Bi Kịch Tiểu Lạt Tiêu

Chương 44

Hai mươi phút sau, chuông cửa vang lên, tôi ôm hi vọng chạy tới cửa, nghĩ nếu là Mạc Bì Bì liền đem cô ấy bắt cóc. Khi mở cửa, một mùi nước hoa ngào ngạt xộc vào mũi, tôi biết hi vọng tan vỡ rồi

“Chị Lăng, chị đã đến rồi?” Tôi cười ha ha với người đứng ngoài.

Hàn Lăng nhìn thấy tôi thì hơi ngẩn ra, sau đó mới cười đi vào, “Hạt Tiêu, hôm nay ở nhà à?”

Tôi gật đầu một cái, đi về phía phòng bếp, rót hai chén cà phê cùng một chén nước nóng. Lúc đi ra, Hàn Lăng đã ngồi trên ghế salon, mà Hoàng Vũ hai tay để sau lưng đứng trước cửa sổ sát đất, bầu không khí có chút quái dị.

“Chị Lăng, uống cà phê.”

Hàn Lăng nhận lấy cái ly cười nói, “Cám ơn.”

Tôi mở TV, ôm cốc vừa uống vừa xem TV, cũng không phải tôi cố ý muốn làm kỳ đà cản mũi, mà là lo lắng một lát Mạc Bì Bì tới sẽ cảm thấy lúng túng.

Qua năm sáu phút, Hoàng Vũ đi tới bên cạnh tôi nhíu mày, vừa định mở miệng, chuông cửa liền vang lên, hai nắm tay anh siết chặt lại, sau đó xoay người đi về phía cửa.

Tôi lập tức đứng lên, nhận được ánh mắt nghi hoặc của Hàn Lăng, vuốt lỗ mũi cười ngượng ngùng, “Cũng không biết ai tới.”

Hàn Lăng khẽ cười một chút, ưu nhã uống cà phê, cũng không nhìn về phía cửa.

Hoàng Vũ dẫn Mạc Bì Bì vào, trên mặt trừ âm lãnh còn mang theo chút không đành lòng.

“Hoàng Vũ, làm sao anh lại nhận lời em? Là ai bảo hôm nay nhất định đi bệnh viện kiểm tra, xem xem em hiểu rõ hơn anh, sớm biết anh sẽ không ngoan ngoãn nghe lời, em…”

Nụ cười sáng lạn trên mặt cô ấy lúc nhìn thấy người phụ nữ thứ ba đang ngồi ở đây lập tức ngưng kết.

Tôi thấy ánh mắt Bì Bì dần dần ảm đạm, có chút bận tâm, vừa định đi tới, Hoàng Vũ trực tiếp trợn mắt nhìn tôi một cái, dọa cho tôi sợ đến mức không dám động đậy.

Mạc Bì Bì đem hành động mờ ám của chúng tôi thu hết vào mắt, đầu tiên là không hiểu nhìn tôi một cái, sau đó liền quay đầu nhìn về phía Hoàng Vũ, vẻ mặt khốn hoặc.

Hoàng Vũ không nhìn cô, cúi đầu trầm mặc một hồi, sau đó một tay kéo Hàn Lăng đứng lên, nói thật nhỏ, “Cô giáo Mạc, đây là bạn gái tôi, Hàn Lăng, bọn tôi sắp đính hôn.”

Tôi khiếp sợ há to miệng, mà Mạc Bì Bì rõ ràng cũng sửng sốt, đáy mắt đột nhiên thoáng qua tia bi thương, khuôn mặt nhỏ trong nháy mắt trở nên trắng bệch, hốc mắt cũng bắt đầu đỏ lên rồi. Lúc tôi cho rằng cô ấy sẽ khóc oà lên hoặc là xoay người chạy đi, thì cô ấy đột nhiên nhếch miệng cười một tiếng, sau đó liền vươn tay về phía Hàn Lăng.

“A, đã sớm nghe nói bạn gái của cảnh sát Hoàng là một đại mỹ nhân, quả thật danh bất hư truyền, xin chào, tôi là Mạc Bì Bì, là phụ đạo viên lớp D, rất hân hạnh được biết cô!”

Tôi đã sợ đến ngây người, đối với việc ra vẻ cơ trí cùng hào phóng của cô ấy mà rạp đầu xuống đất, Hoàng Vũ hiển nhiên cũng bị kinh hãi, nhìn chằm chằm nụ cười không thể miến cưỡng hơn được nữa của cô ấy chừng năm giây mới rời mắt.

Hàn Lăng cầm lấy tay Bì Bì, cũng cười nói, “Xin chào!”

Bởi vì sự lãnh đạm của đối phương, khuôn mặt Bì Bì liền ửng đỏ. Một lúc sau, cô ấy nhìn tôi cười ngọt ngào, “A nha, Hạt Tiêu, không phải nói có đồ cho tôi sao? Ở đâu vậy?” Vừa nói liền đi về phía tôi.

Tôi sửng sốt một chút, sau đó lập tức kéo lại cánh tay Bì Bì, “Đúng vậy đúng vậy, ở trên lầu rồi, chúng ta đi lên xem.”

Bì Bì cười cảm kích nhìn tôi, sau đó nói với Hoàng Vũ, “Cảnh sát Hoàng, vậy em đi lên trước, hai người cứ từ từ nói chuyện.” Sau đó cô ấy cười với Hàn Lăng một cái rồi kéo tôi lên lầu.

“Anh, chị Hàn Lăng, bọn em lên đây.” Tôi chào cho có lệ rồi theo Bì Bì lên lầu.

Cho đến khi vào phòng, đóng cửa lại, Bì Bì mới buông tôi ra, nụ cười cứng ngắc trên mặt từ từ biến mất, nhìn tôi giật giật khoé miệng rồi an vị trên giường.

Tôi nhìn cô ấy có chút cô đơn, đi tới, đụng một cái vào cánh tay cô ấy, “Bì Bì à, muốn khóc thì khóc đi.”

Mạc Bì Bì lắc đầu một cái, có chút sầu thảm cười cười, một lát sau ngẩng đầu nhìn tôi, đáy mắt ưu thương, “Hoàng Vũ là một kẻ ngu ngốc à?”

Tôi sửng sốt một chút, sau đó nặng nề gật đầu một cái, “Tôi phát hiện, anh ấy vô cùng có tiềm chất để trở thành một kẻ ngu ngốc.”

“Cái gì mà trở thành, căn bản đã là một tên ngu ngốc rồi, còn lập tức sẽ đính hôn, sao hắn không dứt khoát nói đã kết hôn rồi luôn đi, diễn kịch cũng nát như vậy, nguỵ trang vui vẻ cũng tệ nữa, Hạt Tiêu, anh cô kém xa cô.”

Tôi sờ sờ lỗ mũi, kính nể đối với cô gái này như nước sông liên miên không dứt, đứng ở bên cạnh sùng bái nhìn cô ấy, “Bì Bì, cô cũng đã nhìn ra? Vậy sao không vạch trần?”

Mạc Bì Bì hai tay chống cằm, có chút thất bại nhìn tôi, “Làm sao ngả bài, vạch trần hắn được chứ? Chưa biết chừng hắn còn trực tiếp ném tôi ra ngoài.”

Sự sùng bái của tôi với cô ấy lại tăng thêm một bậc, nháy mắt nhìn, “Vậy cô định làm gì bây giờ? Cứ như vậy bỏ qua cho anh ấy?”

Mạc Bì Bì thở dài một tiếng, lôi tôi đứng dậy, sau đó đi tới bên cửa sổ, nhìn phía xa, ánh mắt ưu thương mà bất đắc dĩ, “Hạt Tiêu, nói cho tôi chuyện của Hoàng Vũ với Hàn Lăng đi.”

Tôi nghe giọng nói cô đơn của cô ấy, liền nói, “Được.”

Tôi kể lại ân oán giữa Hoàng Vũ với Hàn gia đúng nửa giờ, Mạc Bì Bì vẫn giữ vững trầm mặc, vẻ mặt càng ngày càng trầm thống, tôi nói xong, liền lẳng lặng đứng ở bên người cô ấy.

Sau một lúc lâu, Mạc Bì Bì nhẹ nhàng thở ra một hơi, khẽ cười, từ từ mở miệng, “Hạt Tiêu, có biết làm thế nào để cho đàn ông hiểu rõ lòng mình không?”

Tôi nhìn vẻ mặt trầm tĩnh của cô ấy, mờ mịt nói, “Không biết.”

Bì Bì quay đầu cười với tôi, “Chính là mất đi!”

Tôi không hiểu nhìn lại, “Mất đi? Có ý gì?”

Cô ấy bĩu môi, “Bọn họ chỉ có mất đi mới biết quý trọng.”

Vẻ mặt tôi vẫn mê man như cũ.

Cô ấy lại buồn bã nhìn ra ngoài, “Nếu hắn đã luôn tìm cách để tôi rời xa hắn, vậy tôi thành toàn cho hắn.”

“A!” Tôi túm lấy cánh tay cô ấy, “Cô sẽ không làm vậy chứ? Cô định vứt bỏ anh ấy?”

Mạc Bì Bì cười tinh quái, “Đúng, chính là vứt bỏ hắn, trường học muốn tôi ra học tập ở nước ngoài hai năm, vốn tôi đã định từ chối, nhưng hiện tại tôi thay đổi chủ ý, tôi sẽ rời bỏ hắn, triệt để biến mất trước mặt hắn, tôi cho hắn thời gian hai năm, để cho hắn thấy rõ lòng mình, để cho hắn hiểu làm thế nào để yêu một người.”

Tôi lần nữa bị kinh hãi, gần như sắp thắp hương mà cúng cô ấy, lắp bắp mở miệng, “Vậy nếu sau hai năm, anh ấy vẫn như cũ không hiểu rõ thì sao?”

Mạc Bì Bì chép môi một cái, trong mắt thoáng hiện tia sáng, “Vậy tôi sẽ tự mình dạy hắn.”

Sau đó tôi hoàn toàn bái phục, cô gái này thật cường hãn, tôi cảm thấy cái tình yêu ngu ngốc của Hoàng Vũ tuyệt đối không thoát khỏi Ngũ Chỉ Sơn của cô ấy rồi. Sờ lỗ mũi, tôi hỏi ra nghi vấn trong lòng, “Bì Bì, cô bao nhiêu tuổi rồi?”

“24”

Tôi xấu hỗ, người ta so với tôi còn nhỏ hơn một tuổi, vậy mà đã có thể lĩnh ngộ thấu đáo chuyện tình cảm yêu đương như thế, Hoàng Vũ nhà tôi cũng phải 32 rồi, cái gì cũng không biết, khó trách bị con gái nhà người ta mắng ngu ngốc.

“Hạt Tiêu, hôm nay hai ta nói chuyện, không cho phép cô nói cho hắn biết, một chữ cũng không được tiết lộ!” Mạc Bì Bì chống nạnh nhìn tôi.

Tôi gật đầu, lại gật đầu, lại lại gật đầu.

“Vậy thề đi!”

Tôi giơ tay phải lên, “Tôi thề, những gì đã nói hôm nay cùng chị dâu Bì Bì tuyệt không nói lại cho tên Hoàng Vũ ngu ngốc kia, nếu làm trái với lời thề thì tôi cả đời này không ai thèm lấy.”

Mạc Bì Bì rất nghiêm túc gật đầu một cái, “Ừ, thề rất ngoan độc, đồng ý!”

Lau mồ hôi, cô gái này không những thông minh hơn người, mà bụng dạ cũng rất đen tối!

Lúc tôi cùng Bì Bì từ phòng ngủ đi ra, Hàn Lăng đã đi rồi, Hoàng Vũ hai tay nhét vào túi đứng trước cửa sổ sát đất, không biết đang nghĩ gì, nghe tiếng bước chân, sống lưng anh ấy cứng đờ lại, một lúc lâu mới từ từ xoay người, vẻ mặt lãnh đạm, không nhìn ra tâm tình.

Mạc Bì Bì nhếch miệng cười cười, nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Hoàng Vũ, đưa tay vỗ bả vai căng cứng của anh ấy, “Mới vừa quên chúc mừng anh, không biết hai người tính lúc nào thì đính hôn?”

Hoàng Vũ sắc mặt tái nhợt, nhàn nhạt mở miệng, “Một tháng sau.”

Mạc Bì Bì có chút tiếc nuối nhún vai, “Vậy đoán chừng em không thể tham gia với hai người rồi.”

Hoàng Vũ sửng sốt một chút, nhíu mày một cái, “Không sao.”

Mạc Bì Bì cười ngọt ngào, “Đến lúc đó em đem lễ vật gửi cho anh, cũng không biết Canada có cái gì tốt không.”

Vẻ mặt lạnh lùng của Hoàng Vũ rốt cục không cách nào duy trì, có chút kinh ngạc nhìn cô ấy, “Canada?”

Mạc Bì Bì nhìn như vô tình nói, “Đúng vậy, năm ngoái được mời ra nước ngoài học, hai ngày trước phê xuống, hai tuần sau lên đường.”

Biểu tình trên mặt Hoàng Vũ dần trở nên bối rối, “Sao lúc trước chưa từng nghe cô nhắc tới?”

Mạc Bì Bì nhìn anh ấy, hơi cười nói, “Vốn em định không đi, nhưng hiện tại anh cũng muốn đính hôn, em cảm thấy ra nước ngoài giải sầu cũng rất tốt, lúc trở lại có thể hoàn toàn quên anh.”

Hoàng Vũ mím chặt môi gắt gao nhìn cô ấy, mà Mạc Bì Bì cũng không có một tia sợ hãi, ánh mắt trong trẻo nhìn lại anh ấy.

Nhìn nhau hồi lâu, Hoàng Vũ từ từ dời mắt, có chút khàn khàn mở miệng, “Lúc đi nói cho tôi biết một tiếng, tôi đi tiễn.”

Khuôn mặt Mạc Bì Bì trog nháy mắt sa sầm, có chút khổ sở cười, “Không cần, em sợ gặp anh lại không đi được.”

Hai tay để sau lưng của Hoàng Vũ nắm chặt, sau thời gian dài trầm mặc, anh nói,”Vậy chúc lên đường thuận buồm xuôi gió!”

Mạc Bì Bì nhìn anh ấy, không nói gì, cũng không cười, chẳng qua cứ nhìn chằm chằm anh ấy như vậy, cho đến khi anh cúi đầu, Bì Bì mới xoay người mở cửa rời đi, không hề ngoảnh lại.

Đến khi tiếng động cơ moto từ từ biến mất, tôi mới đi đến cạnh Hoàng Vũ, nhìn sắc mặt trắng bệch của anh ấy, nặng nề thở dài, “Anh à, anh đã thật lòng với người ta, tại sao còn trốn tránh?”

Hoàng Vũ nhìn ra ngoài, đáy mắt là đau đớn không chút nào che giấu, qua thật lâu, khóe miệng mới phác thảo một nụ cười tự giễu, “Cô ấy có vị hôn phu!”

“A, không thể nào!” Tôi phản bác theo bản năng.

Hoàng Vũ thở nhẹ một hơi, “Không có cái không thể nào, là anh tận mắt thấy, bọn họ cùng đi chọn nhẫn đính hôn, người đàn ông kia còn tự tay đeo nhẫn cho cô ấy, mà khi đó cô ấy cũng cười rất hạnh phúc.”

Tôi nhìn vẻ trầm thống của anh ấy, trong đầu rối một nùi, rốt cuộc đây là chuyện gì hả trời? Tôi không biết Hoàng Vũ thấy một màn như thế nào, nhưng tôi tin tưởng tuyệt đối tất cả đều là hiểu lầm.

“Anh, chuyện này nhất định là hiểu lầm, nếu anh ngại để em đi hỏi cho.”

Hoàng Vũ vuốt tóc tôi,”Nếu quả thật là hiểu lầm, cũng tốt, tránh cho anh làm trễ nải cô ấy.”

“Anh à ~~~~~~~”

“Hạt Tiêu, anh còn nợ Hàn Lăng, anh không thể cho Bì Bì một lời hứa hẹn nào cả, bởi vì anh không biết Hàn Lăng rốt cuộc muốn cái gì!”

Tôi ngẩn ra, ôm chặt lấy cánh tay của anh, mặt lo lắng, “Vậy anh phải đáp ứng em, tuyệt đối không thể có chuyện!”

Hoàng Vũ nhìn tôi cười cưng chiều, “Được.”
Bình Luận (0)
Comment