Edit: Lynn, Minh An
Phó Thời Xuyên tiễn các đồng nghiệp của mình đi, thấy Quan Oánh đang ngơ ngác, anh mỉm cười hỏi: “Sao rồi? Đã thu thập đủ tư liệu chưa?”
Quan Oánh tỉnh táo lại, cô che giấu: “Vẫn chưa. Cậu đánh giá thấp nhà văn chúng tôi quá rồi, thu thập tư liệu nào có dễ dàng như vậy?”
“Vậy thì cậu ngồi lại một lúc và trải nghiệm cảm giác trở thành bà chủ đi!”
“Ngồi đây là thành bà chủ của họ à?” Quan Oánh hỏi, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nhưng trông cậu quá giản dị, thực sự không có phong cách của một CEO trong truyện.”
Phó Thời Xuyên cảm thấy chủ đề này rất mới mẻ. Chưa có nhà văn nào từng lấy anh ra làm đề tài tán gẫu, và anh cũng chưa bao giờ đọc bộ truyện nào thể loại tổng tài cả.
Ý cô ấy là hình tượng tổng giám đốc trong phim thần tượng sao?
Anh hỏi: “Vậy làm sao tôi mới có được phong thái của tổng giám đốc trong truyện?”
Quan Oánh: “Ít nhất phải có văn phòng riêng.”
Phó Thời Xuyên ồ lên: “Vậy tôi sẽ chăm chỉ làm việc, có lẽ sang năm tôi sẽ có được.”
“Sang năm?”
“Chờ dự án ra mắt vào năm sau.”
Khi Phó Thời Xuyên vừa về nước, dự án có chưa đầy 100 nhân viên, nhưng một tháng sau, đã có thêm hàng chục người nữa. Ước tính sơ bộ cho thấy khi APP chính thức ra mắt, số người làm việc trong dự án sẽ vượt quá 1.000 người.
Khi đó, cấp bậc của anh cũng sẽ tăng lên. Là ông chủ của vạn người, dù đơn giản như một công ty Internet lớn cũng phải có văn phòng độc lập của riêng mình.
Quan Oánh nghe vậy tò mò hỏi: “Dự án của cậu là về cái gì? Tôi nghe Elaine nói cậu là số một trong Prometheus. Prometheus* là dự án của cậu phải không? Cái tên này có vẻ hơi…”
*Prometheus: Trong thần thoại Hy Lạp, Prometheus (tiếng Hy Lạp cổ: Προμηθεύς, có nghĩa là “người biết trước tương lai”) là một vị thần khổng lồ, con trai của Iapetus và Themis, anh em của Atlas, Epimetheus và Menoetius. (Nguồn: Wikipedia)
Vừa rồi cô định nói, Prometheus quá là Chūnibyō*!
*Chūnibyō à một từ lóng xuất phát từ Nhật Bản, chỉ chứng tâm lý thường xảy ra với các thiếu niên đang trong tuổi dậy thì ở khoảng năm 2 của trung học Nhật Bản (tương đương lớp 8 ở Việt Nam). Tại Việt Nam, chūnibyō đôi khi còn được gọi là “hội chứng tuổi dậy thì”, “hội chứng tuổi teen” hay “hoang tưởng tuổi dậy thì”. (Nguồn: Wikipedia)
“Đó là mật danh, trước khi dự án ra mắt, nội bộ đều gọi bằng mật danh.”
Điều này có nghĩa là nó phải được giữ bí mật? Quan Oánh hỏi dò: “Vậy cậu có thể nói cho tôi biết cụ thể nó là gì không?”
Không ngờ Phó Thời Xuyên lại thoải mái đáp lại: “Có gì không thể nói, nhưng cũng chẳng có gì thú vị, sợ cậu nghe thấy chán.”
Anh hỏi: “Cậu có biết Zoom không?”
Quan Oánh lắc đầu.
“Slack? Teams? DingTalk?”
*Slack là một công cụ và dịch vụ trực tuyến quản lí làm, việc nhóm dựa trên đám mây do Stewart Butterfield thành lập. (Nguồn: Wikipedia)
*DingTalk (tiếng Trung: 钉钉; phát âm: Đinh Đinh) là một nền tảng giao tiếp và hợp tác doanh nghiệp thành lập vào năm 2014, do Tập đoàn Alibaba phát triển,. Năm 2018, đây là một trong những ứng dụng di động Trung Quốc quản lý và giao tiếp chuyên nghiệp lớn nhất thế giới, với hơn 100 triệu người dùng. (Nguồn: Wikipedia)
Quan Oánh cuối cùng cũng hiểu ra: “Hình như là phần mềm phục vụ công việc?”
“Đúng rồi, là phần mềm văn phòng.”
Anh kể cho Quan Oánh rằng anh đang hợp tác làm phần mềm văn phòng. Sau đại dịch, các công ty khác nhau bắt đầu ngày càng chú ý hơn đến bối cảnh văn phòng công ty. Tập đoàn Thâm Hải thực sự đã có ý tưởng phát triển phần mềm văn phòng doanh nghiệp của riêng mình trước khi xảy ra dịch bệnh, và dịch bệnh đã trở thành cơ hội để khơi dậy quyết tâm của họ. Lý do tại sao họ lại chi rất nhiều tiền để chiêu mộ Phó Thời Xuyên từ nước ngoài trở lại là vì anh đã tham gia phát triển loại phần mềm tương tự ở Thung lũng Silicon.
Tất nhiên, khi trở về anh cũng không phải bắt đầu từ con số không, Thâm Hải đã tích hợp nhiều nguồn lực nội bộ vốn có và điều Phó Thời Xuyên phải làm là xây dựng một APP hoàn chỉnh trên cơ sở này.
“Bây giờ người nước ngoài đang làm việc tại nhà do dịch bệnh, họ không thể đến văn phòng dù chỉ một lần trong hơn nửa năm nên họ phụ thuộc rất nhiều vào các phần mềm làm việc cộng tác như Zoom, Slack và Teams. Hiện đã có một số phần mềm văn phòng hợp tác ở Trung Quốc, mỗi phần mềm đều có thị phần riêng, nhưng Thâm Hải có ưu thế của riêng mình, cũng như sự quyết đoán đầu tư số tiền khổng lồ và quyết tâm giành chiến thắng, vì vậy tôi nghĩ nó đáng để thử một lần.”
Quan Oánh nghe xong, nhất thời không nói gì.
Cô không cảm thấy nhàm chán chút nào. Cô sẽ không cảm thấy nhàm chán với bất cứ điều gì liên quan đến Phó Thời Xuyên. Nhưng nguyên nhân chính là cô không đi làm, chưa từng sử dụng phần mềm tương tự nên thực sự không có sự cộng hưởng.
Phó Thời Xuyên đã chú ý tới, lộ ra vẻ mặt đang xem kịch hay.
Một lúc lâu sau, Quan Oánh cuối cùng cũng lên tiếng, nhưng đó là điều anh không ngờ tới: “Cậu nói, ở nước ngoài cậu cũng sản xuất loại phần mềm tương tự à?”
“Phải.”
“Vậy, những năm qua cậu đã làm gì ở nước ngoài?”
Khi hỏi câu này, Quan Oánh cố gắng lắm mới kiềm chế được để giọng nói của mình không run.
Nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được trái tim mình hơi thắt lại trong lồng ngực.
6 năm Phó Thời Xuyên ở Mỹ là một phần trong 28 năm cuộc đời của anh, và cô hoàn toàn không xuất hiện.
Trước khi hai người gặp nhau, cô đã âm thầm hỏi thăm đủ người. Cô biết anh học tiểu học ở đâu, biết chủ nhiệm lớp cấp hai của anh là ai, biết anh không tham gia kỳ thi tuyển sinh vào 10 mà được trường Thất Trung tuyển thẳng, sau đó tiếp tục phấn đấu làm người đứng đầu trong kỳ thi đại học. Thậm chí đến cả chuyện hồi mẫu giáo của anh cô cũng tìm hiểu kỹ.
Dù là cấp ba hay đại học, tuy rằng anh không hề hay biết tới sự tồn tại của cô nhưng cô vẫn luôn âm thầm chú ý tới từng hành động cử chỉ của anh từ xa.
Cứ âm thầm quan sát ở khoảng cách xa như vậy cho tới tận khi anh rời khỏi Trung Quốc, tới một vùng đất vô cùng xa xôi thì cô mới dừng lại.
Bọn họ không chỉ cách nhau một tầng ở khu nhà dạy học như cấp ba, hay cách nhau một giờ xe buýt ở Bắc Kinh.
Giờ đây, thứ ngăn cách cô và anh là cả một Thái Bình Dương. Cuối cùng cô cũng không thể vượt qua nó.
Nhưng thật ra lúc đầu, cô vẫn không chịu từ bỏ. Cố mãi cô mới tìm được tài khoản Facebook của anh, bao giờ rảnh thì cô lại vào xem tài khoản của anh có chia sẻ điều gì mới không. Anh không đăng nhiều, thỉnh thoảng đăng một ít ảnh. Có thể là ảnh trường, có thể là ảnh đi ăn, hoặc là một góc sân bóng rổ. Tần suất khoảng hai tuần một lần.
Cô dựa vào điều nhỏ bé ấy để cố gắng theo dõi cuộc sống mới của anh. Tuy rằng tới cả ảnh của bản thân mình anh cũng chưa từng đăng, thậm chí cô còn chẳng biết tới dáng vẻ lúc đó của anh, nhưng chỉ dựa vào mối liên hệ mong manh đó, cứ như họ chưa từng cắt đứt liên hệ với nhau.
Thậm chí trong lòng cô còn nghĩ. Không sao hết, chờ anh tốt nghiệp, cô lại có thể được gặp anh rồi.
Cô cứ tự lừa mình dối người cho tới một ngày nọ, cô thấy các bạn thảo luận ở trong nhóm lớp cấp ba rằng hôm qua gặp được bạn cùng trường cấp ba ở lớp 12/1, sau đó nói về Phó Thời Xuyên. Hóa ra anh tới nước Mỹ để du học. Hình như anh có ý định tốt nghiệp xong sẽ ở đó luôn và không về nước.
Như bị thứ gì đó kích thích, vào giây phút ấy, Quan Oánh thấy đầu mình trống rỗng.
Cô như một hồn ma lạc vào Facebook của anh. Trùng hợp cô thấy ảnh anh mới đăng lên trên đó.
Lần này khác hoàn toàn so với các lần trước. Không còn là ảnh chụp cảnh mà là ảnh nhóm của mấy người.
Dưới bầu trời đầy sao là bể bơi lăn tăn gợn sóng nước. Bên cạnh đó có rất nhiều bàn được đặt đầy bánh kẹo cùng rượu trên đó. Có năm người đàn ông, hai cô gái đứng ở cạnh bể bơi, cùng nhau cười tươi nhìn vào ống kính.
Trong đó có cả người châu Á, có cả người da trắng. Phó Thời Xuyên đứng sau một cô gái da trắng tóc vàng. Cô gái ấy mặt một váy dạ tiệc màu đen vô cùng gợi cảm. Đưa lên bàn cân thì trông Phó Thời Xuyên ăn mặc giản dị hơn nhiều. Anh chỉ diện một cái áo thun màu nâu và một cái quần jean. Nhưng vì gương mặt đẹp đẽ của anh mà khi anh đứng cạnh cô gái, trông hai người vẫn rất xứng đôi với nhau.
Lúc này, anh đã sang Mỹ được chín tháng. Sau chín tháng, lần đầu tiên Quan Oánh lại thấy mặt anh.
Tay cô sờ nhẹ lên trên bức ảnh. Cô nghĩ thầm, anh cắt tóc rồi. Nhưng anh cắt khi vừa tới nước Mỹ, hay chỉ vừa mới cắt gần đây? Cô không biết.
Giống như cô không biết những người trong bức ảnh này là ai, có quan hệ gì với anh, bây giờ họ đang ở đâu, làm gì.
Cô chẳng biết gì cả.
Cô đưa mắt xuống dưới thì thấy có người bình luận: “You guys have a party? Why I’m not invited???”
Người đó dùng tận ba dấu chấm hỏi như muốn thể hiện sự tức giận của mình.
Trent Fu trả lời: “It’s not late, come baby.”
Party. Hóa ra đây là một bữa tiệc.
Bữa tiệc của anh. Bạn bè của anh. Cuộc sống mới của anh.
Múi giờ của Bắc Kinh và San Francisco lệch nhau gần 16 tiếng. Bây giờ chỗ cô đang là giữa trưa, nhưng ở chỗ anh, đó vẫn là ban đêm.
Quan Oánh đứng ở đầu đường dưới ánh mặt trời chói mắt của Bắc Kinh. Cô nhìn bể bơi dưới bầu trời sao tại San Francisco, đột nhiên cảm thấy 16 tiếng này như khoảng cách của cô và anh suốt mấy năm nay, không thể nào vượt qua được.
Mãi mãi cũng không thể vượt qua được.
Đó chính là lần cuối cô xem Facebook của anh.
Từ đó về sau, cô không còn đăng nhập vào tài khoản đó của mình nữa, cũng không chủ động lén theo dõi cuộc sống của anh ở nước Mỹ.
Nhưng cái cảm giác tuyệt vọng lúc ấy, dù đã qua nhiều năm rồi nhưng cô vẫn không thể quên được.
Những suy nghĩ lung tung đang bùng lên trong đầu cô, nhưng bên ngoài trông cô không có quá nhiều thay đổi.
Cô nhìn Phó Thời Xuyên ở phía đối diện. Anh thì dừng một chút rồi hỏi lại: “Những điều tôi trải qua ở nước ngoài hả? Cậu muốn biết cái này sao?”
Biểu cảm của anh hơi chần chờ. Quan Oánh thấy lạ, anh đang có điều gì khó xử sao?
Cô vừa định nói, nếu không tiện thì thôi thì anh mở miệng, “Tôi tiếp tục học lên thạc sĩ ở Đại học Carnegie Mellon. Cậu biết cái này chưa?”
Cô nhịn xuống hàng vạn câu hỏi trong lòng mình, gật đầu.
“Nhưng tôi không học trực tiếp ở trong trường mà tới học ở khu dạy học trong Thung lũng Silicon. Cũng chính là CMU – SV, học ngành công nghệ phần mềm. Bởi vì ở Thung lũng Silicon nên việc thực tập rất thuận lợi, tới nửa kỳ hai tôi bắt đầu thực tập. Thực tập ở Microsoft nửa năm, sau đó lại thực tập ở Google một năm. Sau khi tốt nghiệp, tôi đồng thời nhận được offer của Microsoft, Google và một số công ty lớn khác.”
Hóa ra anh còn từng tới Microsoft, Google để thực tập. Quan Oánh hỏi: “Thế cậu chọn chỗ nào?”
“Tôi không chọn chỗ nào cả.” Phó Thời Xuyên lắc đầu, “Cuối cùng tôi chọn gia nhập vào một công ty mới start up.”
Start up, một công ty khởi nghiệp mới thành lập. Nói cách khác, anh từ bỏ offer của các công ty lớn mà chọn một công ty mới?
Phó Thời Xuyên nhìn vẻ mặt của Quan Oánh, anh nhún vai: “Đúng là hơi mạo hiểm thật, tôi thừa nhận lúc ấy tôi có tâm lý đánh cược, cũng là vì tôi rất coi trọng công ty kia.”
Sự thật chứng minh, anh đã đúng. Sau ba năm, công ty mà anh gia nhập kia đã nhận được nguồn tài trợ Series C* và được ưu tiên về vốn, trở thành công ty kỳ lân sáng lạn. Mà với tư cách là người phụ trách kỹ thuật trong công ty khởi nghiệp, anh được Thâm Hải mời về, làm người phụ trách khai phá dự án mới này.
*Tài trợ Series C tập trung vào việc mở rộng quy mô công ty, phát triển nhanh nhất và thành công nhất có thể. Cách khả thi để mở rộng quy mô một công ty có thể là mua lại một công ty khác. (Nguồn: quangnam.gov.vn)
Trước khi đi, anh bán lại tất cả những lựa chọn của nhân viên mà ban đầu mình nhận được ở công ty cũ, đổi được chừng 5 nghìn vạn nhân dân tệ, sau đó đổi hết sang cổ phiếu Mỹ.
Phó Thời Xuyên: “Sau đó thì cậu cũng biết rồi. Tôi về Trung Quốc và tới Thâm Hải.”
Anh kể rất đơn giản nhưng Quan Oánh nghe xong thì sốc.
Cô biết Phó Thời Xuyên rất thành công khi ở nước ngoài, nhưng cô không ngờ anh lại thành công tới vậy!
Chỉ riêng việc chọn đã đổi được 50 triệu nhân dân tệ. Từ góc độ này, dù cho Lạc Ninh có nhà và xe nhưng anh chẳng thể nào sánh được với Phó Thời Xuyên.
Anh không giàu như Phó Thời Xuyên!
Cô ngơ ngác hỏi: “Cậu như thế thì trở thành huyền thoại của Thung lũng Silicon rồi còn gì?”
“Huyền thoại của Thung lũng Silicon?” Phó Thời Xuyên cười, “Cậu chưa nghe câu này à? ‘Ở Thung lũng Silicon, ngày nào cũng có tỉ phú được sinh ra’! Nếu cậu nhìn thấy một người ăn mặc giản dị, không quá thu hút ở bên đường, người đó cũng có thể là chủ của một số công ty niêm yết đó! Tôi chẳng là gì trong số đó cả!”
Tuy nhiên, dù anh không phải một huyền thoại ở Thung lũng Silicon nhưng anh cũng đã thay đổi được quỹ đạo của đời mình trong một thời gian ngắn.
Phó Thời Xuyên hiểu rõ, trong đó tuy có thực lực của anh, nhưng cũng có cả may mắn của anh nữa.
Tuy rằng anh cũng không quá hào hứng về những thành công của mình nhưng Quan Oánh vẫn cảm thấy có điều gì đó đang chảy trong tim.
Cô nghĩ về những lời anh vừa nói với cô và bức ảnh.
Thời gian như một phép màu, bức ảnh từng xa không thể với tới, con người từng tưởng sẽ không bao giờ gặp lại, giờ phút này đang đứng trước mặt cô.
Cô chưa từng nghĩ sẽ có một ngày cô được nghe anh đích thân kể cho mình nghe về cuộc sống khi ấy của mình.
“Còn cậu thì sao?” Đột nhiên Phó Thời Xuyên nói, “Cậu hỏi làm tôi hơi tò mò. Điều gì đã khiến cô nhà văn đã dấn thân vào con đường viết lách?”
Quan Oánh đang chìm vào hồi ức. Khi nghe thấy lời này, tay cô run lên.
Cô nhìn Phó Thời Xuyên, vẻ mặt anh vẫn bình thường, cứ như anh chỉ đột nhiên hỏi thôi vậy. Mà xét theo chủ đề họ vừa mới nói, điều anh hỏi cũng là một vấn đề rất bình thường.
Cô cắn môi, từ từ nói: “Từ nhỏ tôi đã thích viết lách rồi.”
“Thế nên khi lớn cậu mới làm đúng không? Không phải vì một lý do gì đặc biệt sao?”
Cô nhớ tới vấn đề hôm nay Vương tổng hỏi mình, cũng là vấn đề mà cư dân mạng cùng các bạn học ngày trước cũng thắc mắc.
Về bản chất thì những câu hỏi đó giống hệt với câu hỏi hôm nay Phó Thời Xuyên đặt ra cho cô.
Cô tránh nó đã lâu, giấu nó cũng rất lâu. Nhưng giờ phút này, đối diện với ánh mắt của anh, dưới cái nhìn chăm chú của anh, đột nhiên cô không muốn trốn tránh nữa.
“Có.”
“Là gì vậy?”
Giọng của Quan Oánh nhẹ nhàng, như sợ làm phiền ai đó, “Khi ấy tôi rất thích một người, trong lòng có quá nhiều cảm xúc không thể giải tỏa được. Vì thế tôi quyết định viết nó ra. Viết nó thành một câu chuyện. Đây chính là quyển sách đầu tiên của tôi.”
Phó Thời Xuyên nghe xong, vào giây phút đó, anh không nói lời nào.
Anh nghĩ, quả nhiên những lời đồn trên mạng là thật.
Quyển sách ấy đúng là điều cô viết cho đối tượng mình từng yêu thầm.
Một lúc sau, anh hỏi: “Thế hả? Tôi từng nghe nói rồi.”
Cậu đã nghe nói? Nghe ai nói vậy? À, hẳn là Lạc Ninh.
Nhưng anh cũng chỉ nghe nói đến thế thôi, bởi lẽ dù là Lạc Ninh thì anh ta cũng chẳng biết thêm được gì.
Hai người yên lặng một lát, Phó Thời Xuyên hỏi tiếp: “Thế người cậu thích là người như nào?”
Anh chưa từng đọc quyển sách ấy, anh chỉ mới nhìn lướt qua phim thôi. Nhưng anh cũng biết đó là câu chuyện giữa hai người bạn học cùng cấp ba với nhau.
Nói cách khác, người đó cũng ở Thất Trung? Cùng học ở trường hai người họ? Nghe nói nam nữ chính không học cùng lớp, vậy người kia học ở lớp nào? Anh có biết người đó không?
Trong lòng anh có vô vàn câu hỏi, nhưng tới miệng, nó trở thành một câu hỏi khác, “Trong sách cậu viết về sau nam nữ chính yêu nhau, thế sao lại chia tay rồi?”
Lúc anh hỏi lời này, anh không nghĩ nhiều. Hỏi xong thấy Quan Oánh im lặng một lúc lâu, anh mới thấy hơi hối hận.
Dù sao thì vấn đề này cũng hơi riêng tư một chút, chả hiểu sao anh lại hỏi cô. Chắc cô đang thấy anh đường đột.
“Nếu cậu không muốn trả lời thì coi như tôi chưa nói gì.”
Quan Oánh lắc đầu, “Trong sách tôi thay đổi một chút vì không muốn người khác nhận ra.”
Cô hơi mỉm cười nhìn anh. Bên ngoài, trời đã tối, ánh đèn neon bên ngoài thành phố lấp lánh ánh sáng. Hai người họ đứng trước cửa thủy tinh của tòa nhà, đôi mắt cô đen láy, lóe lên như phát ra ánh sáng, chăm chú nhìn anh.
Phó Thời Xuyên thấy cô đang nhìn anh nhưng lại như xuyên qua anh, nhìn về chỗ hư vô mù mịt, nhìn vào bóng hình nào đó chỉ tồn tại trong thời gian đã qua.
“Thực tế, chúng tôi chưa từng yêu nhau. Người ấy là một giấc mộng thanh xuân không thể thành hiện thực của tôi. Cũng là một giấc mộng vĩnh hàng của cuộc đời tôi.”
Đêm ấy, lúc Phó Thời Xuyên về nhà đã gần 12 giờ.
Sau khi vào cửa, Phó Bác Văn không tới đón anh. Hẳn là nó đã ngủ rồi. Anh cử động bờ vai nhức mỏi của mình, ngồi trên sô pha một lát. Lúc anh đứng dậy định về phòng thì chân anh hơi dừng lại một chút.
Trên bàn đặt một quyển sách. Anh biết bìa của quyển sách này. Đến gần thì thấy, quả nhiên, trên bìa có mấy chữ “Bí mật mà anh không biết” to đùng.
Quyển sách này do Lạc Ninh mua trước đó, anh bảo nếu muốn lấy được dự án này thì phải học tập tìm hiểu đầy đủ. Không chỉ xem phim mà nguyên tác cũng phải đọc qua. Không biết có phải hôm nay Lạc Ninh vừa đọc xong tiện tay để quên ở đây không.
Phó Thời Xuyên nhìn một lát. Đột nhiên anh duỗi tay cầm quyển sách lên rồi về phòng.
Sau khi rửa mặt xong, anh nằm trên giường, lại lấy quyển sách trên tủ đầu giường ra lật đọc.
Đây hẳn là bản mới ra của quyển sách này. Nó được thiết kế rất đẹp, nhìn bìa cứ như một phong thư tình sắp được bóng ra vậy. Ở gáy sách có ghi ba chữ: Quan Quan viết.
Phó Thời Xuyên nhìn chằm chằm ba chữ kia hai giây, sau đó mở quyển sách ra.
Nhưng vừa giở qua trang lót, ánh mắt anh nhìn vào đoạn đầu tiên của chương một, bỗng nhiên tay anh dừng lại. Ba giây sau, anh đột ngột đóng quyển sách vào.
Phó Thời Xuyên dựa nửa người mình vào đầu giường. Một tay anh đặt lên trên bìa cuốn sách. Một lúc lâu sau, anh vừa bất đắc dĩ, vừa cười khổ bảo: “Mình đang làm cái gì vậy?”