ra chỉ thấy cổ họng khô không chịu nổi, mặc dù không hài lòng với hành động của Từ Tâm, nhưng vẫn cầm nước ấm uống một ngụm lớn, rồi ngoan ngoãn uống thuốc. Về phương diện này anh không hề làm màu, với tính cách cầu toàn trong công việc của anh, có lẽ anh cũng cảm thấy rất bực bội về tình trạng sức khỏe hiện tại của mình.
“Ngủ đi.” Thấy anh nằm xuống lại, Từ Tâm đắp chăn cho anh, nhẹ nhàng nói.
Hàn Sóc từ trong chăn ngẩng mắt quan sát cô, thấy cô thu dọn xong hộp thuốc và cốc nước rồi ngồi xuống chiếc ghế sofa nhỏ đầu giường, mở máy tính xách tay bắt đầu vẽ bản thiết kế, dường như không có ý định rời đi thì mới nhắm mắt lại, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Chẳng mấy chốc trời đã về chiều.
Người đàn ông trong phòng vẫn ngủ say.
Từ Tâm hoàn thành nét vẽ cuối cùng, kiểm tra cẩn thận mới đóng tập tin lại. Cô dùng mạng nước ngoài mở trang mạng xã hội quốc tế, tìm kiếm các từ khóa về buổi trình diễn hôm nay.
Quả nhiên, trên mạng có rất nhiều thảo luận về Hàn Sóc.
Một bài báo của phương tiện truyền thông có hình ảnh màu đầu tiên chính là ảnh toàn thân Hàn Sóc khi anh đi phần mở màn hôm nay, Từ Tâm nhấp vào.
Đoạn đầu tiên của nội dung bài báo có những dòng chữ rất nổi bật—
[Khí chất nổi bật, một trong những người mẫu có triển vọng ký hợp đồng đại diện với TE vào năm tới, Christian Lauren đánh giá: Không màu không hình, nghìn mặt khác biệt, nhìn vào đôi mắt anh ấy, bạn sẽ không bao giờ có thể quên anh ấy.]
Còn có không ít người đã tham dự buổi giới thiệu sản phẩm cũng đều đăng bình luận với các chủ đề, hầu như tất cả mọi người đều hào hứng thảo luận về gương mặt mới người châu Á này, trong đó phụ nữ chiếm đa số, tất cả đều cho biết khi Hàn Sóc xuất hiện, họ cảm thấy nghẹt thở.
[Anh ấy vừa xuất hiện đã khiến tôi lập tức quên đi tất cả. [trái tim][trái tim]]
[Có thể hiểu tại sao TE lại dùng anh ấy, người đã xem trực tiếp khẳng định đây quả thật là một quyết định đúng đắn, ngược lại Lauridsen đi phần kết màn lại có phần kém hơn anh ấy một chút.]
[Ethan có thực sự sẽ là đại diện của TE năm tới không?]
[Rất thích phong cách của trang phục mới lần này, trình độ người mẫu cũng rất cao, Christian Lauren quả không hổ danh là nhân vật tầm cỡ, show diễn này giữ được tiêu chuẩn cao vốn có của TE.]
[Đã vào trang web Trung Quốc để theo dõi Ethan, hóa ra anh ấy tự mở studio riêng, không có gì lạ khi không tra được công ty ký hợp đồng.]…