Tô Hồng rút một tờ giấy lau qua loa khắp mặt.
Mascara và eyeliner bị nhòe thâm sì dưới mắt, những vệt nước mắt lem nhem tạo thành từng rãnh nhỏ trên lớp nền dày cộm.
Trên tivi đang chiếu một tiểu phẩm, khi một nghệ sĩ lão làng vừa xuất hiện, khán giả toàn hội trường lập tức vỗ tay như sấm dậy.
Tô Hồng khụt khịt mũi, nói: “Mày đi đi, tao có lỗi với mày, thật đấy, nếu như trước kia tao không ôm mày về có lẽ mày đã sống tốt hơn nhiều.”
Bà đã xem một bộ phim gia đình cách đây không lâu. Những đứa trẻ trong phim ăn mặc vô cùng đẹp đẽ, bất kì đôi giày nào chúng đi cũng lên tới con số bảy trăm tám trăm đồng trong những cửa hàng giày hiệu, có cha mẹ, vô lo vô nghĩ. Thật ra bọn nhóc cũng lo lắng một vài chuyện, vì hôm nay có quá nhiều bài tập về nhà nên đã kêu gào giảm bớt gánh nặng bài tập đòi tự do, ngày mai lại làm ầm ĩ kêu gọi khởi nghĩa chống lại sự độc quyền của Alpha đối với hội học sinh.
Làm sao những chuyện này có thể gọi là lo lắng được.
Khi con trai bà bằng tuổi những đứa trẻ đó, nó phải lo toan học phí học kì tới và bữa ăn ngày mai.
Nghèo túng, bọn họ thật sự nghèo rớt mồng tơi.
Có những lúc Tô Hồng cũng suy nghĩ rằng chi bằng Tô Tinh được sinh ra trong một gia đình bình thường thì tốt. Cậu ưa nhìn, thành tích lại giỏi giang, nếu lớn lên trong môi trường bình thường thì có lẽ tính cách sẽ không giống như bây giờ, thầy cô bạn bè chắc chắn sẽ quý cậu; nếu cậu thích hoạt động ngoại khóa nào thì lập tức đăng kí lớp học cho cậu, cho dù là piano, vẽ vời hay bất cứ thứ gì đi chăng nữa, kể cả khi hoàn cảnh có chút khó khăn thì vẫn có thể bồi dưỡng cậu tận tâm.
Sau khi cậu phân hóa là Omega cũng không cần phải giả vờ là Beta cẩn thận từng li từng tí; có lẽ cậu cũng sẽ tham gia một vài hoạt động bình quyền quy mô nhỏ trong trường, kết giao với vài người bạn mới cùng chung chí hướng; ổn định thi vào một trường đại học, gây dựng sự nghiệp của riêng mình; cậu sẽ yêu một người trưởng thành ổn định, sau đó cùng nhau xây dựng mái ấm và nuôi dạy những đứa trẻ của mình.
Dù thế nào đi chăng nữa cũng tốt hơn bây giờ rất nhiều.
Tô Hồng đã nghĩ về vô vàn khả năng nhưng không một khả năng nào tệ như hiện tại.
—–
“Nếu bà không ôm tôi về,” Tô Tinh nói, “tôi đã chết từ lâu rồi.”
Tô Hồng nhếch miệng cười, nói: “Nói thật, lúc mười một tuổi mày bị gãy tay, tao đã nghĩ đến việc chết cùng mày, đốt than cháy rực, đó, chỗ kia kìa.”
Bà vươn tay về một phía, Tô Tinh nhìn theo hướng bà chỉ, là vị trí bàn trà trong phòng khách.
Tô Tinh im lặng trong chốc lát, hỏi: “Tại sao sau đó lại đổi ý?”
“Không nỡ chết,” Tô Hồng vén tóc, “khi ấy tao vẫn còn trẻ, mày vẫn còn nhỏ, thật sự không nhẫn tâm.”
Lúc đó bọn họ vừa mới chuyển đến đây, mối quan hệ giữa bà và Tô Tinh cũng vừa bắt đầu trở nên căng thẳng – nói chính xác là bà đơn phương lạnh nhạt với Tô Tinh.
Một ngày nọ Tô Tinh tan học về nhà bị tên côn đồ chặn đầu hẻm, đối phương chửi cậu là đồ chó đẻ bố chết. Cậu nghiến răng xông lên liều mình với người ta, khi ấy cậu mới vài tuổi chỉ cao tới ngực người ta, lỗ mãng cầm gạch phang vào đầu thằng lưu manh vỡ đầu máu chảy lênh láng.
Cậu thất tha thất thểu lết về nhà, mặt bê bết máu, loạng choạng ngã xuống đất khi vừa vào cửa nhà, môi trắng bệch.
Tô Hồng sợ hãi tới mức toàn thân run rẩy, khóc suốt quãng đường ôm cậu tới bệnh viện, não bị chấn động nhẹ và gãy xương cánh tay trái.
Đó là thời điểm bọn họ quẫn bách đến mức cùng cực, ngay cả chiếc tivi second hand mua khi vừa mới kết hôn cũng phải bán. Tô Tinh phải nằm viện một tuần, bà thậm chí không thể gom đủ viện phí.
Bà ăn hai chiếc bánh bao và một gói mì tôm ngày qua ngày, buổi sáng đi chợ mua xương ống về ninh, hầm canh rồi đưa tới bệnh viện, sau đó lại ra ngoài làm thêm.
Có ngày trở về nhà vào buổi tối, gã béo sống tầng trên đang đợi bà trước cửa nhà.
Gã béo nói bọn họ là mẹ góa con côi, nếu cần giúp đỡ cứ việc tìm gã, gã giúp được thì nhất định sẽ giúp, gã là Alpha, nếu cần gì khác cũng có thể tìm gã.
Vừa nói gã vừa đưa tay sờ mông bà.
Tô Hồng bước vào nhà với khuôn mặt lạnh tanh, ngồi dưới đất ngoài ban công hút nửa bao thuốc lá.
Ngày hôm sau bác sĩ nói với bà rằng nắn cánh tay của Tô Tinh về vị trí cũ không ổn cho lắm, cần phải phẫu thuật, nếu không sau này có thể ảnh hưởng tới khả năng xoay cẳng tay.
Bà hỏi giá bao nhiêu tiền, bác sĩ nói rằng chi phí tiểu phẫu rất rẻ, không quá khó khăn, chỉ vài nghìn tệ.
Vài nghìn tệ.
Phí điều trị vài nghìn cộng thêm viện phí vài nghìn nữa, bà năn nỉ vay mượn tứ phía, nhẫn cưới cũng bán, bà thật sự rơi vào bế tắc.
Bà đưa Tô Tinh về nhà nói không chữa nữa. Tô Tinh rất nghe lời, cúi đầu chẳng nói chẳng rằng.
Buổi tối khi Tô Tinh đã ngủ say, bà lấy than củi đã mua dưới gầm sofa ra, khi lửa bắt đầu cháy, bà ngồi trên sofa hút thuốc.
Không khí trở nên loãng dần, ý thức bà chìm vào mơ hồ, tàn thuốc rơi xuống đùi đốt quần jeans của bà thành một vệt đen nhỏ.
— Tiểu Hồng…
Bà nghe thấy Lâm Cường ghé sát tai gọi tên mình.
— Tiểu Hồng, em sao vậy? Tại sao vậy hả?
Tô Hồng mở miệng không nói nên lời.
Xin lỗi, xin lỗi.
Em cùng đường, thật sự cùng đường rồi…
— Tiểu Hồng, rốt cuộc là tại sao vậy?
Sau khi Lâm Cường qua đời, Tô Hồng không có thời gian để đau buồn. Ban ngày bà làm nhân viên trong một cửa hàng bán buôn, buổi tối tiếp khách ở một quán ăn đêm, nhắm mắt lại là cưỡng ép bản thân mình nhanh chóng đi vào giấc ngủ, nếu không sẽ khóc suốt một đêm.
Cho tới giây phút đó, nỗi nhớ nhung và thống khổ đã đè nén bấy lâu rốt cuộc cũng bùng phát, mỗi bộ phận trên cơ thể bà như đang nhảy điên cuồng, ngay cả đầu ngón tay của bà cũng đau đớn.
Đột nhiên Tô Tinh trong phòng ho khan vài tiếng, tiếng động xuyên qua vách tường truyền tới tai bà. Bà rùng mình mở mắt ra ngay tức khắc, tựa như phát rồ đá vào chậu than, dập lửa rồi loạng choạng đi mở cửa sổ.
Tô Tinh không tỉnh, sắc mặt ửng hồng, lông mày hơi nhíu lại, trán lấm tấm mồ hôi.
Tô Hồng cầm một quyển sách quạt phe phẩy cho tới khi sắc mặt của Tô Tinh trở về sắc trắng trẻo vốn có, bà thay quần áo rồi lên tầng trên gõ cửa nhà gã béo.
Đó là ngày thứ năm Tô Tinh nhập viện và là ngày thứ hai mươi tám sau khi Lâm Cường chồng bà qua đời.
Ngày hôm sau bà đưa Tô Tinh tới bệnh viện phẫu thuật, Tô Tinh không muốn đi, nói rằng sau này sẽ không tới trường mà đi làm công nhân trong nhà máy.
Tô Hồng chỉ vào cánh tay bó bột của cậu, nói mày què quặt thế này thì đi làm chỗ nào? Mày đi dọn xác chết người ta cũng không cần mày!
Tô Tinh cắn môi lẳng lặng nhìn bà, chẳng nói chẳng rằng, vẻ mặt bướng bỉnh sau đó đi vào phòng bếp lấy kéo cắt băng vải trên tay.
Tô Hồng tát cậu một phát tàn nhẫn, hai mắt đỏ ngầu hét lên tao *** mẹ mày.
Bà cho Tô Tinh ăn vài cái bạt tai mạnh bạo. Tô Tinh bị đánh tới mức chảy máu mũi, cổ đeo dây đỡ cổ tay, cơ thể vẫn còn rất yếu, muốn phản kháng cũng không thể động đậy, muốn trốn cũng không thể chạy thoát.
Tô Hồng túm cổ cậu tới bệnh viện gần như là kéo lê nửa người.
Trên đường đi, giày của Tô Tinh bị mặt đất mài mòn, da gót chân bị cọ trầy da, đá nhọn cứa qua da thịt nhưng cậu cắn răng không hé miệng rên một lời.
—–
Tô Hồng rất hiếm khi nói với Tô Tinh về những chuyện trước kia, hay có thể nói bà rất ít khi cùng với Tô Tinh giống như ngày hôm nay, ngồi cùng một bàn, trò chuyện bình tĩnh hòa nhã không chút kim nhọn gai sắc trong lời nói.
Tô Tinh giành lấy bia trong tay bà rồi rót cho bà một cốc nước.
Tô Hồng không mảy may để ý, lắc nước trong cốc, ánh mắt lơ đễnh nhìn về nơi vô định.
“Bà chưa bao giờ nói cho tôi.” Tô Tinh nói.
“Nói thế nào?” Con ngươi của Tô Hồng dần trở nên có tiêu cự, bà nhìn chằm chằm vào bong bóng nước đang chầm chậm trôi trong cốc, “Lúc đó mày bao nhiêu tuổi? Mười một? Mười hai? Tao nói thế nào đây? Nói tao ngủ với đàn ông vì tiền? Nói tao đến một thùng mì ăn liền cũng không dám mua, mua một gói hồng hoa(1) sáu hào cứ thế ăn sống?
(1)Theo Đông y, hồng hoa vị cay, tính ôn; vào Tâm và Can. Công dụng hoạt huyết khứ ứ, thông kinh chỉ thống. Trị ứ huyết, tích huyết gây đau như đau quặn bụng, đau tức ngực, thống kinh, bế kinh, kinh huyết rỉ rả dài ngày không cầm. Ngoài ra còn là thuốc trị chấn thương đụng giập, sưng nề, bầm huyết (tụ máu) xuất huyết. Liều dùng 3 – 10g/ngày; có thể nấu hoặc sắc.Tô Tinh nhìn trán bà, tóc rụng mỗi lúc một nhiều hơn, trên da đầu thưa thớt tóc xuất hiện đốm đỏ lờ mờ.
“Sau khi bố đi rồi, tại sao bà,” Tô Tinh ngừng vài giây, nói, “đối xử với tôi…”
Câu hỏi cậu đã trăn trở trong lòng mình suốt mấy năm trời, cuối cùng cũng dốc hết can đảm cất tiếng hỏi.
“Đối xử lạnh nhạt với mày vậy à? Đối xử cay nghiệt với mày vậy à?” Tô Hồng gõ ngón tay nhịp nhàng lên cốc thủy tinh, bà khẽ cười, “Bố mày chết thế nào?”
Tô Tinh rũ mắt: “Ngã từ giàn giáo xuống.”
“Anh ấy mua cho mày một cây bút máy một ngày trước khi chết.”
Tô Tinh bỗng chốc ngước mắt lên, hơi thở như ngưng lại.
—–
Lâm Cường là lao động chân tay không có văn hóa, chỉ biết làm việc nuôi gia đình và cả nuông chiều vợ con.
Tô Hồng là người không hộ khẩu được bọn buôn người nuôi lớn, tới năm mười bốn tuổi chạy trốn thành công, yêu một ca sĩ Beta hát rock and roll trong hộp đêm hỗn loạn, theo anh ta hơn ba năm, sảy thai ba lần, kể từ đó mất khả năng sinh sản.
Người đàn ông kia sợ bị đổ trách nhiệm nên đã khoác đàn ghi ta bỏ chạy ngay trong đêm.
Tô Hồng tìm được một công việc bao ăn bao ở sống tập thể trong kí túc xá của một khu nhà tập thể, và bà quen Lâm Cường tại nơi đó.
Lâm Cường vừa ý bà ngay từ cái nhìn đầu tiên, ngoại hình đẹp, tính cách lại tháo vát, nói chuyện thẳng thắn không ngượng nghịu vòng vo.
Ông kém mồm kém miệng không biết nói chuyện, cũng không hiểu lãng mạn là gì, chỉ là ông thấy Tô Hồng ăn đồ ăn nhanh cả ngày rất có hại cho sức khỏe nên mời Tô Hồng tới chỗ mình ăn cơm.
Ông làm một món thịt, một món rau và một món canh, không nỡ ăn thịt nên đưa cho Tô Hồng ăn hết. Làm cơm nửa năm cuối cùng cũng lay chuyển được Tô Hồng.
Lâm Cường không để ý tới việc Tô Hồng vô sinh, bà cũng không chê ông làm công việc chân tay nặng nhọc.
Sau nửa năm kết hôn, người phụ nữ sống ở tầng tám trong khu tập thể ôm một đứa nhỏ gõ cửa nhà bọn họ.
Bà ấy nói đứa nhỏ này không có bố, bà không thể trụ ở đây được nữa nên phải về quê, không thể mang đứa trẻ theo, nếu Lâm Cường và Tô Hồng không muốn, bà ấy sẽ ném đứa trẻ này ra nhà vệ sinh công cộng dìm nó chết đuối.
Tô Hồng mềm lòng, vừa lúc mình không thể sinh, vì vậy ôm đứa nhỏ về.
Lâm Cường yêu thương đứa nhỏ không buông. Đôi mắt đứa bé này sáng lấp lánh như những vì sao, vậy nên đặt tên Tinh, cùng vợ với họ, là Tô Tinh.
Tô Hồng chê ông quê mùa, Tô Tinh nghe chẳng lọt tai chút nào.
Lâm Cường gãi đầu cười hềnh hệch.
Những năm đó, cuộc sống gia đình tuy túng thiếu nhưng lại đầm ấm.
Lâm Cường hầu như đáp ứng những mong muốn của hai mẹ con, ông đi đôi giày bốn mươi đồng mua sạp vỉa vè nhưng lại mua cho Tô Hồng những bộ váy mà mannequin mặc trong trung tâm thương mại; Tô Tinh thích trượt băng, nghe nói trẻ con luyện khúc côn cầu cũng rất tốt, không chỉ rèn luyện thân thể mà còn có thể phát triển kĩ năng giao tiếp nên đã đưa Tô Tinh đi học khúc côn cầu.
Năm mười một tuổi, Tô Tinh giành được giải nhất kì thì Olympic Toán học thành phố, ông vui tới mức không khép miệng được, hỏi Tô Tinh muốn quà gì.
Thực ra Tô Tinh không quá thích món đồ nào cả, nhưng người bố đầu dây điện thoại bên kia vui vẻ như vậy, khoe với công nhân đồng nghiệp nói con ông tiền đồ xán lạn, sau này nhất định sẽ trở thành bậc thầy số học.
Cậu muốn để bố mình phấn chấn nên nói mua một cây bút máy đi ạ.
Lâm Cường vui mừng cười lớn, nói được, bố mua cho con một cây bút thật tốt, con dùng cây bút này thi vào Thanh Hoa!
Lúc đó ông đang làm việc ở thành phố lân cận, có mảnh đất cần xây nhà, ông về nhà một ngày trong tuần, thời gian còn lại đều sống trong công trường.
Ngày hôm đó ông tới trung tâm thương mại, vào một gian hàng chỉ rõ muốn món tốt nhất, con trai ông phải mang nó đi thi.
Nhân viên bán hàng thấy ông ăn mặc bình thường, vừa nhìn đã biết ngay là người làm công việc chân tay nặng nhọc bên ngoài, đưa cho ông một cây hơn năm trăm, giá cả không tính là cao trong cửa hàng.
Lâm Cường lắp bắp kinh hãi, chỉ là một cây bút thôi mà hơn năm trăm? Có vẻ là tốt nhất thật, con trai ông nhất định phải dùng đồ tốt nhất!
Ông thanh toán không chút do dự, vô cùng hào hứng quay về công trường.
Ngày hôm sau đi làm, khu kí túc xá tập thể người ra kẻ vào như nêm, tay chân công nhân cũng không sạch sẽ, ông sợ đặt cây bút ở đó không an toàn, vì vậy đã nâng niu cho vào trong túi mang theo người.
Chuyện xảy ra một cách tình cờ như vậy, ông đang làm việc trên giàn giáo cao bốn tầng, khi cúi xuống lấy dụng cụ thì bút máy trượt ra khỏi túi.
Công trường vô cùng ồn ào ầm ĩ, ông không nghe thấy tiếng bút máy rơi xuống ván gỗ, xách một xô xi măng dẫm lên cây bút, loạng choạng ngã từ trên giàn giáo xuống, đầu đập xuống đất, tắt thở ngay tại chỗ.
Một công nhân cùng tầng chứng kiến toàn bộ quá trình rùng mình sợ hãi, sau đó thuật lại Tô Hồng nghe từ đầu tới cuối.
—–
Cổ họng Tô Tinh đau rát tột cùng, hốc mắt đau như bị kim châm, cố gắng trừng mắt rồi lại chớp chớp vài lần, lông mi ướt đẫm.
“Xin lỗi, tôi, tôi…”
Dường như ai đó bóp cổ cậu khiến cậu nghẹt thở, khi hít không khí vào cổ họng như bị dao cứa qua, từng đợt axit trào lên từ dạ dày.
Tô Hồng xua tay, nói: “Chắc là ý trời, không trách mày, thật sự không trách mày.”
Trong lòng bà biết rõ đây không phải lỗi của Tô Tinh, nhưng bà vẫn không thể kiềm chế được nỗi đau mất chồng mà giận cá chém thớt lên người Tô Tinh.
Công trường đền bù vài vạn tệ cho qua chuyện, bà mua một ngôi mộ, làm thủ tục nhập liệm đã tiêu hết tiền không còn một đồng.
Làm mọi việc xong xuôi tới nơi tới chốn, bà chỉ sót lại chút sức lực để nghĩ tới chuyện khác. An toàn trong công trường không hề bảo đảm, công nhân trên giàn giáo không có bất cứ biện pháp bảo hộ nào, thái độ người phụ trách tồi tệ, thậm chí tới liếc nhìn bà một cái cũng sợ lãng phí thời gian.
Bà giơ bảng hiệu bên ngoài công trường, kêu gào đòi công bằng cho tôi, bị đánh một trận thì lại tới quỳ trước cửa tòa thị chính, quỳ mười ngày cuối cùng cũng từ bỏ.
Không còn đủ khả năng tiếp tục chi trả trong khu tập thể nữa, bà chuyển tới khu Như Ý giá thuê rẻ nhất.
Đạo lí trên thế giới này chưa từng một lần đứng về phía loại người như bà.
Tô Hồng mỗi ngày đều kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần, hễ khi nào nhìn thấy Tô Tinh, bà không khỏi có ý nghĩ ‘Là mày hại Lâm Cường chết’, ý nghĩ này tựa dã thú gào rống trong lòng bà, gầm thét như muốn lao ra khỏi lồng sắt. Bà không thể nào đòi lại công lí cho người chồng đã mất, chỉ có thể trút bỏ cảm giác bất lực này lên đứa con trai bé nhỏ của mình.
Nhưng trong thâm tâm bà biết rằng đây không phải là lỗi của Tô Tinh. Bà tự giày vò bản thân mình trong sự mâu thuẫn ngày qua ngày và chuyển dời sự giày vò này lên người Tô Tinh.
Sau đó, vì để kiếm sống mà bà đã làm công việc dơ bẩn khiến người khác khinh miệt nhất, cũng từ đó mối quan hệ giữa bà và Tô Tinh ngày càng căng thẳng, gần như có thể nói là người dưng nước lã.
—–
Tô Hồng say mèm lảo đảo bước vào phòng, Tô Tinh ngồi lại một mình.
Đầu óc cậu trống rỗng, hết từ khóa này tới từ khóa khác nhảy bật ra ngoài hệt như lò xo nảy.
Bút máy, bố, giàn giáo, khu Như Ý, gãy tay, phẫu thuật, tiền tiền tiền…
Cho tới cùng, những từ khóa này xếp thành hàng tựa những hạt châu rải rác được xâu lại với nhau thành một chuỗi để viết nên câu chuyện cũ hoàn chỉnh.
Cậu giống như một người ngoài cuộc quan sát với đôi mắt lạnh lùng không chút dao động. Sau đó, những hạt châu bắt đầu thành hình, khuôn mặt chất phác thô ráp của Lâm Cường xuất hiện trên hạt châu tên ‘bố’, ‘gãy tay’ và ‘phẫu thuật’ xuất hiện cùng nhau là cái tát của Tô Hồng và cặp lồng giữ nhiệt đặt trên đầu giường bệnh viện mỗi buổi sáng, bên trong là canh xương hầm ấm nóng.
Hơi thở của Tô Tinh dần dần mất kiểm soát trở nên nặng nề, tựa như có lưỡi dao mài trong cổ họng cậu, cậu vươn tay đỡ lấy cổ mình muốn giảm bớt đau đớn, và phát ra một tiếng rên rỉ trầm thấp từ cổ họng.
Tô Tinh châm một điếu trong bao thuốc Tô Hồng đặt ở trên bàn rồi dốc sứt hút, hút tới khi hai mắt đỏ ngầu, nicotin tiến vào phổi mới cảm giác dễ chịu hơn một chút.
Cậu hút vô cùng tợn, cứ một điếu rồi lại một điếu, khi hút tới điếu thứ năm, điện thoại xuất hiện tin nhắn.
— Chúc mừng năm mới bé lạnh lùng của tớ
— Năm mới phải yêu tớ nhiều thật nhiều đấy
Hóa ra đã tới không giờ.
Tô Tinh bóp tắt điếu thuốc trả lời hắn, hai tay run rẩy đánh chữ.
— Bọn mình sẽ rời khỏi đây đúng không?
Hạ Trì trả lời tin nhắn rất nhanh.
— Đúng
— Bọn mình sẽ rời khỏi nơi này
— Không phải sợ gì hết, tớ sẽ bảo vệ cậu
Tô Tinh chớp chớp mắt, một giọt nước mắt rơi xuống màn hình điện thoại.
Cứ từng giọt một.
Cậu ngẩng đầu lên để kìm những giọt nước mắt vô dụng và hít sâu vài hơi.
— Khi bọn mình rời đi, tớ muốn đưa mẹ tớ theo cùng