Bí Kíp Giả B

Chương 34

Trước kì thi quan trọng, các lớp của Trung học số 36 vẫn giữ bản sắc tồi tệ như thường lệ.

Lớp nào chơi bóng cứ việc chơi, đánh nhau cứ việc đánh, tán gái cứ việc tán, chọc ghẹo nữ sinh nào thì cứ chọc, chỉ có duy nhất lớp 5 là cầm sách Toán Văn Anh Sinh Sử Địa học thuộc luân phiên muốn sống muốn chết.

Các vị lãnh đạo nhà trường hết sức bàng hoàng, đây là cảnh tượng hiếm có nhất trong lịch sử của Trung học số 36, đám nhóc này ngay cả khi trên đường đi vệ sinh cũng lẩm bà lẩm bẩm, tới gần thì nghe thấy toàn là ‘Trong đề bài không có vị trí chuyển động nếu cần tìm vị trí chuyển động thì dùng công thức vận tốc…’, lớp trưởng sợ tới mức hoảng hồn bạt vía, chuyện khác thường như vậy nhất định là có quỷ, e rằng lớp 5 có thứ gì ô uế bẩn thỉu ám vào rồi!

Chủ nhiệm lén lút tìm một thầy phong thủy ở chợ đêm tới quay hai vòng. Thầy vuốt cằm, đứng trước biểu ngữ màu đỏ chót có vài chữ ‘Các giá trị cốt lõi của Chủ nghĩa xã hội’, ngón trỏ và ngón giữa chụm lại hướng lên không trung, vẻ mặt bí hiểm, nói: “Đây là sao Văn Khúc(1) xuống trần!”

(1) Sao Văn Khúc biểu thị cho sự chăm chỉ tự giác, là sao chủ về học hành, học vấn, chủ về khoa bảng văn chương

Chủ nhiệm lắc đầu vỗ hai tay, bỗng nhiên tỉnh ngộ, Trạng nguyên Tô Tinh còn không phải là sao Văn Khúc ư?!

Ông trở về báo cáo sự việc cho hiệu trưởng, nhân tiện không tiếc lời khen ngợi hiệu trưởng sáng suốt uy phong, sức quyết đoán phi phàm, quả nhiên phần thưởng từ trước khi vào cấp ba có vai trò cực cực lớn!

Hiệu trưởng được tâng bốc lên tận mây xanh, vui không khép miệng được, hàm răng vàng lấp lánh rạng rỡ, ông vỗ ngực xúc động nói rằng không ngờ sao Văn Khúc lại bị Trung học số 36 bọn họ hái được.

—–

Tô Tinh có phải sao Văn Khúc hay không thì không một ai biết, dù sao thì kế hoạch hái sao của Hạ Trì cũng phải tạm gác lại.

Sau một tuần đọc thuộc sách choáng váng, cuối cùng bọn Lý Lãng đã bắt tay vào làm đề thi.

Chu Cẩn Ngôn tuy không quá xuất sắc những môn khoa học tự nhiên nhưng lại rất giỏi những môn liên quan tới học thuộc lòng, cậu nghiêm mặt, kiểm tra chính tả từng chữ một, chỉ cần sai một dấu chấm câu thôi cũng bị ăn thước vào lòng bàn tay.

Trong bài thơ hai mươi chữ ngũ ngôn tuyệt cú và tên nhà thơ, Lý Lãng tổng cộng viết sai bảy chữ, Chu Cẩn Ngôn cầm thước vụt vào tay Lý Lãng bảy phát không thương tiếc.

Thật ra đó chỉ là một chiếc thước dẻo, đánh vào tay chẳng khác nào đang đùa giỡn, Lý Lãng cố ý làm ra vẻ đau đớn tới mức gục đầu xuống, ôm hai tay, gào khóc thảm thiết, còn nói hai tay gãy rồi không còn cảm giác gì nữa.

Chu Cẩn Ngôn sợ hãi, vội vàng cầm thước dẻo đánh lên tay mình, lẩm bẩm đầy khó hiểu: “Có đau đâu?”

Cậu liếc nhìn Tô Tinh cầu xin cứu trợ, Tô Tinh bình tĩnh lấy chiếc thước sắt từ trong hộp bút của mình, nói: “Để mình.”

Cậu gõ thước kẻ sắt lên thành bàn hai tiếng phát ra âm thanh chói tai.

Phía sau Lý Lãng là Lông xanh, nó nhìn cây thước thép kia nuốt ực nước miếng, quay đầu nắm lấy cổ tay Chu Cẩn Ngôn, thốt lời khẩn cầu tha thiết: “Tiểu Chu đánh tôi! Đánh tôi đi!”

—–

Tô Tinh chủ yếu phụ trách Toán Lý Hóa, so với Chu Cẩn Ngôn thì cậu nhàn rỗi hơn nhiều, giảng một đề thi đơn giản trước sau đó thiết kế một vài câu hỏi tương tự cho bọn họ tự làm.

Hạ Trì phun tào cho rằng nếu tương lai Tô Tinh thật sự trở thành giáo viên, chắc chắn sẽ là kiểu giáo viên chẳng quan tâm cái gì được học sinh yêu quý nhất; nếu Tô Tinh là chú bé chăn cừu, buổi sáng dẫn đàn cừu ra ngoài, buổi chiều cả đàn chạy tán loạn chẳng còn một con nào.

Cân nhắc kĩ lưỡng trình độ học tập của bọn Lý Lãng nên Tô Tinh ra đề vô cùng đơn giản, về cơ bản chỉ cần áp dụng một công thức là có thể giải ra đáp án, thế nhưng ở mức độ này lũ người kia còn uốn éo vặn vẹo, cắn ngón tay xoắn xuýt cả nửa ngày cũng chưa làm nổi một câu.

Tuy nhiên việc học thuộc lòng sách bấy lâu nay đã có tác dụng ít nhiều. Kha Lạc Lạc đưa tư duy môn khoa học xã hội lên một tầm cao mới, đối với những câu hỏi chưa làm được, cô viết ra nháp toàn bộ công thức mình có thể nghĩ tới, đọc lại đề bài, xem có điều kiện nào phù hợp thì áp dụng công thức đó.

Sau khi hoàn thành một đề Vật lí mười câu, Tô Tinh chỉ cần nhìn thoáng qua là biết bọn họ làm như thế nào, tổng thể sai vẫn nhiều hơn đúng nhưng so với thời gian trước khi học phụ đạo thì khá hơn nhiều, ít nhất sẽ không nộp giấy trắng, bất lực tới mấy cũng có thể viết công thức ngay dưới bài làm.

Tờ bài làm cuối cùng là của Hạ Trì, Tô Tinh nhìn lướt qua có chút bất ngờ.

Bài làm của Hạ Trì vô cùng sạch sẽ, không tẩy xóa gạch chéo lung tung bừa bãi như bọn Lý Lãng, dưới mỗi câu hỏi đều viết công thức sau đó viết một con số, trùng hợp là đáp án chính xác của đề bài.

Câu hỏi cuối cùng lắt léo hơn một chút, Tô Tinh đã cho thêm một điều kiện, phải tính thêm một bước nữa mới ra kết quả cuối cùng, ngoại trừ câu đó thì tất cả những câu còn lại Hạ Trì đều đưa ra kết quả chính xác.

“Làm thế nào mà cậu tính ra được?” Tô Tinh hỏi.

“Áp dụng công thức ấy,” Hạ Trì nói, “không phải tất cả câu hỏi này đều cùng là một dạng chuẩn sao?”

“Cậu làm đề này đi, đánh dấu những câu không hiểu.”

Tô Tinh lấy một quyển sách đề thi Vật lí trong balo ra, xé một tờ đề gia tốc cho hắn.

“Sao thế? Dành riêng cho tôi à?”

Hạ Trì sáp lại gần cười hì hì.

Tô Tinh cầm thước nhựa dẻo của Chu Cẩn Ngôn gõ nhẹ lên trán hắn, vẻ mặt lạnh lùng: “Mau làm đi.”

Hạ Trì ôm đầu, bị đánh mà mặt mày hớn hở, ngồi ngoan ngoãn: “Vâng thầy.”

—–

Tô Tinh phát hiện Hạ Trì rất nhạy cảm với những con số.

Ngữ văn và Tiếng Anh của hắn thật sự rất tệ, một bài đọc hiểu hỏi ‘Tác giả thể hiện tâm trạng gì khi mượn hình ảnh miêu tả cây bạch dương’, hắn đắn đo nửa ngày, đặt bút viết ba chữ ‘Hỏi tác giả’; y hệt môn Tiếng Anh, những từ đơn cũng không thể nhớ nổi, cũng may Tiếng Anh hầu hết là những câu hỏi trắc nghiệm, hắn dựa vào bộ thơ chế trên Baidu ‘Ba dài một ngắn thì chọn ngắn, ba ngắn một dài thì chọn dài. Hai dài hai ngắn cứ chọn B, so le không đều C là nhất. Điền bừa là chính cóp pi là phụ, bừa cóp kết hợp nhất định qua môn’, cũng ra được mấy chục điểm.

Nhưng hắn thực sự rất nhạy bén với những con số, đặc biệt là Vật lí, không cần nói gì cũng hiểu, chỉ cần giảng qua đề bài cho hắn một lần, những câu hỏi tương tự hắn hoàn toàn có thể suy một ra ba, suy luận logic từ đây.

Tiếc rằng nền tảng của Hạ Trì thật sự rất tệ, rất nhiều kiến thức cơ bản từ hồi cấp hai cũng không nắm vững.

“Ba năm qua cậu làm gì vậy?”

Hạ Trì thậm chí còn viết sai công thức hóa học của nước, Tô Tinh không tài nào chịu được nữa, lạnh mặt hỏi.

“Đợi cậu đó.” Hạ Trì mắt chớp chớp, thản nhiên như thường.

Tô Tinh vẫn chưa thích ứng được với ngôn ngữ thân mật chạm như không chạm của Hạ Trì, tay cậu cầm bút cứng đờ lại, vẻ mặt vô tình nói: “Tôi đi vệ sinh.”

Hạ Trì nhìn bóng dáng cậu lén cười.

—–

Chỉ còn ba ngày nữa là tới kì thi giữa kì, không khí khô lạnh từ phía bắc tràn xuống với khí thế mạnh mẽ.

Mùa đông năm nay lạnh khác thường, đám nữ sinh Kha Lạc Lạc yêu cái đẹp cũng đành miễn cưỡng từ bỏ mốt váy ngắn kèm tất đùi, khoác lên mình áo lông cừu, quần jeans và đôi bốt lông cồng kềnh.

Tô Tinh lấy trong tủ quần áo một chiếc áo chần bông mua vào năm ngoái, mặc thử mới phát hiện đã không còn vừa nữa, hai năm trước kể cả có nhịn đói vẫn lớn nhanh như thổi, những thứ khác thì có thể tiết kiệm nhưng riêng quần áo thì không.

Cậu đứng trước cửa sổ soi mình qua tấm kính, chiếc áo bông nhỏ một chút rõ ràng, tay cậu không duỗi thẳng được, vừa duỗi một đoạn cổ tay lập tức lộ ra bên ngoài.

Tô Tinh kéo tay áo xuống, làm cách nào cũng không che được phần cổ tay, cậu nhìn bóng dáng mình phản chiếu trước tấm kính, không bộc lộ bất cứ biểu tình nào, lặng lẽ cởi chiếc áo chần bông rồi gấp gọn gàng cất vào tủ quần áo, mặc lên chiếc áo khoác len mùa thu.

Đi quãng đường tới lớp học, mũi và dái tai Tô Tinh đỏ ửng vì bị gió lạnh sáng sớm tinh mơ lùa qua nửa tiếng đồng hồ.

Cậu lấy trứng luộc từ trong túi lúc mua trên đường ra, ủ ấm lòng bàn tay trong chốc lát, vừa bóc vỏ trứng xong thì bỗng một đôi tay từ phía sau vòng qua cuỗm lấy quả trứng.

Hạ Trì cắn một miếng trứng gà, híp mắt, hài lòng thỏa dạ nói: “Ấm áp! Ngoài đường lạnh chết tôi rồi!”

Tô Tinh lạnh lùng liếc nhìn Hạ Trì xử lí bữa sáng của cậu bằng mấy miếng cắn, còn hút một ngụm sữa đậu nành của cậu không hề khách sáo, sau đó vỗ bụng mình: “Suýt chút nữa bị nghẹn rồi, sữa đậu nành của cậu nhiều đường quá, ngọt chết mất.”

“Ăn cũng vui vẻ gớm?” Tô Tinh nhướng mày.

“Trông cái bộ dạng ki bo của cậu kìa!” Hạ Trì cười, móc từ trong balo ra một chiếc túi giấy, “Đổi với cậu là được rồi chứ gì?”

Trong túi có vài cái bánh bao tròn vo nóng hầm hập, nhìn mềm múp mụp, vẫn còn bốc hơi.

“Hai cái đậu đỏ hai cái xá xíu, ăn nhanh lên trước khi gió thổi nguội bây giờ.”

Tô Tinh nhìn mấy chiếc bánh bao béo tròn trong túi, ngón tay cuộn lại.

“Ngẩn ra đấy làm gì? Muốn tôi đút cậu ăn à?” Hạ Trì chống tay lên lưng ghế, đùa giỡn cậu, “Nhiều chuyện thật đấy!”

Tô Tinh lấy chiếc bánh bao đậu đỏ từ trong túi giấy, chậm rãi cắn một miếng, nói: “Lần sau muốn bánh bao trứng sữa.”

Cậu nhai đồ ăn rất chậm như một con chuột hamster đang trữ đồ ăn trong miệng, bên má phồng lên làm Hạ Trì cảm thấy đáng yêu một cách lạ thường, cười nói: “Được được được, biết rồi thiếu gia, hôm nay bán hết rồi, ngày mai mua cho cậu trứng sữa.”

Tô Tinh bình tĩnh bổ sung thêm: “Với cả tôi không thích ăn xá xíu.”

Hạ Trì trừng mắt, ra vẻ hung dữ dọa nạt cậu: “Phải ăn! Mùa đông không ăn thịt thì béo lên kiểu gì!”

—–

Trong giờ ra chơi, Hạ Trì phát hiện Tô Tinh có gì đó không ổn.

Mũi nhóc Trạng nguyên đỏ ửng như quả cà chua, lúc nói chuyện giọng cũng ồm ồm, hết tiết lập tức nằm gục xuống bàn trông vô cùng phờ phạc.

Hạ Trì nhíu mày, áp mu bàn tay mình lên sườn mặt Tô Tinh, lạnh toát như băng.

“Làm gì?”

Tô Tinh bị chạm vào người, cảnh giác quay đầu lại hỏi hắn.

“Sao lại mặc ít như vậy?” Hạ Trì nói, “Đã tháng mấy rồi, trời nắng chang chang thì mặc áo dài quần dài không sợ nóng, giờ tới mùa đông thì ngược lại, mặc có một tí.”

“Không lạnh.” Tô Tinh lại vùi đầu vào cánh tay.

“Mạnh miệng gớm nhỉ? Phát ra giọng mũi rồi.” Lòng tốt bị coi như lòng lang dạ thú, Hạ Trì không vui xoa nhẹ gáy cậu, “Được rồi được rồi, là tôi lo lắng vớ vẩn, không quan tâm cậu nữa.”

Tô Tinh thấy vậy chuẩn bị ngủ tiếp, ngoài miệng Hạ Trì nói mặc kệ cậu nhưng trong lòng cứ nhắc mãi không ngừng, bị cảm lạnh sau khi ngủ thiếp đi như vậy thì làm sao? Nếu thực sự bị cảm lạnh phải làm thế nào bây giờ?

Hạ Trì ghét bỏ tâm lý đại bàng mẹ của mình, hắn cởi chiếc áo khoác ngoài của mình, giũ ra rồi khoác lên người Tô Tinh.

Tô Tinh mơ mơ màng màng cảm giác trên vai mình có thứ gì đó, ngẩng đầu từ cánh tay lên thì thấy chiếc áo khoác đen của Hạ Trì

Cậu gỡ áo khoác xuống, cau mày trả lại cho Hạ Trì: “Không cần.”

“Không cần cái gì mà không cần, bị đông lạnh thành tảng băng thì vui lắm đúng không?”

Hạ Trì chỉ mặc một chiếc áo sơ mi cổ lật màu trắng nhưng vẫn nhất quyết khoác thêm áo cho Tô Tinh, hai người không ngừng đùn đẩy lôi lôi kéo kéo một hồi.

Cuối cùng Hạ Trì mất kiên nhẫn, trùm áo lên đầu mình một cách dứt khoát, lại kéo cổ Tô Tinh lại gần dưới áo khoác mình: “Hai người chung nhau là được rồi chứ gì?”

Áo khoác màu đen kéo bọn họ vào không gian nhỏ hẹp tối tăm, thậm chí tiếng hít thở của đối phương cũng có thể nghe thấy rõ ràng. Cả người Tô Tinh mất tự nhiên muốn thò đầu ra ngoài.

Hạ Trì không chịu để Tô Tinh đạt được mục đích, dồn sức vào tay túm lấy cổ cậu, cười xấu xa nói: “Oắt con còn muốn chạy trốn, cậu…”

Nói chưa dứt lời đột nhiên dừng lại.

Tô Tinh bị lôi kéo ngay lập tức nghiêng ngả về phía hắn, chóp mũi hai người chạm nhau, hô hấp nóng bỏng kinh người, vấn vít đầy ẩm ướt.

Khuôn mặt quá mức xinh đẹp của Tô Tinh gần trong gang tấc, đôi mắt cậu hẹp dài, đuôi mắt hơi nhếch lên vẽ nên một độ cong quyến rũ; hàng mi dài tựa cánh bướm ướt át khẽ run rẩy; hơi thở ấm áp mềm mại lướt qua môi hắn, và còn mùi bạc hà ngọt thanh phảng phất quanh người cậu…

Trong lớp tiếng mọi người cãi nhau ồn ào nhốn nháo, tiếng bước chân rầm rầm hỗn loạn, không một ai để ý tới phía cuối lớp đang xảy ra chuyện gì.

Ngọn lửa trong lòng Hạ Trì càng lúc càng bùng cháy, hắn cảm nhận rõ ràng yết hầu mình đang chuyển động lên xuống.

Cả người Tô Tinh cứng đờ, trong nháy mắt đầu óc trống rỗng, hai tai không thể nghe được bất cứ âm thành nào, những tiếng vù vù ong ong cứ dội vào tai.

Trong không gian nhỏ hẹp ám muội dường như có một ánh nến le lói được thắp lên, toàn thân Tô Tinh nóng bừng, tay chân không biết đặt chỗ nào mới phải.

Lòng bàn tay ấm áp của Hạ Trì áp lên gáy cậu, là nơi yếu ớt nhất của Omega. Tô Tinh cảm giác hình như trên cơ thể mình có chỗ khóa nào đó sắp được tháo chốt từ từ mở ra, Hạ Trì cứng rắn đưa nhiệt độ của hắn tiến vào bên trong lỗ chốt, cậu nóng tới mức không thể kiếm soát được nữa.

Dần dần hơi thở của Hạ Trì trở nên nặng nề hơn, Tô Tinh hít hít mũi, ngửi thấy một mùi đắng thoang thoảng, vị đắng xen lẫn một mùi thơm đặc biệt, cậu chưa kịp nhận ra đó là mùi gì thì mọi giác quan đều bị cảm giác nơi đầu mũi cuốn trọn.

Hạ Trì hơi nghiêng đầu, chóp mũi chạm lên chóp mũi Tô Tinh vẽ nên một độ cong nho nhỏ.

Tiếp đó, Hạ Trì chậm rãi nắm chặt cổ Tô Tinh, khuôn mặt hắn tiến lại gần hơn một chút, đầu môi gần như chạm vào môi Tô Tinh.

Đầu ngón tay dùng sức của Hạ Trì khó mà cưỡng lại cảm giác mềm mại trên da cậu, trong tích tắc, cảm giác rùng mình như có luồng điện chạy khắp toàn thân.

Chỗ đó là tuyến thể của cậu!

Tuyến thể bị đè lên khiến Omega sợ hãi theo bản năng, toàn thân Tô Tinh run rẩy, đột nhiên tỉnh táo lại, đẩy mạnh ngực Hạ Trì ra, xốc áo khoác lên chạy trối chết.

Chân ghế cọ xát với nền bê tông phát ra âm thanh chói tai khiến bọn Lông xanh đang đùa giỡn trên bục giảng quay đầu nhìn xuống cuối lớp. Hạ Trì tựa lên lưng ghế, ngửa đầu, chiếc áo khoác đen vừa mặc buổi sáng phủ lên cánh tay, lồng ngực phập phồng.

“Lão đại sao đấy?” Lông xanh hỏi.

“Ai mà biết?” Lý Lãng nhún vai, “Chắc lại lên cơn nghiện thuốc lá lại rồi.”

Hạ Trì không lên cơn nghiện thuốc lá, hắn còn nghiện một thứ khác nữa.

Hắn hít thở sâu, nghĩ thầm, hắn không thể nhịn được.

Hắn nhìn trần nhà trắng như tuyết, đầu óc choáng váng.

Hắn không tài nào nhịn được nữa.
Bình Luận (0)
Comment