Tám lớp, hơn bốn trăm người tập hợp tại hội trường.
Sau khi sĩ quan huấn luyện kiểm tra nhân số, bắt đầu từ lớp 1, mỗi người đều phải xắn tay áo để lộ cánh tay, cử hai bác sĩ từ phòng y tế tiến hành kiểm tra theo thứ tự.
“Này, cậu nói xem,” Hạ Trì ngồi gác chân lên đầu gối, nói chuyện với Tô Tinh bên cạnh, “Phải ngu thế nào mới tiêm thẳng lên cánh tay như thế? Lập tức nhìn ra ngay.”
Tô Tinh: “…”
Tiểu đoàn trưởng đứng ở trên bục giơ microphone, hùng hồn gào lớn: “Tốc độ nhanh lên! Phải điều tra rõ! Cánh tay không tra ra được thì cởi quần! Kiểm tra mọi hướng không góc chết cho tôi! Nhất định phải bắt được hai con sâu làm rầu nồi canh này!”
Hạ Trì kinh hãi: “** má! Còn bắt cởi quần?!”
Tô Tinh hừ lạnh: “Tự mình tiêm lên mông, biến thái.”
Hạ Trì: “…”
—–
Toàn bộ từ lớp 1 tới lớp 3 đã kiểm tra xong, không thu hoạch được gì, tiếp theo là tới lượt lớp 4.
Mắt thấy đội ngũ kiểm tra ngày càng tới gần lớp 5, Tô Tinh định tìm cớ rời đi trước, Hạ Trì bên cạnh không biết là vì cái gì, giống như có vài phần nôn nóng, ngồi vặn vẹo hết bên này tới bên nọ.
Tô Tinh bị hắn làm cho bực dọc, nói: “Cậu động đậy cái gì? Bị động kinh?”
Lớp 4 đã kiểm tra được hơn nửa, không thể trì hoãn thêm nữa.
Tô Tinh đứng lên, không ngờ rằng Hạ Trì cũng bật dậy từ chỗ ngồi của mình, đầu hai người cụng vào nhau mạnh bạo.
“Hai cậu làm gì?” Con Khỉ nghiêm mặt quát tháo.
Tô Tinh: “Đau dạ dày.”
Hạ Trì: “Đau đầu.”
Hai người nói gần như là cùng lúc.
Con Khỉ: “… Cái gì với cái gì cơ? Rốt cuộc là đau chỗ nào.”
Hạ Trì siết chặt vai Tô Tinh, cúi đầu nhỏ giọng hỏi: “Cậu đau dạ dày à? Có nghiêm trọng không? Tôi đỡ cậu tới phòng y tế.”
Tô Tinh: “Không cần.”
Con Khỉ: “Còn có sức mà lẩm bà lẩm bẩm, xem ra không nghiêm trọng, ngồi xuống!”
Tô Tinh: “Không ổn, muốn nôn.”
Hạ Trì nói theo: “Tôi cũng không ổn, tào tháo đuổi.”
Lý Lãng với Lông xanh cũng hùa theo: “Sĩ quan, để cho bọn họ đi đi, lỡ bĩnh ra thì phải làm sao bây giờ? Mấy trăm người ở đây lăn đùng ra chết mất!”
“Đúng vậy thưa sĩ quan!” Ngô Siêu phụ họa, “Có em làm chứng, sáng nay bạn học Hạ Trì bị tiêu chảy khá nghiêm trọng!”
Ba người mỗi người ôm một suy nghĩ quái quỷ khác nhau, Lông xanh nghĩ lão đại đúng là lão đại, lúc này cũng phải kiếm cớ chuồn ra ngoài với chị dâu tìm không gian riêng tư cho hai người; Lý Lãng cảm thấy Hạ Trì chỉ là nghiện thuốc lá tới nghẹn rồi, bịa lời nói dối trốn ra ngoài hút thuốc; Ngô Siêu tưởng là cái gì cũng biết nhưng thực ra lại chẳng biết cái gì, tuy rằng không biết đại ca tại sao lại làm thế, dù sao thì nịnh bợ chút là được rồi.
Con Khỉ nhìn thấy hai vị bác sĩ đang kiểm tra, cau mày nghĩ một lát, bất lực xua tay, nói: “Đi nhanh lên! Chú ý thời gian!”
Tô Tinh và Hạ Trì một người đi trước một người theo sau bước ra ngoài, chỗ của bọn họ ở giữa, khoảng cách giữa hàng ghế trong hội trường lại hẹp, hai người phải chen qua lối nhỏ giữa không biết bao nhiêu người mới có thể đi ra ngoài.
Đi được một nửa đường, tiểu đoàn trưởng càng rống càng kích động, không kìm nén được cơn giận mà nói: “Bây giờ chủ động đứng ra tự thú còn được khoan hồng! Bị điều tra ra sẽ xử phạt nghiêm khắc! Xử lí nghiêm ngặt! Thẳng thắn nhận lỗi sẽ được giảm nhẹ hình phạt!
Tiếp lời, hai nam sinh lớp 7 run như cầy sấy giơ tay lên: “Sĩ quan, bọn, bọn em tự thú…”
Tô Tinh đứng khựng lại.
Hạ Trì ở phía sau cậu, hỏi: “Sao vậy?”
Tô Tinh: “Đột nhiên khỏi rồi.”
Hạ Trì: “Vừa hay, tôi cũng khỏi rồi.”
Hai người quay đầu trở về vị trí ngồi của mình.
Lông xanh: Trò chơi tình thú gì đây?
Lý Lãng: “Cái ** má có người tự thú rồi! Lão Hạ đừng hút thuốc nữa nhanh lên quay về xem náo nhiệt này!”
Ngô Siêu: Tuy rằng chẳng hiểu mô tê gì nhưng vẫn muốn nịnh nọt.
Ngô Siêu: “Mời Hạ lão đại ngồi!”
—–
Hai Omega đem tới hai bình thuốc ngụy trang Alpha, đơn giản chỉ là hai thiếu niên vì thích thú, nhân lúc quản lí kí túc xá không chú ý, bọn họ hòa vào dòng người trà trộn vào kí túc xá Alpha nam, đêm hôm khuya khoắt chích thuốc ngoài hành lang, không khống chế nổi pheromone của mình, làm cho cả tầng đêm đó náo loạn gà chó không yên.
“Hai cậu đúng là đồ không có chí tiến thủ!” Giáo viên chủ nhiệm lớp 7 đứng dưới bục gào rú thảm thiết, “Đã lớn đùng rồi mà vẫn còn ham vui! Biết chơi lắm! Cái thứ đồ như này cũng chơi được hay sao!”
Hai nam sinh bị túm lên bục đứng giống như hai con gà con run bần bật.
Tiểu đoàn trưởng khoát tay, ý bảo mọi người giữ trật tự, ghé miệng vào microphone giáo dục những lời thấm thía: “Ở lứa tuổi của các em có thể giải thích được lí do ham chơi, nhưng hành vi sai trái này đã ảnh hưởng tới rất nhiều bạn học khác! Cũng cản trở tiến độ huấn luyện quân sự của chúng tôi!”
Một nam sinh yếu ớt giơ tay lên, giọng nói lí nhí hơn tiếng muỗi kêu: “Thưa tiểu, tiểu đoàn trường, bọn em dùng kim tiêm xong đã bẻ gãy ném vào bồn cầu rồi…”
Giáo viên chủ nhiệm đứng dưới bục căn bản là chẳng nghe thấy cậu ta nói gì, gân cổ rống một trận: “Còn ở đấy ngụy biện à! Có nhận lỗi ngay cho tôi không thì bảo!”
Nam sinh lùi về phía sau hai bước, vẻ mặt rưng rưng như bị dọa sắp khóc tới nơi.
Tiểu đoàn trưởng hắng giọng hai tiếng, chủ nhiệm lớp im lặng.
“Nể tình hai em vi phạm lần đầu, sẽ cho các em một cơ hội, mỗi người viết một bản kiểm điểm năm nghìn chữ, ngày mai nộp!”
Hai nam sinh liếc nhau như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm.
—–
Lý Lãng ngồi ở hàng ghế phía trước quay đầu nhìn Hạ Trì phun tào(1): “Bây giờ Omega bị sao vậy, tưởng chích tí thuốc vào người là biến thành Alpha? Hoang tưởng gớm!”
(1) Chỉ hành vi lập luận phản bác từ một lỗ hổng lập luận, ngữ nghĩa của người bị phản bác; thường mang ý nghĩa trêu chọc. Về sau khi được sử dụng nhiều, hàm nghĩa của từ này được mở rộng ra hành vi trào phúng, oán giận.Hạ Trì gật đầu tỏ vẻ tán thành, đầu gối chạm đầu gối Tô Tinh, nói: “Omega thì cứ giữ khuôn phép tìm Alpha đánh dấu là được rồi, cậu nói xem hai đứa kia có ngu không cơ chứ?”
Tô Tinh nghiêng đầu, vẻ mặt lạnh lùng: “Ngu.”
Khó khăn lắm mới có một lần nhóc Trạng nguyên đồng quan điểm với hắn, Hạ Trì vui mừng ra mặt, lộ ra chiếc răng hổ nhòn nhọn, nói: “Ăn ý đấy.”
Tô Tinh: “Vậy mà lại ngu tới mức muốn làm Alpha, tự mãn tự phụ, chỉ biết giao phối như ngựa đực.”
Hạ Trì: “…”
Hắn vừa định phản bác thì ánh mắt Tô Tinh lạnh nhạt liếc qua, Hạ Trì lập tức sửa lại, lập lời thề son sắt: “Cho nên tôi ghét nhất là Alpha! Tôi chỉ làm bạn với Beta!”
Hai tay Lý Lãng bám thành đệm ghế ngồi:???
—–