Bi Kịch Tiểu Lạt Tiêu

Chương 50

Sáng sớm hôm sau, tôi và Bạch Tấn bay đến thành phố S, đó là một thành phố ven biển rất đẹp, nhưng tôi không đi tìm Hàn Dục ngay, vì địa chỉ Lê Trạch đưa cho tôi là một quán bar, đầu tiên chúng tôi tìm khách sạn, nghỉ ngơi một chút, không biết Bạch Tấn kiếm đâu được một chiếc xe Buick, tám giờ tôi hai chúng tôi xuất phát.

Quán bar này, được trang trí nguy nga lộng lẫy, tất cả đều khiến cho người xem có cảm giác: Xa hoa lãng phí!

Vì còn sớm, nên vẫn chưa có ai đến, tôi đi một vòng, chắc chắn Hàn Dục vẫn chưa đến, tôi bảo Bạch Tấn chờ trong xe, còn mình thì đi qua đi lại gần chỗ phòng bảo vệ. Tầm chín rưỡi, tôi thấy bảo vệ vốn đang uể oải bỗng đứng thẳng người dậy, sau đó mọi người bắt đầu ồn ào, xoay người liền thấy một chiếc Bentley hống hách lái đến, đi thẳng đến cửa chính.

Tim tôi nhảy lên tận cổ, khí phách như thế, hống hách như vậy rất giống người nào đó, tôi nhìn chằm chằm không chớp mắt vào cửa xe phía sau.

Cửa xe bên phải mở ra, một lúc sau, một bóng người cao ráo hiên ngang bước ra, bộ âu phục màu xanh được may riêng càng làm tôn lên khí chất bất phàm của anh, cà vạt màu đỏ mận, vừa đủ nổi bật, dễ nhìn lại không quá phô trương. Theo bước chân của anh, khuôn mặt điển trai của anh ngày càng gần, giống như nam minh tinh nào đó bước ra từ màn hình.

Tôi vừa muốn tiến lên, nhưng lại thấy anh dừng bước, nghiêng mặt nhìn tôi/

Tôi ngừng thở, không dám làm gì, mà anh cũng chỉ liếc nhìn tôi một cái rồi xoay người, ôm lấy người đẹp đi cùng xe với anh vào lòng, đi thẳng vào phòng khách.

Hai tay tôi nắm chặt lấy nhau, mím chặt môi, che giấu sự yếu ớt trong mắt, một lúc lâu sau mới xoay người đi vào, hỏi phòng bao của hai người, lên lầu, hít sâu một hơi, đẩy cửa ra.

Ánh đèn trong phòng rất tối, Hàn Dục ôm cô gái kia ngồi chính giữa, bên cạnh là người của anh, thấy tôi đi vào, mấy đàn ông người mặc âu phục đen dứng lên, nhưng không động, chỉ nhìn về phía Hàn Dục, đợi chỉ thị từ anh.

Hàn Dục nghiêng đầu, nhìn tôi, khóe miệng hiện lên một nụ cười giễu cợt, dựa người vào ghế sa lông, ôm bả vai người đang tựa trên ngực mình.

Không hiểu sao nhìn thấy Hàn Dục như vậy, tôi lại có cảm giác chùn bước, tôi đè cảm giác sợ hãi xuống, nhìn thẳng vào mắt anh, cẩn thận nói “Có thể nói chuyện với anh một chút được không?’

Tay Hàn Dục nghịch tóc người đẹp trong lòng, khẽ nhấp một ngụm rượu, mở miệng cười. “Chuyện gì? Uống rượu? Lên giường?”

Tôi chớp mắt, hai tay nắm chặt “Chuyện đính hôn, em xin lỗi.”

“Không cần!” Nụ cười ở mắt Hàn Dục biến mất, bỏ ly rượu xuống, đốt một điếu thuốc, không nhìn tôi nữa.

Anh cúi đầu hút thuốc, dưới khói thuốc lượn lờ, anh khẽ nhíu mày, tôi không dám thở mạnh, cứ thế đứng yên, thời gian dần trôi, người đàn ông đẹp trai kia cũng im lặng, qua một lúc lâu sau, anh hờ hững mở miệng, “Lạt Tiêu, từ giây phút em rời đi với hắn ta, tôi đã quyết định sẽ hận em!Nên, cút đi!”

Tôi cắn môi, chờ hơi nước trong mắt biến mất, mới nhìn anh lần nữa, “Em biết anh hận em, nhưng em yêu anh, em sẽ không đi, em nhất định sẽ đợi khi nào anh tha thứ cho em.”

Hàn Dục nghe thấy lời tôi nói, bàn tay cầm điếu thuốc hơi run lên, sau đó khóe miệng hơi nhếch lên, nhìn tôi, nhẹ nhàng phun ra hai chữ, “Xin mời!” Nói xong liền tắt thuốc, cầm ly rượu lên, uống một hớp lớn, sau đó nâng cằm cô gái xinh đẹp kia, hơi ngừng lại, sau đó hôn mạnh lên.

Tôi cắn chặt môi, nhìn hai người ôm hôn nồng nhiệt trước mặt, hai tay từ từ để trong túi, tôi sợ bản thân sẽ không khống chế được mà đánh hai người họ mất. Chờ nụ hôn nóng bỏng của hai người kết thúc, tôi nhìn Hàn Dục một cái, sau đó ngồi xuống góc phòng, cầm một chiếc ly, tự rót rượu uống.

Tôi cảm thấy lòng mình rất đau, giống như bị khoét một lỗ, trống rỗng mà không thể làm gì được.

Cả đêm, ánh mắt tôi luôn nhìn chằm chằm vào cảnh hai người vui vẻ nô đùa với nhau, nhìn hai người anh anh em em, vui vẻ trò chuyện, nồng nhiệt hôn môi, nhìn Hàn Dục đưa tay vào quần áo của cô ta để vuốt ve, nghe tiếng rên rỉ mập mờ nữ tính, móng tay tôi cắm chặt vào da thịt, muốn dựa vào nỗi đau trong tay để xua đi nỗi đau lòng.

Tôi biết Hàn Dục đang cố ý làm cho tôi nhìn, bỏ lễ đính hôn là sỉ nhục anh, tôi biết anh hận, anh đau lòng, dù anh có làm gì đi chăng nữa tôi cũng sẽ không trách anh, nhưng cô lại không thể chấp nhận được rằng cả buổi tối anh lại không hề nhìn cô lấy một cái, thật sự là nửa cái cũng không, lòng tôi lại nặng thêm, dũng khí cũng biến đi mất một ít, lòng tự tin có thể lấy được sự tha thứ của anh trong tôi bị đả kích nặng nề,

Đến gần nửa đêm, tôi đi theo họ ra khỏi quán bar, thấy Bạch Tấn đứng ở cửa, hốc mắt dần đỏ len, tôi nhìn Hàn Dục ôm cô gái xinh đẹp kia lên xe, không nói gì, lên xe của Bạch Tấn.

“Muốn đi theo?” Khuôn mặt Bạch Tấn căng thẳng, giọng nói hơi nghẹn.

“Ừ.” Tôi ngồi xui lơ, thấy người có chút mệt mỏi.

Bạch Tấn nhìn tôi một cái, cài dây an toàn giúp tôi, mím môi không lên tiếng.

Xe Hàn Dục dường như sọ chúng tôi mất dấu, đi rất chậm, cuối cũng dừng lại ở một tòa biệt thự hai tầng, tôi hạ cửa kính, nhìn hai người họ ôm ấp đi vào biệt thự, đèn phòng khách sáng, sau đó là một căn phòng ở lầu hai.

Bạch Tấn mở cửa xe xuống, sau đó dựa vào đầu xe hút thuốc, tôi nắm ở cửa sổ, nhìn lên tầng hai, hai chiếc bóng ở tàng hai, từ khi đi vào nhà đã bắt đầu quấn lấy nhau, tôi thấy người phụ nữ giúp người đàn ông cởi áo khoác, sau đó là áo sơ mi, rồi người đàn ông ôm lấy cô ta, sau đó bóng hai người biến mất, tôi đoán là hai người vào phòng tắm.

Tôi không tin, cũng không muốn tin bọn họ sẽ thật sự có quan hệ, tôi nhìn chằm chằm không chớp mắt vào cửa sổ, khoảng 1 tiếng sau, đèn tắt.

Một lúc sau, Bạch Tấn mở cửa xe, nhìn tôi, “Có muốn đi về không?”

Tôi ngơ ngác nhìn anh, mấy giây sau lắc đầu một cái. “Em muốn nhìn xem anh ta có thể giả bộ đến khi nào, cô nàng kia nhất định sẽ đi ra.”

Ánh mắt Bạch Tấn thoáng hiện lên một tia đau đớn, mím môi lên xe, sau đó anh cởi áo khoác, đắp lên người tôi, tôi cười một cái với anh rồi tiếp tục nhìn lên tầng 2.

Chúng tôi ngồi cả đêm, đến khi trởi dần sáng, người phụ nữ kia cũng không đi ra, mà đèn ở tầng 2 cũng không sáng lên lần nào.

Sáu rưỡi sáng, Bạch Tấn đỡ tôi tựa vào ghế, kéo cửa kính lên, khởi động xe, tôi thấy có tiếng động, dụi dụi mắt, nhìn về phóa biệt thự, vẫn không có người đi ra. Sau đó có chút mệt mỏi lên tiếng. “Tiểu Bạch, em thấy mệt quá.”

Trong giây phút tôi quay đầu, có một bàn tay ấm áp lau nhẹ gò má tôi, tôi nắm chặt lấy tay anh. chôn mặt trong lòng bàn tay ấy, mặc cho nước mắt chảy xuống.

Tôi ngủ ở khách sạn cả ngày, đến bữa tối mới tỉnh lại, ngồi yên trên giường nửa tiếng mới bắt đầu chuẩn bị đồ đạc, đúng tám giờ tôi lại đến quán bar.

Rất đúng giờ, chín rưỡi, Hàn Dục xuất hiện, anh vẫn ôm một cô gái xinh đẹp như hôm trước, nhưng không phải là cô gái hôm qua, thấy tôi anh hơi ngẩn ra, tôi xoa xoa đầu, đi theo anh vào phòng bao, đi thẳng đến góc phòng ngồi, quá trình ấy anh vẫn không nhìn lấy tôi một cái.

Tâm trạng của anh có vẻ rất tốt, tiết mục hôm qua lại được lặp lại, nhưng tinh thần của tôi lại cực kì kém, chỉ uống mấy ly rượu đã thấy ruột gan cồn cào, tôi nhìn đôi nam nữ đang ngồi oản tù tì ở một góc, sau đó che miệng đứng lên, lại nghe được một giọng nói châm biếm, “Sao? Cái này lại không nhìn nổi?”

Tôi xoay người, nhìn người đàn ông ngay cả khi vắt chân cũng ưu nhã, nhịn cảm giác khó chịu trong dạ dày xuống, có chút khổ sở cười một tiếng “Em đi vệ sinh.” Nói xong tôi liền mở cửa rời đi, trong lúc mở cửa, tôi lại nghe thấy anh nói, “Tửu lượng của em kém đi nhiều đấy nhỉ.”

Tôi hít sâu một hơi, kìm chế cảm giác muốn cầm chai rượu đập anh, đẩy cửa đi ra, có chút chật vật đến nhà vệ sinh, nôn mửa một trân xong, vô lực tựa vào bồn rửa măt, tôi nhìn mình trong gương, cười tự giễu một tiếng, tửu lượng kém thật, mới nửa chai mà đã đỏ hết mắt lên rồi.

Tôi không về phòng bao, mà đi thẳng ra ngoài quán bar, đến chỗ bãi đỗ xe, lên xe nhắm mắt nghỉ ngơi.

“Sao sắc mặt lại kém thế? Khó chịu chỗ nào à?” Giọng Bạch Tấn rất thấp, nhưng lại giống như có kìm nén cơn giận.

Tôi lắc đầu một cái. “Mệt thôi, em nghỉ một chút, khi nào hai người kia ra xe thì lái theo giúp em.”

“Anh ta ra.” Giọng Bạch Tấn lại lạnh lùng như trước.

Tôi mở mắt nhìn, vẫn là cô gái kia, nhìn hai người lên xe xong, tôi lại nhắm mắt lại.

Một đêm chờ đợi nữa, người phụ nữ kia vẫn ở lại biệt thự,

Tối ngày thứ ba, tôi vẫn đến hộp đêm, nhưng lần này tôi chỉ nhìn Hàn Dục đi vào phòng bao với cô gái thứ ba, sau đó ra xe ngồi chờ, lần này anh ra sớm hơn, chỉ khoảng hơn tiếng, tôi đi theo hai người đến biệt thự, tiếp tục đợi.

Tôi nhận ra, thì ra khi thấy hai người ôm nhau, lòng tôi không còn khó chịu như trước nữa.

Một tuần sau, tôi có thể mỉm cười nhìn hai người diễn màn triền miên yêu đường, trong lòng còn thấy có chút buồn cười.

Mười ngày sau, khi Hàn Dục tiến vào quán bar với người thứ mười một, tôi không ra xe, mà ngồi xổm dưới đất, nói chuyện phiếm với cậu bé bảo vệ.

Khi chúng tôi đang nói chuyện vui vẻ, Hàn Dục mới vào có nửa tiếng đã đi ra, tôi vội đứng lên, bước hai bước, nhưng vì ngồi xổm lâu quá, hai chân tê rần, nên ngã thẳng vào người anh.

Hàn Dục không ngờ sẽ có chuyện này xảy ra, theo bản năng liền đưa tay ra đỡ tôi, hai tay tôi nắm chặt lấy cánh tay anh, cảm nhận được hơi thở đặc biệt trên người anh, tôi cứ nghĩ rằng tim mình sẽ đập rộn lên, sẽ ngạc nhiên thất thố, nhưng tôi chỉ ngơ ngác nhìn anh, vì tôi phát hiện ra, mình phản ứng có chút chậm thì phải, sao lại không có chút cảm giác mãnh liệt nào vậy?

Cảm thấy ánh nhin chăm chú của tôi, anh ho nhẹ một tiếng, nghiêng mặt, rút tay ra, nhưng không rời đi.

Tôi giật giật chân, chờ cảm giác vừa đau vừa tê kia biến mất, sau đó mới nhìn anh lên tiếng. “Anh chơi đủ chưa?”

Hàn Dục nghe lời tôi nói, cười lạnh, quay đầu nhìn tôi “Ai nói là tôi đang chơi? Đây mới chính là cuộc sống mà tôi mong muốn”

Tôi ngẩng đầu, nhìn thẳng anh, “Hàn Dục, được rồi, em sai thật rồi, sau này chuyện gì em cũng đều nghe anh, tuyệt đối không khiến anh tức giận nữa, chúng ta về nhà đi, được không?”

“Về nhà? Chẳng phải hôm nào tôi cũng về nhà sao? Đối với tôi mà nói, chỗ nào có mỹ nhân thì đấy là nhà/” Vừa nói, anh vừa ôm lấy cô gái xinh đẹp bên cạnh.

Tôi cắn môi, “Anh có thể tôn trọng tôi một chút không? Dù sao chúng ta vẫn còn có hôn ước.”

Giọng tôi rất nhỏ, không có chút sức sống nào, mà khi anh nghe được hai chữ hôn ước, nụ cười trên mặt lập tức biến mất, vẻ mặt điển trai lập tức hiện lên vẻ lạnh lẽo,nhìn tôi một cái, liền lấy điện thoại, gọi/

“Tuyến bố ra bên ngoài hộ tôi, tôi và Hoàng Kiều Kiều hủy hôn.”

“Tùy cậu, viết thế nào cũng được.”

Tôi há to miệng, không thể tin nổi nhìn anh, người bất giác lung lay hai cái, sau đó liền được người phía sau đỡ lấy, tôi nhìn chằm chằm vẻ mặt lạnh lùng của anh một lúc lâu, chắc chắn anh không nói đùa, khi ánh mắt tôi dần nhòa đi, tôi xoay người cười một tiếng với Bạch Tấn, thấy ánh mắt anh có vẻ thương tiếc, tôi liền hiểu, nụ cười này, hẳn là còn khó coi hơn cả khóc.

Tôi thấy bàn tay anh nắm càng lúc càng chặt, cảm thấy cả người anh dần căng thẳng, liền kéo tay anh, nói nhỏ “Tiểu Bạch, chúng ta về nhà.”

Đến tận khi tôi lên xe rời đi, Hàn Dục vẫn đứng yên đó, tôi nhìn bóng người càng lúc càng nhỏ, xoay người nói với Bạch Tấn: “Tiểu Bạch, em mệt, em muốn ngủ một giấc.”
Bình Luận (0)
Comment