Bi Kịch Tiểu Lạt Tiêu

Chương 71

Phẫu thuật rất thành công, rốt cục tôi cũng chờ được kỳ tích duy nhất trong cuộc đời.

Tôi không biết mình hôn mê mấy ngày, lúc tỉnh dậy, đầu tiên là thấy trắng xóa một mảnh, trong lòng của chợt lạnh, nghĩ thầm xong rồi, tôi nhất định là lên Thiên đường rồi, tôi nháy mắt hai cái, sau đó liền phát hiện giữa nền trắng xoá có một vật thể hình tròn, vật thể hình tròn này tôi thấy rất quen thuộc, hình như hướng dẫn dùng điện mà lúc ở nhân gian tôi thường gặp, chẳng lẽ trên Thiên đường cũng dùng đèn điện?

Theo mấy tiếng gọi xa xa gần gần, tôi đảo tròn mắt, sau đó sẽ khóc lên, thì ra tôi không chết, thì ra tôi vẫn còn sống, bởi vì tôi nhìn thấy người thân của tôi, còn có người đàn ông tôi yêu, mảnh trắng xóa đó là trần phòng bệnh.

Chuyện kế tiếp giống như lúcTiểu Bạch tỉnh lại, có người đi gọi bác sĩ, có người đỏ mắt, tôi cười, nước mắt chảy xuống, cảm thấy còn sống thật là tốt!

Kiểm tra xong cũng mất hai tiếng, Hoàng Vũ nói phải chờ một thời gian quan sát, tôi đã hôn mê năm ngày, tôi nhìn khuôn mặt tiều tuỵ của mọi người, tôi bảo bọn họ về nghỉ ngơi, trừ Lê Trạch.

Hiện tại trong phòng bệnh chỉ có tôi với Lê Trạch, tôi nằm trên giường bệnh, cảm thấy trên đầu rất không thoải mái, vừa muốn đưa tay sờ một cái, Lê Trạch liền kéo lại tay tôi, trên tay hắn cầm một cái khăn đã nhúng qua nước ấm, nhẹ nhàng giúp tôi lau tay và mặt, bởi vì vừa rồi hỗn loạn, tôi không có thời gian nói chuyện riêng với hắn, trên mặt hắn cũng là mệt mỏi cùng cực, nhưng tôi chịu không để cho hắn rời đi, tôi có rất nhiều chuyện muốn nói với hắn, chờ giúp tôi lau sạch sẽ xong, hắn an vị ở bên giường, nắm tay tôi, nhìn tôi không chớp mắt, một lát sau hốc mắt hắn liền đỏ.

Tôi kéo ngón tay của hắn, “A Trạch, em muốn ngồi dậy.”

Hắn xích lại gần đỡ tôi dựa vào người hắn, sau đó dùng chăn bọc tôi vào lòng ôm chặt, tôi dựa vào lòng hắn, cảm thấy hạnh phúc như muốn tan chảy, hắn đặt cằm trên vai tôi, từng chút từng chuý hôn cổ tôi.

“A Trạch, rốt cục lại gặp lại anh, em cảm thấy rất vui vẻ.”

Hắn không nói chuyện, chỉ thấp giọng đáp một tiếng, có chút phát run.

Tôi xoay người nhìn hắn, “A Trạch, em yêu anh! Rất yêu rất yêu!”

Lê Trạch nhắm mắt lại vùi mặt vào gáy tôi, hắn nói, “Nha đầu, cám ơn em đã trở lại.” Lúc hắn nói những lời này, có một dòng chất lỏng nong nóng chảy xuống cổ tôi, tôi cảm thấy nước mặt cả đời của người đàn ông này đoán chừng cũng vì tôi mà chảy.

Tôi cảm thấy băng gạc trên đầu không thoải mái, đưa tay muốn gãi một chút, hắn lập tức đè cánh tay tôi, ôm chặt cả hai tay tôi, sau đó khàn giọng nói, “Nha đầu, chớ lộn xộn, vết thương còn chưa khép lại, đau hay là ngứa?” Giọng nói của hắn thật thấp, lại dịu dàng.

Tôi ngửa đầu nhìn hắn, nói, “A Trạch, em muốn hôn anh!”

Không đợi hắn phản ứng, tôi liền nhắm ngay môi hắn hôn tới, hắn sửng sốt một giây đồng hồ, đầu tiên là lấy tay nâng gáy và ót ổn định lại đầu của tôi rồi, mới đáp lại nụ hôn, hắn không hôn mãnh liệt như trước mà cẩn thận lại dịu dàng, tôi có thể cảm nhận được tâm tình vui sướng của hắn sau khi mất đi một thứ rồi có lại được, thế nhưng hắn liền nhanh chóng kết thúc nụ hôn này.

Hắn đem đầu lưỡi lui ra ngoài, nhìn tôi còn chưa ăn no, cười bất đắc dĩ, kéo chăn lên người tôi, nói thật nhỏ, “Em vừa mới tỉnh, không thể quá mệt mỏi.”

Thật sự tôi hơi mệt, tựa vào trong ngực hắn nhắm mắt lại đếm nhịp tim đập, chậm rãi mơ hồ, tôi ngửa đầu, đau lòng nhìn hắn, “Em muốn ngủ, anh cũng trở về nghỉ ngơi đi.”

Lê Trạch đứng dậy đỡ tôi nằm xuống, sau đó hôn trán tôi, “Em ngủ đi, chờ em ngủ rồi anh mới về.”

Tôi cầm lấy tay hắn nói, “Anh về nghỉ ngơi đi, trông anh còn mệt hơn cả em nữa.”

Hắn cười dịu dàng, trong mắt đều là cưng chiều, giúp tôi điều chỉnh gối đầu, nói, “Anh bảo đảm, lúc em tỉnh lại sẽ thấy anh thoải mái ngồi đây, ngoan ngoãn nhắm mắt đi.”

Tôi cười gật đầu, trong chốc lát liền ngủ thật say, một giấc ngủ này thật sâu, lại có một giấc mộng dài, giống như tái hiện lại cuộc sống hai mươi sáu năm qua của tôi, sau khi tỉnh lại, thứ đầu tiên đập vào mặt chính là ánh đèn bàn mờ mờ phía trên tủ đầu giường, đảo mắt liền nhìn thấy thân ảnh quen thuộc khiến tôi thần khiên mộng nhiễu.

Lê Trạch đã thay một bộ quần áo mày xám nhẹ nhàng, ngồi ở bên giường, khuỷu tay chống trên giường, bàn tay nâng mặt, tay còn lại nắm thật chặt tay tôi, hắn nhắm mắt, cả người đúng là nhẹ nhàng khoan khoái hơn rất nhiều, tôi vẫn không nhúc nhích, im lặng nằm, tham lam nhìn hắn.

Tôi hiện tại hoàn toàn có thể hiểu, tại sao khi hắn bị thương, lúc tỉnh dậy sẽ nói, “Sẽ không buông tay em nữa”, cũng có thể hiểu câu nói của Tiểu Bạch sau khi hôn mê tỉnh lại, “Lần này, anh không muốn buông tay”. Đúng vậy, người từng trải qua sống chết, so với người thường biết quý trọng hơn rất nhiều, sợ mất đi, hiện tại chấp niệm sâu nhất trong lòng tôi chính là cả đời này không buông tay người đàn ông kia, một giây một phút cũng không muốn!

Nghe được tiếng động, tôi quay đầu mới phát hiện trên ghế sa lon còn có một người, nhìn anh ấy đứng dậy đi về phía tôi, tôi cười, sau đó làm một động tác đừng lên tiếng.

Bạch Tấn thả nhẹ cước bộ đi tới bên giường, cúi người lau trán của tôi, cười cười, dùng khẩu hình miệng hỏi tôi, “Có khó chịu chỗ nào không?”

Tôi dùng khẩu hình miệng nói, “Không có.”

Anh ấy lại nói, “Có muốn uống nước không?”

Tôi cười lắc đầu, “Lát nữa uống.”

Có thể động tác lắc đầy của tôi quá lớn, bàn tay nắm lấy tay tôi siết chặt, một giọng hơi khàn vang lên, “Tỉnh lại lúc nào thế?”

Tôi cười với Lê Trạch, “Vừa tỉnh lại thôi.”

Hắn ngắt mũi tôi, sau đó đứng dậy giúp tôi rót một cốc nước, đem ống hút đưa đến bên miệng tôi, tôi lấy tay cầm ống hút vừa uống nước vừa nhìn hắn, cuối cùng hắn bị tôi nhìn đến xấu hổ, quay đầu nói với Bạch Tấn, “Gọi điện cho ba chưa?”

Bạch Tấn sửng sốt một chút mới vội vàng lấy điện thoại di động ra, tôi cau mũi một cái, hắn nói ba không phải là cha tôi chứ, nếu như tôi nhớ không lầm, chúng tôi hình như đã ly hôn, Lê Trạch trông thấy bộ dạng khó hiểu của tôi, không nói gì, chẳng qua chỉ cúi đầu cười.

Bạch Tấn gọi điện cho cha báo tôi đã tỉnh, lại trả lời vài câu rồi mới cúp điện thoại.

Tôi uống hết nước, Lê Trạch an vị bên giường đỡ tôi ngồi dậy tựa vào người hắn, hắn nhẹ nhàng giúp tôi xoa bả vai, tôi cảm thấy cả người tê dại dần có chút thoải mái.

Bạch Tấn đứng ở đầu giường nhìn chúng tôi, trong mắt không có lúng túng cũng không có ưu thương, chỉ có nụ cười ôn hòa toan tính quen thuộc, trong lòng tôi cảm thấy rất an ủi, hoặc giả tôi có chút ích kỷ, tôi biết rõ anh ấy đối với tôi là không thể giống như nữa trước, tha thứ hay cưng chìu, nụ cười bây giờ của anh ấy hơn phân nửa là giả vờ, nhưng tôi không muốn xé nó ra, không muốn đi biết ý nghĩ chân thật của anh ấy, giờ khắc này tôi mới hiểu được quyết định khi đó là cỡ nào ngu xuẩn, lựa chọn như vậy cuối cùng chỉ có thể là ba người cùng đau khổ.

Tôi trấn an mình, Tiểu Bạch là người đàn ông thiện lương nhất khả ái nhất trên thế giới, anh ấy đáng để một cô gái tốt hơn toàn tâm toàn ý yêu, mà tôi, không xứng đáng!

Bạch Tấn ở lại một lúc rồi rời đi, tôi lật người ngồi chồm hỗm trên giường ôm cổ Lê Trạch, nhìn hắn chằm chằm.

Hai tay hắn ôm eo tôi, hôn mũi tôi một cái, “Nhìn anh làm gì?”

“A Trạch, anh gầy quá.”

Hắn cười, vỗ lưng tôi, “Không sao, em tỉnh lại hết thảy rồi sẽ tốt.”

Hắn cảm giác được tôi khẽ run, càng thêm dịu dàng vuốt ve sống lưng tôi, “Nha đầu, sau phẫu thuật phải làm trị liệu trị bệnh bằng hoá chất, em có thể tiếp nhận không?”

Tôi sửng sốt, đứng dậy nhìn hắn, “Tại sao phải trị bệnh bằng hoá chất?”

Hắn cười, “Đừng sợ, chỉ là giúp củng cố thôi, phẫu thuật thật sự vô cùng thành công.”

Trong lòng tôi vẫn cảm thấy có chút khiếp sợ, “Vậy trị bệnh bằng hoá chất xong, là có thể hoàn toàn khỏi rồi? Bảo đảm về sau sẽ không tái phát?”

Lê Trạch gật đầu cười, ánh mắt ôn hòa mà kiên định, hắn nói, “Đúng vậy, có thể hoàn toàn chữa khỏi, tuyệt đối sẽ không tái phát, anh bảo đảm!”

Không biết tại sau khi nghe giọng nói khẳng định kia, lòng của tôi trong nháy mắt buông xuống, thật ra hắn làm sao có thể bảo đảm chứ, nhưng tôi đồng ý tin tưởng hắn, tin hắn vô điều kiện!

Ngày thứ nhất trị bệnh bằng hoá chất kết thúc, tôi ói đến mệt lả, thật sự là uống một hớp nước cũng phải nôn nửa ngày, bác sĩ nói trị bệnh bằng hoá chất có phản ứng là bởi vì thể chất con người quyết định, nhưng bài trừ như tôi thì rất ít, nói rằng có thể liên quan đến tâm lý kháng cự.

Buổi sáng dùng xong thuốc, tôi nằm oặt trên đùi Lê Trạch, thật ra sau khi làm phẫu thuật khẩu vị của tôi kém đi rất nhiều, cái gì cũng không muốn ăn, cả người lập tức gầy xuống, mỗi lần ăn xong tôi có thể từ trong ánh mắt của Lê Trạch đọc ra sự đau lòng cùng lo lắng, vì thế tôi nỗ lực ăn cơm, nhưng mà một miếng cũng không nuốt nổi.

Trị bệnh bằng hoá chất phân hai đợt trị liệu, mỗi đợt trị liệu hai tuần, tuần đâu kết thúc, tôi không thể ăn vào bất kỳ cái gì, trọng lượng chỉ còn lại 36kg, mỗi ngày Lê Trạch đều đứng giữ trong phòng bệnh, Hoàng Vũ và Tiểu Bạch cũng ở đây, cha và dì nhỏ mỗi ngày sẽ đến nửa ngày, tôi biết bọn họ lo lắng cho tôi, nhưn mỗi khi gặp tôi bọn họ đều sẽ cố mỉm cười, thuốc trị liệu cứ đổi rồi lại đổi, mà bệnh kén ăn nôn mửa của tôi vẫn không chuyển biến tốt.

Mỗi lần tôi nằm ở bên giường nôn khan, Lê Trạch sẽ cực kỳ dịu dàng vỗ lưng tôi, sau đó dùng giọng nói trầm khàn nói, “Nha đầu, đừng nôn dữ như vậy, sẽ làm dạ dày bị thương.”

Tôi biết trong mọi người hắn là người khổ nhất, bởi vì dường như thời thời khắc khắc hắn đều ở cạnh chăm sóc tôi, mà trước mặt cha và Hoàng Vũ tôi đều hết sức khắc chế mình, đợi đến khi chỉ có hắn tôi mới có thể nôn mửa, rất nhiều buổi tối hắn ôm tôi ngủ, hốc mắt đều hồng hồng, có lúc tôi nửa ngủ nửa tỉnh nghe thấy hắn thì thầm, “Nha đầu, em không thể gầy nữa, anh không cách nào chịu nổi.”

Đợt trị liệu đầu kết thúc, tôi cao 1m68 mà chỉ nặng có 34kg, mỗi ngày đi rửa mặt tôi cũng không dám soi gương, tôi cảm thấy đứa con gái khuôn mặt xanh xao vàng vọt lại còn trọc đầu đó không phải là tôi, căn bản chính là một cái đầu lâu bọc da người.

Một tuần dừng dùng thuốc, tâm tình của tôi đã trở nên vô cùng không tốt, mặc dù không đến nỗi tức giận, nhưng tôi không cười nữa, người cũng trở nên trầm mặc, còn ăn không vào bất kỳ thứ gì, chỉ có thể dựa vào bình truyền dịch mà duy trì sự sống.

Có một buổi tối, tôi dựa vào giường xem tivi, trong lúc bất chợt lại cảm thấy buồn như đưa đám, tôi xoay người nhìn hắn, hỏi, “A Trạch, anh nói xem, nếu em cứ không ăn được thứ gì có phải sẽ chết không?”

Hắn đang mở lap làm việc, nghe được tôi nói…, run lên bần bật, xoay người ôm tôi vào trong ngực, không nói gì mà chỉ khẽ vuốt lưng tôi, lỗ tai của tôi dính vào ngực hắn, nghe nhịp tim vững vàng, tâm tình dần dần bình phục.

Qua thật lâu hắn mới nói, “Sẽ không, anh đã hỏi rất nhiều chuyên gia, nói là chỉ cần mỗi ngày bổ sung dinh dưỡng thích hợp, các cơ năng sẽ không xảy ra vấn đề, hơn nữa anh đã tra tài liệu thấy có vài trường hợp phụ nữ có thai ở kỳ đầu mang thai phản ứng nôn nghén cũng rất dữ, cơ hồ mỗi ngày đều phải dựa vào truyền dịch để sống, trẻ con cũng có thể bình thường mà sinh ra, cho nên, nha đầu của anh sẽ không có chuyện gì, đừng sợ, nhé?”

Tôi nghe hắn nói, hơi sững sờ, sau đó bật khóc, tôi ôm chặt hông của hắn, vùi trong lòng hắn khóc không thành tiếng, thì ra là hắn cũng sợ, cho nên mới đi xem những tài liệu này, lại còn đi xem phản ứng của thai phụ!

Khóc thật lâu, tôi mới từ trong ngực hắn chui ra, hôn miệng hắn một cái, “A Trạch, ngày mai chúng ta đi dạo siêu thị nhé, em không tin thức ăn trên thế giới nhiều như vậy mà lại không có loại khiến em ăn vào không nôn ra!”

Hắn giống như khẽ thở phào, sau đó đưa tay vuốt cái đầu bóng loáng của tôi, trong mắt là nụ cười còn có cảm động.

Gần đây ai cũng thích sờ đầu tôi, bọn họ nói cảm xúc rất tốt, Lê Trạch thì càng không cần nói, mỗi khi hắn làm việc, tôi dựa vào ngực hắn đọc sách hoặc nghe truyền thanh, hắn luôn một tay nắm chuột, một tay đặt trên đầu tôi khẽ vuốt, vừa bắt đầu tôi còn kháng nghị, luôn đẩy tay hắn, nhưng trong chốc lát hắn sẽ đặt tay lên đầu tôi, sau đó tôi hết cách, dần dần cảm thấy bình thường, chỉ cần hắn thích, cạo trọc cả đời tôi cũng đồng ý!

^o^

Lời tác giả:

Chuyện cũ không viết ở đây, nếu là chuyện của Hoàng Vũ, vậy xem qua bộ kia đi, cứ như vậy kết thúc, Hạt Tiêu sống lại, bọn họ sống hạnh phúc. Happily forever after ~OvO~

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ

——– HẾT TRỌN BỘ /———
Bình Luận (0)
Comment