Chương 68: “Chúng ta cá cược đi.”
*
Hàn Sóc vừa nói chuyện xong với đạo diễn, bỗng nghe thấy một tiếng gọi nhỏ. Anh vô thức ngẩng đầu lên khi nghe thấy một từ nào đó, mắt híp lại vì ánh nắng chói chang, nhưng vẫn nhìn về phía bóng cây không xa dưới ánh mặt trời.
“Ethan?” Từ Liễu nhìn theo ánh mắt của anh, nhưng vì thị lực kém cộng với ánh nắng chói chang, cô ta chỉ có thể thấy xa xa có vài nhân viên đang vận chuyển trang phục.
Hàn Sóc thu hồi ánh mắt.
Anh nhìn chai nước trong tay Từ Liễu, một lúc sau mới dời mắt đi.
Khoảng năm giờ chiều, Từ Liễu quay lại.
Khi Từ Tâm nghe thấy tiếng gõ cửa và mở ra, Từ Liễu vẫn còn đang cầm quần áo thường ngày mà Hàn Sóc đã mặc ra ngoài, thấy Từ Tâm mở cửa, cô ta tỏ vẻ ngạc nhiên: “Ồ, Từ Tâm! Cô có thể xuống giường rồi sao?”
“Tôi gần như khỏi hẳn rồi.” Từ Tâm nhìn bộ quần áo trong tay cô, hỏi, “Có chuyện gì vậy?”
“Đây là đồ Ethan để quên.” Trong phòng trống trải, trong phòng tắm cũng không có động tĩnh gì, Từ Liễu càng ngạc nhiên hơn, “Ethan chưa về sao?”
Từ Tâm nghe vậy, tim đập mạnh: “Anh ấy không về cùng cô sao?”
“Không, ngay khi kết thúc anh ấy đã bắt taxi đi, tôi thậm chí còn không nhận ra, anh ấy cũng không thay quần áo của mình, gọi điện cho anh ấy cũng không nghe. Tôi tưởng anh ấy vội về để gặp cô nên mang quần áo về cho anh ấy.”
Từ Tâm nhận lấy quần áo từ tay Từ Liễu, nghe xong liền nhíu mày.
“Tôi sẽ gọi điện cho anh ấy, cô vào ngồi chút nhé?”
“Ồ? Được, vậy tôi ngồi một lát.”
Từ Tâm đi vào phòng, đặt quần áo phẳng phiu lên giường rồi gọi điện cho Hàn Sóc.
Điện thoại không tắt, nhưng anh cũng không nghe máy.
Từ Tâm gọi cuộc thứ hai.
Từ Liễu hỏi: “Không nghe máy sao?”
Từ Tâm khẽ “ừ” một tiếng.
“Chiều quay phim vẫn ổn mà.” Từ Liễu lẩm bẩm.
Từ Tâm nhìn ra ngoài trời, lúc này đã là hoàng hôn, bầu trời màu cam đỏ nhuộm mọi tòa nhà cao tầng cùng một màu, như ngọn lửa, nhưng không khiến người ta cảm thấy nóng bỏng.
Là màu sắc yên bình và an tâm.
Không hiểu sao, Từ Tâm chợt giãn mày ra.
“Thôi.” Từ Tâm mỉm cười với Từ Liễu, “Đừng bận tâm về anh ấy nữa, tối anh ấy sẽ về thôi.”
“Không có chuyện gì chứ?”
“Ừm.”
Từ Tâm đặt điện thoại sang một bên, ngồi trên giường trải phẳng quần áo của anh rồi đưa vào móc áo, kiên nhẫn treo từng cái một.
Từ Liễu có phần không hiểu, nhưng cô ta cũng không hỏi, ngồi một lúc để lấy lại hơi, cũng không ở lại lâu, sau đó về phòng nghỉ ngơi.
Sắp xếp quần áo xong, Từ Tâm lại đợi trên giường nửa tiếng đồng hồ, không hiểu sao cô mơ hồ có linh cảm, việc anh đang làm lúc này có lẽ có liên quan đến cô.
Nghĩ vậy, tim cô cũng bình tĩnh lại.
Khi tiếng thẻ từ vang lên, Từ Tâm mở mắt, nhìn về phía cửa.
Người đàn ông đóng cửa phòng lại, tóc hơi rối, lớp trang điểm trên mặt vẫn chưa tẩy, khiến anh trông đẹp trai và quyến rũ hơn thường ngày. Trong tay anh ôm một bó hoa lớn, gần như che kín hoàn toàn phần ngực của anh.
Cả một bó hoa baby trắng, không có chút trang trí thừa nào, chỉ được buộc bằng giấy gói màu xanh đậm đơn giản rồi thắt chặt bằng một dải ruy băng trắng. Mảng trắng thuần khiết như những vì sao rơi vào lòng anh, khi anh ôm hoa đi đến gần, Từ Tâm không kìm được mà khẽ mỉm cười.
Hàn Sóc trông như đã mệt lử, anh ngồi trên giường, đưa hoa cho cô.
Bó hoa mà anh đã vất vả chạy qua vài cửa hàng hoa mới mua được, lại được trao tặng một cách tùy ý như vậy, chẳng có chút không khí lãng mạn nào. Thấy cô nhận lấy, Hàn Sóc mới chống cằm, vừa nghỉ ngơi vừa cẩn thận quan sát từng biểu cảm của cô.
Trên mặt anh có những giọt mồ hôi li ti, đôi mắt sáng long lanh như mồ hôi.
“Tại sao anh tặng em hoa thế?”
Từ Tâm suýt ôm không nổi, bó hoa này nặng hơn cô tưởng, cô cúi đầu ngửi, dùng màu trắng dịu dàng đó che giấu nụ cười trên môi.
Hàn Sóc không hề nhúc nhích, ánh mắt như dán chặt lên người cô.
“Vì bạn gái của anh đang ghen, nên phải nghĩ cách dỗ dành một chút.”
Giọng anh bình thản, tùy ý, nhưng trong đôi mắt lại rõ ràng ánh lên nụ cười trong trẻo lười nhác.
Từ Tâm khựng lại.
Cô nhìn anh, Hàn Sóc cúi đầu khẽ cười, bất ngờ kéo tay cô lại, bó hoa lập tức rơi xuống giường, tản ra đầy lộn xộn. Giây tiếp theo, anh đè người xuống, áp cô dưới thân mình.
Gương mặt Từ Tâm hơi đỏ lên, bị vạch trần tâm tư, cô có phần xấu hổ.
Cánh hoa và cuống hoa vương vãi ép vào lưng khiến Từ Tâm rất khó chịu, cô khẽ cựa mình, nhưng Hàn Sóc vẫn vững vàng áp trên người cô. Ngón tay anh chậm rãi lướt qua trán cô, qua hàng mày ngượng ngùng, qua đôi mắt và đôi môi khô khốc hơi mím lại… Anh rõ ràng biết những động tác ấy sẽ khiến cô càng thêm không thể suy nghĩ nổi, vậy mà vẫn cố tình trêu chọc quá đà. Mãi đến khi Từ Tâm vừa thẹn vừa tức, trừng mắt liếc anh một cái, Hàn Sóc mới bật cười thành tiếng, ngón tay cuối cùng dừng lại nơi khóe mắt đang cụp xuống của cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng cọ cọ:
“Nói cho anh nghe đi, em đang nghĩ gì vậy?”
Cả người anh đè lên cô, chỉ chừa khoảng trống từ ngực trở lên, khiến Từ Tâm bị ép đến mức gần như không thở nổi. Cô cố điều chỉnh hơi thở, nhỏ giọng trả lời:
“Không phải anh đã nhìn thấu hết rồi sao? Còn hỏi em làm gì nữa?”
“Nhưng anh muốn nghe em nói.” Trong nụ cười của anh có sự đắc ý, lại xen lẫn vẻ trêu đùa đầy lý lẽ, nói xong anh liền dùng răng cắn lấy cằm cô, nhẹ nhàng ngậm trong miệng, đến khi cô vì ngứa mà vô thức ngửa đầu lên, để lộ trọn vẹn chiếc cổ dài trắng muốt của mình ra trước mắt anh. Hàn Sóc mới từ từ lần theo đường viền hàm của cô mà hôn xuống, hơi thở phả lên nơi yếu ớt và nhạy cảm nhất của cô, dụ dỗ như một con ác quỷ: “Hiếm khi em ghen một lần, nói ra cho anh vui một chút… Hay là trước đây cũng từng ghen, chỉ là che giấu quá kỹ nên anh không nhìn ra?”
“Không có…”
Từ Tâm mặc kệ anh tiếp tục nhóm lửa, giọng cô hơi thấp, như đang lẩm bẩm một mình: “Chỉ là cảm thấy… cảm thấy có chút mới lạ.”
Hàn Sóc vừa nghe vừa tùy ý đáp lời, tỏ vẻ mình vẫn đang chú ý. Bàn tay anh từ bụng dưới cô lần mò lên trên từng tấc một, như muốn xuyên qua lớp da mỏng ấy mà chạm đến tận sâu trong xương cốt. Cô gầy gò đến thế, tựa như chỗ nào cũng mong manh dễ vỡ, nhưng chính sự mềm mại ấy lại khiến sự mong manh kia trở thành một sự bao dung.
Từ Tâm đã dần quen với kiểu đụng chạm như vậy, cô đưa tay lên ôm lấy cổ anh, nói tiếp: “Chẳng lẽ anh không thấy, ở một vài phương diện, chúng ta rất giống nhau sao? Em nhìn Từ Liễu, lúc đầu cảm thấy có hơi khó chịu, nhưng sau đó nghĩ kỹ lại, lại thấy mình thật may mắn.”
Không phải ghen tuông, cũng không phải giận dỗi, mà là một cảm xúc gần giống với ngẩn ngơ, lảng vảng quanh đáy lòng cô.
Từ khi gặp Hàn Sóc, Từ Tâm cảm thấy anh giống như một món hàng xa xỉ đắt đỏ nằm trong quầy trưng bày. Trên người anh có thứ gì đó dường như có thể thỏa mãn tất cả những khao khát hư vinh của con người: quý giá như kim cương, nhưng đồng thời cũng cứng rắn đến mức khiến người ta e ngại. Bởi vậy, mọi người đều khao khát tiến gần anh, thế nhưng lại chưa từng có ai thật sự muốn có được trái tim của anh.
Cô biết Hàn Sóc hiểu rõ tất cả, cũng cảm nhận được anh chẳng mấy bận tâm, bởi chính bản thân anh cũng khó lòng trao ra chân tình. Vì thế, anh chưa bao giờ khước từ những mối quan hệ tiếp cận có mục đích. Trong mắt anh, quan hệ nam nữ vốn dĩ là như thế, chỉ cần hai bên tình nguyện, mỗi người đạt được điều mình cần là đủ.
Ban đầu Từ Tâm không nghĩ rằng mình có thể tiến đến gần anh. Cô chỉ đơn thuần bị anh hấp dẫn, giống như Trương Mông hay Trần Hoa, những người mong mỏi anh sẽ mang đến cho họ một sự thay đổi hoặc một cơ hội đặc biệt nào đó, mà thực tế, anh thật sự đã làm được.
Thế nhưng về sau, thứ tình cảm ấy lại vô thức lệch khỏi quỹ đạo ban đầu. Họ ngầm cho phép nó lên men, để rồi trong từng lần thăm dò lẫn nhau, cả hai dần buông bỏ phòng bị, lần đầu tiên hé lộ vết thương của mình với một người khác ngoài bản thân.
Đó không phải chuyện dễ dàng. Dù là đối với anh hay với chính cô. Nhưng Từ Tâm tự nhận rằng điểm mạnh nhất của mình là sự kiên nhẫn, đặc biệt là khi đối mặt với anh, cô cứ hết lần này đến lần khác hạ thấp giới hạn của mình. Cô biết như vậy là không nên, nhưng lại chẳng thể kiểm soát nổi.
Cho đến tận bây giờ, cô vẫn nghĩ rằng là Hàn Sóc đã lựa chọn cô. Thế nên vào khoảnh khắc nhận ra Từ Liễu có tính cách giống mình, Từ Tâm không kìm được mà tự hỏi: đời người sẽ gặp rất nhiều người, một ngày nào đó trong tương lai, có lẽ là Từ Liễu, hoặc cũng có thể là ai khác, luôn sẽ có một người xuất hiện, giống như cô bây giờ, bao dung anh không giới hạn.
Đến khi ấy, liệu anh có vì sự kiên nhẫn và dịu dàng ấy mà rung động, sẽ yêu một người khác giống như đã từng yêu cô?
Thế nhưng, vào khoảnh khắc anh quay trở về, Từ Tâm thực ra đã có được câu trả lời —
Sẽ không còn nữa.
Trên thế gian này không có nhiều chữ “nếu” đến vậy. Dù là sớm một bước hay muộn một bước, họ cũng đã gặp nhau. Và chính bởi đó là một điều may mắn nên một khi cô đã nắm lấy, cô sẽ không bao giờ buông tay để nhường lại cho người khác.
Không ai biết cô đã ôm lấy anh gần như tham lam đến nhường nào, đó là một bản năng, như kẻ sắp chết đuối vớ được khúc gỗ giữa biển khơi.
Từ Tâm không nói gì nữa, chỉ ôm chặt anh.
Hành động giống như làm nũng và chiếm hữu này của cô làm Hàn Sóc hài lòng, anh cười khẽ, trước tiên hôn mạnh lên mảng da mỏng dưới xương đòn của cô, sau đó quay lại môi cô, chạm nhẹ rồi rời đi; lại hôn một cái, rồi lại lùi ra… như đang chơi một trò chơi mà không biết chán.
Môi cô mềm mại, cảm giác như thạch đào vàng mà Hàn Sóc từng ăn hồi nhỏ, cũng giống như kem sữa dê mà anh từng ăn một lần, vừa mềm mại vừa đàn hồi, khiến người ta không nỡ buông tay.
Tia sáng cuối cùng của hoàng hôn rơi xuống người họ, họ gần gũi đến mức như hòa làm một trước khi bóng đêm buông xuống.
Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng Hàn Sóc cũng chơi đủ, anh nhìn ánh sáng xung quanh dần tối đi, cũng không bật đèn, khi nói chuyện hơi thở nóng phả lên mặt, khiến hàng mi của Từ Tâm hơi rung động. Lớp trang điểm mắt của anh dưới tia sáng cuối cùng trông như phủ một lớp phấn lấp lánh rõ nét, ngón tay vẫn nhẹ nhàng chạm vào đôi môi đã bị mình làm sưng và ẩm ướt, từ từ nói: “Giống ở đâu?”
Từ Tâm không nói gì.
Bàn tay anh tự nhiên đặt lên ngực cô, nhịp tim của cô trong bóng tối trở nên đặc biệt rõ ràng và dài.
“Giả vờ dịu dàng với hầu hết mọi người, thực ra là lạnh nhạt với tất cả, trông có vẻ ngoan ngoãn, nhưng thực tế lại bướng bỉnh đến nỗi không ai có thể dạy nổi… lòng dạ thì nhiều, lại còn thích nói một đằng nghĩ một nẻo, một người phụ nữ như vậy, trên thế giới chỉ có độc nhất mình em.” Hàn Sóc li3m li3m răng, tiếp tục nói, “Còn tưởng giấu trước mặt anh phải không? Với cái tâm tư của em, cố ý nói câu đó để làm anh ghen phải không… Từ Liễu giống em ở đâu? Hả? Em đừng có gán ghép người khác nữa.”
“Hơn nữa anh là người tự phụ, không phải do anh chọn thì anh cũng chẳng thèm muốn, nhưng em là người anh phát hiện ra, cũng là người anh tự tay chọn, anh chưa bao giờ là một người kiên nhẫn, cuối cùng cũng khó khăn lắm mới có được em trong tay, người khác cho anh thứ tốt hơn anh cũng không đổi…”
Anh cắn mạnh cô một cái, hơi thở có phần nặng nề, giọng điệu dữ dội.
Cô vừa mới khỏi bệnh, các lỗ chân lông trên cơ thể vốn đều đang khép lại, ngột ngạt khó chịu, nhưng khi nụ hôn của anh rơi xuống, lỗ chân lông của cô như được mở ra trong khoảnh khắc, mỗi tế bào trong cơ thể đều đang gào thét muốn áp sát vào anh. Anh lột s@ch cô ra, những cánh hoa trên lưng ép vào da thịt, khiến cảm giác đau đớn trở nên rõ rệt hơn, cùng với cơn run rẩy mà anh mang lại hòa trộn thành một sự đồng cảm không thể diễn tả.
Người đàn ông này chẳng thể để cô một lần…
Vừa nghĩ vậy, Từ Tâm đã nghe anh thở d ốc nói: “Nhưng có một câu em nói đúng…”
“Em thật may mắn. Anh cũng vậy.”
Không chỉ là anh chọn cô, mà là trong thời điểm thích hợp nhất, họ đã gặp được người phù hợp nhất với mình, và cả hai đều không do dự chọn lấy đối phương. Họ đều may mắn như nhau.
Thế giới tình cảm không có chuyện đến trước hay đến sau, họ đều sống kỹ lưỡng và khắt khe như thế, không cho phép bản thân miễn cưỡng chịu đựng bất kỳ ai. Một khi đã xác định, giữa họ sẽ không có chỗ cho người thứ ba xen vào.
Trên đời này, không còn ai có thể thấu hiểu linh hồn đối phương như họ, họ là tín đồ trung thành nhất của nhau.
Khoảnh khắc bị đẩy lên đến đỉnh điểm, Từ Tâm đôi mắt đẫm lệ nhìn anh, cố gắng chớp mắt để gạt đi nước mắt, chỉ muốn nhìn rõ người đàn ông trước mặt.
Họ ở gần nhau đến nỗi như thể muốn khắc người kia vào tận xương tủy. Trong bóng tối, mọi giác quan đều bị phóng đại đến cực hạn, bất kể là kh0ái cảm hay đau đớn, hoặc sự đồng điệu của tâm hồn, tất cả cảm xúc ấy đều là sự trao đổi lẫn nhau, anh cho một phần, cô tiếp nhận một phần, rồi lại đáp lại một phần.
Khi nhịp tim dần dần trở lại bình thường, Hàn Sóc cúi đầu hôn lên gò má đẫm mồ hôi và sau tai cô một cách thân mật.
“Chúng ta cá cược đi.” Hàn Sóc bỗng thì thầm bên tai cô.
Sau cuộc hoan lạc, giọng anh khàn khàn, vô cùng gợi cảm.
Từ Tâm dần lấy lại hơi thở, khẽ “ừ” một tiếng.
“Nếu anh có thể góp mặt ở cả bốn tuần lễ thời trang lớn, em phải đồng ý với anh một chuyện. Nếu anh không làm được, thì anh sẽ hứa với em một điều, em muốn anh làm gì cũng được.”
Từ Tâm mở mắt ra.
Với năng lực hiện tại của anh, việc góp mặt ở bốn tuần lễ thời trang lớn thật sự không phải chuyện khó. Thế nhưng cô vẫn hỏi: “Anh muốn gì?”
Hàn Sóc vẫn còn đắm chìm trong dư âm của sự thân mật vừa rồi, thi thoảng lại hôn nhẹ lên bờ vai cô.
“Em chỉ cần nói là có đồng ý không thôi.”
Từ Tâm nhìn lên trần nhà, vòng tay ôm lấy cơ thể đầy mồ hôi của anh, cảm giác như toàn thân mình sắp tan vào hơi ấm của anh vậy. Cảm giác ấy khiến người ta thoải mái, cũng khiến người ta an lòng. Cô chìm đắm trong khoảnh khắc dịu dàng sau cuộc h0an ái, cả hai đều đang tận hưởng sự thân mật tĩnh lặng ấy. Một lúc lâu sau, Từ Tâm mới khàn giọng đáp: “Được.”