Bí Kíp Giả B

Chương 47

Dường như Tô Tinh bị ném vào luồng dung nham nóng bỏng.

Chút ý thức còn sót lại của cậu đã nhủ rằng kì động dục đã tới không một dấu hiệu báo trước.

Sách giáo khoa Sinh lí trung học cơ sở đã giải thích bằng cả hình ảnh và văn bản rằng Omega không nhất thiết phải hoảng sợ khi đối diện với kì động dục. Thông thường kì động dục tới mỗi quý một lần, không những vậy còn có quy luật về thời điểm động dục. Omega thường có những triệu chứng đau nhức suy nhược, chóng mặt và sưng tấy một tuần trước kì động dục, chỉ cần tới một cửa hàng thuốc uy tín để được kê một vài loại thuốc ức chế đặc thù, hạn chế vận động mạnh và tránh ở chung với Alpha thì có thể vượt qua kì động dục một cách suôn sẻ.

Nhưng tất thảy lý thuyết đều không thể áp dụng được lên Tô Tinh.

Việc sử dụng thuốc ức chế trong một thời gian dài đã đi ngược lại chức năng sinh lí dẫn tới thời gian động dục của cậu vô cùng bất ổn, ngoại trừ lần đầu phân hóa, những năm về sau cậu thường xuyên dùng thuốc để kiềm chế hoàn toàn nhu cầu tự nhiên của cơ thể.

Thân thể cậu giống sợi dây chun đã bị kéo dãn tới cực hạn, một khi thuốc ức chế mất đi hiệu lực, không ai có thể đoán trước được sức mạnh của dây chun sẽ bật lại như thế nào.

Tô Tinh bị một cảm giác khác lạ chiếm lĩnh mọi giác quan. Cả người mềm nhũn tựa viên đường bị nhiệt độ cao của hơi nước làm tan chảy, cậu dần không thể đứng vững, dựa lưng lên tường lát gạch men sứ trượt dài xuống đất.

Nhịp tim đập bỗng trở nên nhanh hơn bao giờ hết, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Đột nhiên cậu cảm thấy có thứ gì đó vỡ ra trong cơ thể mình, như một làn nước nhỏ chảy ào ạt phun từ bụng dưới ra rồi lan khắp tứ chi. Dòng nước ấm áp này y hệt một luồng điện khiến toàn thân tê dại từng hồi, gáy cậu nặng nề dựa lên tường, định cố gắng chống lại sự mềm oặt đáng xấu hổ này bằng cơn đau nhức nhối.

Nhưng vào lúc này đây từng đợt khoái cảm ùa tới vô cùng mãnh liệt, mười đầu ngón chân của cậu trở nên hồng hào vì thoải mái, không khỏi cuộn tròn lại vào nhau.

Tô Tinh nghiến răng, những tiếng rên rỉ vụn vặt bị nén chặt trong cổ họng.

Trong bóng tối cậu không thể nhìn thấy bất cứ gì, vì vậy khứu giác trở nên nhạy bén hơn rất nhiều, mùi cà phê nồng đậm lan tỏa khắp không gian thấm vào từng tấc da thịt trên cơ thể cậu.

Một nơi bí ẩn nào đó sau lưng bắt đầu trở nên ẩm ướt, cậu quẹt ngang tay lau mặt, hai má khô ron, cậu không khóc.

Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra? Tại sao lại nhiều nước, vô cùng nhiều nước không ngừng chảy từ bên trong cơ thể cậu ra ngoài như vậy?

Khoái cảm ngắn ngủi qua đi, sự trống trải vô tận lập tức ập tới.

Cơ thể cậu dường như bị chọc thủng một lỗ, và cậu cần một đồ vật nào đó – bất cứ thứ gì cũng được, miễn là nó có thể lấp đầy cậu.

Ngay khi ý nghĩ này xuất hiện trong đầu, cả người Tô Tinh run lẩy bẩy, cắn chặt môi dưới của mình không thể tưởng tượng nổi.

Lồng ngực cậu phập phồng dữ dội, ngẩng đầu thở hổn hển đầy đau đớn trong bóng tối dày đặc.

Không thể, không thể như vậy được.

Cả người như bị xẻ nửa chia lìa, một mặt đắm chìm trong sự tra tấn của pheromone thuộc về Alpha, mặt khác, rõ ràng cậu vô cùng chán ghét bản thân bị dục vọng thể xác chi phối vào giờ phút này.

—–

Hạ Trì đứng bên cạnh cửa, ép buộc bản thân không quan tâm đến ảnh hưởng từ pheromone thuộc về Omega, đầu óc rối bời, cố gắng tìm ra một vài manh mối.

Ai đang ở trong phòng tắm? Tại sao lại có một Omega xuất hiện trong nhà hắn?

Tại sao trên người Tô Tinh lúc nào cũng thoang thoảng mùi bạc hà, có phải thật sự lúc nào cũng mang theo kẹo bạc hà bên mình hay không? Tại sao chưa bao giờ cậu ấy mặc quần áo để lộ cánh tay của mình? Lần huấn luyện quân sự đó tại sao lại có ý định giả vờ ốm để trốn tránh kiểm tra?



Tất cả những điều nhỏ nhặt hắn lơ là ấy giống như từng hạt châu thất lạc ở khắp mọi nơi, và vào lúc này chúng được gom lại kết thành một chuỗi dài.

Người yêu hắn là một Omega giảo hoạt, giờ phút này đang trốn trong phòng tắm trải qua kì động dục.

Tô Tinh là Omega.

Một khi đã nhận thức được điều này, hương vị pheromone ngọt ngào của Omega trở nên khó cưỡng lại hơn bao giờ hết. Năm ngón tay Hạ Trì nắm chặt thanh nắm cửa, bắt đầu cảm thấy khó thở.

Hắn hít vào thở ra hai hơi thật sâu, cố gắng kiểm soát nhịp tim mãnh liệt của mình, nhưng trong đầu chỉ toàn là cảnh tượng ngôi sao của hắn đang cuộn tròn trong phòng tắm, làn da ửng đỏ, toàn thân ướt đẫm.

“A…”

Đột nhiên có một tiếng nức nở đứt quãng rất nhỏ từ khe cửa truyền ra.

Hạ Trì như bị dòng điện đánh thẳng vào đầu, hắn gõ mạnh hai tiếng lên cửa, nôn nóng kêu lên: “Tinh Tinh, không sao chứ?”

Giọng nói của Hạ Trì tựa như liều thuốc kích tình hữu hiệu nhất, và ngay lập tức trong tâm trí Tô Tinh bùng nổ những chùm pháo hoa ngập tràn sắc màu, hương bạc hà hoàn toàn lấn át lọ pheromone mùi lạ kém chất lượng kia, thậm chí cậu không thể ngồi yên một chỗ, hai chân co lên cuộn tròn lại, nằm nghiêng trên sàn lát gạch lạnh lẽo, chất lỏng dính nhớp nháp không ngừng tuôn ra ồ ồ từ nơi nào đó phía sau lưng cậu.

“Cậu… cần tớ vào không?” Giọng nói khàn khàn của Hạ Trì vọng vào qua khe cửa.

“Biến…”

Tô Tinh cắn cánh tay, nén một từ trong cổ họng.

Quá mất mặt, bộ dáng bị tình dục khống chế hoàn toàn thật sự quá mất mặt.

Ngoài cửa, Hạ Trì nhắm hai mắt lại, sợ mình ở lại lâu hơn sẽ không thể khống chế bản thân được nữa, hắn buông thanh nắm cửa, giọng nói trúc trắc: “Cậu đừng sợ, tớ không vào, tớ ở bên ngoài.”

Hắn xoay người định rời đi thì trong phòng tắm vang lên tiếng dòng nước chảy ‘rào’, đột nhiên tim hắn đập thình thịch, ngay sau đó nghe được âm thanh thì thào của Tô Tinh.

“Hạ… Hạ Trì…”

Trong phòng tắm, Tô Tinh nghe thấy Hạ Trì nói ‘Tớ không vào’, vô thức vươn tay ra như muốn nắm lấy thứ gì đó, vớ bừa đụng phải công tắc vòi hoa sen.

Dòng nước ấm ào ào chảy xuống nhẹ nhàng xoa dịu Tô Tinh, mang tới cho cậu một khoái cảm kì diệu.

“Hạ Trì…”

Dòng nước chảy từ trên xuống toàn thân cậu, đôi con ngươi mở to, không thể phân biệt được là nước hay là Hạ Trì đang vây quanh mình.

Giọng nói của cậu bất giác mang theo chút ngọt ngào khó cưỡng, âm cuối kéo rất dài, mang theo chút hơi ẩm dâm đãng.

Lí trí miễn cưỡng tỉnh táo của Hạ Trì bỗng chốc ‘phừng’ bị thiêu rụi hoàn toàn, hắn thở phì phò, hai mắt đỏ ngầu, đạp tung cánh cửa kính phòng tắm yếu ớt.

Mùi hương pheromone ập tới ào ạt như thủy triều, không giống như mùi bạc hà ngọt thanh khiết vừa rồi hắn ngửi được, hương vị trở nên ngọt ngào hấp dẫn hơn bao giờ hết.

Tô Tinh cuộn mình dựa vào tường, toàn thân ướt đẫm, khẽ hé miệng. Mái tóc đen ướt mềm mại dính lên trán; vạt áo len bị vén lên đến vị trí xương sườn, mơ hồ có thể nhìn thấy kết cấu làn da của cậu; eo cậu rất nhỏ, rất trắng; hai chân khép chặt lại, cọ xát vào nhau trong vô thức.

Ngôi sao của hắn sao lại mềm tới vậy, sao lại quyến rũ tới vậy.

Dưới sự cám dỗ cùng lúc của tâm lí và sinh lí, Alpha trẻ tuổi cuối cùng đã hoàn toàn mất kiểm soát.

Mỗi một bước tiến về phía Tô Tinh, hai tay hắn nắm lại thành quyền càng chặt chẽ.

Cho tới khi hắn tắt công tắc vòi hoa sen và bế Tô Tinh lên mới phát hiện gân xanh nổi trên tay mình chằng chịt như dây điện.

Khoảnh khắc hắn chạm vào Tô Tinh, dường như cậu bị kích thích, toàn thân run rẩy kịch liệt, cổ họng phát ra một tiếng gầm nhẹ.

“Ngoan, bé ngoan, đừng sợ, tớ đây…” Hạ Trì phóng thích pheromone của mình, ghé sát vào tai cậu thủ thỉ, “Không phải sợ, tớ đây rồi…”

Tô Tinh thất thần trong chốc lát, hít hít mũi ngửi mùi cà phê khét ùa tới một lần nữa.

Nhưng mùi hương lần này không giống lần trước, mùi hương này nồng đậm hơn rất nhiều, càng bá đạo hơn, nó chiếm lấy từng tế bào trên cơ thể cậu một cách mạnh mẽ và tưởng chừng ùa vào máu cậu vô cùng điên cuồng.

Cậu hé mắt, khuôn mặt đẹp trai quen thuộc của Hạ Trì kề sát mặt cậu, cậu nhất thời không phân biệt được đây là ảo giác hay là chân thật, nỉ non mở miệng: “Hạ… Hạ Trì?”

“Là tớ, bé ngoan, tớ đây.” Hạ Trì kiên nhẫn trấn an cậu.

Hắn ôm cậu tới bồn rửa mặt, Tô Tinh không thể ngồi yên trên bệ, mềm nhũn sắp ngã xuống, hắn đỡ lấy eo Tô Tinh ngăn không cho cậu ngã về phía sau.

“Bé ngoan, nhìn tớ, nhìn tớ này, gọi tên tớ.”

Hắn thăm dò phía dưới bằng một tay, cởi thắt lưng của Tô Tinh, lần theo cạp quần đi xuống, giữ lấy phần đằng trước đang run run rẩy rẩy của cậu.

“A!”

Tô Tinh đột nhiên hét lên một tiếng ngắn ngủi, nửa thân trên cong một độ rất sâu giống như con tôm bị hấp chín.

“Bé ngoan, bé ngoan đừng sợ, thoải mái lắm đấy…”

Hạ Trì vừa di chuyển bàn tay vừa hôn lên môi và chóp mũi cậu.

Cơn khoái cảm khác thường ập đến dữ dội, Tô Tinh không biết nên ứng đối thế nào nên chỉ có thể đáp lại Hạ Trì bằng bản năng, vòng chân qua eo Hạ Trì khiến hắn dán sát gần mình hơn nữa.



Hạ Trì lấy một chiếc chăn quấn Tô Tinh lại, ôm cậu tới bên cửa sổ, bảo Tô Tinh ngồi vững trên bệ cửa sổ còn mình ngồi phía sau, hai tay vòng qua eo ôm cậu vào lòng thật chặt.

Toàn thân Tô Tinh không còn chút sức lực nào, yếu ớt dựa vào lòng Hạ Trì.

Ngoài cửa sổ, mọi người tụ tập trên khắp các nẻo đường đếm ngược đón giao thừa, âm thanh từ xa vọng lại đây.

“Năm—”

Hạ Trì ghé sát tai cậu, thì thầm: “Năm mới vui vẻ.”

“Bốn—”

Hạ Trì ngậm lấy dái tai cậu: “Bé ngoan.”

“Ba—”

Giọng nói của Hạ Trì còn trầm hơn màn đêm buông xuống: “Thích cậu lắm.”

“Hai—”

Môi Hạ Trì lưu luyến nơi mềm mại mỏng manh sau gáy cậu, hắn hỏi: “Có thể chứ?”

“Một—”

Vào giây đầu tiên của năm mới, pháo hoa nổ rực rỡ trên bầu trời đêm, Tô Tinh cảm nhận được nơi sau gáy mình bị răng hổ của Hạ Trì cắn lên, pheromone từ môi và răng thuộc về Alpha truyền vào cơ thể và hòa vào làm một với từng tế bào máu của cậu.

Tô Tinh mỉm cười, ôm lấy Hạ Trì giữa bầu trời ngập tràn pháo hoa sắc màu.
Bình Luận (0)
Comment