Bí Mật Của Đông Chí

Chương 28

Đây không phải lời ngon tiếng ngọt gì, nhưng bị người trước mắt dùng một loại âm điệu hơi có vẻ ám muội nói ra, không hiểu sao liền nhiễm một chút hương vị mê hoặc nhân tâm.

Hai má Đông Chí bỗng nóng bừng lên, tim cũng bất giác đập nhanh nửa nhịp. Đến khi ý thức được phản ứng của mình, trong lòng thoáng có chút căm tức: “Anh cố ý chạy tới nhà tôi là muốn câu dẫn tôi?”

Trong mắt Trang Châu ý cười càng thêm sâu sắc: “Em đoán đúng rồi, thật thông minh.”

Đông Chí: “…”

Hít sâu một hơi, Đông Chí phẫn nộ trừng trừng mắt. Nhớ lại lần đầu gặp mặt, người này luôn tỏ ra bộ dạng không dễ tiếp cận, hóa ra đều là giả vờ giả vịt.

Trang Châu giả bộ không chú ý tới thần sắc mất tự nhiên trên mặt Đông Chí, tập trung đem nguyên liệu sơ chế sạch: “Nồi đâu?”

“Ở ngăn tủ phía dưới.” Đông Chí quay đầu lại thấy hộp cà mèn đã mở nắp, mùi tương ớt đậm đặc xông vào mũi, chọc người thèm nhỏ dãi, nhịn không được hít hít mũi thêm vài cái: “Thơm quá.”

Trang Châu xoa xoa đầu Đông Chí: “Rất nhanh là xong rồi.”

Đông Chí cảm thấy động tác này hắn làm không khỏi quá thuận tay đi, so với mình mỗi ngày xen lẫn với đám trẻ con làm còn thuận tay hơn, quả thực chính là coi mình như trẻ con mà dụ dỗ, điều này khiến Đông Chí có chút khó chịu.

“Về nhà mà xoa đầu em trai anh ấy.” Đông Chí tránh tay hắn đi: “Anh coi tôi là trẻ con đấy à?”

Trang Châu bật cười: “Trang Lâm đang trong thời kỳ phản nghịch, vô luận có nói gì với nó, nó đều hiểu theo nghĩa ngược lại, sau đó cũng làm ngược lại. Cho nó khuôn mặt tươi cười, nó liền cảm thấy anh đang đánh chủ ý xấu lên người nó, nghiêm mặt ngược lại nó lại có thể tiếp thu.”

Đông Chí tà liếc hắn một cái, chẳng lẽ ý của hắn là hắn ở nhà không có cơ hội biểu hiện huynh hữu đệ cung cho nên mới chạy tới chỗ mình làm cho đã nghiền?

“Đừng có suy nghĩ lung tung.” Trang Châu cảm thấy tóc Đông Chí mềm mềm mượt mượt, rất muốn sờ thêm mấy cái, chỉ là nhìn thấy bộ dạng em ấy tận lực tránh né lại cố nhịn xuống: “Anh luôn không coi em là em trai mà đối đãi. Đông Chí, em cũng đừng tự ép mình suy nghĩ theo hướng đó, hảo cảm của anh đối với em thuộc loại nào, trong lòng em hẳn rất rõ ràng.”

Đông Chí giật mình, anh không ngờ Trang Châu sẽ nói thẳng ra như vậy, trong lòng thoáng có chút bối rối. Ý hắn thế nào, trong lòng anh đương nhiên rõ ràng, chính bởi vì rõ ràng nên mới do dự, mà muốn bảo trì một khoảng cách tự nhận là an toàn.

“Được rồi, không nói cái này nữa.” Trang Châu săn sóc không tiếp tục dây dưa, đề tài sẽ khiến Đông Chí thấy bất an: “Nồi nhà em là nồi uyên ương, ngăn bên kia để cái gì? Nước canh suông sao?”

Đông Chí thu hồi suy nghĩ: “Nước sôi là được rồi, không cần bỏ thêm gia vị.” Ngoài ban công còn có ba con mèo tham ăn đang chờ anh chia sẻ mỹ thực cho chúng nó kia kìa, Đông Chí sao có thể khiến chúng nó thất vọng được.

Trang Châu lập tức hiểu ra: “Cho mèo?”

“Ah, anh để ý sao?” Đông Chí nhìn hắn, thần sắc có chút do dự: “Ý tôi là lúc ăn cơm như vậy…”

“Không sao.” Trang Châu mỉm cười: “Em quên nhà anh có Hắc Đường sao?”

Ừ ha, cái loại mặt 囧 hàng kia, tuyệt đối so với bọn Tiểu Dạng Nhi càng ầm ĩ hơn.

Ánh mắt Trang Châu dán trên lưng Đông Chí, hắn biết cảm giác của em ấy — cảm giác vấn đề giải quyết xong nhưng vẫn không đuổi hắn ra khỏi nhà, vậy có phải chứng minh hắn vẫn có hy vọng đúng không?

Lượng nước bên ngăn nước trắng ít hơn một chút, cho nên sôi trước. Đông Chí nhúng thịt dê và tôm cho chín, rồi mang ra ban công chia cho ba tiểu tử tham ăn đang kêu meo meo ầm ĩ kia.

Khi trở về, đồ bên ngăn nước lẩu cũng sôi, Trang Châu liếc mắt nhìn cái đĩa trống không trên tay Đông Chí, cười nói: “Trước đây em rất quen thuộc với tiểu thâu miêu (mèo ăn trộm) kia sao?”

Đông Chí ngẩn ngơ, ánh mắt mất tự nhiên liếc mắt nhìn Tiểu Dạng Nhi thực ngoan ngoãn đoan chính ngồi im ngoài ban công: “Ưm….”

Trang Châu thích nhất là nhìn bộ dạng hoảng hốt nhưng lại cố gắng trấn định này của Đông Chí, hai mắt to tròn đảo lung tung, giống như muốn khẩn cấp nghĩ ra chủ ý nào đó, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra được.

Trang Châu ngồi xem náo nhiệt một lát, lại bắt đầu không đành lòng: “Được rồi, ngồi xuống ăn cơm trước.”

Đông Chí lo lắng ngồi xuống đối diện Trang Châu: “Cái kia… anh vì sao lại hỏi như vậy?”

Trang Châu ra vẻ thâm trầm nhìn anh: “Làm chuyện xấu chính là nó đi?”

Đông Chí răng nanh khẽ cắn cắn môi, nhất thời không biết nên trả lời vấn đề này của hắn như thế nào.

Trên mặt Trang Châu lộ ra biểu tình buồn cười: “Lúc ấy anh đã có chút nghi ngờ con mèo này có phải có liên quan gì tới em hay không.”

Đông Chí phẫn nộ: “Vì cái gì anh lại nghi ngờ? Lộ dấu vết ở chỗ nào?”

Trang Châu lắc đầu: “Không có chứng cớ, chỉ là hoài nghi. Ừm, chủ yếu là khi Trang Lâm vô tình nhắc tới khăn tay. Sau đó em cũng lấy ra một chiếc. Anh vẫn luôn quan sát em, cho nên, biểu hiện của em ngay lúc đó anh thấy có chút mất tự nhiên.”

Đông Chí gãi gãi mũi: “Rõ ràng vậy sao?”

Trang Châu do dự một chút: “Anh thầm nghĩ không tốt, cho nên nhanh chóng kêu Trang Lâm dẫn em đi.”

Trong lòng Đông Chí bỗng nhiên ấm hơn chút, hóa ra lúc đó, hắn đang đánh yểm trợ cho mình, mình còn tưởng rằng Trang Châu đơn thuần chính là muốn cùng em trai bịt đầu mối. Sau đó khi hắn vào nhà, lại còn không chịu ăn ngay nói thật, là đang cố ý cùng mình múa diễn sao?

“Nó vẫn luôn thân thiết với em à?” điểm nghi vấn này chôn trong lòng Trang Châu đã lâu, hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội chứng thực: “Em thấy nó mang đồng hồ về, cho nên bọc khăn tay kêu nó trả lại?”

Đông Chí do dự một chút, gật đầu. Sự tình trên cơ bản chính là như thế, anh chỉ giấu diếm tiểu bí mật của chính mình mà thôi.

“Nó ngược lại rất nghe lời em.” Trang Châu trong lòng có cảm giác bất khả tư nghị: “Là bởi vì em thường xuyên chiếu cố chúng nó?”

“Một phần nguyên nhân là vậy.” Đông Chí nghĩ nghĩ: “Kỳ thật chúng nó đều rất thông minh.”

Điểm này, Trang Châu cũng tán đồng ý kiến. Hắn là người nuôi chó, tự nhiên biết chỉ số thông minh của động vật có đôi khi đạt tiêu chuẩn của trẻ con ba, bốn tuổi.

Đông Chí lúc này thoáng có chút đau đầu, đang nghĩ xem nên chuyển hướng đề tài như thế nào, chợt nghe ngoài ban công một trận meo meo ầm ĩ truyền tới, hóa ra là tụi nó đã ăn xong mấy miếng thịt chín vừa rồi. Đám mèo tham ăn còn chưa thấy đủ, còn muốn ăn thêm nữa.

Đông Chí trong lòng khẽ thở ra, vội vàng gắp thêm đồ ăn vào đĩa mang qua cho đám mèo con. Tiểu Dạng Nhi thấy anh đi tới, thần sắc có chút bất an: “Đông Chí, người kia thoạt nhìn có chút quen mắt.”

Đông Chí tức giận vỗ đầu nó một cái: “Lúc trước là mày trộm đồng hồ từ trong nhà anh ấy ra, quên rồi hả?”

Tiểu Dạng Nhi há to miệng. Lúc nó đi trả đồng hồ đã gặp mặt Trang Châu, nhưng lúc đó do nó đang hoảng sợ vì bị bắt được, nên cũng không quá chú ý tới người mất của.

Bồi Tây ở bên cạnh meo một tiếng sợ hãi: “Đông Chí, anh ấy là tới bắt anh đi sao?”

Đông Chí bật cười, thấp giọng an ủi hai tiểu tử thần sắc kinh hoảng kia: “Anh ấy và tao hiện tại là… bằng hữu. Sẽ không tiếp tục truy cứu chuyện này nữa.”

Tiểu Dạng Nhi thở phào một hơi, nhưng Bồi Tây vẫn còn có chút bán tín bán nghi: “Vậy anh ấy nhận ra Tiểu Dạng Nhi rồi sao?”

Đông Chí gật đầu: “Yên tâm đi, thật sự không có việc gì.”

Tiểu Xám nằm bên cạnh lắc lắc cái đuôi: “Đông Chí nói không có việc là không có việc gì. Mấy đứa không thấy mỗi khi anh ta nhìn Đông Chí đều cười hì hì sao? Anh ta thực thích Đông Chí nha.”

Hai má Đông Chí lại bất giác nóng lên.

Tiểu Dạng Nhi thực nghiêm túc tới sau cánh cửa thủy tinh tỉ mỉ đánh giá Trang Châu đang ngồi bên bàn ăn: “Anh ấy… ừm, anh ấy luôn nhìn lén Đông Chí… lại nhìn lén kìa… lại nữa kìa…”

Mặt Đông Chí càng lúc càng nóng: “Không muốn ăn thịt và tôm nữa có phải không?”

Mấy tiểu tử kia đồng thanh kêu to: “Muốn!”

Khi Trang Châu về tới nhà trời đã tối đen, đèn phòng khách đã bật, đi ngoài sân còn nghe thấy tiếng nhạc xập xình.

Trang Châu biết là Trang Lâm tới đây. Hắn nhớ rõ hôm qua Trang Lâm có nói hôm nay sau khi tan học về sẽ cùng bạn học đi mua sách, chắc lúc về có chút muộn nên không về nhà chính.

Hắc Đường từ lúc anh tiến vào sân đã nghe thấy động tĩnh, cửa vừa mở ra đã lao tới vẫy đuôi rối rít. Trang Châu xoa xoa đầu nó, ngẩng đầu thấy Trang Lâm đang ngồi khoanh chân trên sô pha, trong tay để laptop vừa chơi game vừa nghe nhạc. Thấy hắn đi vào, vội vàng đứng dậy, thành thành thật thật gọi một tiếng: “Anh hai.”

Trang Châu ừ một tiếng, hỏi cậu: “Tới lúc nào? Ăn cơm chưa?”

Trang Lâm gật đầu: “Em đã ăn cùng bạn học ở Pizza Hut. Nhưng có chút muộn, không muốn về…”

Trang Châu gật đầu: “Mang theo cả cặp sách chứ?”

“Dạ có.” Trang Lâm vội nói: “Có thể trực tiếp tới trường.” nghĩ nghĩ, bổ sung thêm: “Em cũng làm bài tập về nhà xong rồi. Nghỉ một lát rồi em về phòng ôn thi.”

Trang Châu không nói gì nữa, đang định vào thư phòng, lại nghe thấy laptop của Trang Lâm đổi sang một ca khúc khác. Là ca khúc do một nam ca sĩ thể hiện, giọng hát có cảm giác sáng ngời, rồi lại có chút tang thương.

Trang Châu cảm thấy giai điệu này có chút quen tai, nhịn không được dừng bước: “Đây là… bài gì?”

Trang Lâm vội nói: “Từng người bay xa.”

Trang Châu chợt nhớ tới ngày đó từ trong nhà hàng của Hòa Khoan đi ra, Đông Chí ngâm nga một điệu nhạc chính là ca khúc này.

Trang Lâm lấy lòng mở phần ca từ ra cho hắn xem: “Là một ca khúc vô cùng trong sáng, tuyệt đối không bát nháo. Tình bạn đơn thuần và chúc phúc…”

Trang Châu liếc qua màn hình máy tính đọc nhanh như gió, nhưng trong lòng đột nhiên hiện lên một nghi vấn, chẳng lẽ ngày đó trong cửa hàng của Hòa Khoan, Đông Chí đã gặp được bằng hữu quen biết trước kia?

Rốt cuộc là…Ai?

Em ấy vì sao lại muốn tránh đi?
Bình Luận (0)
Comment