Bị Gió Mê Hoặc - Mèo Già Ăn Cỏ

Chương 41

Chương 41: Nhưng bà không hề hối hận, từ đầu đến cuối, tình yêu của bà dành cho Hàn Sóc luôn rõ ràng trước mắt mọi người.

*

Hơi thở của anh như đang kiềm chế khi lướt qua cánh mũi của cô. Vì khoảng cách quá gần, Từ Tâm thậm chí không thể phân biệt được đôi môi của anh có chạm vào cô hay không, chỉ thấy đôi mắt anh tối dần, như thể đang bốc lửa.

Cuối cùng, anh cúi đầu xuống, nhưng không phải để hôn.

Trán anh tựa lên vai cô, bỗng thở hắt ra một hơi nặng nề. Từ Tâm cảm thấy eo mình đau, là do anh đang dùng lực bóp mạnh, như thể đang giải tỏa sự không hài lòng.

“Em phạm luật rồi.” Hàn Sóc nghiêng mặt, mũi chạm vào cổ cô, khẽ hít hà, giọng khàn đặc như chứa đầy sỏi đá.

Từ Tâm cụp mắt xuống, nói nhỏ: “Anh cũng thế.”

Cô không phải không biết, anh cố tình không tìm cô trong ba ngày này, muốn cô lo lắng, muốn cô mất kiểm soát, muốn cô không kịp phòng bị.

Nhưng dù biết rõ như vậy, cô vẫn đến.

H@m muốn nóng bỏng không hề dịu xuống, ngược lại như những giọt nước lơ lửng trong hơi nước, quẩn quanh không tan. Đó là sự mập mờ tâm đầu ý hợp giữa đàn ông và phụ nữ. Hàn Sóc ôm cô, nghe vậy cười trầm: “Vậy chúng ta hòa nhau rồi.”

“Từ Tâm.” Không biết đã qua bao lâu, Hàn Sóc khẽ gọi tên cô, anh áp môi lên làn da cổ cô, bỗng nói: “Tôi là người tuy không tốt lành gì, nhưng cũng không phải loại tùy tiện. Tôi đã nói rồi, giữa tôi và phụ nữ, mọi chuyện đều là tự nguyện đôi bên, nên em muốn tôi làm gì, trước hết em phải cam tâm tình nguyện với tôi.”

Độ ẩm trong không khí rất cao, quần áo dính vào người, khiến người ta khó chịu, nhưng Từ Tâm không vùng ra khỏi vòng tay giữ chặt của anh, chỉ khẽ gật đầu.

Cô ngoan ngoãn để anh ôm, đợi anh nguôi đi h@m muốn, cho đến khi hơi thở nặng nề của người đàn ông dần dịu lại, hai người mới từ từ tách ra. Khoảnh khắc ý loạn tình m3 vừa rồi dường như chỉ là ảo ảnh, anh nhìn cô với vẻ mặt nửa cười nửa không, trông cô còn bơ phờ hơn cả lúc vào cửa, rồi tắt vòi hoa sen, kéo cô ra khỏi phòng tắm.

Vừa ra khỏi phòng tắm, Hàn Sóc đã co người lại vì lạnh. Hai người nhìn lên, thấy nền nhà phía trước cửa sổ đã bị mưa thổi vào làm ướt, gió lạnh vẫn không ngừng tràn vào, đập vào cửa sổ phát ra tiếng “rầm rầm”.

Từ Tâm thoát khỏi tay anh, đi đóng cửa sổ lại. May mà mùi thuốc lá cũng đã tản đi phần lớn, không khí ấm áp đang dần tụ lại.

Hàn Sóc ngồi trên giường, không lau đầu, vô thức rút ra một hộp thuốc từ đầu giường, châm lửa và ngậm vào miệng. Dư vị của cơn nóng tình không dễ gì xua tan, tuy anh không xa lạ với h@m muốn và cũng là tuýp người giỏi kiềm chế, nhưng từ khi cô xuất hiện, cái nóng bức bối kia chưa bao giờ thực sự lắng xuống.

Giây tiếp theo, điếu thuốc trong miệng bị Từ Tâm vừa quay lại rút ra, rồi dập tắt vào gạt tàn. Cô lấy từ tủ quần áo một chiếc khăn trắng, đắp lên đầu anh và lau tóc cho anh.

Hàn Sóc hơi dạng ch ân ra, để cô đứng giữa hai ch ân mình, thản nhiên tận hưởng sự chăm sóc của cô.

Từ Tâm đứng rất gần anh, cơ bắp mạnh mẽ ở đùi anh chạm vào hai bên đầu gối cô, còn đều đặn gõ nhẹ xuống sàn. Chỉ cần liếc xuống, cô có thể nhìn thấy những nếp nhăn của chiếc khăn trắng quấn quanh eo anh, mép khăn được vén lên đến tận gốc đùi, dường như chỉ cần nhúc nhích thêm chút nữa là có thể mơ hồ nhìn thấy…

Cô thu hồi ánh mắt, tập trung chăm sóc mái tóc anh, cô làm việc cẩn thận đến mức Hàn Sóc không nhịn được cười.

Sau khi lau khô được bảy tám phần, Từ Tâm dừng lại, cúi đầu quan sát kỹ thần thái của anh, do dự một lúc rồi hỏi: “Khi nào anh về?”

Hàn Sóc nói: “Mai là về.”

Từ Tâm: “… Trương Mông nói hôm nay anh đi viếng mộ mẹ anh.”

Hàn Sóc gật đầu, sắc mặt không có chút thay đổi nào: “Đi từ sáng sớm, trưa đặt vé máy bay.”

Đến đây, Từ Tâm không muốn hỏi thêm nhiều nữa.

Cô gật đầu, nói với anh: “Mùng năm em sẽ về. Hôm nay anh cũng mệt rồi, ngủ một giấc ngon nhé, ngày mai… em sẽ không đến tiễn anh đâu.”

Cô xoay người định cất khăn đi, nhưng bị anh nắm lấy cổ tay, vẫn giữ cô trong vòng tay.

Hàn Sóc nhìn chằm chằm vào cô, sau một lúc nói: “Từ Tâm, phụ nữ xấu xa không nên quá mềm lòng.”

Từ Tâm nhìn vẻ mặt của anh, không nhịn được đưa tay vuốt mặt anh. Hàn Sóc nheo mắt, rồi anh nghe cô nói: “Vậy anh kể cho em nghe đi.”

“Kể cho em nghe mà không đòi được gì sao?”

“…” Từ Tâm nhẹ nhàng nói: “Để đổi lại, em cũng sẽ kể cho anh nghe câu chuyện của em.”

Hàn Sóc lúc này mới mỉm cười, lưỡi đẩy vào má trong: “Đồng ý.”

Năm phút sau, Từ Tâm vào phòng tắm thay áo choàng tắm sạch, đưa quần áo ướt cho khách sạn sấy khô rồi lên giường nằm. Hàn Sóc vươn tay ôm cô vào lòng.

Hàn Sóc lớn ngần này tuổi thực sự rất hiếm khi có cơ hội trong trạng thái tỉnh táo nằm trên giường cùng một người phụ nữ chỉ để trò chuyện, không làm gì khác. Khi Từ Tâm nằm yên trong vòng tay anh, anh thực sự cảm thấy cô là một người phụ nữ kỳ diệu.

Hàn Sóc nắm lấy eo thon của cô, thoải mái nhắm mắt lại, một lúc sau mới nói câu đầu tiên của câu chuyện.

“Bà ấy chết vì chứng biếng ăn.”

Anh gọi mẹ mình là “bà ấy”.

“Có lẽ cái tên khác của bà ấy gây ấn tượng hơn.” Hàn Sóc thì thầm bên tai Từ Tâm, nói ra cái tên khác của “bà ấy”.

Từ Tâm sững người, thực sự cảm thấy cái tên này có chút quen tai.

Có lẽ đối với người khác, cái tên này cũng như người mang nó, chỉ là một thoáng xuất hiện trong giới thời trang rồi biến mất, không thể được gọi là siêu mẫu thực thụ. Nhưng đối với Hàn Sóc, không chỉ là những vinh dự bà từng đạt được, mà cả tố chất và sự tự giác của một người mẫu, bà đều xứng đáng với danh hiệu đó.

Câu chuyện thực ra rất ngắn, có lẽ bản thân Hàn Sóc cũng không có ý tô vẽ nên anh kể rất bình thản, giống như một người không giỏi kể chuyện đang thuật lại một bài văn tự sự. Thế nhưng với tư cách là người nghe duy nhất, Từ Tâm lại lắng nghe rất lặng lẽ và rất nghiêm túc.

Bốn mươi năm trước là thời kỳ hoàng kim thực sự của giới người mẫu.

Vào thời điểm đó, sự sôi động của BIG 5 đã thúc đẩy sự phát triển và lớn mạnh của cả giới thời trang, thậm chí có người bình luận rằng, kể từ thời đại do năm người mẫu hàng đầu dẫn dắt, toàn bộ giới người mẫu thực chất đã đi xuống.

Mẹ của Hàn Sóc sinh ra trong thời đại đó, một người đã sớm nổi bật trong giới thời trang khi còn rất trẻ.

Mẹ của bà, cũng chính là bà ngoại của Hàn Sóc, là siêu mẫu người Anh Evangelista, sau đó kết hôn với người mẫu nam châu Á Chu Húc Lai, hai người sinh ra bà sau hai năm kết hôn.

Bà rất đẹp, dường như sinh ra đã thừa hưởng tất cả những phần tốt đẹp nhất của cha mẹ, không chỉ là chiều cao, mà còn có những đường nét quyến rũ và phong thái của người châu Âu, sự bí ẩn và kiệm lời của người phương Đông. Mọi người đều nói bà sinh ra là để dành cho sàn diễn, gen di truyền quyết định ưu thế của bà, cũng quyết định tâm hồn yêu thích sân khấu này của bà.

Năm 19 tuổi, bà được VG chọn mặt gửi vàng, trở thành người mẫu được VG yêu thích nhất, và cũng là người trẻ nhất.

Bà nhiệt tình, phóng khoáng, cởi mở, tự tin, có mọi phẩm chất tốt nhất của một người phụ nữ, như một vầng thái dương. Thậm chí đối với một số người khác giới, ánh hào quang của bà đã đạt đến mức chói chang, tuy có sức hấp dẫn mạnh mẽ với họ, nhưng không phải ai cũng dám chạm vào hay thèm khát.

Cho đến khi bà gặp bố của Hàn Sóc tại một bữa tiệc tối trong giới.

Lúc đó Hàn Đông Tố vừa tiếp quản công ty. Gia đình ông đã kinh doanh qua ba thế hệ, ông nội phát tài ở Mỹ, sau đó bố ông tiếp quản và chuyển công ty về nước, góp phần vào nền kinh tế trong nước thời bấy giờ. Sau này, khi bố ông đã cao tuổi, công ty được giao lại cho ông. Nhưng không ai ngờ rằng chẳng bao lâu sau, Hàn Đông Tố nhận thấy triển vọng phát triển đáng kể của ngành giải trí nên đã kiên quyết chuyển hướng hoạt động chính của công ty sang ngành giải trí, vì điều này mà ông còn bị bố nghi ngờ và phản đối.

Một người đàn ông trẻ, lại là một CEO giàu có, tất nhiên thu hút sự chú ý của nhiều phụ nữ.

Không chỉ diễn viên và ca sĩ, tất cả mọi người đều đang quan sát từ xa, chờ đợi cơ hội.

Bởi vì Hàn Đông Tố thực sự quá đẹp trai.

Ông rất cao, ước chừng hơn 1m85, tuy không bằng chiều cao của người mẫu nam trên sàn diễn, nhưng về ngoại hình và vóc dáng không thua kém bất kỳ ai có mặt. Khuôn mặt ông không sâu và lập thể như đàn ông phương Tây, nhưng ngũ quan rất mạnh mẽ, giữa đôi mày có nét lạnh lùng nhàn nhạt, theo cách nói của người Trung Quốc, đó là rất đàn ông.

Nhiều cô gái đã yêu ông từ cái nhìn đầu tiên, kể cả bà.

Và cùng lúc đó, Hàn Đông Tố cũng nhìn thấy bà.

Các cô gái đều đang e thẹn quan sát ông, chỉ riêng bà là không hề che giấu, thoải mái thể hiện sự ngưỡng mộ dành cho ông. Sau khi ánh mắt chạm nhau với Hàn Đông Tố, bà nở nụ cười rạng rỡ, đôi má ửng hồng, vừa gợi cảm vừa đáng yêu.

Rất nổi bật.

Có những mối tình cứ đến một cách bất ngờ như vậy, không biết ai đã động lòng trước, tóm lại khi Hàn Đông Tố nắm tay bà lên phòng khách sạn, bà đã không từ chối.

Bà không biết rằng, trong suốt hai mươi tám năm của một người đàn ông cực kỳ khắt khe với tình cảm và phụ nữ, đây là lần đầu tiên ông có cảm xúc mãnh liệt như vậy với một người.

Một đêm buông thả thuận theo tự nhiên, bà đắm chìm trong sự kiểm soát và chiếm hữu tuyệt đối của người đàn ông, không thể thoát ra. Sáng hôm sau, bà mở mắt trong vòng tay Hàn Đông Tố, ông nhìn bà rồi nói nhỏ: “Hãy trở thành người của anh nhé.”

Bà nhiệt tình, cởi mở, không chỉ với sự nghiệp, mà còn với tình yêu.

Nên bà đã đồng ý, thậm chí không hề do dự.

Hai người cứ thế tự nhiên hẹn hò, theo yêu cầu của bà, Hàn Đông Tố không công khai mối quan hệ của họ với truyền thông, còn bỏ tiền ra dàn xếp. Ông yêu bà, cũng tôn trọng tình yêu của bà với ngành công nghiệp này. Lãnh địa thế lực của ông vào thời điểm đó tuy không liên quan đến giới thời trang, nhưng ông thích nhìn bà sải bước trên sàn diễn, bà đã dâng hiến vẻ đẹp nhất của mình cho sàn catwalk.

Bà mang thai khi hai mươi mốt tuổi.

Hàn Đông Tố để bà quyết định việc giữ hay bỏ đứa trẻ, vì ông biết đối với một người mẫu, đặc biệt là đối với bà, giai đoạn này là thời kỳ hoàng kim cho sự phát triển. Giờ đây, bà đã đứng trên đỉnh kim tự tháp, nếu cố gắng thêm một hai năm nữa, có lẽ bà có thể đạt được thành tựu mà nhiều người không thể có được, tất cả mọi người đều nói như vậy.

Nhưng cuối cùng bà vẫn quyết định sinh con.

Thực ra bà là một người phụ nữ dịu dàng, tuy có vẻ táo bạo phóng khoáng, nhưng trong gen vẫn thừa hưởng một nửa từ một người đàn ông phương Đông hiền lành. Bà tôn trọng sự sống, đồng thời cũng có một trái tim khát khao làm mẹ.

Bà rời khỏi giới thời trang một năm vào thời kỳ đỉnh cao, sinh đứa con này, và cũng trong tình trạng giữ bí mật với bên ngoài, bà đã đăng ký kết hôn với Hàn Đông Tố. Họ tổ chức đám cưới tại một nhà thờ nhỏ bên bờ sông Seine, chỉ mời người thân hai bên, không hoành tráng nhưng ấm áp.

Sau khi hoàn thành thời kỳ ở cữ, thực hiện việc phục hồi vóc dáng hiệu quả, không lâu sau đó, bà vừa chăm sóc con vừa quay trở lại thế giới của mình, dự định tiếp tục tiến bước trên sân khấu mà bà yêu thích.

Nhưng một năm, đối với người thường có thể rất ngắn, nhưng đối với một người mẫu lại quá dài.

Dù bà có các mối quan hệ tốt, thân hình và ngoại hình đều duy trì rất tốt, nhưng quá trình trở lại không suôn sẻ như tưởng tượng, trên đường đi gặp nhiều khó khăn, cũng nhận không ít chỉ trích. Những gương mặt mới liên tục xuất hiện, có những thiên tài trẻ hơn, xuất sắc hơn đang tham gia cạnh tranh. Ngành công nghiệp này quá khốc liệt, cũng quá thực tế, mọi người đều đang tranh giành từng giây, chỉ cần một chút không tập trung là sẽ mất đi nhiều cơ hội. Tất cả điều này dường như đã định sẵn rằng bà không có duyên với hai chữ “đỉnh cao”.

Nhưng bà không hề hối hận, từ đầu đến cuối, tình yêu của bà dành cho Hàn Sóc luôn rõ ràng trước mắt mọi người.

Khi Hàn Sóc ba tuổi, bà bế anh lên sàn diễn và vui vẻ nói với anh: “Con yêu, con có biết không? Đây là nơi kỳ diệu nhất trên thế giới này.”

Bà luôn kể cho anh nghe nhiều chuyện thú vị trên sàn diễn, chẳng hạn như những người mẫu mới sau khi diễn xong chân mềm nhũn ngã xuống hàng loạt, hay vào thời đó không có trợ lý trang phục thực sự chuyên nghiệp, đôi khi quần áo bị đặt sai vị trí, mọi người đều hoảng loạn. Nơi đây chứa đựng sự lộng lẫy rực rỡ, cũng chứa đựng niềm vui điên cuồng, nhưng nhiều hơn cả là mồ hôi và nước mắt. Đây chính là tất cả về sự nghiệp của họ.

Bình Luận (0)
Comment