Lúc Hạ Trì đuổi tới, Tô Tinh bị đè gắt gao trên tường, khuỷu tay Vương Thiên Long chống lên cổ Tô Tinh, lên gối thúc mạnh vào bụng Tô Tinh.
Trong phút chốc hắn cảm thấy máu dồn lên não như muốn phun trào, cũng không có thời gian để suy nghĩ, liều mạng xông lên, giáng một cú đấm vào mặt Vương Thiên Long.
Cú đấm này của hắn thực sự rất mạnh, Vương Thiên Long ngã xuống đất, hai lỗ mũi lập tức chảy máu.
Hạ Trì khom lưng, túm lấy cổ áo gã, vẻ mặt thô bạo ghé sát tai gã, giọng nói rất nhẹ nhưng lại vô cùng tàn nhẫn: “Con mẹ nó ai mày cũng dám đánh?”
“Hạ Trì…” Tô Tinh ngẩng đầu gọi hắn, “Đi, đi thôi…”
Mùi hương thuộc về pheromone của Alpha ngày càng nồng, Tô Tinh dựa lưng vào tường, thở hổn hển khó nhọc, một tay cậu chống tường, từng bước khập khiễng bước ra ngoài.
Tiếng gọi yếu ớt của cậu cuối cùng cũng kéo lại sự tỉnh táo trong lí trí của Hạ Trì. Hạ Trì cởi áo khoác trùm lên đầu Tô Tinh, một tay vòng qua lưng cậu, một tay vòng qua khoeo chân cậu, bế cậu lên một cách nhẹ nhàng rồi đặt cậu xuống bãi đất trống bên ngoài tòa nhà bỏ hoang.
Hắn vỗ đầu Tô Tinh qua lớp áo khoác, dùng giọng điệu dỗ trẻ con nói: “Hiện trường có khả năng đẫm máu, đừng bước vào, cũng đừng nhìn, nếu sợ thì bịt tai lại.”
Tô Tinh há miệng thở dốc, muốn nói ông đây một chọi mười còn được nữa là, sợ cái đách!
Nhưng giờ phút này tình trạng của cậu thật sự không ổn, hai bên thái dương co giật đau nhức, máu trong cơ thể dường như chảy tứ phía loạn xạ không theo quy luật.
Hạ Trì bước vào tòa nhà bỏ hoang một lần nữa, bên trong truyền tới tiếng tru tréo của Vương Thiên Long.
Cậu dựa vào thân cây, chậm rãi ngồi xuống, lấy bình thuốc ức chế phun sương từ túi quần ra, xịt vài lần trước mũi mình mới cảm giác hồi phục được một chút.
Khi nhịp thở khôi phục về trạng thái bình thường, cậu sực nhớ ra, cái áo khoác rằn ri này của Hạ Trì hình như nửa tháng rồi chưa giặt.
Nhưng mà mùi mồ hôi còn dễ chịu hơn mùi pheromone của Vương Thiên Long nhiều, không khó ngửi chút nào.
Không chỉ không khó ngửi mà bất giác đem tới cho cậu một cảm giác an toàn lạ lùng.
Trước giờ chưa từng có một người nào nghĩ tới việc muốn bảo vệ cậu, tên óc chó lái xe motor này là người đầu tiên.
—–
Lý Lãng, Lông xanh và Chu Cẩn Ngôn lạc đường trong núi, quay đi quay lại vài lượt mới tìm tới nơi.
Lão đại và học sinh giỏi đứng dưới gốc cây, học sinh giỏi khoanh tay trước ngực, dựa vào thân cây, hai mắt nhắm nghiền. Lão đại đứng bên cạnh cậu, miệng nói liến thoắng: “Sau này cậu chính là anh tôi, anh Tinh của tôi! Anh Tinh đỉnh của chóp, anh chính là Tần Thủy Hoàng đương thời, đơn thương độc mã quả cảm tới tiệc Hồng Môn.”
“Lưu Bang.” Tô Tinh mở miệng, lạnh lùng nói.
Hạ Trì nhất thời phản ứng không kịp: “Tôi cảnh cáo cậu đừng có mà đánh trống lảng nha!”
Tô Tinh mở mắt, liếc hắn: “… Tới tiệc Hồng Môn là Lưu Bang, vô học.”
Hạ Trì: “Tốt xấu gì trước khi tới cũng gọi tôi đi cùng chứ, tôi biết cậu có thể lấy một chọi trăm, tôi không ảnh hưởng tới tiến độ của cậu đâu, chỉ ở bên cạnh bóc hạt dưa cho cậu rồi vỗ tay cổ vũ thôi được chưa?”
Tô Tinh không thèm để ý tới hắn.
Hạ Trì khuyên thì cũng khuyên đủ rồi, ngẩng đầu thấy áo khoác của mình treo vắt lên cành cây, hai tay áo đung đưa lắc lư.
Hắn lấy áo khoác xuống, vừa mặc vừa nói: “Không phải che cho cậu à, sao lại chạy lên cành cây thế?”
“Thối.” Tô Tinh trả lời một chữ giản dị mà ý sâu xa.
“Thói hư quen thân.”
Hạ Trì giơ tay ngửi ngửi nách, có thối đâu? Không chỉ không thối mà còn có mùi bạc hà thoang thoảng.
Đúng là bạc hà tiên tử hạ phàm, chỉ chạm vào quần áo hắn thôi cũng có thể lưu lại mùi?
Hạ Trì chưa kịp đắm vào những suy nghĩ miên man thì Lông xanh đã đứng bên cạnh mở miệng: “Này… hai anh giai, có phải bọn tôi tới cứu hai người muộn rồi không?”
Lúc này Hạ Trì mới chú ý tới ba người kia: “Không muộn không muộn, đang chờ ba vị thiếu hiệp tới giải cứu nô gia đây.”
Chu Cẩn Ngôn chạy tới bên cạnh Tô Tinh, cầm tay cậu nhìn trái ngó phải: “A Tinh cậu có sao không?”
Tô Tinh cười: “Không sao.”
Lý Lãng rướn cổ nhìn vào bên trong: “Người đâu?”
Hạ Trì giương cằm: “Nằm bên trong, chưa chết.”
“Được, hôm nay kẻ giang hồ ông trẻ Lãng đây tới tiêu diệt tận gốc tai họa về sau!”
Lý Lãng nói, lấy điện thoại trong túi quần ra.
“** má?!” Lông xanh kinh hãi, “Mẹ nó mày?”
“Hứ!” Lý Lãng nói, “Tao mang ba cái lận.”
“Đi!” Lý Lãng giơ tay vẫy Lông xanh, hai người nhìn nhau cười đắc ý, tiến vào tòa nhà bỏ hoang.
—–
Bọn họ lột sạch quần áo của Vương Thiên Long, chụp chín chín tám mốt bức ảnh khỏa thân đẫm máu, chụp cận cảnh từng bộ phận một, để lại lời nói nếu Vương Thiên Long còn dám quấy rầy Tô Tinh nữa sẽ gửi album ảnh này cho tất cả những ai có liên hệ với gã, bố gã mẹ gã anh em gã bạn học gã. Lý Lãng còn đạp lên người Vương Thiên Long, vênh váo nói: “Mày biết bố tao là ai không? Là lãnh đạo của bố mày đấy! Khuyên mày lần sau mở to mắt ra mà nhìn rõ ràng, đừng có vội tìm đòn.”
Cuối cùng hai người còn tương thân tương ái gọi 119, sau đó mới nghênh ngang rời đi.
—–
Trên đường trở về nhà từ khu huấn luyện quân sự, Chu Cẩn Ngôn đứng trong hàng ngũ của Trung học số 36, Lý Lãng nói đùa hay là chuyển sang trường này đi.
Chu Cẩn Ngôn vội vàng lắc đầu: “Không được đâu, mình muốn thi trường đại học tuyến đầu.”
“… Mắt kính nhỏ ý cậu là gì? Khinh thường người khác à? Ai bảo trường bọn tôi không thi được tuyến đầu cơ?”
Chu Cẩn Ngôn tiếp tục lắc đầu: “Không phải, A Tinh sẽ thi được mà, A Tinh sẽ đỗ đại học tốt nhất.”
Lý Lãng trợn trừng mắt: “Tới hôm nay ông đây mới biết đám fan cuồng(1) não tàn thế nào đấy.”
(1) 追星族Tộc truy tinh = fans, người hâm mộ, mà ‘tinh’ trong từ này trùng với ‘tinh’ trong Tô Tinh, ý chỉ theo đuổi Tô Tinh áTô Tinh hai tay đút túi, chậm rãi đi phía sau hàng ngũ, Hạ Trì cũng bắt chước bộ dáng của cậu, hai tay đút túi, lắc la lắc lư đi theo sau cậu.
Hai bên bậc thang thông mọc rậm rạp, Hạ Trì ngắt một chiếc lá thông ngậm vào miệng.
“Hôm nay, cảm ơn.”
Đi được nửa đường, Tô Tinh đột nhiên cất giọng.
“Gì cơ?” Hạ Trì nhổ lá thông từ trong miệng ra, thoắng cái đã nhảy xuống tận ba bậc thang, xoay người lại đối mặt với Tô Tinh.
Tô Tinh hít vào một hơi, ngắm nhìn cảnh vật ven đường, ngượng nghịu nói: “Cảm ơn.”
Hạ Trì đùa cậu: “Lời nói không tính, phải có hành động thiết thực chứ.”
Tô Tinh nghĩ ngợi nghiêm túc một hồi, những thứ cậu có thể tặng đi chẳng có bao nhiêu, nói tặng quà không chừng Hạ Trì cũng chẳng thèm để vào tầm mắt.
Hạ Trì nhìn dáng vẻ suy tư của Tô Tinh, hai mày nhíu lại, môi mím chặt.
Sau một hồi suy nghĩ, Tô Tinh nói: “Tôi có thể giúp cậu làm bài tập phụ đạo.”
“…” Tay Hạ Trì đỡ trán, bật cười thành tiếng, “Nhóc Trạng nguyên, cậu bắt nạt học đường tôi à…”
Tô Tinh hiểu ra câu này có ý gì, cúi đầu cười nhẹ.
Khoảnh khắc cậu mỉm cười, đuôi mắt giương lên, ánh mắt tựa sóng gợn lăn tăn, nốt ruồi dưới khóe mắt mang vẻ u sầu bỗng trở nên sinh động hơn bao giờ hết.
Hạ Trì cứ thế ngắm ngẩn ngơ, hai chân hắn chân phải vấp chân trái loạng choạng, Tô Tinh tay nhanh mắt lẹ, lập tức đưa tay ra giữ chặt Hạ Trì, không để hắn ngã xuống thêm bậc thang nào nữa.
Hạ Trì nắm lấy tay Tô Tinh, thuận thế tiến lên một bước, ôm Tô Tinh vào lòng.
Tô Tinh cảm giác cả người cứng đờ, Hạ Trì đùa dai nhéo nhẹ gáy cậu một chút, thành công làm Tô Tinh giật nảy mình.
“Cái này coi như quà cảm ơn, nhận rồi.”
—–
Cùng thời điểm đó, trong biệt thự của gia đình họ Hạ, Quan Hân Hân vắt chiếc khăn lông rồi đắp lên trán Hạ Châu.
Hạ Châu lại bị bệnh, lần này thực sự kéo dài đã lâu, đã đổi không biết bao nhiêu bác sĩ gia đình nhưng vẫn không có tiến triển gì thêm.
“Dì ơi, anh đã về chưa?”
Hạ Châu nhướng mi, yếu ớt hỏi.
Quan Hân Hân nói tha thiết: “Sắp rồi sắp rồi, lập tức trở về, Tiểu Châu yên tâm, ngay khi anh về, dì sẽ bảo anh về nhà chơi cùng con.”
Hạ Châu gật đầu: “Cháu nhớ anh.”
Ngồi trên sofa là một ông lão, tuy đã tới tuổi tóc bạc trắng đầu nhưng dáng ngồi thẳng tắp, tràn đầy khí chất uy nghiêm bất khả xâm phạm. Ông chống mạnh gậy xuống đất, Quan Hân Hân hoảng sợ, cả người run bần bật.
“Ông ngoại đừng tức giận, con không sao.” Hạ Châu cười với ông.
“Ông ngoại, người …” Quan Hân Hân mở miệng đầy bất an.
Ông lão mở miệng nặng trĩu nói: “Ông cháu tôi đang nói chuyện, chị nói chêm cái gì!”
“Vâng, được rồi được rồi, vậy con, con đi ngay…” Quan Hân Hân tay chân luống cuống thu dọn chậu nước, bưng ra ngoài.
Hạ Châu nhìn bóng dáng của Quan Hân Hân, cười chế giễu: “Ông ngoại, người dọa dì sợ rồi.”
Ông lão chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói: “Con tìm thằng con trai Beta của cô ta làm gì? Đúng là thứ không chí tiến thủ! Con phải nhớ rõ thân phận của mình! Con mới là người thừa kế duy nhất của gia đình ta! Chỉ riêng việc con là Alpha thôi, nó không đời nào có thể tranh giành cùng con!”
Hạ Châu gật đầu: “Con đã biết.”
Ông lão ‘hừ’ một tiếng thật mạnh: “Ông thấy tốt nhất nó nên cút khỏi gia đình nhà họ Hạ, mãi mãi không quay lại nữa!”
Hạ Châu tiện tay ném khăn lông trên trán xuống đất, cậu ta nhắm nghiền mắt, thong thả nói: “Nào dễ như vậy, con muốn giày vò anh ta, cả đời.”
—–