“Đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi tối nay ngàn vạn lần không thể tới muộn.”
Quản lý giơ tay hình hoa lan(1), một tay chống eo, miệng giống y cái vòi hoa sen, nói chuyện văng nước miếng ra khắp nơi.
(1) Hình minh họa mình để ở dướiTô Tinh lùi về phía sau không chút lưu tình, quản lí vươn tay càng dài, duỗi ngón tay đính đá kim cương dí trán cậu: “Đã nói buổi tối có khách quan trọng, thấy cậu bình thường an phận mới cho phép cậu tới giúp một chút! Cậu thì giỏi rồi, giờ khắc quan trọng này lại ra ngoài đánh nhau đúng không?”
Tay cậu quấn một đoạn băng gạc dày, thái dương có vết bầm, quần áo bẩn thỉu lấm lem, ống quần bị xé rách một lỗ.
Cái bộ dạng như quỷ này, nói cậu không đánh nhau đến chính mình cũng chẳng tin được. Tô Tinh há miệng thở dốc, vẫn giữ im lặng.
“Được rồi được rồi,” Quản lí không kiên nhẫn nổi, vẫy tay đẩy cậu về phía trước, “ra phía sau tìm chị Lý giải quyết tiền lương, ngày mai đừng tới nữa.”
Đêm nay không chỉ có đánh nhau, đổ máu mà còn bị bất việc, nghe qua có vẻ phong phú thật đấy.
Chị Lý trước giờ vẫn luôn chiếu cố Tô Tinh, nắm lấy tay cậu quan tâm hỏi thăm: “Tiểu Tinh không có chuyện gì phải không? Còn đau không? Cái thân thể gầy còm của em còn học người ta đánh nhau làm gì, chiếm được chút lợi ích gì cơ chứ!”
Tô Tinh vỗ mu bàn tay chị Lý trấn an, nói: “Chị, chị đừng trông mặt mà bắt hình dong, trông em gầy thế này thôi nhưng một mình đánh gục bảy thằng đấy.”
Chị Lý bật cười, cẩn thận nhét mấy trăm đồng vào ngăn trong cùng trong balo cậu, miệng vẫn không ngừng nói dong dài: “Chăm chỉ học tập, đừng học kém như thằng oắt nhà chị, cả ngày long nhong ngoài đường, em bị thương thế này, về nhà bố mẹ thấy còn lo hơn nữa đó!”
Khi chị Lý nói chuyện bằng giọng điệu này làm cho Tô Tinh có một loại ảo giác, giống như mẹ đang cằn nhằn bên tai cậu vậy.
Nhưng mà mẹ đẻ lại không cần cậu, mẹ nuôi thì đừng nói là ân cần hỏi han, không chửi ầm ĩ trút giận lên đầu cậu thì hôm ấy chính là vận may đặc biệt rồi.
Tô Tinh trịnh trọng cúi người chào chị Lý, khoác balo lên rồi đi.
—–
Công việc làm thêm này là Chu Cẩn Ngôn tìm anh họ cậu ấy tìm cho. Công việc nhẹ nhàng đơn giản, quản lí thấy cậu ưa nhìn liền yêu cầu cậu đứng trước cửa chịu trách nhiệm tiếp khách, khách tới khách đi cúi đầu chào là được; khoản tiền cũng rất hậu hĩnh, một ngày đứng đủ năm tiếng sẽ được ba trăm đồng, môi trường cũng tốt, ở trong một khu dân cư cao cấp, tầng một là nhà hàng, những tầng trên là khu dân cư.
Vốn dĩ hôm nay là ca nghỉ của Tô Tinh, đột nhiên buổi sáng quản lí thông báo buổi tối có khách đặt bao trước cả nhà hàng, nhân lực không đủ nên mới gọi cậu tới giúp đỡ góp vui, tiền công tăng gấp đôi.
Cuối tuần sau là khai giảng, phí báo danh đã tích góp gần đủ, theo kế hoạch thì làm tới hết cuối tuần có thể gom được tiền ở kí túc xá một kì trong trường, xem ra bây giờ không đùa được nữa rồi.
Khi bước ra khỏi nhà hàng, trời tối đen như mực, hai lối đi vắng lặng, ánh đèn đường mờ ảo đan chồng chéo lên nhau.
Trên vai Tô Tinh cõng vài trăm đồng, có chút mờ mịt.
Ngẩng đầu nhìn xung quanh một vòng, đèn nhà nào cũng đang thắp sáng, nhưng không có ánh đèn nào là thắp lên vì cậu.
Nghĩ nghĩ lại cảm thấy bản thân mình có chút ưỡn ẹo, giống như nữ sinh trung học đang rối loạn tâm tình vậy.
Vẫn phải suy nghĩ về vấn đề thực tế, hiện tại có thể đi chỗ nào đây?
Trở về? Không biết Tô Hồng với người đàn ông kia đã xong việc chưa, nhìn thấy cậu không tránh được lại là một màn châm chọc mỉa mai.
Muốn gọi một cú điện thoại cho Chu Cẩn Ngôn, tới nhà cậu ấy chờ thêm một chút, vừa mở điện thoại ra thì thấy tin nhắn Wechat từ nửa tiếng trước.
“Anh Tinh, bố em đi công tác mang về một ít cua lông này, thơm cực kì luôn! Bố mẹ bảo em mai đem một con tới cho anh, em chọn cho anh con có đầu lớn nhất nè!”
Hình ảnh gửi tới là gia đình cậu ấy một nhà ba người quây quần bên bàn ăn vô cùng náo nhiệt với một nồi cua hấp trên bàn.
Tô Tinh nhìn bức ảnh kia một lát, mỉm cười, gửi sticker con heo nhảy múa trả lời: “Được, thay mình cảm ơn chú dì.”
Thật sự không còn nơi nào để đi nữa, cậu bóc vỏ kẹo bạc hà ném vào trong miệng, lang thang vô định đi dạo trong tiểu khu.
Thật ra cậu không thích ăn kẹo, chỉ là vô tình pheromone của cậu là mùi bạc hà, mang theo một vài viên kẹo bạc hà bên người đôi khi có thể hỗ trợ che dấu trong lúc đánh nhau.
Cậu dừng lại khi đi ngang qua một tòa nhà ở góc đường, một chiếc xe motor màu đen đỗ ngay bên cạnh. Đỗ xe ở khu vực ngoài hàng rào của bãi gửi xe là vi phạm nội quy. Đầu xe và đuôi xe cắt ngang một đường chéo, bên sườn dùng sơn vàng vẽ một con hổ lớn, há mồm nhe nanh múa vuốt, răng nanh sắc nhọn, kiêu ngạo không chịu được.
Tô Tinh cười nhạo một tiếng, nghĩ tới vừa rồi ở con hẻm nhỏ gặp phải thằng óc chó lái xe motor kia, nếu không phải hắn lật lọng, cậu cũng không tới mức bị đuổi việc.
Cứ như vậy đứng ngây ngốc trong chốc lát, cảm đó có gì đó nhẹ nhàng sượt qua lông mày, cậu duỗi tay ra nhón lấy, tàn thuốc?
Ngẩng đầu lên vừa thấy, trên cửa sổ tầng ba có ánh lửa lóe lên, là một điếu thuốc đang cháy. Bàn tay ôm khung cửa sổ thon dài, cổ tay khẽ run, khói thuốc lượn lờ vấn vít trong không trung, không nghiêng lệch mà dừng đúng trên chóp mũi cậu.
Tô Tinh vốn dĩ lòng dạ rối bời, lúc này một làn khói không biết bay từ đâu tới lởn vởn trước mặt, cậu nhặt một hòn đá nhỏ ven đường, nhắm ngay cửa sổ tầng ba kia ném lên.
—–
“Á đù!” Lý Lãng giật mình, lách mình né tránh, “Ai vậy má? Tối muộn thế này lại muốn ăn đòn đúng không!”
Hắn thò nửa người ra ngoài cửa sổ, thấy dưới tầng một có một người trùm mũ đi về phía trước, Lý Lãng vươn tay ra chửi bới: “Mày đứng lại cho ông! Có giỏi thì solo đi!”
Người nọ không quay đầu lại, đưa lưng về phía hắn giơ một ngón giữa.
“**! Ngông gớm nhỉ!”
Hạ Trì bóp điếu thuốc, nắm lấy cổ áo hắn kéo trở lại: “Khác gì nhau đâu, ngã rồi thì tự mà bò đến bệnh viện đi.”
Lý Lãng bất đắc dĩ rụt người lại, tỏ rõ hung ác: “Thằng nhóc này chạy mau lên, không thì đánh gãy mẹ chân nó luôn.”
“Thế mà vừa rồi nổ với tao kêu chỗ này an ninh tốt.” Hạ Trì nói.
Lý Lãng vẻ mặt xấu hổ nói: “Chỗ dù có tốt tới đâu cũng gặp phải vài thành phần ngu ngốc mà. Lại nói, sắp khai giảng rồi, chỗ này gần trường học lắm luôn, tầng dưới là khu thương mại, siêu thị quán ăn đều có cả…”
“Được rồi đừng nổ nữa, trước tiên tao thuê một năm đã, nhấn số mày nói đi, buổi tối về thì chuyển tiền.” Hạ Trì trả lời rất dứt khoát, lấy chìa khóa xe, ngón tay quay móc khóa xoay vài vòng.
Lý Lãng vỗ tay: “OK! Đợi chút tao báo cho anh tao một tiếng.”
Hạ Trì tìm điều khiển điều hòa từ trong ngăn kéo tủ đầu giường, thử thì thấy điều hòa tốt, có thể điều chỉnh nhiệt độ thấp nhất là mười lăm độ.
Con người hắn đối với nơi ở chẳng có nhu cầu gì nhiều, chỉ cần duy nhất là đủ mát mẻ.
Lý Lãng nuốt một ngụm nước bọt, có chút thấp thỏm nhẹ giọng hỏi: “Nhưng mà lão Hạ, mẹ mày… nhà mày đồng ý cho mày ra ở riêng à?”
“Chuyện của tao, bọn họ không quản được.”
Hạ Trì ném chìa khóa xe lên không trung rồi bàn tay nhanh chóng bắt gọn lấy, thuận tay lấy mũ bảo hiểm: “Đi đây.”
—–
Tô Tinh bước chậm rãi trở về khu Như Ý.
Khu Như Ý hữu danh vô thực(2), những người bất hạnh nhất trong thành phố vẻ vang này đều tụ tập lại đây.
(2) Có tiếng mà không có miếngMột căn phòng nhỏ hai mươi mét vuông, tiền thuê nhà một tháng chỉ có tám trăm đồng, những người sống ở đó đều đã lụi bại.
Tô Tinh mười tuổi năm ấy đi theo Tô Hồng dọn tới khu Như Ý ở, khi đó mẹ con bọn họ đã bị dồn tới đường cùng, Tô Hồng không màng ngày đêm quỳ gối trước tòa nhà thành phố, quỳ tới ngày thứ mười, bà rốt cuộc từ bỏ
Cán cân công đạo chưa bao giờ nghiêng về phía người nghèo bọn họ.
—–
Ngẩng đầu nhìn hình dạng bầu trời góc nào cũng méo mó, bị dây điện cũ kĩ đan chéo cắt thành những mảnh nhỏ.
Đèn đường đã lâu năm chưa được tu sửa chập chờn lúc sáng lúc tối, ‘tích tích’ tiếng điện rò rỉ.
Cậu đút hai tay trong túi, muốn đi ra tiệm tạp hóa mua bánh mì ăn, vừa rẽ vào một góc chưa kịp tiến bước nào, đột nhiên một giọng nói yếu ớt vang lên: “Giúp, cứu tôi với…”
Cậu sửng sốt, cạnh thùng rác trong góc tường có một cái bóng đen, tới gần mới phát hiện ở đó có người.
Tô Tinh mở đèn pin từ điện thoại di động lên, đó là một Omega trông chỉ tầm mười lăm mười sáu tuổi, vô cùng gầy gò, quần áo bị xé rách một cái lỗ lớn, lộ ra một nửa bả vai, đôi mắt to tròn, nhìn chằm chằm cầu xin cậu.
Hai tay cậu bé nắm chặt ống quần Tô Tinh, giống như một người sắp chết đuối vớ được cọc cứu mạng.
Tô Tinh nhíu mày, ngồi xổm xuống: “Sao lại…”
Ngay lập tức từ góc con hẻm nhỏ xuất hiện gã đàn ông cao lớn, lưng quần mở bung ra, thắt lưng lỏng lẻo treo trên đùi. Ánh mắt gã tối sầm trừng Tô Tinh, bắt lấy cổ chân cậu bé lôi vào con hẻm tối.
Tô Tinh đứng dậy, cậu không định xen vào chuyện của người khác.
Những chuyện như thế này xảy ra ở khu Như Ý không mười lần cũng phải tám lần trong một ngày, cảnh sát không quản lí nổi, một người học sinh cấp ba tới gom học phí cũng không xong thì càng không quản lí được.
Cậu bé chống tay trên nền đất, mười ngón tay trắng bệch, nghiến răng chịu đựng, nức nở lắc đầu, đôi mắt to tròn trong veo nhìn chằm chằm Tô Tinh.
Nhưng trời sinh pheromone của Alpha đã có tính áp chế khiến cậu bé có phản ứng sinh lý theo bản năng. Cậu bé dùng chút lí trí tỉnh táo cuối cùng của mình mà giãy giụa, gương mặt ửng hồng một cách không tự nhiên.
“Đồ đê tiện nhà mày cũng dám làm bộ làm tịch với ông đây?” Sự nhẫn nại của gã đàn ông hoàn toàn mất sạch, một tay rút thắt lưng trên người cậu bé, vừa mạnh bạo rút vừa nói hung ác, “Omega bọn mày sinh ra vốn đã dâm đãng hèn hạ/ hèn mạt/ thấp hèn! Tao thấy mặt sau của mày sớm đã ướt dầm dề rồi! Trước tiên làm cái miệng trên của mày há mồm, sau sẽ cắm nát cái miệng dưới của mày!”
Ấn đường Tô Tinh trướng lên, hai bên thái dương co giật liên hồi.
Cậu mạnh mẽ một chân đạp thùng rác, thùng sắt lăn xuống đất phát ra tiếng vang chát chúa.
Gã đàn ông nghe thấy tiếng thì ngẩng đầu: “Muốn lo chuyện bao đồng?”
Tô Tinh vẻ mặt vô tình, chậm rãi bước tới trước mặt gã: “Ban đầu cũng không muốn, nhưng đột nhiên trong lòng không vui, bây giờ lại muốn.”
Gã đàn ông buông tay bắt lấy mắt cá chân cậu bé, bóp chặt cổ Tô Tinh: “Đang không biết là ai chứ? Hóa ra là thằng con trai của con điếm à, con đĩ mẹ mày hôm qua còn kêu n*ng trên giường ông đây, mày có muốn thử xem không? Đúng lúc ông đây vẫn chưa làm Beta bao giờ, bây giờ sẽ thử làm mày một lần.”
“Được, cứ việc tới thử.” Tô Tinh nói, “Nhớ mang đạo cụ tốt tới.”
Bỗng nhiên thân dưới có một tia lạnh lẽo xẹt qua, gã đàn ông liếc nhìn xuống dưới, trong nháy mắt mồ hôi lạnh toát ra không ngừng. Trong tay Tô Tinh không biết từ lúc nào xuất hiện con dao rọc giấy, lưỡi dao đối diện đũng quần gã.
Lưỡi dao vô cùng sắc bén, chỉ cần Tô Tinh khẽ cử động cổ tay là có thể cắt đứt huyết mạch của gã.
Gã đàn ông buông Tô Tinh ra, đôi tay chậm rãi giơ lên, làm tư thế đầu hàng.
Tô Tinh rút dao về, lạnh lùng nói: “Cút.”
Gã đàn ông mặc lại quần tử tế, ánh mắt nham hiểm, hung hãn khạc một bãi đờm trên mặt đất quay người rời đi.
—–
Cậu bé cuộn tròn người trong góc, đầu vùi sâu vào giữa hai đầu gối, thân thể gầy yếu khẽ run lên, hai vai bị chấn động, bả vai căng áo sơ mi thành hai gò cao ngất.
Tô Tinh chú ý tới hai chân cậu bé kẹp chặt bất thường, cọ xát lẫn nhau, bên ngoài lộ ra đoạn cổ chân đỏ đáng sợ.
Trông cái bộ dạng này, bất cứ ai ngang qua là có thể nhặt được cậu bé về nhà.
Tô Tinh lạnh lùng liếc cậu bé một cái, không định để ý tới cậu bé, cất dao xoay người bước đi, chưa đi được mấy bước đã quay trở về chỗ cũ.
Cậu lấy một chai nước từ trong balo, vặn nắp bình, rót thẳng xuống đầu cậu bé.
Cậu bé giật bắn mình, ngẩng đầu lên. Làn nước lạnh rót xuống đầu, xúc cảm nhất thời khiến cậu bé tỉnh táo, giọt nước từ tóc chạy xuống đọng thành giọt, qua những giọt nước, cậu bé thấy một thiếu niên dáng người cao thẳng đứng trước mặt mình, vẻ mặt vô tình, nói: “Có đi được không?”
Cậu bé cắn môi gật đầu, một tay đặt lên bờ tường cố gắng chống đỡ cơ thể mình, nhưng một phen giãy giụa vừa rồi đã làm cậu kiệt quệ sức lực, hai chân cậu bé mềm nhũn, hai tay quơ quạng trong không trung bắt được tay Tô Tinh, khiến cả hai cùng ngã xuống.
—–
B-rừm b-rừm.
Lại là tiếng động cơ xe máy nổ uỳnh uỳnh, đèn pha đầu xe chói lọi, Tô Tinh còn chưa kịp đứng lên đã bị ánh sáng chiếu thẳng vào mắt.
Người lái xe dừng lại bên cạnh bọn họ, cởi mũ bảo hiểm ra.
“Là cậu?!”
“Là cậu?!”
Hạ Trì trước tiên bật cười, lộ ra răng hổ nhòn nhọn: “Sao lại là tên lừa đảo nhà cậu vậy?”
Tô Tinh hừ lạnh một tiếng: “Sao chỗ nào cậu cũng xuất hiện?”
“Tôi cũng đâu nghĩ tình cờ tới vậy, quấy rầy cậu…” Hắn quét ánh mắt liếc Tô Tinh và cậu bé vài lần, ý vị sâu xa nói: “Làm chút chuyện.”
Tình cảnh này thật sự dễ khiến người khác hiểu lầm.
Cả người cậu bé ướt đẫm, quần áo xộc xệch, mềm mại đáng thương, Tô Tinh vẫn đang nằm sấp trên người cậu bé.
Hạ Trì búng tay một cái nói: “Không nhận ra thân thể này đó, vừa mới đánh nhau một trận tơi bời, bây giờ đã có thể làm trận dã chiến, thể lực được của nó đấy!”
Tô Tinh mặc kệ hắn, từ mặt đất đứng lên, sau đó ra sức nắm tay cậu bé kéo lên, tiếp đó quay người rời đi.
Hạ Trì vốn là kẻ khơi mào không chịu kết thúc: “Người anh em, mặc quần xong là không nhận người đấy à!”
Tô Tinh không ngoảnh đầu lại, đá bay vỏ lon ven đường một cách đầy bạo lực.
Hạ Trì làm bộ làm tịch vỗ ngực: “Đúng là dọa chết người ta rồi…”
Hắn quay đầu, nhìn xuống chỗ Tô Tinh ngã có mấy viên kẹo bạc hà, chắc là từ trong túi rơi ra.
“Còn thích ăn kẹo, đúng là đồ đàn bà.”
Hạ Trì khẽ nhếch miệng người, đeo lại mũ bảo hiểm, nhấn chân ga, rồ xe nhanh như chớp biến mất trong làn khói.