Bi Kịch Tiểu Lạt Tiêu

Chương 39

Chín giờ sáng, phòng làm việc của Hàn Dục.

Tôi mơ mơ hồ hồ vừa ngáp liên tục vừa báo cáo công việc, định xoay người đã bị một cánh tay níu lấy, sau một khắc cơ thể liền ngã vào một lồng ngực ấm áp.

Hàn Dục ôm tôi ngồi ở ghế da rộng rãi, nhìn mắt gấu mèo 0.0 của tôi, mặt khó chịu, “Thành thật khai báo, tối hôm qua đi đâu?”

Tôi vùi đầu trong ngực hắn, tìm tư thế thoải mái chuẩn bị thiu thiu ngủ, chu mỏ hôn hắn một cái, “Giờ mệt quá, đại gia cho nghỉ nửa ngày được không?”

Hàn Dục không cưỡng lại được cái hôn đầy khiêu khích của tôi, hắn cúi đầu hung hăng giày vò tôi một phen, xong mới mở miệng, “Ngủ dễ vậy à, mau khai, ngày hôm qua đi đến nơi quỷ quái nào?”

Tôi híp mắt nghiêng đầu suy nghĩ một chút, quyết định thành thật khai báo, “Hoàng Vũ mở tiệc sinh nhật ở nhà cho Lê Trạch, bị em đụng phải.”

Cánh tay đang ôm tôi đột nhiên xiết chặt, khuôn mặt người đàn ông hiện ra vẻ u ám, con ngươi từ từ thu nhỏ lại cho thấy hắn đang cực kỳ khó chịu.

“Tình cũ trỗi dậy?”, giọng nói chua muốn chết.

Tôi cười khúc khích, nắm chặt lấy mặt của hắn, bôi nước miếng lên trên, “Sao có thể chứ, hiện tại trong lòng chỉ có Dục Bảo nhà em thôi.”

Hắn hơi sững sờ, “Dục Bảo?”

Tôi ho nhẹ hai tiếng, “Cái đó, nếu không có việc gì em đi ra ngoài.” Vừa nói tôi liền dùng dằng muốn ngồi dậy, nhưng lại bị hắn ôm chặt hơn.

Vẻ mặt ai đó hòa hoãn đi rất nhiều, vừa hôn cổ tôi vừa mở miệng, “Ai cho phép em tùy tiện đặt biệt danh cho anh vậy?”

“Đây không phải biệt danh, là nick name, tên gọi thân mật.”

“Gọi lại lần nữa.”

“Dục Bảo.”

Hàn Dục cười khẽ.

Tôi hôn gương mặt của hắn một cái, muốn đứng dậy, nhưng cằm lại bị người giữ lấy.

“Muốn chạy? Thành thật khai báo, ngày hôm qua em có làm chuyện có lỗi với anh không?”

Tôi cố làm vẻ mặt nghiêm túc suy nghĩ một chút, “Hình như không có nhỉ?”

Bàn tay nắm kia nắm chặt lấy cằm tôi, đôi mắt phượng híp thành một đường ngang, hơi thở lộ ra sự nguy hiểm, “Hình như? Em gái, xin chú ý cách dùng từ.”

Tôi quơ quơ đầu cười vui vẻ, “Có lẽ?”

“Có lẽ?!”

“Đại khái?”

“Rất tốt!”

Tôi sửng sốt, “Hả?”

Vĩ âm của tôi vẫn chưa phát ra hết, miệng liền bị người ta mút chặt, không chút nghi ngờ, tôi lại bị một tên cầm thú ăn không đủ no hành hạ -_-.

Cho đến khi người nào đó ăn uống no đủ xong, tôi mới được thả ra. Vừa trở lại chỗ ngồi không bao lâu, điện thoại liền vang lên, tôi nhìn dãy số xa lạ, nhíu mày một cái rồi nhấn nút nghe.

“Alo, xin chào!”

“Ta là cha của Hàn Dục, gặp cô một chút, không phiền chứ?”

.............

Quán trà ưu nhã, lấy màu xanh biếc làm màu chủ đạo khiến cho người ta có cảm giác bình thản u tĩnh, rất thích hợp để làm nơi gặp mặt nói chuyện, nhưng mà không thích hợp với hoàn cảnh của tôi, một già một trẻ gặp mặt.

Tôi cầm chén trà nhưng không uống, thấp thỏm nhìn người đàn ông trầm ổn có chút nghiêm nghị trước mặt.

Rốt cục sau khi tôi uống xong chén trà, ông ấy lên tiếng, “Cha cô khỏe không?”

Tôi đặt chén trà xuống, “Rất tốt, sống ở châu Úc rất thích hợp để dưỡng lão.”

Hàn Mậu Lâm nhấp một ngụm trà, mặt không chút thay đổi gật đầu, “Cô còn hận ta sao?”

Tôi sửng sốt một chút, không ngờ ông ấy sẽ hỏi trực tiếp như vậy, thế nhưng ngẫm lại ông ta vốn chỉ là người qua đường, hàn huyên đôi lời đoán chừng đã là cực hạn.

Tôi lắc đầu một cái, “Không có, ân oán giữa bác và cha cháu, khi cháu và cha ra nước ngoài cũng đã xóa bỏ rồi.”

Hàn Mậu Lâm cười, có chút giễu cợt, “Em trai ta cửa nát nhà tan, mà kẻ đó lại đang ở nước ngoài an hưởng tuổi già, như vậy gọi là xóa bỏ? Quả thực là nực cười!”

Tôi có chút áy náy nhìn ông, trong lòng rất khổ sở, giọng nói khẽ run, “Vậy bác còn muốn như thế nào nữa đây? Cha đã chắp tay giao tâm huyết cả đời cho bác, cũng đã rời bỏ con gái của mình và bạn bè, chỉ vì muốn thực hiện câu nói ban đầu kia của bác ‘không cho cha có chỗ đứng ở thành phố N’. Một ông già hơn sáu mươi tuổi mà chỉ có thể nhớ thương con gái qua chiếc điện thoại lạnh lẽo, đến như vậy còn chưa đủ sao?”

Hàn Mậu Lâm nhìn tôi rồi cười, ánh mắt khinh bỉ, “Cho nên cô tiếp cận Hàn Dục hòng thay cha mình mà lấy lại công bằng, đúng không?”

Tôi nhìn ông ấy, có chút khổ sở mà cười, trong lúc bất chợt cảm thấy quá mệt mỏi, cái gì cũng không muốn giải thích. Tại sao tình cảm của tôi cứ luôn là trắc trở như thế? Ban đầu là vợ chưa cưới, bây giờ là cha, nhưng tình cảm của tôi tại sao lại phải đi giải thích cho kẻ khác?

Tôi nhìn Hàn Mậu Lâm một cái, sau đó lấy điện thoại, đặt lên bàn. Điện thoại di động đang rung không ngừng, phía trên nhấp nháy cái tên: Dục Bảo!

“Bác Hàn, nếu không ngại bác có thể tự hỏi con trai mình về vấn đề này, câu trả lời của anh ấy hẳn sẽ đáng tin hơn.” Nói xong, tôi đẩy điện thoại tới trước.

Hàn Mậu Lâm cũng không nhận, chỉ cau mày nhìn tôi, ánh mắt u ám mà thâm trầm, lộ ra tức giận.

Tôi thản nhiên nhìn thẳng ông ấy.

Một lát sau, bác Hàn cầm điện thoại di động lên nhấn phím từ chối cuộc gọi, sau đó ném trả lại cho tôi, “Chuyện của hai đứa ta nhất định không đồng ý, ta hi vọng cô biết điều mà rời xa nó.”

Tôi bỏ điện thoại vào túi, nhìn ông, chân thành mở miệng, “Xin lỗi, cháu không thể đồng ý bác, nguyên nhân duy nhất khiến cháu rời xa Hàn Dục chỉ có thể là cháu không còn yêu anh ấy.”

Hàn Mậu Lâm cười, nụ cười vô cùng lạnh lẽo, “Thật không? Nghe nói anh trai cô gần đây đang điều tra hàng của Ngũ Gia.”

Tôi nhíu mày, “Cái này cháu không rõ, anh trai cháu chưa bao giờ nói với cháu về chuyện làm ăn.”

“Nghe Tiểu Lăng nói hình như có chút phiền phức, nói không tốt thì chính là gặp nguy hiểm.”

Tôi nắm chặt chén trà, “Bác Hàn, bác có lời gì thì cứ nói thẳng, thứ lỗi đầu óc cháu ngu muội không hiểu ý tứ của bác.”

Hàn Mậu Lâm vuốt ve chén trà, “Ta hiểu rõ Ngũ Gia, nhóm hàng lần này đối với người bên đó mà nói rất quan trọng, nếu như anh cô tiếp tục dồn ép, Ngũ Gia nhất định sẽ liều chết bảo vệ. Đến lúc đó rất có thể là muốn mạng của tên tiểu tử kia, nếu như cô chia tay Tiểu Dục, ta sẽ giúp anh cô phá được án kiện này, cũng bảo đảm hắn không bị thương tổn chút nào.”

Tôi cúi đầu nghĩ về những lời này, một lát sau ngẩng đầu cười nói, “Bác Hàn, điều kiện này của bác với cháu chẳng có chút hấp dẫn gì, anh cháu là cảnh sát, phá án vì chính nghĩa, bảo vệ an toàn sinh mạng và tài sản của công dân. Hơn nữa việc phá án cũng là chức trách của cả cảnh đội, không phải nghĩa vụ của một mình anh cháu, cháu cũng không hiểu tại sao bác lại lấy chuyện tình cảm của cháu để đổi lấy việc phá án. Cháu tự nhận mình là một người thô tục, nhưng không ngu ngốc đến mức ấy, về phần an toàn của anh Hoàng Vũ, nếu như ngay cả bản thân mình cũng bảo vệ không tốt thì còn tư cách gì đi bảo vệ người khác?

Bác Hàn, cháu biết tình cảm nếu như không được người nhà thừa nhận sẽ rất đau khổ, cho nên trước khi bác gật đầu chúng cháu sẽ không tự ý quyết định điều gì. Nhưng cháu yêu Hàn Dục, là thứ tình yêu có thể đánh đổi cả sinh mạng. Cháu vẫn sẽ ở cạnh anh ấy cho đến khi bác đồng ý.”

Nói xong, tôi lấy túi đứng lên, muốn nói với Hàn Mậu Lâm rằng cháu đi trước, lại phát hiện ông ấy không nhìn tôi, mà là nhíu mày nhìn về phía sau của tôi.

Nhìn vẻ mặt ông có chút lúng túng cùng tức giận, tôi ngẩn ra, sau đó xoay người, còn chưa kịp thấy rõ người tới liền bị người ta trực tiếp nắm lấy cổ tay kéo ra cửa.

Tôi cắn môi nhìn người đàn ông đi phía trước, cả người căng cứng, bước chân dồn dập mà xốc xếch. Cúi đầu, tôi cười một tiếng.

Nghe được tiếng cười của tôi, người kia dừng lại, sau đó xoay người, ánh mắt nóng bỏng nhìn tôi, đáy mắt lóe lên ngọn lửa cơ hồ có thể thiêu cháy người đối diện.

Người kia nhíu mày, tiếp đó vội vàng lôi tôi ra ngoài, không chút do dự đi tới bãi đậu xe, đẩy tôi vào chỗ ngồi phía sau rồi cùng chui vào. Tôi còn chưa phản ứng kịp, hơi thở mãnh liệt liền đập vào mặt, đôi môi có chút run rẩy hung hăng hôn xuống.

Tôi vịn cổ hắn, nồng nhiệt đáp lại, cảm thụ một người đàn ông trắng trợn trêu đùa cùng kích tình.

Nửa giờ sau, môi tôi hồng hồng, gương mặt hồng hồng, cặp mắt mê ly tựa vào ngực người đàn ông gương mặt thỏa mãn.

“Sao anh lại tới đây?”

“Trước đây khi cha anh giải quyết mấy chuyện này cũng hẹn ở đấy.”

“Làm sao anh biết cha anh tìm em?”

Hàn Dục hôn lên môi tôi một cái, “Đoán.”

“Vậy anh đến từ lúc nào?”

“Lúc em phát biểu tuyên ngôn tình yêu.”

Tôi xấu hổ, “Em có phát biểu cái gì tuyên ngôn tình yêu đâu.”

Hàn Dục ôm mặt tôi lần nữa hôn xuống, một trận chiến nước bọt lại bắt đầu.

“Hạt Tiêu, anh rất cảm động, thật sự rất cảm động, em yêu anh đến như vậy sao?”

Tôi vùi đầu trong ngực hắn, xấu hổ gật đầu một cái.

Hàn Dục không ngừng hôn tóc tôi, “Bảo bối, làm sao bây giờ, trong lòng anh kích động thân thể đã có phản ứng rồi.”

Tôi sửng sốt một chút, sau đó cảm giác được nửa người dưới của hắn có chỗ khác thường, vội vàng thối lui khỏi ngực hắn, ho nhẹ hai tiếng, “Bình tĩnh, bình tĩnh, hay anh đi xuống hút điếu thuốc đi.”

Hàn Dục mặt ủy khuất nhìn nơi đó dựng lên một cái lều nhỏ, sau đó u oán nhìn tôi, “Cũng đành vậy.” Nói xong quay ra cửa sổ, móc ra một điếu thuốc.

“Anh đi xuống hút đi, em không muốn hút second-hand smoke.” Tôi đẩy hắn một cái, bất mãn nói.

Hàn Dục cắn răng, cúi đầu nhìn, “Như vậy hạ hỏa thế nào đây?!” Sau đó cả người nằm trên cửa sổ, lộ ra thân thể hút thuốc lá.

Tôi nghẹn cười, vỗ vỗ lưng của hắn, “Đúng, thật xin lỗi, về sau em không thổ lộ nữa.”

Hàn Dục chợt quay đầu nhìn chằm chằm tôi, “Không cho phép, bắt đầu từ ngày mai, trước khi báo cáo công việc, nói lại lời ngày hôm nay một lần nữa.”

Ta đại 囧, “Không phải đâu, em hứng lên nói bừa thôi, cũng quên mất mình đã nói gì rồi.”

Hàn Dục hừ lạnh một tiếng, ” ‘Nhưng mà cháu yêu Hàn Dục, là loại tình yêu có thể đánh đổi cả sinh mạng, cháu vẫn sẽ ở bên cạnh anh ấy cho đến khi bác đồng ý’, chỉ cần nói câu này là được.”

Tôi nhìn đáy mắt hắn nhảy lên nhiệt tình, trong lòng bị thứ cảm giác gọi là hạnh phúc mãnh liệt nhấn chìm, đó là loại cảm giác khi chân tình của mình được người ta đón nhận, cảm động mà vui vẻ.

Tôi quay sang nhìn vào ánh mắt hắn, vô cùng chân thành mở miệng, “Dục Bảo, em yêu anh!”

Hàn Dục ngẩn ra, mím chặt môi, đáy mắt lần nữa có ngọn lửa thiêu đốt, hơn nữa so với trước càng nhiệt tình hơn, lúc tôi cảm giác được thân thể hắn lần nữa phát sinh biến hóa thì đã bị hắn ôm chặt vào trong ngực, Hàn Dục hôn lên da thịt tôi, ẩn nhẫn mà dịu dàng vô cùng.

Sau vài giây, hắn nói, “Kiều Kiều, chúng ta đính hôn đi!”
Bình Luận (0)
Comment