Bi Kịch Tiểu Lạt Tiêu

Chương 54

Tôi bị giọng nói run rẩy không kìm được của Lê Trạch làm cho sửng sốt, có chút mê man nhìn anh ta.

Ánh mắt Lê Trạch ưu thương mà kiên định, đáy mắt lại có chút yếu ớt, vẻ mặt nghiêm túc, đôi môi mỏng tái nhợt, mím chặt một chút mới lần nữa mở miệng, “Hạt Tiêu, trải qua nhiều chuyện như vậy, anh hi vọng em có thể cho amh một cơ hội chuộc lỗi, từ khi chia tay cho đến giờ, trong lòng anh không có lấy một ngày thanh thản, lúc em ở cạnh Hàn Dục, anh không thể cũng không nhẫn tâm đi yêu cầu cái gì, chuyện xảy ra ở lễ đính hôn là do anh không đúng, thế nhưng nếu như anh không đi, anh thật sự là không biết làm như thế nào sống nữa. Khi ấy em hoàn toàn có thể không đi theo anh, em biết cậu ta căn bản sẽ không thật sự làm gì anh, nhưng em đã bỏ cậu ta đi theo anh rồi, đây rõ ràng ám chỉ, trong lòng em vẫn còn có anh, lúc đó anh đã nghĩ sẽ buông tay, nhưng hiện tại xảy ra chuyện như vậy, em cho anh một cơ hội giải thoát tâm hồn mình, để cho những gì anh nợ em hoàn trả lại hết, để cho anh không cần mỗi ngày đều lương tâm cắn rứt, không cần mỗi đêm cũng gặp ác mộng, coi như là giúp anh một lần có được không?”

Tôi nhìn đôi mắt ngập tràn đau đớn của Lê Trạch, giọng nói anh ta đến cuối đã có chút nghẹn ngào, ám ách cơ hồ không nghe được, lòng tôi dần dần trở về vị trí, cũng là mơ hồ đau, tôi rõ ràng biết Hoàng Vũ ban đầu là như thế nào bị áy náy hành hạ đến mức chán chường không chịu nổi, cũng biết anh ấy đã dùng trọn mười năm, cho đến khi suýt mất đi tính mạng mình mới hoàn toàn được giải thoát.

Người trước mắt này cô đơn mà tiều tụy, thống khổ trong lòng anh ta bây giờ hẳn không ít hơn Hoàng Vũ bao nhiêu, may là tôi tâm địa không mấy sắt đá, khi anh ta vô cùng tuyệt vọng tìm tôi tìm cơ hội giải thoát, tôi cũng không nói ra được bất kỳ lời từ chối nào.

“Anh thật sự chỉ là muốn một cơ hội giải thoát sao?” Tôi quay đầu nhìn anh ta, có chút không xác định hỏi.

Lê Trạch nghe được lời tôi nói…, khẽ thở phào nhẹ nhõm, anh ta tựa lưng vào ghế sa lon, nút áo trên cổ lại cởi ra một chiếc, giơ tay lên vuốt vuốt mi tâm, trong lúc lơ đãng lộ ra lồng ngực gầy gò khiến tôi quay mắt đi.

“Anh còn có tư cách yêu cầu nhiều hơn sao?” Một câu tự giễu từ trong miệng hắn phát ra, khàn khàn mà ẩn hàm đau đớn.

Tôi quay đầu, có chút không xác định nhìn anh ta, “Giao dịch kia coi như xác định xong rồi?”

Lê Trạch cúi đầu cười cô đơn, nâng mắt nhẹ nhàng gật đầu.

Tôi hơi mím môi, nắm chặt nắm tay, “Được, tôi đáp ứng anh.”

Không ngờ tới tôi đồng ý nhanh đến vậy, anh ta hiển nhiên sửng sốt, có chút không thể tin nhìn tôi, khuôn mặt tái nhợt chợt hiện lên nụ cười, kinh ngạc cùng vui sướng nơi đáy mắt hiện ra rõ mồn một.

Tôi có chút lúng túng muốn đứng dậy, cũng là vừa động một chút liền bị người nắm chặt lấy tay, nhiệt độ không bình thường trong lòng bàn tay hắn làm cho tôi run lên, “Anh, tay của anh sao nóng như vậy?”

Lê Trạch không trả lời tôi, chẳng qua chỉ nhìn tôi chằm chằm, độ cong trên khoé miệng càng rõ ràng, sau đó dùng lực kéo tôi về, cánh tay đang siết lấy thân thể tôi khẽ run.

Tôi bị hắn ôm cơ hồ không thở nổi, mặt dính vào lồng ngực của hắn nghe tiếng tim đập thình thịch, vật nơi ngực trái tôi cũng nảy lên càng kịch liệt.

“Hạt Tiêu, em thật sự đồng ý lấy anh?” Giọng nói của hắn khô khốc mà khàn khàn lại mang theo sự vui sướng không ức chế nổi.

Tôi lấy tay chống lên lồng ngực hắn, cúi đầu trầm mặc một lúc, “Lê Trạch, tôi chỉ không muốn anh mang gánh nặng gông xiềng này cả đời.”

Ánh mắt Lê Trạch bởi vì những lời này của tôi mà nhạt đi một chút, bất quá rất nhanh liền hiện lên ý cười, nắm chặt tay tôi, sau đó đi về phòng cha gõ một cái rồi đi vào.

Mười lăm phút sau, hắn cùng cha đi ra, Hoàng Vũ cũng lần nữa trở lại phòng khách.

“Hạt Tiêu, em thật nghĩ xong rồi?” Hoàng Vũ có chút bận tâm nhìn tôi hỏi.

Tôi khẽ gật đầu, “Nghĩ xong rồi.”

Hoàng Vũ còn muốn nói chuyện, cha ý bảo anh ấy không cần nói, uống một ngụm trà mới lên tiếng, “Vậy ngày mai phải đi đăng ký đi, cha sẽ xem lịch chọn ngày lành, bắt đầu từ mai phải sống thật tốt.”

Tôi sửng sốt một chút, theo bản năng muốn phản bác, lại bị Lê Trạch cướp lời, “Chú Hoàng, đăng ký cũng không cần vội, mấy ngày nay trời mưa, rất không tốt, như thế sao có thể sống tốt được.”

Tôi khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhìn hắn cảm kích.

Cha khẽ cười hai tiếng, “Tùy hai đứa, tóm lại cha phải thấy quyển sổ hồng mới đồng ý cho hai đứa làm đám cưới.”

Tôi há to miệng, mặt u oán nhìn cha, mà lão nhân gia người chẳng qua chỉ nhìn tôi rồi lại cười từ ái.

Lê Trạch mím chặt môi cũng không mở miệng nữa.

Hoàng Vũ cũng là một bộ không thể giúp được gì.

Trầm mặc hồi, cha nhìn Lê Trạch cười nói, “A Trạch, con nói một chút kế hoạch báo thù cho Tiểu Bạch đi.”

Lê Trạch sửng sốt một chút, mấp máy môi, nhìn tôi một cái mới chậm rãi nói, đem kế hoạch nói một lần, bớt đi chuyện dùng hôn lễ kích thích Đỗ Hân Di.

Cha sau khi nghe xong gật đầu một cái, “Như vậy xác thực so với chuyện ta chém ngươi giết của xã hội đen tốt hơn, cũng có hiệu quả hơn, nhưng con thật sự nhẫn tâm nhìn người nuôi dưỡng con hai mươi mấy năm lên cơn đột quỵ không dậy nổi sao?”

Trong mắt Lê Trạch bỗng nhiên thoáng qua một tia đau đớn, cúi thấp đầu trầm mặc một hồi, sau đó gật đầu, “Con nói được sẽ làm được.”

Cha cười, sau đó như có điều suy nghĩ nhìn tôi một cái, nói tiếp ra một câu có thâm ý khác, “Tiểu tử, lần này con đánh cược rất lớn, không làm được lại thật sự chính là cửa nát nhà tan.”

Tôi nhìn hắn, mặt mê man, mà Lê Trạch cũng run lên bần bật, có chút sợ hãi nhìn lão cha, hồi lâu, khóe miệng khom khom, xuất hiện nụ cười tôi không lý giải nổi, “Con tin tưởng trực giác của mình.”

Tôi hoàn toàn không biết hai người này đang chơi trò nước đôi gì, có chút nghi ngờ nhìn về phía Hoàng Vũ, muốn tìm kiếm đáp án, mà anh ấy lại cho tôi một nụ cười càng khó hiểu hơn.

Sau đó tôi hoàn toàn hôn mê, nhìn ba người đàn ông đang nhìn nhau cười, có cảm giác mình bị lừa bán đi.

Lê Trạch ngồi một chốc lập tức đứng dậy rời đi, chuyện đương nhiên tôi phải tiễn hắn ra cửa. Lúc tới bên cạnh xe, hắn cũng không có lập tức lên xe, mà là tựa vào đầu xe, hai tay vòng ở trước ngực cúi đầu trầm tư.

Bởi vì trời vừa mới mưa, không khí đều là ẩm ướt, xen lẫn gió đêm vẫn thỉnh thoảng thổi qua, mặc dù là giữa ngày hè, vẫn để cho người ta cảm thấy lạnh lẽo.

Tôi nhìn thân thể hắn trong lúc lơ đảng run lên hạ xuống, thật thấp mở miệng, “Buổi chiều anh đã mắc mưa rồi, buổi tối trở về nhớ uống thuốc chống cảm mạo.”

Lê Trạch nghiêng đầu nhìn ta cười, con mắt lóe sáng.

Tôi bị hắn nhìn có chút ngượng ngùng, ánh mắt tránh né một hồi, “Cái đó, chuyện đi đăng ký làm thế nào bây giờ? Cha thật là lão hồ ly.”

Lê Trạch nhíu mày, hơi mím môi, “Trước tiên có thể đi đăng ký. Sau đó chừng nào em muốn rời đi, chúng ta lại đi… ly hôn.”

Tôi cúi đầu nhìn mũi chân, một lát sau từ từ nói, “Vậy thì lấy ba tháng trong thời hạn đi, nếu như giữa đường Tiểu Bạch có bất kỳ biến cố gì, bất kể anh ấy tỉnh lại hay là…như thế… Chúng ta cũng sẽ ly hôn.”

Người đàn ông bên cạnh từ từ móc ra bao diêm, tay lại run rẩy lợi hại, diêm tìm ba lượt cũng không thấy, cuối cùng hắn nhét thuốc lá vào trong túi áo, quay đầu nhìn tôi, nụ cười trên mặt cực kỳ miễn cưỡng, “Được, vậy ba tháng.” Nói xong hắn không có một tia dừng lại mà xe, lái ô tô rời đi.

Lúc tôi trở lại nhà, cha và dì nhỏ đã đi ngủ, Hoàng Vũ ngồi trong phòng khách, vẻ mặt như có lời muốn nói.

Tôi mím môi đi tới, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh anh ấy, cúi đầu không dám nhìn lên.

“Em nói kế hoạch vừa rồi đi.”

Tôi cắn môi, “Ban nãy không phải Lê Trạch đều đã nói rồi sao?”

“Anh muốn nghe chuyện cậu ta chưa nói.”

Tôi u oán nhìn anh ấy, “Anh à, anh lại bắt nạt em.”

Hoàng Vũ đưa tay búng trán tôi, còn trừng tôi một cái, “Cha không biết, chẳng lẽ tôi còn không biết cô ở đây nghĩ cái gì sao? Mặc dù Nh không rõ ràng lắm tại sao em lại đáp ứng lời cầu hôn của cậu ta, nhưng tuyệt đối không phải là em còn yêu cậu ta, thành thật khai báo, hai người tự lập kế hoạch gì rồi?”

Tôi quệt miệng nhìn Hoàng Vũ một lát, sau đó tựa người trên bả vai anh ấy, sâu kín mở miệng, “Hắn ta nói muốn muốn chuộc tội, bọn em dùng ba tháng hôn nhân, hắn giúp em báo thù cho Tiểu Bạch, em để cho hắn tâm hồn được giải thoát, nếu như giữa chừng Tiểu Bạch có bất kỳ biến cố gì, hiệp ước hôn nhân này liền chấm dứt.”

Hoàng Vũ ngẩn ra, “Đây là cậu ta nói?”

Tôi gật đầu, “Ừ, hắn cầu xin em cho hắn cơ hội được giải thoát.”

Hoàng Vũ quay đầu nhìn tôi, lúc sau thở dài một hơi, sau đó ngẩng đầu vuốt vuốt tóc tôi, “Thật là ngốc.”

Tôi bất mãn liếc anh ấy một cái, “Em ngốc chỗ nào, một phần hợp tác hai người có lợi, việc gì em phải từ chối?”

“Em, thật sự không còn cảm giác với Lê Trạch sao?”

Tôi run lên một cái, rũ mí mắt không nói gì.

Đỉnh đầu lần nữa truyền đến một tiếng thở dài, “Xem ra thật không có rồi, nếu không, lời nói dối không đáng tin như vậy, làm sao em lại không phát hiện được.”

Tôi sửng sốt, chợt ngẩng đầu nhìn Hoàng Vũ, “Có ý gì? Nói dối chuyện gì?”

Hoàng Vũ cười bình thản, cưng chiều nhìn tôi, “Đừng sợ, nếu như hiện tại tất cả mọi người trên thế giới đều muốn hại em, Lê Trạch sẽ không như thế, nói thật, hiện tại trừ A Trạch anh không yên lòng giao em cho bất kỳ kẻ nào, cũng được, cậu ta muốn làm như vậy, cứ theo đi.”

Tôi bị Hoàng Vũ xoay vòng vòng đến mức hồ đồ, giữ lấy cánh tay anh ấy không cho đứng dậy, “Anh, anh rốt cuộc đang nói cái gì, tại sao em lại nghe không hiểu.”

Hoàng Vũ ngắt lỗ mũi tôi, “Tiểu nha đầu, không cần biết nhiều như vậy, ngủ sớm một chút, mấy ngày nay không phải thức đêm rồi, coi như là một cuộc giao dịch, cũng phải làm cho ra dáng chứ.”

—————-

Sáng sớm ngày thứ hai, tôi mới vừa rời giường, Lê Trạch đã gọi điện thoại đến, bảo tôi mang sổ hộ khẩu cùng thẻ căn cước đi, nửa giờ sau ra cửa, trong lòng tôi cảm thấy là lạ gật đầu đáp ứng.

Rửa mặt ăn sáng rồi chào tạm biệt cha, tôi vừa ra đến cửa liền nhìn thấy Lê Trạch tựa người vào xe hút thuốc, tây trang màu bạc mặc trên dáng người cao ngất, áo sơmi màu đen làm vẻ mặt hắn hơi tái đi, cả người xem ra có chút mệt mỏi, ánh mắt lại tràn đầy thần thái, nụ cười rất đậm.

Nhìn thấy tôi, hắn dập tắt khói thuốc mở cửa xe.

“Lên xe đi.”

Tôi gõ gõ trên đầu xe, chờ hắn phát động xe mới thật thấp mở miệng, “Không phải nói chờ ngày đẹp sao?”

Lê Trạch quay đầu cười với tôi, “Đêm dài lắm mộng, sợ vật nhỏ em đổi ý.”

Tôi mím môi trừng mắt liếc hắn một cá, “Có anh thì có.”

Lê Trạch hơi sững sờ, sau đó khẽ cười hai tiếng, giơ tay lên vuốt vuốt tóc tôi, sau đó liền nhẹ nhàng nắm tay tôi.

Tôi quẩy người một cái, tay vẫn bị cầm thật chặt, sau liền không cử động nữa.

Đến cục dân chính, chụp hình, thẩm hạch chứng kiện, ký tên, nửa giờ sau ra ngoài, tôi trở thành người phụ nữ đã kết hôn.

Đứng ở cửa, tôi nhìn quyển sổ chín đồng trong tay, thật lâu cũng chưa thoát khỏi trạng thái hoảng hốt, cho đến khi tay của tôi bị người nắm thật chặt, mới có hơi mờ mịt quay đầu.

Trên mặt Lê Trạch là nụ cười thật sâu, thâm tình trong mắt giống như muốn đem tôi nhét vào trong xương tuỷ, lòng tôi khẽ run lên, vừa muốn kéo tay về, lại nghe được hắn gọi một tiếng, tôi lảo đảo một cái thiếu chút nữa ngã xuống.

Hắn gọi, “Vợ ơi?”
Bình Luận (0)
Comment