Bị Gió Mê Hoặc - Mèo Già Ăn Cỏ

Chương 84

Chương 84: Ngoại truyện 1: Có một nửa chưa kể

*

Hàn Sóc mơ màng mở mắt, liền bị ánh nắng Hawaii chói chang đến nỗi phải vô thức đưa tay che trước mắt.

Nơi quái quỷ gì thế này… Ánh mặt trời vừa to vừa độc, bôi cả trăm lớp chống nắng cũng chẳng ăn thua, nhìn quanh xung quanh, đủ loại người với đủ màu da, những phụ nữ nước ngoài táo bạo nằm khỏa th@n dưới ánh nắng, hoàn toàn không bận tâm người khác nhìn thấy.

Hàn Sóc chậm rãi ngồi dậy, ánh mắt đảo quanh một vòng dưới chiếc ô che nắng, rất nhanh đã dừng lại ở một nhóm người phía xa.

Từ Tâm đang dạy con trai tập bơi, cô rất kiên nhẫn, quay lưng về phía mặt trời, chân đạp trên cát mềm dưới biển, tay nắm hai tay của Hàn Khởi, mỉm cười dường như đang nói gì đó. Cố Khâu Trạch và Chu Cận đứng bên cạnh, thỉnh thoảng lại đưa tay ra nâng chân nhỏ của Hàn Khởi, thằng bé tám tuổi với cánh tay và chân đều gầy như giá đỗ, nhưng da cậu rất trắng, đang đeo kính bơi màu xanh đậm cố gắng vùng vẫy trong nước.

Nhìn như vậy bốn người họ trông giống như một gia đình bốn người… Hàn Sóc khẽ nhếch môi, không biểu lộ cảm xúc uống một ngụm nước lạnh.

Chẳng bao lâu sau Từ Tâm đã nhận ra Hàn Sóc đã tỉnh dậy. Cô giao Hàn Khởi cho Cố Khâu Trạch và người còn lại rồi lên bờ trước. Cô khoác một chiếc áo mỏng bên ngoài, bên trong là bộ bikini, do tia cực tím nên mặt cô đỏ lên, nhưng làn da lộ ra các chỗ khác vẫn trắng như tuyết.

“Không ra chơi với con trai một lúc à?”

Từ Tâm đi đến trước mặt anh, cầm lấy một chai nước uống vài ngụm.

Hàn Sóc nhìn cái cổ trắng như thiên nga của cô đang ngửa lên, nghiến răng, một tay kéo cô lại gần, ngón cái xoa xoa cằm cô.

“Ai là người trước khi xuống máy bay đã nói với anh phải chú ý đừng bị đen đi? Chơi với cậu nhóc này một ngày, tháng sau anh sẽ bị người của VG mắng cho một trận.”

Từ Tâm nghĩ cũng đúng. Cô vén mái tóc khô ráo của Hàn Sóc, rồi hôn lên trán anh một cái, xoa dịu: “Vậy thôi, dù sao con trai cũng sợ anh.”

Cô nói câu này thật là…

Hàn Sóc liếc nhìn cô.

Rõ ràng là cả hai đều không có nhiều thời gian bên cạnh Hàn Khởi khi nó còn nhỏ, nhưng Hàn Khởi lại đặc biệt quấn Từ Tâm, cậu cảm thấy mỗi lần được ở bên mẹ đều là thời gian kiếm được, nên đặc biệt trân trọng, ngược lại với người cha cũng không chăm sóc cậu nhiều, Hàn Khởi luôn ngượng ngùng, thích quấn lấy Cố Khâu Trạch hơn anh.

Từ Tâm nhìn biểu cảm của Hàn Sóc, trong lòng thực sự có chút buồn cười vì cặp cha con khó tính này.

Lúc này Hàn Khởi chạy về, không có mẹ dường như cậu không muốn bơi lâu nữa, mặc dù cậu luôn đầy năng lượng. Cậu ướt sũng chạy đến bên cạnh Từ Tâm, Từ Tâm dùng khăn quấn lấy cậu, vì Từ Tâm ngồi bên cạnh Hàn Sóc nên Hàn Khởi chỉ cần ngước đầu lên là có thể nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng tuấn tú của bố.

Hàn Khởi: “…”

Thằng bé rụt đầu vào lòng mẹ, Từ Tâm không nói gì, ở chỗ con trai không nhìn thấy, cô vỗ vào đùi Hàn Sóc một cái.

Hàn Sóc dời mắt đi.

Trong lòng khẽ hừ một tiếng – Thằng nhóc phiền phức.

Từ Tâm không hiểu tại sao cặp cha con này càng lớn càng không hòa hợp, rõ ràng khi mang thai Hàn Khởi, Hàn Sóc thường thể hiện sự quan t@m đến đứa bé, khi Hàn Khởi vừa sinh ra, nhìn thấy nó anh cũng luôn không rời mắt, nhưng giờ đây khi Hàn Khởi lớn lên, hai người lại không thẳng thắn như trước.

Tối đó họ cùng nhau trở về khách sạn để ăn bữa tối thịnh soạn. Kỳ nghỉ này thực ra cũng là một bất ngờ, ban đầu họ đến Hawaii để làm việc, nhưng sau đó nhóm quay ngoại cảnh gặp một số trục trặc, chỉ vội vàng quay vài cảnh ngoại cảnh rồi kết thúc lịch trình. Đối phương xin lỗi lia lịa, Hàn Sóc thấy thời gian còn sớm, cũng đã có thời gian rảnh, nên tiện thể để Cố Khâu Trạch đưa Hàn Khởi cùng đến chơi.

Hàn Khởi tuy nhìn gầy nhưng ăn rất nhiều, từng con tôm hùm một ăn rất thỏa thích, ngược lại Hàn Sóc ăn rất cân bằng, hầu hết thức ăn đều được tính toán lượng calo rồi mới cho vào miệng.

Chu Cận cũng vậy, người đàn ông quanh năm thể tr ọng lúc nào cũng chênh vênh bên bờ nguy hiểm này, ăn uống còn tính toán từng li từng tí hơn cả Hàn Sóc.

Cố Khâu Trạch thì lại rất hợp cạ với Hàn Khởi, dáng người cao to hơn mét tám, ăn uống hào sảng, Hàn Khởi thích nhất là chú Cố – không chỉ có vẻ ngoài nam tính, lời nói hành động đều rất dứt khoát, mà còn dễ gần gũi. Từ Tâm thấy Hàn Khởi cố tình bắt chước cách ăn của Cố Khâu Trạch, ăn từng miếng từng miếng thật to, chỉ cảm thấy vừa bất lực vừa buồn cười.

Thế nên đêm đó, mặc kệ ánh mắt phản đối của Hàn Sóc, cô vẫn bế Hàn Khởi về phòng riêng của thằng bé.

Có lẽ vì từ nhỏ đã sống cùng ông nội nên Hàn Khởi có thói quen sinh hoạt khá giống trẻ con ở nước ngoài – hiểu chuyện và độc lập, rất sớm đã có thể tự ngủ một mình, đánh răng rửa mặt cũng chẳng khiến người lớn phải bận tâm. Thằng bé hơi tự luyến, vừa tự hào vì mình hiểu chuyện hơn những đứa bé khác, lại vừa thích được người lớn khen là giỏi giang. Đợi đến khi tự mình rửa mặt xong, leo lên giường, được Từ Tâm xoa đầu khen ngợi, đôi mắt nó liền sáng rực, má đỏ hồng, trông chẳng khác nào một chú husky con.

Từ Tâm ôm thằng bé chui vào trong chăn. Hàn Khởi đối với sự thân mật như thế với Từ Tâm thì vừa thẹn thùng lại vừa phấn khích, vì lúc nhỏ cô không ở bên cạnh cậu, đợi đến khi cậu bắt đầu có chút ý thức thì trong ấn tượng, mẹ luôn bị bố chiếm hết mất rồi nên thời gian hai mẹ con thật sự ở bên nhau thế này thật ra cũng chẳng có là bao.

Từ Tâm ôm con trai lại chẳng thấy gì lạ lẫm, cô siết lấy cậu vào lòng, mùi hương dìu dịu đặc trưng của người mẹ bao phủ lấy Hàn Khởi, chẳng mấy chốc cậu đã thấy cơn buồn ngủ kéo đến.

“Hàn Khởi, hôm nay vui không?”

“Vui ạ.”

Từ Tâm mỉm cười hỏi: “Có thích nơi này không?”

“Dạ…”

Hàn Khởi là đứa rất mê vận động, xưa giờ đã là một đứa bé tràn đầy năng lượng.

Từ Tâm nghe nó đáp vậy, cười nói một câu: “Là bố quyết định để con đến đây chơi chung đấy, bố biết con sẽ thích nơi này.”

Hàn Khởi hé miệng định nói gì đó, nhưng lại im lặng. Từ trước đến giờ nó vẫn luôn nghĩ lần này cũng như mọi lần trước, là chú Cố dẫn cậu đến chơi.

Cậu nhóc cựa quậy người, hồi lâu mới khẽ khàng thở ra một tiếng qua mũi, “Con biết rồi ạ.”

Từ Tâm không nói thêm gì nữa, nhẹ nhàng dỗ thằng bé ngủ.

Đêm đó Hàn Khởi ngủ rất say, nhưng sáng ra lại dậy sớm. Vừa mở mắt, thằng bé giật mình thót tim, thấy bố đang đứng bên giường nhìn mình.

Hàn Sóc thấy con trai tròn mắt nhìn mình như con nai con, khẽ nhíu mày, ra hiệu im lặng.

Từ Tâm vẫn còn đang nhắm mắt, hơi thở đều đều, vẫn chưa tỉnh.

Hàn Khởi bỗng nhiên cảm thấy tim đập thình thịch. Hiếm hoi lắm mới có cảm giác như mình với bố đang cùng làm một chuyện chỉ hai người biế, giống như một loại ăn ý âm thầm giữa những người đàn ông với nhau.

Hàn Khởi cẩn thận chui ra khỏi cánh tay của Từ Tâm, đứng dậy trên giường, lảo đảo chao qua chao lại. Hàn Sóc liếc nhìn cậu nhóc một cái, đưa tay nhấc bổng con trai lên, bế vào phòng tắm để rửa mặt đánh răng, sau đó dẫn cậu nhóc xuống lầu ăn sáng.

Sáng nay hai bố con họ là người dậy sớm nhất, nhà ăn lúc này cũng chưa có mấy ai.

Hàn Khởi vừa ăn bánh mì, vừa lười biếng húp từng ngụm nhỏ súp kem, thỉnh thoảng lại lén nhìn bố, trong lòng có chút căng thẳng.

Lúc này bên ngoài bãi biển đã bắt đầu có người xuất hiện, buổi sáng có sóng, vài người da đen đang lướt sóng, vô thức cuốn hút ánh nhìn của Hàn Khởi.

Hàn Sóc nhận ra cậu nhóc đang lơ đãng, chợt hỏi: “Muốn bơi không?”

Hàn Khởi hơi cúi đầu, ngượng nghịu nói: “Con… chưa biết bơi…”

Không hiểu sao, chuyện mà đối mặt với người khác có thể nói ra dễ dàng, đến trước mặt bố lại thấy ngại ngùng lạ kỳ.

Hàn Sóc uống một ngụm nước.

“Lên lấy quần bơi đi. Đừng làm mẹ con thức dậy.”

Sau đó hai cha con lại mỗi người quay về phòng mình một chuyến, Hàn Khởi còn đặc biệt cẩn thận, suốt cả quá trình đều rón rén từng chút một, chỉ sợ đánh thức mẹ dậy.

Sáng sớm, Cố Khâu Trạch cũng đã dậy, mặc áo ba lỗ, quần short đi biển và dép xỏ ngón đến nhà ăn. Từ xa đã thấy Từ Tâm đang ngồi cạnh cửa sổ ăn sáng. Anh đi lấy một đ ĩa đồ ăn, rồi bước đến chào hỏi cô.

Từ Tâm mỉm cười nói: “Chào buổi sáng.”

Nói xong, ánh mắt liền nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đáy mắt thấp thoáng một nét dịu dàng.

Cố Khâu Trạch đang nhai bánh mì nướng kiểu Pháp, thấy ánh mắt cô như vậy thì cũng nhìn theo, lập tức tặc lưỡi một tiếng.

Hàn Sóc đang dẫn Hàn Khởi bơi ngoài kia.

Hàn Khởi hôm nay tay chân bơi trơn tru hơn hẳn so với hôm qua, Hàn Sóc đứng bên cạnh, thỉnh thoảng khoanh tay trước ngực, nhìn thằng bé đạp nước.

Một lúc sau, cậu nhóc vùng vẫy bơi qua bơi lại vài lần, đột nhiên ngoi đầu lên, tay lau nước trên mũi, vui vẻ nói điều gì đó, người đàn ông nhếch môi vẻ chê bai, không đáp lại.

Ánh nắng chiếu lên người họ, rọi qua vai rộng của người đàn ông, rọi qua cánh tay trắng mảnh khảnh và eo của thằng bé.

Hai người họ giống nhau đến bảy tám phần, nhìn từ xa, cảnh tượng này hoàn hảo như một bức ảnh nghệ thuật, cấu trúc đầy đặn, màu sắc rực rỡ.

Cố Khâu Trạch lắc đầu, nói với Từ Tâm: “Cô thật đáng sợ.”

Chỉ cần suy nghĩ đơn giản cũng biết động lực nào khiến người đàn ông kiêu ngạo kia sẵn sàng đưa con trai đi bơi.

Cố Khâu Trạch luôn cảm thấy Từ Tâm là người thông minh nhất trong số những phụ nữ anh ta biết, không chỉ có thể thuần phục người đàn ông khó tính nhất, mà còn có thể xử lý dễ dàng những vấn đề nhỏ nhặt như tình cảm cha con.

Từ Tâm chống cằm nhìn thêm một lúc nữa, rồi mới quay đầu lại mỉm cười nhìn Cố Khâu Trạch: “Dự định khi nào tìm bạn gái?”

Cố Khâu Trạch ba mươi ba tuổi bình tĩnh ăn hết bánh mì nướng: “Phụ nữ thì tôi đâu có thiếu.”

“Loại ổn định lâu dài ấy.”

“Thôi đi, phiền phức lắm.”

Từ Tâm nghe vậy chỉ cười không nói gì.

“Nếu gặp phải người phụ nữ như cô tôi sẽ rất sợ, biết rõ gốc gác nhưng lại âm thầm bị ăn đứt. Cảm giác bị che mắt thật sự không dễ chịu, tôi vẫn thích phụ nữ ngốc hơn một chút.”

Ngón tay Từ Tâm nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn: “Bị che mắt…”

Cô cúi đầu, trong thoáng chốc khóe miệng lộ ra một nụ cười nhạt.

Ở đằng xa, trong lúc con trai đang luyên thuyên nói gì đó, Hàn Sóc nheo mắt, nhìn thấy người phụ nữ đang dựa vào cửa sổ cùng ăn sáng với Cố Khâu Trạch.

Hai người không biết đã nói gì, Từ Tâm đang cúi đầu cười.

Hàn Khởi nói một lúc thấy bố không để ý đến mình nữa, liền theo ánh mắt của bố nhìn sang, thị lực thằng bé rất tốt, một cái liền nhìn thấy mẹ và chú Cố, vui mừng vô thức kêu lên: “A! Mẹ đã dậy!”

Hàn Sóc lạnh lùng hừ một tiếng: “Dậy sớm lắm…”

Nhưng câu nói này rất nhanh đã bị tiếng sóng biển lấn át, Hàn Khởi không nghe thấy.

Sau đó, mặc dù Hàn Sóc vẫn nằm dưới ô che nắng mỗi ngày, nhưng mối quan hệ cha con dần trở nên hài hòa, Hàn Khởi cũng không còn ngượng ngùng như lúc đầu nữa, thỉnh thoảng còn chủ động dậy sớm, đợi Hàn Sóc đưa mình đi ăn sáng.

Họ ở Hawaii một tuần, cho đến khi về nước mới phát hiện ra những bức ảnh họ vui chơi ở Hawaii đã được đăng lên mạng.

Ban đầu là do người đi đường vô tình phát hiện, nói rằng đang nghỉ mát ở Hawaii thì nhìn thấy người rất giống Hàn Sóc và Chu Cận, chụp ảnh và đăng lên mạng xã hội nước ngoài, sau đó trong ảnh còn xuất hiện hình bóng của Cố Khâu Trạch, các fan cơ bản đã xác nhận, tiếp theo các tài khoản tiếp thị cũng đua nhau chia sẻ làm bài viết, trong đó người có sự hiện diện mạnh mẽ nhất dĩ nhiên là Hàn Khởi.

Hình ảnh mờ, vì những người đi đường chụp ảnh đều không dám đến quá gần, ai cũng biết Hàn Sóc rất ghét cuộc sống riêng tư bị quấy rầy, ngay cả khi đã là ngôi sao hàng đầu quốc tế cũng không ngoại lệ, mỗi năm Wind đều tốn rất nhiều nhân lực tài lực để kiện những kẻ theo dõi và vi phạm quyền chân dung, dần dần mọi người đã học cách giữ khoảng cách. Sau khi ảnh xuất hiện, khuôn mặt của đứa bé gần như mờ thành một khối pixel, nhưng mọi người vẫn nhận ra Từ Tâm, từ những tương tác trong ảnh và video, sự thân mật giữa Hàn Sóc với hai người họ quá rõ ràng, người tinh ý nhìn một cái là biết chuyện gì đang xảy ra.

Họ vừa xuống máy bay khi trở về nước, đã nhận được cuộc gọi từ phòng quan hệ công chúng của công ty yêu cầu họ đi qua lối đặc biệt, Hàn Sóc gác máy, nắm tay Từ Tâm đi ra ngoài, Cố Khâu Trạch bế Hàn Khởi vẫn chưa ngủ đủ, cùng Chu Cận đi phía sau.

Từ Tâm dùng tay còn lại lướt Weibo, phát hiện các chủ đề liên quan đã lên top, hầu như tất cả mọi người đều đang thảo luận về việc đứa bé là con của ai.

[Đệt mợ tôi không tin?! Anh Sóc với khuôn mặt cấm dục kia mà bạn bảo tôi là anh ấy có vợ?!]

[Mở to mắt ra mà nhìn đi, anh Cận và Cố thần cũng ở đó! Tại sao lại nói đó là con của Ethan chứ?]

[Tôi cũng không tin, tại sao lại đột nhiên xuất hiện một đứa bé? Con trai từ đá chui ra à?]

[Con của Cố thần chăng?]

[Trong ảnh nhìn kiểu gì cũng không giống con của A Cận nhà tôi? Fan của A Sóc có thể đừng chuyển hướng sự chú ý sang nhà tôi được không? Đồ ngốc!]

[Hóng drama. Tôi cảm thấy đúng là con của anh Sóc không sai, nhìn dáng đằng sau đúng là một gia đình ba người.]

[CP của tôi sắp thành sự thật rồi hahahahahahahahahahaha!] …

Tác giả có lời muốn nói:

Khi bốn người đi ra khỏi sân bay qua lối đặc biệt, như dự đoán, tại lối ra này cũng có một số người đang chờ đợi, có lẽ họ đã biết trước lịch trình và đến đây từ sớm. Khi thấy bốn người bước ra, gần như tất cả mọi người đều đứng dậy, hơn chục chiếc máy quay cùng lúc hướng về phía họ, Từ Tâm theo phản xạ muốn buông tay ra, nhưng Hàn Sóc không cho, để mặc những ống kính điên cuồng chụp vào tay họ.

Những năm qua, mọi người đã chứng kiến Hàn Sóc vươn l3n đỉnh cao trong giới người mẫu châu Á, cho đến khi lọt vào hàng ngũ siêu mẫu hàng đầu thế giới, giá trị bản thân tăng lên khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc, có thể nói là một huyền thoại của người mẫu gốc Á. Dù giờ đây anh đã hơn ba mươi tuổi, nhưng trong giới thời trang vẫn không có dấu hiệu sẽ mờ nhạt đi, hai năm gần đây tuy đã giảm nhiều hoạt động do chấn thương chân, nhưng số lượng hợp đồng quảng cáo vẫn đứng đầu trong số các người mẫu châu Á.

Còn về Từ Tâm, người đang được Hàn Sóc nắm tay, mọi người cũng không xa lạ.

Nhà thiết kế trẻ này vừa du học từ Pháp trở về, sau khi tốt nghiệp đã từ chối lời mời từ nhiều thương hiệu hàng đầu, cuối cùng quay lại Wind tiếp tục đảm nhận vị trí nhà thiết kế. Nửa năm sau khi về nước, cô đã tổ chức buổi trình diễn cá nhân đầu tiên của mình, nhiều nhà thiết kế nổi tiếng quốc tế đều đến tham dự ủng hộ, buổi trình diễn năm đó vô cùng hoành tráng, Hàn Sóc còn đích thân làm vedette (*), từng làm dấy lên nhiều bàn tán trong giới thời trang thời điểm đó.

(*) Vedette: Người mẫu trình diễn cuối cùng trong một bộ sưu tập thời trang, thường là gương mặt quan trọng nhất, nổi bật nhất của show diễn.

Sau đó, dòng sản phẩm thời trang trẻ em của Wind do cô chịu trách nhiệm chính vừa ra mắt, doanh số đã tăng vọt mỗi tháng, ngay cả bây giờ vẫn đóng góp gần một nửa KPI cho Wind, dù ở trong nước hay nước ngoài đều có độ phổ biến và thị trường cực cao.

Những năm gần đây, Từ Tâm cũng xuất hiện trong nhiều tạp chí thời trang và phỏng vấn về quần áo, là khách quen của các tuần lễ thời trang lớn và các buổi trình diễn thương hiệu, cô không hề kín tiếng trong công việc, hoạt động tích cực trong các vòng tròn thời trang, bạn bè cũng rất rộng rãi, nhưng cuộc sống riêng tư dường như hoàn toàn ngược lại. Cũng sau khi những bức ảnh bị phát tán, mọi người mới nhận ra, từ trước đến nay Từ Tâm dường như hiếm khi đề cập đến những việc ngoài công việc, hiểu biết của mọi người về cô phần lớn đều liên quan đến ngành nghề, chứ đừng nói đến việc cô có thể mang thai sinh con, mọi người tìm kiếm khắp lịch trình làm việc của cô sau khi tốt nghiệp, dường như đều không thể tìm thấy một chút manh mối nào.

Các phóng viên giơ micro về phía hai người, miệng không ngừng hỏi —

“Ethan, xin hỏi lần này các anh đi Hawaii là để đi nghỉ mát với con trai phải không?”

“Cô Từ, xin hỏi mối quan hệ của cô với Ethan là gì? Cậu bé trong ảnh trên mạng có phải là con của hai người không?”

“Có thể tiết lộ một chút không?”

Lúc này Cố Khâu Trạch đi theo phía sau, xung quanh ồn ào, Hàn Khởi lờ mờ tỉnh dậy, phát hiện trước mắt chen chúc một đám người, lúc đầu thằng bé không phản ứng kịp nên giật mình. Những phóng viên phía trước vừa nhìn thấy Hàn Khởi, ánh mắt lập tức sáng lên, bởi vì đường nét khuôn mặt của đứa bé này quá giống Hàn Sóc, những người cầm máy quay phía sau gần như theo phản xạ đều hướng ống kính về phía thằng bé.

Hàn Khởi ban đầu là giật mình, nhưng khi phản ứng lại cũng không sợ hãi, vẫn ôm chặt cổ Cố Khâu Trạch không buông, đôi mắt tròn xoe liên tục nhìn vào ống kính. Đáng thương cho Cố Khâu Trạch dù có khỏe mạnh đến đâu cũng không thể ngăn cản các phóng viên và máy quay xô đến từ bốn phía, ngay cả Chu Cận giơ tay giúp anh chắn lại vẫn có kẻ lọt lưới, họ vừa khó khăn đi về phía trước vừa hô “tránh ra”, tuy nhiên ngay lúc này người cầm máy quay phía trước bị các phóng viên phía sau đẩy một cái loạng choạng, ống kính đen nặng nề nhìn thấy sắp đập vào mặt Hàn Khởi, trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, một bàn tay lớn đột nhiên đưa ra từ phía trước, giữ chặt chiếc máy quay đang rơi xuống.

Hàn Sóc với khuôn mặt u ám, chiếc máy quay đập vào tay anh phát ra âm thanh rất nặng, nhưng Hàn Sóc thậm chí không nhíu mày, tay kia vẫn nắm Từ Tâm, lúc này anh lạnh giọng lên tiếng: “Các người là phóng viên của đơn vị nào?”

Hàn Sóc vừa mở miệng, mọi người đều không dám lên tiếng, anh lạnh mặt đẩy ống kính về phía sau không chút nương tình, rồi trong ánh mắt hoảng loạn của mọi người, một tay bế đứa bé từ người Cố Khâu Trạch qua. Đứa bé vì cảnh tượng vừa rồi đã hoảng sợ, ôm chặt cổ Hàn Sóc không buông, ở khoảng cách gần, so sánh hai người, đường nét khuôn mặt và khí chất càng giống nhau, những người xung quanh bị biểu cảm của Hàn Sóc dọa đến mức nhường ra một lối đi, Hàn Sóc liền một tay nắm Từ Tâm một tay bế con lên xe công ty, dường như hoàn toàn không quan tâm những bức ảnh vừa bị chụp sẽ bị sử dụng như thế nào.

Tuy nhiên, khi mọi người hãi hùng trở về tòa soạn, mới hiểu tại sao Hàn Sóc không yêu cầu họ xóa ảnh ngay tại chỗ, sau khi họ trở về, gần như không kịp thở đã bị gọi đi họp, cấp trên thông báo rằng những bức ảnh hôm nay không được dùng một tấm nào, ngay cả lãnh đạo cấp phó tổng cũng đã xuất hiện, ra lệnh nghiêm khắc cho các phóng viên đến sân bay hôm nay xóa tất cả các bức ảnh về thằng bé, không được để lọt một tấm nào.

Và Wind cũng không đưa ra phản hồi về chuyện đứa bé, vì thái độ chính thức nên các fan nội bộ cũng cãi nhau, dù siêu mẫu kết hôn ở nước ngoài cứ một hai năm lại có một người, nhưng quan niệm của fan trong và ngoài nước về giới thời trang cuối cùng vẫn có sự khác biệt, dù Hàn Sóc đã không ít lần bày tỏ thái độ của mình về nghề nghiệp và đối với người hâm mộ trong các cuộc phỏng vấn, cũng đã để studio quản lý, nhưng fan không thể chấp nhận việc anh hẹn hò kết hôn vẫn còn rất nhiều, lần này khi tin đồn vừa xuất hiện, đã có nhiều fan cuồng trên quảng trường công khai chửi bới, và có người nhắn tin lăng mạ studio.

Tối hôm đó, Từ Tâm vừa gác máy, người đàn ông phía sau đang lau tóc đã ôm lấy cô.

“Bố già nói gì?”

Từ Tâm để điện thoại sang một bên, xoay người lau tóc cho anh: “Bố bảo chúng ta đừng lo lắng.”

Hàn Sóc nửa cười nửa không khẽ nhếch môi.

Năm xưa khi anh tự làm một mình thì không có đãi ngộ như vậy, ảnh và tin đồn có đủ loại, quả nhiên cháu trai thân hơn con trai, Hàn Sóc khinh thường sự thiên vị của ông già.

“Anh nghĩ sao?” Từ Tâm vừa lau vừa hỏi anh.

Những năm đầu, hai người vì không muốn ảnh hưởng đến công việc của nhau, nên trong vấn đề này luôn khá cẩn thận, một hai năm gần đây họ thực sự không còn quan tâm nhiều đến vấn đề bị phơi bày hay không, chỉ là việc Hàn Khởi có nên xuất hiện trước công chúng hay không, hai người vẫn luôn cân nhắc đi cân nhắc lại, bình thường cũng rất cẩn thận, không ngờ lại bị lộ vì kỳ nghỉ phát sinh này.

Nghe lời Từ Tâm, Hàn Sóc cũng không trả lời ngay, cúi đầu như đang suy nghĩ, khi tóc gần khô, anh đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Từ Tâm hỏi: “Em muốn tổ chức đám cưới không?”

Từ Tâm khựng lại.

Cô nhìn vào đôi mắt đen thẳm của anh, trong đôi con ngươi đen vốn lạnh lùng đó có một chút dịu dàng khó nhận thấy… Từ Tâm đưa tay vuốt khóe mắt anh, hỏi: “Anh nghiêm túc à?”

Hàn Sóc khẽ rung lông mi dưới sự vuốt v3 của cô: “Em không muốn sao?”

Từ Tâm mỉm cười: “Đã hơn ba mươi tuổi rồi, mặc váy cưới sợ không còn đẹp.”

Hàn Sóc nghe vậy nhìn cô.

Dưới ánh đèn vàng nhạt, làn da người phụ nữ trắng như ngọc, vóc dáng cũng mảnh mai thon thả, dường như thời gian chưa từng để lại dấu vết trên người cô, ít nhất trong mắt Hàn Sóc, người phụ nữ này so với năm xưa không có gì khác biệt, ánh mắt vẫn bình tĩnh dịu dàng như vậy, đôi tay đang vuốt v3 anh, vẫn dễ dàng xoa dịu tất cả sự nóng nảy và bực bội của anh.

“Rất đẹp.”

Từ Tâm nghe anh nói vậy, sững lại một chút, rồi cô khẽ cười.

Đó là một nụ cười rất hạnh phúc.

Hàn Sóc giả vờ không vui ép cô xuống giường, môi mỏng áp vào môi trên của cô, hơi thở xâm chiếm lại nguy hiểm: “Còn anh thì sao?”

Cô nói cô già rồi, vậy còn anh thì sao?

Từ Tâm cong đôi mắt hôn lên anh.

Giữa đôi môi quấn quýt, cô như thở dài nói giữa những nụ hôn: “Anh vẫn như ngày xưa.”

Gương mặt vẫn tuấn tú như vậy.

Ánh mắt vẫn kiên định đến thế.

Vẫn là dáng vẻ cô yêu nhất.

Hai người ôm nhau như một ngọn lửa, mười năm như một ngày vẫn đòi hỏi nhau, không hề thấy chán. Rất nhanh họ đã đắm chìm trong hơi thở của nhau, tứ chi quấn quýt, không ai muốn rời ra trước.

Đã nói tổ chức đám cưới là tổ chức đám cưới, Trương Mông và những người khác sáng hôm sau nghe tin, ai nấy đều sửng sốt, còn cậu nhóc Hàn Khởi, biết bố mẹ sẽ tổ chức đám cưới, lập tức ném chiếc ống kính trong tay nhảy lên, nhảy nhót trên ghế sofa nói: “Tuyệt quá!”

“Cháu cẩn thận chút!” Cố Khâu Trạch nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy chiếc ống kính sáu con số của mình, suýt nữa không nhịn được tát một cái vào mông Hàn Khởi, quay đầu hỏi hai người, “Đột ngột vậy sao? Hai người muốn tổ chức ở đâu?”

“Paris.” Hàn Sóc vòng tay ôm eo Từ Tâm, nói với mọi người, “Tổ chức một buổi tiệc đơn giản, mời một số người quen là được, không cần quá long trọng.”

Hàn Khởi hét lên một tiếng vui mừng ôm lấy Bé Sữa chạy tới sau khi nghe tiếng, một người một chó với nụ cười toe toét gần như giống hệt nhau.

Khi Trần Hoa và Hàn Sóc bắt đầu bàn bạc chi tiết đám cưới, Trương Mông vẫn chưa hoàn hồn, thất thần đi điều chỉnh lịch trình của mọi người sau đó.

“Thế còn váy cưới thì sao?”

“Em tự làm.” Từ Tâm dựa vào lòng Hàn Sóc, nói, “Vừa hay tháng này các bản thiết kế đều đã qua, sau khi làm mẫu xong em sẽ bắt đầu làm váy cưới, công việc của công ty tạm thời để Từ Bồi và những người khác gánh nhiều hơn một chút, cuối năm em sẽ cho họ phong bao lì xì riêng.” Từ Bồi là nhà thiết kế khác của công ty, chủ yếu cùng Từ Tâm phụ trách dòng sản phẩm trẻ em.

“Được.”

Hàn Sóc vừa nói chuyện với Trần Hoa, cũng không bỏ lỡ giọng nói bên cạnh, khi Từ Tâm cúi đầu dùng Ipad điều chỉnh kế hoạch công việc, anh dùng tay đang ôm vai cô đụng cô một cái, nói: “Phu nhân giám đốc thật hào phóng.”

“Cũng không tốt khi để người ta tăng ca không công.” Từ Tâm nghe vậy cười nhìn anh một cái, “Dù sao cái của anh cũng là của em, em có tư bản để hào phóng.”

Hàn Sóc khẽ nhếch môi, cũng không phản bác, dường như khá thích cô nói như vậy: “Ừ.”

Một tháng sau, Hàn Sóc và Khỉ đi tham dự buổi ra mắt sản phẩm mới của TE.

Các phương tiện truyền thông nước ngoài đã sẵn sàng chờ đợi từ lâu, vừa kết thúc buổi trình diễn, Hàn Sóc theo lịch trình thường lệ tiếp nhận phỏng vấn truyền thông, các phóng viên cầm những câu hỏi đã chuẩn bị sẵn lần lượt hỏi anh, có người liên tục thăm dò, cũng có người trực tiếp nhắm vào cuộc sống riêng tư của anh.

Hàn Sóc liếc nhìn ống kính, biểu hiện rất bình tĩnh, cũng không né tránh câu hỏi: “Tôi chưa bao giờ nói mình độc thân, cũng chưa từng phủ nhận bất kỳ tin đồn hẹn hò hay kết hôn nào.”

Mọi người đều sững sờ, không ai ngờ rằng người đàn ông này lại đơn giản và thẳng thắn đến vậy khi đưa ra câu trả lời chính xác cho họ, và còn công khai theo cách này.

“Không có gì để hỏi cả, tôi đúng là đã kết hôn, vợ tôi mọi người đều biết, như các bạn thấy đấy, những năm gần đây chúng tôi đều tập trung vào sự nghiệp, nên chỉ đăng ký kết hôn, không tổ chức đám cưới.”

… “Đám cưới vào tháng sau, mời một số bạn bè trong giới… đúng vậy, không dự định mời truyền thông.”

… “Đứa bé là con tôi, sao, lẽ nào nó không giống tôi?”

… “Tương lai của nó tôi không có quyền quyết định, đợi khi nó lớn lên, nếu muốn tham gia ngành này, tôi sẽ không ngăn cản, nhưng hiện tại chúng tôi không hy vọng cuộc sống hàng ngày của nó bị quấy rầy, như mọi người đều biết Wind không ngại kiện tụng bảo vệ quyền lợi, hy vọng các phương tiện truyền thông tự cân nhắc, nếu không hậu quả tự chịu.”

Bình Luận (0)
Comment