Bi Kịch Tiểu Lạt Tiêu

Chương 61

Một đêm này tôi không dám ngủ, sợ mình đụng phải vết thương của hắn, không biết bên trong bình truyền dịch có thuốc an thần hay không, cả đêm Lê Trạch đều ngủ rất ngon, hô hấp đều đặn, vẻ mặt thỏa mãn mà bình thản, cũng không gặp ác mộng, thỉnh thoảng tôi lật người, chân mày hắn sẽ khẽ nhíu một cái, sau đó không tự chủ siết chặt cánh tay.

Mơ màng đến gần sáng, đầu óc tôi hỗn loạn đến cực hạn, mệt mỏi đến nỗi cầm cự không nổi, đưa tay đập nhẹ trên má hắn, cũng không thèm nhìn hắn có tỉnh dậy không, vùi đầu trong ngực hắn mơ hồ không rõ nói, “Em đi ngủ đây, anh tự bảo vệ mình đi.” Sau đó liền ngủ mê man.

Lúc tỉnh dậy, trời đã sáng hẳn, phản ứng đầu tiên của tôi là kiểm tra tư thế ngủ của mình, đỉnh đầu truyền đến một tiếng cười khẽ.

“Tướng ngủ bình thường, như cọc gỗ ấy.”

Tôi khẽ thở phào nhẹ nhõm, giãy dụa tay chăn đã tê dại, cảm thấy chưa từng ngủ mệt như vậy, mặt tiếp tục chôn ở trong ngực hắn, vươn tay sờ sờ trán của hắn, nhiệt độ giảm rồi.

“Mấy giờ rồi?”

“Chín giờ.”

Tôi ậm ừ đáp một tiếng, nghe tiếng tim đập vững vàng có quy luật của Lê Trạch, cảm nhận ánh nắng ấm áp chiếu lên người, nghĩ đến tối hôm qua đạt thành cộng thức, nhếch miệng cười.

“Không đánh răng không rửa mặt cười cái gì vậy?”

Tôi cắn nhẹ lên ngực hắn một cái, nghe được hắn hít khí, cười càng vui vẻ, bỏ tay hắn ra giùng giằng ngồi dậy, híp mắt.

“Anh dậy lúc nào thế?”

Lê Trạch xoa tay ngồi dậy, đáy mắt mang ý cười cười, dịu dàng mà cưng chiều, nắm tay tôi đặt ở khóe miệng hôn một cái, “Em đánh thức anh dậy mà, không nhớ hả?”

Tôi vò đầu tóc rối, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu một cái, “Nhớ rồi, em buồn ngủ, sau đó vỗ mặt anh.”

Lê Trạch ôm tôi vào trong ngực, giúp tôi sửa sang lại tóc, sau đó ở trên mũi tôi hôn một cái, “Hôm qua anh ngủ rất ngon, cám ơn em.”

Tôi gãi đầu lè lưỡi, sau đó từ trong ngực hắn chui ra đi xuống giường, “Anh dọn dẹp một chút đi, em về nhà thay quần áo, buổi trưa lại đến thăm anh.”

Lê Trạch nửa tựa vào trên giường không cử động, gật đầu cười, ánh mắt nhìn về phía tôi nhu hòa mà thâm tình khẩn thiết.

Rửa mặt xong, tôi từ phòng bệnh đi ra ngoài, gọi điện cho dì nhỏ bảo dì thăm Bạch Tấn trước đi, tôi không trực tiếp về nhà mà đi ra chợ mua thức ăn, chuẩn bị về nhà làm cơm trưa cho Lê Trạch, nghĩ đến tối hôm qua hắn vui vẻ như thế, tôi liền kìm không được cười khẽ.

Lúc trước là tôi trốn tránh tình cảm của mình, cảm giác nếu không cách nào cho hắn hi vọng, thì cứ đối xử hung ác với hắn một chút đi, ngày hôm qua lúc hắn nói ra hai chữ ‘nhớ lại’, đột nhiên tôi liền nghĩ thông suốt, trong thời gian còn lại muốn thật sự yêu hắn, yêu từng ngày, cũng không biết đến lúc không thể nữa yêu, có phải sẽ càng thêm thống khổ hay không, nhưng nếu kết cục nhất định là chia lìa, lưu lại những gì tốt đẹp nhất để sau này nhớ lại, như thế cũng rất tốt.

Tôi trở về nhà, thư thư phục phục ngâm cá trong nước nóng, trong đầu đang nghĩ cách làm thế nào để trở thành một người vợ hiền, khi nghĩ đến cái từ này, tôi đỏ mặt cười ra tiếng, loại cảm giác này thật kỳ diệu, hạnh phúc trong lòng không có gì ngăn trở xông lên đại não, tôi nhìn trong gương, hai gò má đỏ bừng, ánh mắt trong trẻo, gương mặt người phụ nữ cực kỳ sống động, lần đầu tiên cảm thấy cuộc sống sau khi kết hôn tốt đẹp như thế!

Tôi ở phòng bếp bận rộn hơn một giờ, làm ra hai món một canh một mặn, thận trọng bỏ vào hộp cơm giữ ấm, mới vừa đổi quần áo chuẩn bị ra cửa, điện thoại đặt trên khay trà vang lên, tôi đi tới nhìn dãy số, mí mắt liền giật mạnh, bấm nút nghe đặt ở bên tai.

“Alo? Dì nhỏ, dì cần đồ gì ở nhà à?”

“Hạt Tiêu, con qua đây đi, Tiểu Bạch tỉnh rồi!” Giọng dì nhỏ cực kỳ kích động, ngay cả ngữ điệu cũng thay đổi.

Tôi sợ ngây người, trong đầu có mấy giây trống rỗng, cho đến khi điện thoại di động rơi xuống trên bàn trà phát ra tiếng động, tôi mới phục hồi tinh thần, run rẩy cầm điện thoại lên, há mồm mấy lần mới nói ra một câu, “Con lập tức tới!”

Ngắt điện thoại, tôi xách túi chạy ra ngoài, đi tới được bệnh viện chỉ bằng nửa thời gian so với mọi lần, tôi không dừng lại chạy vào thang máy, nhìn con số nhảy lên, trong lòng thế nào cũng không thể bình tĩnh, trước mắt một hồi một hồi bị hơi nước ngăn trở, tôi vừa lau mắt, vừa hít hít mũi ra khỏi thang máy, chạy đến phòng bệnh Bạch Tấn, cửa phòng mở rộng, không ngừng có bác sĩ hộ sĩ ra ra vào vào, lúc tôi chen được vào, thấy người trên giường bệnh không mở mẳ, trong lòng lướt qua một tia khủng hoảng.

Dì nhỏ nhìn thấy tôi, mắt hồng hồng đi tới, kéo tay tôi đến cạnh giường, “Mới vừa tỉnh dậy, lại ngủ thiếp đi, bác sĩ nói, đại khái phải nửa tiếng nữa sẽ hoàn toàn thanh tĩnh.”

Vàn mắt tôi đo đỏ, đứng ở bên giường nắm chặt tay anh ấy, cũng không biết là không có tác dụng, thế nhưng tôi cảm thấy ngón tay anh ấy không hề lạnh băng nữa, chút ấm áp không ngừng truyền tới lòng bàn tay tôi, tôi vùi mặt vài lòng bàn tay Bạch Tấn, mặc cho nước mắt rơi.

Nửa giờ sau, tôi không nhúc nhích ngồi ở bên giường, ánh mắt chuyên chú nhìn dáng vẻ khi ngủ của Bạch Tấn, rất sợ chỉ lỡ nháy mắt một cái liền bỏ lỡ thời khắc anh ấy tỉnh lại, Hoàng Vũ cùng cha cũng đã tới, cũng lẳng lặng canh giữ ở trong phòng bệnh.

Ước chừng bốn mươi phút qua đi, bàn tay nắm lấy tay tôi khẽ động, người bệnh trên giường hơi nhấp môi mới từ tử mở mắt, có chút mê man nhìn tôi.

Tôi lập tức đứng lên, cắn chặt môi, nước mắt ầng ậc rơi trên giường, nghẹn ngào nửa ngày mới run rẩy mở miệng, “Tiểu Bạch, anh tỉnh rồi?”

Nghe được tôi nói…, những người khác lập tức đi tới, tôi thấy được Hoàng Vũ hốc mắt cũng đỏ.

“Tiểu Bạch, con có thể nhận ra mọi người không?” Cha có chút không yên nói.

Bạch Tấn nhìn chúng tôi sửng sốt mấy giây, sau đó thở phào một hơi, khẽ gật đầu.

Nước mắt của tôi chảy xuống dữ dội hơn, những người khác đồng thời thở phào nhẹ nhõm, Hoàng Vũ trực tiếp xoay người, giọng nói hơi run, “Con đi gọi bác sĩ.”

Cha ngồi ở bên giường, vẻ mặt kích động mà vui sướng, dì nhỏ và tôi đều nước mắt đầy mặt.

Ngón tay Bạch Tấn bỗng nhúc nhích, tôi lập tức cúi người, khẩn trương nhìn anh ấy, “Anh muốn lấy cái gì?”

Bạch Tấn há miệng, nhưng bởi vì thời gian dài không uống nước, lại không phát ra bất kỳ âm thanh gì, nhưng tôi từ miệng của anh ấy đọc ra được hai chữ, “Đừng khóc.”

Tôi đưa tay hung hăng lau mắt, mắt vẫn còn rưng rưng, cười rất ngu, “Em không khóc, không bao giờ khóc nữa, Tiểu Bạch, em rất nhớ anh!”

Bạch Tấn cười khẽ, dùng khẩu hình miệng nói, “Anh cũng nhớ em.”

Sau đó tôi liền khóc như Mạnh Khương khóc chồng, Bạch Tấn có bất đắc dĩ lắc đầu một cái, nhẹ nhàng ngắt ngón tay tôi.

Bác sĩ lại vào kiểm tra lần nữa, tôi vẫn nắm tay Bạch Tấn đứng bên giường, đã không còn rơi lệ, lỗ mũi vẫn ê ẩm như cũ, hơn 10′ sau kiểm tra cặn kẽ, hết thảy bình thường, các hạng cơ năng cũng rất tốt, chỉ cần phối hợp trị liệu tiến hành phục kiện hoàn toàn có thể khôi phục được trạng thái trước khi bị thương.

Chờ bác sĩ rời đi, tôi định lấy cho Bạch Tấn chút nước, đứng dậy liền nhìn thấy, một người thân ảnh gầy gò mặc quần áo bệnh nhân đứng bên cửa, không biết đã đứng bao lâu rồi, nhìn thấy hắn, lòng tôi liền run rẩy.

Lê trạch eo lưng thẳng tắp, lẳng lặng đứng ở nơi đó, ánh mắt nhìn chằm chằm Bạch Tấn trên giường, trên mặt là nụ cười thản nhiên, nhận thấy ánh mắt của tôi, hắn đảo mắt, cực kỳ bình tĩnh cười với tôi, sau đó từ từ đi tới bên giường, nhìn Bạch Tấn, “Thằng ranh, ngủ lâu như vậy!”

Bạch Tấn liếc mắt nhìn hắn, sau đó liền cười, ánh mắt mang theo sự hỏi thăm quan tâm tới vết thương của hắn.

Lê Trạch đưa tay đè bụng dưới, “Đeo rồi, không có sao.”

Bạch Tấn há miệng tựa hồ còn muốn hỏi gì, nhưng chỉ áo não nhíu mày.

Tôi đứa ống hút tới, “Anh đừng quan tâm, hắn tự nguyện, chỉ giỏi cậy mạnh, uống nước trước đi, rồi nghỉ ngơi một chút.”

Bạch Tấn cười gật đầu một cái, liền ngậm ống hút uống hơn phân nửa cốc nước, vẻ mặt đã vô cùng mệt mỏi.

Lê Trạch cười vỗ vai anh ấy, “Nghỉ ngơi thật tốt, lúc khác tôi lại tới.” Sau đó chuyển sang tôi, nhấp môi dưới cười miễn cưỡng, “Chăm sóc cậu ấy cho tốt, anh đi trước.”

Tôi cắn cắn môi gật đầu một cái, thấy Hoàng Vũ mang Lê Trạch đi rồi, mới chuyển sang Tiểu Bạch, đau lòng nói, “Anh nghỉ một lát nữa đi.”

Bạch Tấn nhìn cha và dì nhỏ, lộ ra một nụ cười an ủi, sau đó gật đầu với tôi một cái, từ từ nhắm mắt, trong chốc lát hô hấp liền vững vàng.

Tôi vẫn như cũ nắm tay anh ấy ngồi ở bên giường, cha vỗ vỗ đầu của tôi, “chắc phải một tiếng nữa nó mới tỉnh lại, con đi xem A Trạch đi, vết thương còn chưa khép miệng, mấy ngày này đừng để nó chạy loạn.”

Tôi cúi đầu suy nghĩ một chút, trong đầu xuất hiện ánh mắt bình thản của hắn lúc nhìn tôi, ánh mắt cô đơn của hắn lúc xoay người rời đi, tôi gật đầu một cái, nhẹ nhàng rút tay ra, sửa sang lại gối nằm cho Bạch Tấn rồi đi ra ngoài. Trên ghế dài ngoài phòng bệnh có hai người đang ngồi, tôi hơi ngẩn người.

Lê Trạch không đi, đang cùng Hoàng Vũ nói chuyện phiếm, nhìn thấy tôi ra ngoài, hai người đồng thời không lên tiếng, Lê Trạch nhìn tôi một cái liền cúi đầu.

Hoàng Vũ vỗ vạt áo đứng lên, vuốt vuốt tóc của tôi, “Vết thương của nó lại bị rách, em đưa nó đi đi, Tiểu Bạch tỉnh lại anh sẽ gọi điện thoại cho em.” Nói xong cũng vào phòng bệnh.

Tôi mím môi đi tới, “Em đỡ anh đi.”

Lê Trạch ngẩng đầu nhìn tôi cười, đôi mắt bình thản mà chua xót.

Lòng tôi đau nhói, đỡ hắn đứng lên, quàng tay hắn qua vai mình nhẹ nhàng ôm hông hắn, cảm giác được quần áo phía sau lưng ướt đẫm mồ hôi, ngửa đầu có chút đau lòng trừng mắt nhìn hắn, “Sao không để hộ lý đưa anh ra đây?”

Lê Trạch nhẹ nhàng dựa vào người tôi, trên mặt đã tháo xuống nét lạnh lẽo, còn lại mệt mỏi cùng đau đớn, hư nhược chỉ cười không nói.

“Hay em đi lấy xe lăn tới cho anh nhé!”

Lê Trạch trừng tôi một cái, thật giống như chuyện tôi nói là nhảm nhí không đáng tin.

Tôi nhăn nhăn lỗ mũi, không nói gì thêm.

Dùng gần nửa giờ, tôi mới đỡ hắn trở lại phòng bệnh, hai người đều đầu đầy mồ hôi, hắn là đau, tôi là mệt mỏi, đỡ hắn nằm trên giường, ta liền nhấn chuông ở đầu giường.

Bác sĩ tới cầm theo hòm thuốc, hỏi cũng không hỏi, trực tiếp vén áo hắn, băng đeo trên bụng đã bị máu nhuộm thành màu đỏ, tôi cảm giác được một hồi hít thở không thông, đau đớn từ trái tim truyền đến, vội vàng rời tầm mắt, đưa lưng về phía bác sĩ đứng.

Lê Trạch nhắm hai mắt, môi mím lại thậy chặt, hô hấp dồn dập mà ẩn nhẫn, nắm tay của tôi khẽ dùng sức, run lên.

Hơn 10′ sau, vết thương của hắn đã băng bó kỹ lần nữa, lúc đi bác sĩ còn nhắc nhở tôi, không thể để rách nữa, vết thương đã có dấu hiệu lan ta, trong vòng một tuần nhất định nằm trên giường nghỉ ngơi.

Bác sĩ rời đi rồi, Lê Trạch cũng không có mở mắt ra, sắc mặt một mảnh trắng bệch, ngay cả đôi môi cũng như trong suốt, tôi lau mồ hôi lạnh trên mặt hắn, một lát sau đứng dậy muốn giúp hắn tìm một bộ đồ sạch sẽ, lúc rút tay ra, nghe được giọng nói khàn khàn vô lực của hắn, “Lúc đi nhớ gọi Hạo Tử tới cho anh.”
Bình Luận (0)
Comment