Bí Mật Của Cô Vợ Tổng Giám Đốc

Chương 61


Thấy Minh Châu chịu nhẫn nhịn mình, Quốc Dũng hừ mũi không nói gì nữa, ánh mắt của anh ta lại rơi xuống trên người cô gái xinh đẹp phía xa.

Minh Châu cắn răng chịu đựng, cô ta cố gắng đè nén sự tức giận xuống, gương mặt đau khổ nhưng vẫn duy trì nụ cười giả tạo, bước từng bước khó nhọc đi vào nhà vệ sinh.

Sau khi cô ta rời đi, Quốc Dũng cũng chẳng thèm để ý tới, tâm trạng anh ta đang không tốt nên xoay người đi tới cửa thông với ban công.

Vừa đẩy cửa bước ra ngoài, luồng không khí nóng hầm hập đã phả vào mặt lại khiến tâm trạng Quốc Dũng càng thêm bực bội.

Anh ta cau có trở lại trong phòng, bước tới bên bàn rượu liền một lúc uống mấy ly champagne.

“Không hiểu bà già đã kiếm cái loại ngu xuẩn như thế từ đâu về, thành sự thì ít mà bại sự thì nhiều.” Quốc Dũng lẩm bẩm chửi, anh ta bực tức không có chỗ xả liền ném mấy ly rượu đã cạn vào trong gầm bàn.

Toàn bộ hành động xấu xí của Quốc Dũng đều lọt cả vào ánh mắt nghiền ngẫm của Duy Hoàng.

Anh ấy liền vẫy tay gọi một nhân viên phục vụ đi tới nói gì đó.

Chứng kiến điều này, Gia Ly liền âm thầm cười lạnh.

Cái tên đàn ông ngu xuẩn này tự nhiên lại chạy tới đây ăn vạ, còn làm ra loại hành động như kia, sợ là căn bản anh ta cũng không biết bản lĩnh của Duy Hoàng, xem ra cậu hai nhà họ Vũ hôm nay sẽ gặp xui xẻo rồi! Chỉ là bản thân Gia Ly cũng khá thắc mắc tại sao anh ta lại cố chấp muốn tìm mình.

Không biết Gia Ly nghĩ tới điều gì, ngay lập tức đáy mắt cô lại lộ ra tia giảo hoạt.

Lúc này Minh Châu vẫn như một con ngốc trốn ở trong nhà vệ sinh.


Cô ta nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp với cặp mắt đỏ đầy giận dữ của mình qua tấm gương.

Nghĩ thế nào Minh Châu cũng không thể chấp nhận được chuyện vừa xảy ra.

Nhất là cái cảm giác ghê tởm đến từ ánh mắt của Quốc Dũng và Gia Ly, cô ta bỗng nhiên cảm thấy bản thân mình thật hèn mọn, những gì cô ta cố gắng trong khoảng thời gian vừa qua, tất cả… đều trở nên vô nghĩa.

Cuộc đời thật bất công!
Tại sao người với người lại có sự chênh lệch đến thế?
Ngay từ khi sinh ra cô ta đã phải nỗ lực hết sức để vươn lên, trong khi Gia Ly chẳng cần phải làm gì đã có tất cả.

Cũng như hiện tại, cô ta phải liều mạng đeo bám mãi mới có thể níu vào được một gã sở khanh; thì Gia Ly tưởng rằng bất hạnh hơn khi lấy trúng một người chồng què, tuy nhiên anh ta lại rất yêu thương bảo vệ vợ.

Không những thế, những người đàn ông mà Gia Ly quen, dù chỉ một người cũng đã khiến cô ta ngưỡng mộ đến không thở nổi rồi.

Nhìn lại mình, cô ta đã đặt cược tất cả vào Quốc Dũng, nhưng éo le một nỗi, trong mắt anh ta, cô ta chẳng là gì, rẻ mạt và rách rưới đến đáng thương.

Ngay từ cái khoảnh khắc khi nãy, Minh Châu đã hiểu tất cả, cô ta biết bản thân mình đã mù quáng đi sai nước cờ mất rồi.

Hối hận cũng không thể thay đổi được gì, nhưng có thể vẫn chưa quá muộn.

Minh Châu lấy giấy ướt lau đi vệt nước mắt nhoè trên mặt, sau đó mở túi chậm rãi lấy ra hộp phấn phủ, từng nhịp như con rối vỗ lớp kem mịn che đi dấu vết tủi hờn này.

Cuối cùng tô một chút son đỏ, khẽ mỉm cười.

Cô gái trong gương giờ đây lại tràn đầy tự tin.


Nhà họ Vũ chính là một thế gia có tiếng tại thành phố T, nếu như cô ta không thể danh chính ngôn thuận bước vào, thì cần phải khôn ngoan lợi dụng ngược lại, biến nó trở thành bước đệm cho bản thân, như vậy mới không uổng phí tâm sức của cô ta.

Điều chỉnh xong tâm trạng, Minh Châu tự tin quay trở lại phòng tiệc.

Ở đây hiện giờ đã bắt đầu vào phiên đấu giá.

Cô ta nhanh chóng tìm vị trí của Quốc Dũng, do dự một chút cô ta lại nhìn về phía Gia Ly, sau đó tiến đến gần.

Dưới sự sắp xếp của người phụ trách, trên sân khấu đang bày ra một dãy tủ kính được che vải nhung màu đỏ thắm.

Lần lượt từng món đồ cổ sẽ được đưa ra để bán đấu giá, bao gồm cả đá quý và ngọc từ thô cho đến những sản phẩm tinh xảo đã được chế tác.

Mà đương nhiên là càng về sau thì giá trị của vật phẩm sẽ càng cao bởi chất lượng hoặc sự độc đáo hiếm lạ của nó.

Cũng có nhiều người chơi không thích mua sản phẩm đã chế tác sẵn, họ thích mua những khối ngọc thô, sau đó mang về tỉ mỉ dựng hình tạo nét, nói chung cũng là một thú chơi của bộ môn nghệ thuật này.

Những người tham gia tiệc đấu giá không có ngồi, mà họ đứng dưới sân khấu.

Ai không tham gia thì có thể tới những tủ quầy mới được đẩy ra ở gần đó để trực tiếp mua một vài món đồ hợp gu, hoặc là đi lựa ngọc thô ẩn trong đống đá vụn giống như Gia Ly đang làm.

“Chỉ có bọn nít ranh mới thích chơi trò khám phá như thế này.” Duy Hoàng vòng tay trước ngực cười trêu chọc Gia Ly.


Tối nay anh ấy chẳng khác nào hộ hoa sứ giả nhiệt tình hoàn thành nhiệm vụ của mình.

“Em cảm thấy rất vui.” Cô cầm mấy viên đá cuội cỡ nắm đấm đưa cho bác thợ ngồi ngay đó.

Người đàn ông trung tuổi nhận lấy, dùng một loại máy cắt nhỏ cắt bỏ đi lớp đá nâu bên ngoài, sau đó mài nhẵn phần lõi, cuối dùng là đánh bóng.

Gia Ly đứng bên cạnh hồi hộp nhìn theo từng động tác của ông ta cho tới khi cầm viên đá trên tay, cô như vẫn không dám tin vào mắt mình.

Gương mặt nhỏ nhắn của Gia Ly ánh lên niềm hạnh phúc, mắt lấp lánh ý cười, giơ lên trước mặt Duy Hoàng: “Anh thấy chưa? Thạch anh tóc đỏ, loại sợi tóc đỏ rực rỡ đồng trục này cực hiếm nhé, lần này em lắm lộc sắp phát tài rồi đấy!”
“Ừ, chúc mừng em!” Lộc to lắm đấy!
“Em không hứng thú với mấy món đồ trên kia à?” Duy Hoàng hất cằm về phía sân khấu ở vị trí trung tâm của phòng tiệc hỏi.

Gia Ly bĩu môi: “Không thú vị.

Em chờ cả mấy tháng chỉ để chơi cái trò này thôi.”
Đột nhiên Duy Hoàng bật cười xấu xa, nháy mắt khiêu khích hỏi: “Em rất thích chơi trò phiêu lưu nhỉ?”
“Anh đâu cần phải ngạc nhiên như vậy, chuyện em từng nghịch ngợm ra sao cả thành phố T này, nếu như muốn biết liền hỏi ra được.” Gia Ly phì cười đáp.

Sắc mặt Duy Hoàng hơi ngượng ngùng, “Thực ra anh hỏi thế thôi…”
Gia Ly gật đầu rồi lại tiếp tục đi lựa đá, tới khi trên sân khấu sản phẩm cuối cùng được đưa lên, buổi bán đấu giá mới gần như kết thúc.

Đấy là một chiếc trâm cài tóc hình phượng hoàng bằng vàng ròng tinh xảo.

Mắt và những điểm nhấn trên đuôi phượng hoàng đều có khảm đá quý.

Chiếc trâm sẽ vô cùng phù hợp với những ai là fans cosplay.

Mọi người bàn luận sôi nổi.


Chỉ riêng có Gia Ly vẫn bình thản chơi trò cọ đá của mình, lần này có thêm vài cậu nhóc cùng tham gia.

Dường như còn chơi trò thách đấu.

Bọn họ vui vẻ bên đống lớn thành quả, vui hơn cả khi được đưa ra ngoài chơi trò mạo hiểm.

Bên sân khấu.

Đợi cho tiếng nghị luận của mọi người dần bình ổn, người chủ trì mới bắt đầu nói giá khởi điểm.

Chiếc trâm cài tóc này có vẻ như rất được mọi người coi trọng.

“Chiếc trâm Phượng cổ này thì không cần tôi phải nói nhiều, ai cũng đã biết về tầm quan trọng, cũng như xét về phong thủy nó có ý nghĩa như thế nào phải không! Vậy nên, người nào trả giá cao sẽ mua được!”
Người chủ trì vừa dứt lời phía dưới liền náo nhiệt lên.

“Giá khởi điểm 2 triệu!” Người chủ trì hô lên : “Mức nhảy cóc tối thiểu cũng là 2 triệu.”
Ông ta vừa dứt lời thì đám đông đã nhao nhao trả giá, trong nháy mắt giá trị của chiếc trâm cài tóc đã lên tới con số vài tỷ.

Sau một hồi tranh chấp, cuối cùng chiếc trâm cũng không về tay những người khác, nó thành vật sở hữu của Duy Hoàng.

“Muốn hù người sao? Cái trâm ghẻ này tuy đẹp mắt nhưng giá cũng không cao đến mức như vậy.” Gia Ly bĩu môi giễu cợt Duy Hoàng.

“Có những thứ giá trị không nằm ở vật chất.” Duy Hoàng thản nhiên đáp, có trời mới biết vì muốn gây hứng thú cho Gia Ly mà anh đã phải mạo hiểm mang chiếc trâm này ra làm chuột bạch.

Vậy mà người ta vốn dĩ chẳng thèm để ý tới, còn anh suýt thì bị mất cả chì lẫn chài.

Cũng đúng lúc này, đột nhiên Gia Ly cảm thấy đau bụng dữ dội, chẳng kịp nói câu nào cô dúi túi đá vụn vào tay Duy Hoàng rồi vội chạy về phía nhà vệ sinh..

Bình Luận (0)
Comment