Bí Kíp Giả B

Chương 60

Khoảng thời gian trước khi Hạ Trì mười một tuổi, hắn sống cùng Quan Hân Hân trong một căn chung cư trong hẻm 2 trên phố Ánh Trăng.

Căn hộ nhỏ có hai phòng ngủ và một phòng khách, hắn và Quan Hân Hân hai người sống cùng nhau, vị trí vô cùng nghiêng, diện tích không lớn nhưng cũng gọi là ấm áp.

Quan Hân Hân không đi làm, hàng ngày bà chỉ giặt giũ nấu cơm lo liệu việc nhà. Lúc đó Hạ Trì còn quá nhỏ, không nghĩ tới tại sao mẹ mình không phải ra ngoài làm việc mà hai mẹ con vẫn có thể sống vô lo vô nghĩ.

Những năm tháng đó, không thể nói rằng Quan Hân Hân không yêu thương Hạ Trì. Hắn muốn gì Quan Hân Hân cũng đồng ý cho hắn tất cả mọi thứ hắn muốn, chi phí ăn mặc của Hạ Trì cao hơn rất nhiều so với bạn cùng trang lứa.

Câu cửa miệng của Quan Hân Hân chính là – mẹ tốt với con như vậy, con đừng làm mẹ thất vọng. Con phải cư xử thật ngoan khi chú tới nhà mình chơi, thể hiện tốt mẹ sẽ thưởng cho con.

‘Chú’ trong lời nói của bà chính là Hạ Lỗi, người thường xuyên tới nhà bọn họ với tư cách là khách, luôn mặc bộ vest màu đen và giày da bóng loáng.

Hạ Trì rất thích người chú này. Mỗi lần chú đến mẹ sẽ rất vui, còn cho Hạ Trì rất nhiều tiền để hắn ra ngoài chơi, còn mẹ ở nhà có chuyện riêng muốn nói với chú.

Hạ Trì cầm tiền hô hoán bạn bè, mời bạn học đi ăn kem đi chơi game, trở thành nhóc đại ca được yêu thích nhất trường mầm non.

Năm bảy tuổi, đột nhiên chú dẫn một em trai tới nhà mình. Hạ Trì không vui cho lắm, vậy thì hắn phải đưa thằng nhóc con chồng trước này ra ngoài chơi cùng sao?

Em trai nhỏ hơn hắn một tuổi, sức khỏe yếu, gầy còm thấp tịt, đưa cậu ta ra ngoài chơi mà mới chạy được vài bước đã thở hổn hển đòi anh cõng, những bạn học khác ai cũng không cho cõng, chỉ muốn một mình Hạ Trì.

Hạ Trì thấy phiền không muốn cõng cậu ta, còn mắng cậu ta là người lùn chân ngắn vướng víu. Cậu ta vừa òa lên khóc vừa chạy về chung cư, khóc lóc nói anh trai hư bắt nạt mình.

Hạ Châu là trẻ sinh non nên sức khỏe rất yếu, khóc lóc một thôi một hồi cả người đã thở không ra hơi. Chú tức tốc bế Hạ Châu rời đi, một tuần sau cũng chưa thấy quay lại.

Hôm đó Quan Hân Hân đã đánh Hạ Trì thật mạnh bằng chiếc móc treo quần áo, nói con đã làm mẹ thất vọng quá nhiều.

Hạ Trì không phục, kìm nước mắt rồi nghển cổ phản bác nói con chẳng làm gì sai.

Quan Hân Hân tát mạnh một phát lên má Hạ Trì, nói con làm chú không vui thì chính là con sai!

Sau khi đánh hắn, Quan Hân Hân cảm xúc bất ổn ôm lấy hắn và khóc, muốn hắn hứa rằng sau này không được làm chú tức giận, phải đối xử với em trai thật tốt, một ngày nào đó con cũng sẽ có được những gì em trai có.

Một tuần sau em trai lại tới cùng chú, đứa nhỏ không hề để bụng mà hớn ha hớn hở chạy sau mông hắn kêu anh ơi cõng. Lần trước mắng làm cậu ta kêu khóc om sòm như vậy, mặc dù Hạ Trì không thừa nhận nhưng thật ra trong lòng cũng cảm thấy việc mình làm là sai.

Ngày hôm đó Hạ Trì vô cùng kiên nhẫn, nắm tay Hạ Châu đi đi lại lại vài vòng trong con hẻm nhỏ trên phố Ánh Trăng.

Càng lớn Hạ Trì càng dần hiểu ra mối quan hệ giữa mẹ mình và chú. Hắn khác với những người xung quanh, hắn không có bố, mẹ muốn tìm cho hắn một người bố mới, mà người bố mới này còn dắt theo một đứa em trai hay khóc nhè.

Hạ Trì cảm thấy một nhà bốn người cũng khá ổn.

Cho đến khi lên lớp ba, lớp học lập tủ đựng sách, yêu cầu mỗi người phải đóng góp một quyển, bạn cùng bàn của hắn nộp quyển tạp chí <Học tập vui vẻ>, hắn lật vài tờ bỗng thấy một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trên trang báo.

“Công ti trang sức nhà họ Vi đã quyên góp năm trăm nghìn nhân dân tệ cho khu vực miền núi đói nghèo để xây dựng trường tiểu học nhà họ Vi, hình ảnh cho thấy quý bà tổng giám đốc Vi Như Nam và người chồng Hạ Lỗi tiên sinh tới kiểm tra tình hình xây dựng.”

Bức ảnh chụp chú Hạ đang ôm một người phụ nữ, đường nét khuôn mặt hao hao Hạ Châu, cả hai chụp chung với công nhân ở công trường, thoạt nhìn vô cùng tình cảm.

Ở độ tuổi này Hạ Trì đã biết một vài chuyện, hắn hiểu những từ ‘tiểu tam’, ‘con riêng’ vân vân và vân vân nghĩa là gì. Hắn trốn học tới quán cà phê internet đối diện trường, tìm kiếm ‘Hạ Lỗi’ trên Baidu xuất hiện ngập tràn tin tức về ông ta.

‘Hạ Lỗi trẻ tuổi tài cao ở rể nhà họ Vi và cưới con gái rượu nhà họ Vi – Vi Như Nam’, ‘Người đứng đầu nhà họ Vi thẳng thắn nói rằng ông vô cùng hài lòng với con rể của mình’, ‘Vi Như Nam giới tính Beta, tỉ lệ thụ thai vô cùng thấp, người trong cuộc tiết lộ rằng hai vợ chồng nhà họ Vi đã cố gắng thụ thai trong một thời gian dài nhưng vẫn không thành công’, ‘Bố vợ họ Vi và Hạ Lỗi đưa vợ nhập khoa phụ sản, thực hư chuyện Vi Như Nam mang thai…”

Hạ Trì gõ từ ‘tiểu tam’ vào thanh tìm kiếm, tất cả kết quả video hiện ra đều là đánh đập tiểu tam ngay giữa đường. Hắn mở bừa một video, người phụ nữ trong đoạn video đó bị lột trần truồng, ngã xuống đường bị người khác tay đấm chân thụi, người qua đường vây quanh đứng nhìn với ánh mắt đầy khinh thường.

Người quay video túm tóc người phụ nữ ép cô ta ngẩng đầu lên. Trong lúc ngẩn ngơ, Hạ Trì lại cảm thấy khuôn mặt người phụ nữ đó và Quan Hân Hân hơi giống nhau.

Hắn hoảng hốt tắt video ngay lập tức, tim đập thình thịch liên hồi.

Sau đó hắn tới một cửa hàng quà vặt mua một bao Hồng Tháp Sơn, trốn vào nhà để xe sau trường, hút điếu thuốc đầu tiên trong cuộc đời.

Hắn muốn Quan Hân Hân cắt đứt quan hệ với Hạ Lỗi, năn nỉ cũng đã năn nỉ, cãi vã cũng đã cãi vã nhưng lần nào Quan Hân Hân cũng chỉ khóc đến khàn cả giọng và nói rằng bà biết mình đã làm sai, nhưng bà không còn đường lui, bà vẫn chưa hoàn thành chương trình học, bà chỉ là một Omega vô dụng không thể nào sống thiếu Alpha của mình.

Sau khi khóc, bà lau nước mắt và tiếp tục điềm đạm chờ đợi sự lâm hạnh ngẫu nhiên của Hạ Lỗi.

Thời kì nổi loạn của Hạ Trì tới sớm hơn so với những người khác, hắn bắt đầu hút thuốc đánh nhau trốn học ngủ trong quán net, Quan Hân Hân càng yêu cầu hắn phải trở thành người con ưu tú, hắn càng đi theo hướng ngược lại.

Hạ Châu không hiểu chuyện gì, cậu ta được bao bọc quá mức cẩn thận, ngay cả chương trình tivi cậu ta xem hay sách cậu ta đọc thường ngày cũng được chọn lọc kĩ càng. Cậu ta thích bố mình đưa ra ngoài chơi, những bạn nhỏ khác không thích chơi cùng cậu ta, chỉ có anh trai mới chơi cùng cậu ta mà thôi.

Có đôi lúc hắn sẽ buông lời độc ác với Hạ Châu khiến cậu ta sau này đừng đến nữa, Hạ Châu chỉ im lặng vô cùng đáng thương.

Hạ Trì không biết nên đối mặt với Hạ Châu như thế nào, một mặt cậu ta là em trai ruột thịt của hắn, mặt khác, với Hạ Châu… hắn luôn cảm thấy có chút tội lỗi thầm kín.

—–

“Đây cũng không phải lỗi của cậu.”

Tô Tinh ngồi trên sofa, đầu Hạ Trì gối lên đùi cậu. Bàn tay cậu nhẹ nhàng vuốt ve đầu Hạ Trì.

Hạ Trì cười khổ, nói: “Tớ biết, nhưng chỉ là tớ…”

Hắn biết hắn không làm sai nhưng hắn không thể nào đối mặt với thân phận của mình, không thể nào xóa tan cảm giác tội lỗi trong bản thân. Quan Hân Hân là mẹ ruột hắn, là người nương tựa cùng hắn sống qua những ngày tháng trong căn chung cư nhỏ hẹp kia. Bà đã làm rất nhiều điều sai trái, mà việc sinh hắn ra là điều sai trái nhất. Hắn được sinh ra chính là một sai lầm.

Hạ Trì đã nổi loạn suốt nhiều năm và vẫn luôn nổi loạn cho tới bây giờ.

Lúc đầu Hạ Lỗi còn hận sắt không thành thép, chửi hắn là ‘rác rưởi’, ‘cặn bã’ rồi hoàn toàn bỏ rơi hắn sau khi biết hắn là Beta. Mục đích của Hạ Trì chính là làm Hạ Lỗi giận dữ, khiến Quan Hân Hân khổ sở, hắn có thể cảm nhận được chút an ủi, tựa như thắng lợi ngắn ngủi trong cuộc đấu tranh này.

Hắn vừa coi mình là công cụ để trừng phạt Hạ Lỗi và Quan Hân Hân vừa nóng lòng muốn thoát khỏi gia đình dị dạng này ngay lập tức, nhưng Quan Hân Hân vẫn túm chặt lấy hắn không buông.

Hạ Trì vô thức sờ túi muốn hút thuốc, Tô Tinh rút một điếu thuốc trong bao trên bàn trà đưa cho Hạ Trì.

Hạ Trì nhớ ra Tô Tinh không thích trong nhà có mùi khói thuốc nên lắc đầu.

“Sau đó thì sao?”

Tô Tinh lấy bật lửa châm thuốc, đưa lên môi hút một hơi trước rồi đưa cho Hạ Trì.

Lần này Hạ Trì không từ chối, hắn nhận điếu thuốc rít một hơi thật sâu rồi ấn điếu thuốc vào gạt tàn để dập lửa.

“Sau đó chuyện của mẹ tớ bị phát hiện, có một lần Vi Như Nam đưa Hạ Châu đi theo dõi Hạ Lỗi, chạy quá tốc độ trên đường một chiều nên đã xảy ra tai nạn ô tô, bà ta tử vong sau khi được đưa vào cấp cứu, Hạ Châu cắt chân.”

Hạ Trì nhắm mắt lại, Tô Tinh phủ lòng bàn tay mình che đôi mắt hắn, Hạ Trì khẽ thở dài, nắm lấy tay Tô Tinh đặt lên ngực mình.

“Có lẽ Hạ Lỗi đã sớm mong chờ cái chết của bà ta, một tháng sau liền đưa mẹ tớ tới nhà họ Hạ, ông ngoại nổi cơn thịnh nộ nhưng không dám tranh cãi với Hạ Lỗi. Lúc đó một nửa công ti đã nằm trong tay Hạ Lỗi. Yêu cầu duy nhất của ông ta chính là nhà họ Vi nhất định phải là của Hạ Châu. Ông ta lo lắng tớ là Alpha sẽ đe dọa tới tương lai của Hạ Châu, vì để ở bên cạnh Hạ Lỗi nên mẹ bắt tớ…”

Hạ Trì không nói gì nữa nhưng Tô Tinh đã hiểu.

Sau vài giây, Hạ Trì trầm giọng nói tiếp: “Hơn nữa Hạ Châu cũng đồng ý sống cùng mẹ tớ…”

“Em cậu…” Tô Tinh nhíu mày, “đồng ý?”

“Ừm. Đại khái là muốn tra tấn hai mẹ con tớ. Nó treo di ảnh của mẹ nó trên tường, trong phòng còn có mấy…” Hạ Trì đắn đo lựa lời nói, “thứ khá kì cục, lư hương, nến trắng, vàng mã linh tinh.”

Tay Tô Tinh vỗ nhè nhẹ lên ngực Hạ Trì, nói: “Đừng sợ, tớ bảo vệ cậu.”

Hạ Trì mỉm cười, mở mắt ngắm nhìn Tô Tinh, nói: “Sao tớ có thể sợ được, người sợ chính là mẹ tớ. Trước khi chết Vi Như Nam để lại một câu cuối cùng, nói bà ta sẽ mãi mãi mở to mắt nhìn mẹ tớ, xem kết cục của mẹ tớ thế nào…”

“Đừng sợ,” Tô Tinh ngắt lời hắn, nhìn đôi mắt của Hạ Trì nói một cách nghiêm túc, “tớ sẽ bảo vệ cậu.”

Sắc mặt Hạ Trì cứng đờ trong chốc lát rồi rất nhanh sau đó, hắn nhếch khóe môi, ôm chặt tay Tô Tinh trong lồng ngực mình, nói: “Khi bị cậu phát hiện, thật ra tớ vẫn có chút sợ hãi…”

Hắn sợ hãi cuộc đời này cứ vậy giãy giụa trong vô tận để rồi chấm dứt một cách qua loa; hắn sợ hãi màn đêm quá tối tăm, ánh mặt trời sẽ chậm trễ không xuất hiện.

Tô Tinh cảm nhận được nhịp tim đập mỗi lúc một nhanh qua bàn tay mình, cậu cong lưng đặt một nụ hôn trên trán Hạ Trì.

“Sau này đừng sợ,” Tô Tinh nói với hắn, “tớ một chọi bảy, đánh đuổi tất cả những kẻ xấu xa.”

Đôi mắt Hạ Trì ánh lên ý cười, hắn nắm chặt tay Tô Tinh đặt lên môi mình.

Màn đêm vẫn tối nhưng đã có ánh sao.

—–

Buổi tối, Tô Tinh ngủ lại đây với Hạ Trì.

Ngoại trừ kì động dục hỗn loạn trước đó, đây là lần đầu tiên hai người ngủ chung một giường.

Phòng ngủ vô cùng ấm áp, rèm cửa đã đóng kín. Trong bóng tối, Hạ Trì ôm chặt eo Tô Tinh từ phía sau.

Tô Tinh chưa từng ngủ chung giường với người khác, cảm giác cả người không được tự nhiên nhưng Hạ Trì lại bám dính cậu không buông. Cậu cựa quậy thân mình muốn bẻ tay Hạ Trì trên eo mình nhưng lực tay của hắn rất lớn, Tô Tinh bất lực nói: “Cậu buông tay.”

Hạ Trì ậm ừ ăn vạ, càng ôm Tô Tinh chặt hơn: “Lạnh lắm, không buông lỏng được, phải ôm mới giữ ấm được.”

“Cậu làm vậy tớ không ngủ được.” Tô Tinh thở dài.

“Không ngủ được thì thôi,” Hạ Trì cắn nhẹ lên gáy Tô Tinh, thấp giọng ám chỉ, “làm chuyện khác?”

Tuyến thể tỏa mùi hương bạc hà ngọt ngào bí ẩn, Hạ Trì gần như tham lam hấp thu hương vị của Tô Tinh, răng hổ nhẹ nhàng cọ xát làn da mỏng mịn của cậu.

Ngón chân Tô Tinh dần dần cuộn tròn lại.

Đột nhiên Hạ Trì trở mình đè lên người Tô Tinh, hai tay chống hai bên cạnh vai Tô Tinh, nhìn cậu chằm chằm hỏi: “Hôm nay tiêm thuốc?”

Tô Tinh nói: “Tối hôm qua tiêm.”

“Bảo sao,” Hông Hạ Trì cọ nhẹ trên người Tô Tinh, “ngửi được mùi.”

“Mùi gì?”

“Mùi của tớ, lần trước để lại.”

Hai má Tô Tinh hơi nóng: “Nhảm nhí, lần trước lâu lắm rồi.”

“Mùi nhạt đi rồi, hôm nay bù thêm chút.”

Bỗng dưng Hạ Trì cúi đầu hôn Tô Tinh, nụ hôn này rất gấp gáp, Hạ Trì nóng lòng tiến vào giữa môi răng Tô Tinh bao vây chiếm đóng.

Từ nụ hôn này, Tô Tinh cảm nhận được sự bất an và vô định sâu sắc của Hạ Trì, hắn giãi bày tất thảy những điều khó nói cho Tô Tinh nghe, điều này đồng nghĩa với việc mở rộng trái tim mình và đặt nơi mềm mại nhất vào lòng bàn tay cậu.

Một tay Tô Tinh vòng qua lưng Hạ Trì, một tay đặt trên ngực Hạ Trì rồi dần dần trượt xuống chui vào trong quần ngủ rộng rãi của Hạ Trì, nắm lấy gậy th*t nóng bỏng của hắn.

Toàn thân Hạ Trì cứng đờ, ngẩng đầu lên thở hổn hển.

Bàn tay Tô Tinh chậm rãi bắt đầu động tác, mỉm cười nói: “Lấp đầy mùi hương của cậu, sau này tất thảy cậu thuộc về tớ.”

Hạ Trì không nói gì, chỉ chuyên chú ngắm cậu.

Cậu ngẩng đầu ngậm lấy yết hầu Hạ Trì, nói mập mờ nhưng cũng rất kiên định: “Sau này tớ sẽ tiếp quản cậu, bất kể tốt xấu gì đều do tớ phụ trách.”

Hạ Trì phát ra một tiếng ‘ừm’ khàn khàn từ cổ họng.

“Tất cả của cậu đều do tớ phụ trách, thân thể cũng vậy, tương lai cũng vậy.”

—–
Bình Luận (0)
Comment