Chương 70: “Anh căng thẳng đến mức sắp nôn mất.”
*
Khỉ có tổng cộng 20 buổi trình diễn ở New York và London, những người khác cũng tương tự Khỉ, cơ bản đều dao động từ mười đến hai mươi buổi, ngoại trừ buổi diễn cuối cùng ở Paris. Ngoài Hàn Sóc, những người khác của Wind đều có thể xuất hiện trên ba sàn diễn lớn. Thành tích như vậy đã được coi là rực rỡ ở trong nước. Khi nhận được tin, Trương Mông vui đến mức suýt nhảy cẫng lên.
“Các em yêu quý của tôi, giỏi quá!”
Những ngày qua mọi người đều quá vất vả, có thể đạt được kết quả như mong đợi, ai cũng thở phào nhẹ nhõm.
Ngay cả Hàn Sóc cũng lộ ra nụ cười lười biếng đầu tiên sau bao nhiêu ngày. Anh ôm Từ Tâm ngồi trên giường, khi nói chuyện với mọi người, ngón tay anh vô tình cố ý vuốt v3 eo thon của cô, dường như đang nhắc nhở cô điều gì đó. Từ Tâm cụp mắt xuống, che giấu nụ cười trong mắt mình, sau đó đưa tay lên nắm chặt bàn tay không yên phận của anh.
Anh cúi đầu, liếc nhìn cô. Nụ cười nơi khóe môi cô như thấm đẫm mật ngọt, khiến người ta cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.
Nhân lúc mọi người đang nói chuyện vui vẻ, Hàn Sóc bất ngờ cúi đầu cắn vào sụn tai cô, mài nhẹ một cái, anh thì thầm bằng giọng chỉ hai người có thể nghe thấy: “Cá cược phải chấp nhận thua đấy.”
Từ Tâm mím môi cười không đáp lại, chỉ lật bàn tay anh lại, dùng tay mình nắm chặt.
Cô chưa bao giờ nghĩ mình có thể thắng.
Nhưng cô đã sớm biết, dù thua, bản thân cô cũng vẫn vui.
Bởi vì tất cả nỗ lực của họ đều xứng đáng, nên cô mới vui đến thế.
Ngày hai mươi lăm tháng chín.
Từ Tâm vào hậu trường phòng trang phục nhờ thẻ nhân viên. Hôm nay cô mặc áo sơ mi trắng rộng kết hợp với quần jean, trông người thanh mát và nhanh nhẹn. Khi đi ngang qua phòng thay đồ, cô còn chào hỏi mấy trợ lý trang phục khác đã quen mặt.
Ở đây, người mẫu nào cũng cao hơn Từ Tâm gần hai cái đầu, đi giữa họ, những trợ lý như cô trở nên không đáng chú ý chút nào. Từ Tâm đi thẳng đến phòng hóa trang của Hàn Sóc và nhóm của anh nhưng không thấy người đâu, một lúc sau mới được trợ lý của người mẫu bên cạnh thông báo rằng họ đều đã đi thay đồ.
Từ Tâm đợi một lát, họ mới lần lượt ra, trên mặt trang điểm nhẹ, sau mấy ngày tổng duyệt, trên hàng mày đôi mắt cũng không thấy vẻ mệt mỏi, ngược lại còn tỏ ra đầy tinh thần.
Trong số họ, người lên sân khấu sớm nhất là Triệu Canh. Show diễn đầu tiên là của NK, thời gian anh ta lên sân khấu là chín giờ rưỡi, sau đó là Khỉ, khoảng chín giờ năm mươi.
Sau khi họ ra, lại ngồi xuống trang điểm thêm. Khỉ cuối cùng cũng có thời gian rảnh, cười nói với Từ Tâm: “Sao chị vẫn còn ở đây? Lo lắng đến vậy sao?”
Công ty của họ cũng nhận được một vài thư mời, Trương Mông, Trần Hoa cùng hai nhà thiết kế của công ty hiện đang ngồi ở hàng ghế khán giả bên ngoài.
Từ Tâm đứng sau ghế của Hàn Sóc, nghe vậy nói với Khỉ: “Tôi sẽ ra ngoài ngay đây.” Cô cúi người xem chân của Khỉ, xác định băng dính không để lại dấu vết rõ ràng trên chân anh ta rồi mới đứng thẳng lên.
Chu Cận ngồi ở phía bên kia, thấy hành động này của Từ Tâm thì lập tức cười phá lên: “Sắp lên sân khấu rồi, em đừng lo lắng nữa, yên tâm đi, bây giờ cho bọn anh đi liền mười ngày mười đêm cũng không thành vấn đề!”
Lúc này, người phụ trách hô to về phía họ “chuẩn bị”.
Chu Cận và Khỉ lẩm bẩm vài câu rồi đứng dậy, tim Từ Tâm đập nhanh hơn nửa nhịp, nhưng bề ngoài vẫn bình tĩnh, cô nói với hai người: “Đi tốt nhé.”
Họ cười hì hì, vẫy tay rồi đi.
Hàn Sóc đang ngồi ở vị trí của mình nghịch điện thoại, trông có vẻ hoàn toàn không lo lắng.
Show diễn đầu tiên của anh là vào buổi trưa 12 giờ, mở màn cho DG, hiện tại bên này vẫn chưa có chuyên viên trang điểm.
Từ khi biết kết quả đến giờ, tâm trạng anh luôn rất tốt, anh không nhắc đến chuyện cá cược, Từ Tâm cũng không hỏi.
Nhưng cái vẻ đắc ý đó của anh thì chẳng hề che giấu chút nào.
Khi những người khác cũng lần lượt đi chuẩn bị, Từ Tâm nghe thấy tiếng nhạc phía trước, khẽ cúi người nói với Hàn Sóc: “Vậy em đi trước nhé, anh chú ý an toàn.”
Lúc này Hàn Sóc mới ngẩng đầu lên khỏi màn hình điện thoại, nhìn cô sâu thẳm.
Từ Tâm mỉm cười, dùng tay nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc rối trên trán anh, in một nụ hôn lên đó.
Đáy mắt Hàn Sóc nhuốm nét cười: “Đi đi.”
Từ Tâm đi theo con đường cũ bước ra ngoài, rẽ sang cửa bên, sau khi xác nhận với nhân viên thì vào trong sảnh.
Trương Mông và những người khác ngồi ở phía sau bên cạnh, khi nhìn thấy Từ Tâm thì vẫy tay với cô bằng một cử chỉ nhỏ. Từ Tâm từ từ chen qua đám đông, hiện tại đang là giờ cao điểm vào hội trường, các phương tiện truyền thông thời trang tiên phong, người mua hàng, nhà thiết kế và ngôi sao từ khắp nơi trên thế giới lần lượt vào trong, ở cửa vào còn có các nhiếp ảnh gia và người hâm mộ tạo nên sự náo động trong phạm vi nhỏ, trong hội trường là sự xen lẫn của các cuộc trò chuyện bằng nhiều ngôn ngữ khác nhau.
Từ Tâm đi đến bên cạnh Trương Mông ngồi xuống, Trương Mông hỏi: “Thế nào rồi?”
Từ Tâm: “Đều tốt.”
“Anh căng thẳng đến mức sắp nôn mất.”
Trương Mông thành thật nói, Từ Tâm cúi đầu cười và nói mình cũng vậy.
Buổi trình diễn ngày đầu tiên cuối cùng cũng bắt đầu.
Trong khoảnh khắc Triệu Canh xuất hiện trên sàn diễn, Từ Tâm rõ ràng cảm nhận được hơi thở của mấy người bên cạnh ngưng lại, đó là biểu hiện vô thức của con người khi căng thẳng, nhưng một lúc sau Từ Tâm phát hiện bản thân cũng giống như họ, cô chăm chú nhìn sàn diễn, suốt quá trình không hề rời mắt, cho đến khi bóng dáng của Triệu Canh biến mất, mấy người họ mới đồng loạt mỉm cười.
Triệu Canh đi rất tốt, cũng rất vững vàng, thần thái và bước đi đều có một sự thoải mái vừa đúng mực.
Bên cạnh thỉnh thoảng vang lên những tiếng thảo luận nhỏ nhẹ, sau đó khi Khỉ xuất hiện, tâm trạng của Từ Tâm cũng dần dần thả lỏng, không còn căng thẳng như lúc đầu, Trương Mông và những người khác cũng vậy. Rốt cuộc là những nhà thiết kế, sự chú ý của họ nhanh chóng bị thu hút bởi trang phục và thỉnh thoảng còn cùng nhau thảo luận.
Cho đến khi Hàn Sóc xuất hiện trên sàn diễn, Từ Tâm mới một lần nữa tập trung chú ý vào người mẫu.
DG là một thương hiệu thời trang Tây Ban Nha nổi tiếng khắp thế giới – tươi mới, nổi loạn vừa phải là đặc điểm và triết lý của thương hiệu này. Lần này cũng không ngoại lệ, nhưng phong cách thiết kế năm nay nhìn chung lại trưởng thành hơn so với trước đây, xử lý phối màu số lượng lớn không còn trực diện và rực rỡ nữa, mà sử dụng sự tương phản của tông xám để làm nổi bật màu sáng. Mái tóc ngắn của Hàn Sóc được chải ngược ra sau, anh mặc áo khoác tay ngắn phối màu, để lộ thân hình trên cường tráng của người đàn ông, nửa th@n dưới kết hợp với quần jean lửng màu nhạt, phong cách Tây Ban Nha hoang dã và trực tiếp như vậy khoác lên người một người đàn ông châu Á nhưng lại khiến người ta không hề cảm thấy mâu thuẫn, mỗi bước đi của anh đều như mang theo một luồng gió mạnh, phong cách sàn diễn không hề thô ráp. Khi anh quay người và lướt qua vai người mẫu nam đằng sau, Từ Tâm thấy qua khóe mắt rằng số người cúi đầu thảo luận rõ ràng đã nhiều hơn so với lúc trước, vài nhà thiết kế có gương mặt châu Âu cười và thì thầm với nhau.
Chín giờ tối, ngày đầu tiên của Tuần lễ Thời trang New York kết thúc hoàn hảo, các người mẫu còn phải tham dự tiệc after party, vì vậy Từ Tâm và Trương Mông cùng những người khác đã tìm một nhà hàng để ăn tối trước, sau đó cùng nhau trở về khách sạn.
Trong lúc ăn tối, mọi người đều lên mạng xem những chủ đề mới nhất về tuần lễ thời trang, Từ Tâm nhìn lướt qua, có nhiều nhà thiết kế và người mua hàng đã đăng tải quan điểm của họ về ngày đầu tuần lễ thời trang trên các trang mạng xã hội nước ngoài, đánh giá của mọi người về Hàn Sóc đều rất tốt, còn có một vài phương tiện truyền thông thời trang nổi tiếng đã viết những bài ngắn phân tích đơn giản về phong cách sàn diễn của Hàn Sóc, Từ Tâm cũng lần lượt đọc kỹ từng bài một.
Là người mẫu gốc Hoa lần đầu góp mặt tại tuần lễ thời trang đã giành được đến 60 suất trình diễn, mức độ chú ý mà Hàn Sóc nhận được dường như luôn ở mức cao ngay từ đầu. Từ năm 17 tuổi, anh đã thể hiện tài năng trong lĩnh vực này, sau đó ba năm học ở Đại học A lại càng toả sáng rực rỡ trong giới thời trang. So với những người mẫu dạn dày kinh nghiệm từ năm mười lăm, mười sáu tuổi, anh được xem là kiểu người tích lũy lâu dài rồi mới bứt phá. Năm 19 tuổi, anh bắt đầu bước lên sàn diễn quốc tế, con đường nổi tiếng trong làng thời trang của anh dường như luôn suôn sẻ thuận lợi. Anh không thuận đà ký hợp đồng với bất kỳ công ty quản lý nào, mà đợi đến khi tự mình thành lập công ty rồi mới chính thức nhận lời mời trình diễn trong tuần lễ thời trang, hơn nữa lần đầu ra mắt đã đạt thành tích rực rỡ, liên tiếp được TE và VG lựa chọn làm người mẫu độc quyền, trở thành gương mặt đại diện hàng đầu trong số những người mẫu gốc Hoa tại bốn tuần lễ thời trang lớn. Mọi người vừa tràn đầy kỳ vọng vừa mang theo sự hiếu kỳ dành cho anh, mà sự hiếu kỳ ấy lại mang đậm màu sắc dò xét. Anh nhận được bao nhiêu lời khen ngợi và công nhận, thì cũng phải chịu đựng bấy nhiêu ánh mắt soi xét khắt khe. Nhưng màn thể hiện của anh trong ngày đầu tiên dường như đã đưa ra được câu trả lời. Anh không hề e ngại bất kỳ sự xét nét nào. Con đường đi đến hiện tại của anh, hoàn toàn dựa vào thiên phú và thực lực.
Lúc ấy, Từ Tâm đột nhiên lướt thấy một tin, nhà thiết kế Rousteing đã đến New York trong ngày hôm nay.
Là giám đốc sáng tạo của Balmain, lịch trình của Rousteing trong thời gian diễn ra tuần lễ thời trang dĩ nhiên không phải điều gì bí mật. Gần như ngay khoảnh khắc ông vừa xuống máy bay, đã có truyền thông chụp được hình ảnh và lập tức tung tin lên mạng.
Buổi trình diễn của Balmain sẽ diễn ra vào ngày áp chót của Tuần lễ Thời trang Paris, vị trí mà Hàn Sóc đã được ấn định chính là màn kết thúc.
Tấm danh thiếp Rousteing từng đưa, Từ Tâm vẫn còn giữ trong ví. Hôm đó, ánh mắt tán thưởng của Rousteing dành cho cô vẫn còn in đậm trong trí nhớ. Sau khi nhận lời với Hàn Sóc, cô đã lập tức gửi thư cho Rousteing để khéo léo từ chối và sau đó cũng đã nhận được hồi âm từ ông.
Từ Tâm đóng máy tính lại.
Tối hôm đó, gần mười hai giờ Hàn Sóc mới trở về. Trên người anh phảng phất mùi rượu, tuy là dịp giao tiếp xã giao nhưng anh cũng không uống quá nhiều. Khi anh ôm lấy cô, Từ Tâm ngửi thấy mùi ngọt ngào của rượu champagne còn vương trên người anh.
Hàn Sóc đè lên người cô, đôi mắt sáng ngời, mang theo chút hơi men lóng lánh. Anh im lặng ôm lấy cô hôn xuống, đem tất cả sự kiêu hãnh và phong độ của ngày hôm nay hòa vào nụ hôn ấy mà dồn hết cho cô, tỉ mỉ và tha thiết.
Chẳng bao lâu, Từ Tâm đã không chịu nổi nữa, toàn thân ửng đỏ, né tránh đầu lưỡi của anh. Hàn Sóc nắm lấy tay cô kéo xuống dưới, lực tay của anh quá mạnh khiến Từ Tâm không cách nào chống cự, chỉ có thể mềm nhũn trong vòng tay anh, vừa thở d ốc vừa hỏi: “Những người khác đâu rồi anh?”
Hàn Sóc thúc cô chuyển động, đến khi được như ý mới khàn giọng đáp: “Được trợ lý đưa về cả rồi, yên tâm, không ai say cả.”
Lúc này Từ Tâm mới yên lòng, nhưng ngay sau đó lại bị anh kéo vào cơn xoáy của h@m muốn khó gọi thành lời.
Từ Tâm gặp lại Rousteing vào ngày cuối cùng của Tuần lễ Thời trang New York. Ông ngồi ở hàng ghế phía trước, cùng với một nhóm những nhà thiết kế lừng danh có tiếng tăm quốc tế, trong suốt buổi xem trình diễn ông vẫn giữ vẻ ôn hòa, chăm chú theo dõi một cách nghiêm túc.
Khi buổi trình diễn kết thúc, Từ Tâm bước lên chào hỏi.
Nhưng điều cô không ngờ tới là, Rousteing dường như chẳng hề bất ngờ trước sự xuất hiện của cô. Nói đúng hơn, ông giống như đã sớm dự liệu được cuộc gặp này, thậm chí có vẻ như đang đợi cô tới.
Rousteing đứng ở một góc sàn diễn, lúc ấy mọi người đang lần lượt rời đi hoặc giơ máy ảnh chụp hình, chỉ có hai người họ lặng lẽ trò chuyện cùng nhau.
Điều khiến Từ Tâm càng bất ngờ hơn, là lần này Rousteing đã trịnh trọng ngỏ lời mời cô hợp tác.
Thực ra sau khi nhận được email từ chối khéo của cô, Rousteing vẫn luôn âm thầm theo dõi động hướng của Từ Tâm ở nước ngoài. Dù là các thiết kế mà cô thực hiện trong vai trò người phụ trách thương hiệu Wind, hay là sự nhạy bén với thời trang thể hiện trong từng tác phẩm, tất cả đều khiến Rousteing cảm nhận được tài năng và sự đồng điệu nơi cô.