Bí Mật Mà Anh Không Biết

Chương 40

Edit: Minh An

Những người phía sau cũng lần lượt bò ra, sau đó ai cũng thấy cảnh làm người ta nín họng kia.

Ai cũng im lặng, cho tới tận khi Jonson bò vào, “Làm gì thế, sao đứng hết ở đây thế này? Dịch ra đi cho tôi đứng với!”

Giây tiếp theo, anh thấy hai người đứng giữa nhà. Anh im lặng một giây rồi lễ phép ngỏ lời: “Ờm, cho hỏi có chuyện gì thế này?”

Sao vừa mới không gặp vài giây đã bế nhau lên rồi? Anh ta bỏ qua cốt truyện quan trọng gì rồi sao?

Phó Thời Xuyên nghe thấy câu hỏi của Jonson nhưng anh không để ý mà anh vẫn giữ nguyên tư thế bế Quan Oánh, nhẹ nhàng hỏi: “Cậu ổn hơn chưa?”

Quan Oánh nghe thấy giọng Phó Thời Xuyên, bộ não vừa bị dọa sợ của cô mới lấy lại được chút ý thức.

Sau đó cô lập tức nhớ tới lý do mình bị dọa, “Vừa rồi tôi thấy một nữ quỷ! Ở đằng sau kia kìa!”

Nói rồi cô chỉ vào mép giường, nhưng ở đó trống không, chẳng có gì cả.

Cô hơi sốt ruột, “Tôi không lừa cậu đâu, tôi thấy thật đó!”

“Tôi tin cậu.” Phó Thời Xuyên nói, “Hẳn đó là NPC, bây giờ người ta đi qua thông đạo ra ngoài rồi.”

Hả? Ra ngoài rồi hả?

Nhìn dáng vẻ ngơ ngác của Quan Oánh, Phó Thời Xuyên giải thích, “Những NPC phụ trách ở trong phòng dọa người đều dọa xong sẽ chạy, thường thì chỉ có người tới đầu tiên mới thấy thôi!”

Là vậy hả?

Nhưng Phó Thời Xuyên thấy đầu tiên chẳng thấy, vì thế chỉ có một mình cô bị dọa thôi đúng không?

Vào giây phút ấy, Quan Oánh không biết nên vui hay nên buồn với đãi ngộ đặc biệt này.

Giây tiếp theo, cô phát hiện ra một vấn đề vô cùng nghiêm trọng.

Chuyện gì thế này?

Sao cô lại được Phó Thời Xuyên bế lên thế này? Mà mấy người còn lại vào từ bao giờ thế?

Sao mọi người cứ đứng nhìn mà chả ai nhắc cô gì vậy?

Mặt cô lập tức đỏ bừng, cô giãy ra đòi đi xuống. Phó Thời Xuyên thuận tay đặt cô xuống.

Sau khi đứng yên, trong lòng Quan Oánh vẫn còn hoảng loạn, cô chẳng dám nhìn phản ứng của những người khác.

Trời ạ, bọn họ sẽ nghĩ cô với Phó Thời Xuyên như nào đây? Không phải sẽ cho rằng cô cố ý đó chứ?

Vừa rồi lúc đang đi vào, cô thỏa sức tưởng tượng ra cảnh mình gặp NPC rồi giả vờ sợ hãi, nhào vào trong ngực Phó Thời Xuyên. Chẳng ngờ lại gặp được NPC nhanh đến vậy, hơn nữa còn rất đáng sợ nữa!

Sao lại như vậy? Bây giờ mong muốn của cô chẳng cần thời gian mà chỉ cần nghĩ một chút thôi cũng thành hiện thực rồi sao?

Chẳng lẽ đây là đãi ngộ đặc thù của ngày may mắn?!

Khác với cô xấu hổ tới mức không biết chui vào đâu, Phó Thời Xuyên bình tĩnh hơn nhiều, “Không sao là tốt rồi, đột nhiên nhìn thấy mấy NPC đó dễ bị dọa sợ lắm!”

Mọi người bị lời nói của anh đánh thức, vội hùa theo, “Đúng đấy, trước đấy tôi cũng bị dọa suýt ngất luôn!”

“Nhưng nhiều người thế mà chỉ có mỗi cô thấy, cũng coi như dùng được hết vé vào cửa!”

“Cũng khá lâu rồi, chúng ta nên tìm manh mối tiếp thôi!”

Mọi người nói xong thì làm như không có chuyện gì mà tản ra.

Đến cả Jonson cũng không trêu Phó Thời Xuyên như bình thường. Anh ho khan một tiếng rồi làm bộ tránh ra.

Đến khi chỉ còn hai người, Quan Oánh cúi đầu xuống, tay cô cũng buông thõng xuống, nhỏ giọng nói: “Vừa rồi sao cậu lại bế tôi chứ…”

Với cái sai của chuyện vừa rồi, anh cũng phải chịu nửa trách nhiện!

Dù cho cô bị dọa sợ thì anh cũng không nhất thiết phải bế cô!

“Không được bế hả?” Phó Thời Xuyên nói, “Cũng chẳng phải lần đầu tôi bế cậu.”

Quan Oánh sửng sốt, sau đó cô mới hiểu anh nói tới lần trước đấy ở nhà anh, cô giả vờ đau chân xong anh cũng bế cô!

A a a, tuy rằng đó là thật nhưng sao thốt ra từ miệng anh lại nghe mập mờ tới vậy?

Quan Oánh thấy trái tim mình sắp không chịu nổi nữa rồi, chẳng biết là vì cái bế kiểu công chúa vừa rồi hay là thái độ của Phó Thời Xuyên lúc này.

Cũng may sau khi nói xong câu đó, Phó Thời Xuyên đứng đắn giải thích, “Cậu bị dọa sợ, chạy loạn lên, tôi không bắt được cậu.”

Ừ, lời giải thích này nghe còn hợp lý.

Tuy rằng Quan Oánh cũng vẫn không nhịn được mà nghĩ, không bế được cô thì không còn cách nào khác để chặn cô lại à? Hơn nữa dù cho có muốn chặn, cũng chẳng nhất thiết phải bế… như thế nhỉ?

Nhưng dù sao cô cũng chẳng định trách anh.

Anh bế cô như thế, cô sướng còn chẳng kịp.

Quan Oánh nghĩ ngợi lung tung, đột nhiên Phó Thời Xuyên dí sát vào.

Cô sợ tới mức quên cả thở, lại thấy anh nâng tay lên, cứ như định sờ mặt cô đến nơi.

Quan Oánh không tin nổi, cô mở to mắt, cứ như trúng chú định thân, không động đậy được.

Cô trơ mắt nhìn tay anh chạm vào mặt mình, sau đó lau ở khóe mắt cô.

Quan Oánh cảm nhận được sự ẩm ướt, là nước mắt của cô chưa khô.

“Sao lại sợ như này cơ chứ?” Anh khẽ thở dài.

Phó Thời Xuyên nói xong thì xoay người rời đi tìm manh mối tiếp.

Chỉ để lại một mình Quan Oánh đứng ngơ ngác tại chỗ. Một lúc lâu sau cô mới lấy lại tinh thần.

Nhưng có lẽ do quá khiếp sợ nên điều đầu tiên nảy ra trong lòng cô không phải là thẹn thùng, mà là: Cậu trực tiếp động tay, cẩn thận làm cả người tôi nở hoa đó!

Trong lúc Quan Oánh ở một bên nghi ngờ có phải hôm nay Phó Thời Xuyên bị điên hay không thì cả nhóm cũng phát hiện ra câu hỏi mấu chốt.

Cả ba bức tường trong căn phòng đều treo tranh, bên trên có các câu thơ. Nhưng sau khi mọi người phân tích xong thì phát hiện câu thơ trên bức tranh non nước giấu phương hướng, phải dựa theo gợi ý để bày lại một số đồ trong căn phòng này.

Hai người đàn ông đi di chuyển đồ đạc, những người còn lại thì thảo luận cốt truyện của phần này.

“Vừa rồi tôi quan sát một lúc, hẳn đây là phòng của một người phụ nữ nhỉ?” Một người đàn ông nói.

Đúng là nhìn qua căn phòng này giống khuê phòng của phụ nữ thời cổ đại, không chỉ là chiếc giường gỗ khắc hoa vừa rồi nữ quỷ nằm mà còn gương đồng và lược trên bàn bên cạnh cửa sổ, tủ quần áo cùng vài bộ quần áo thời cổ đại của phụ nữ.

“Không chỉ vậy, mọi người không cảm thấy căn phòng này giống như để nhốt người sao?” Jonson nói.

Mọi người nhớ tới cái cửa gỗ khắc hoa không mở được kia cùng cái hầm cao bằng nửa người, ai cũng gật đầu.

Đúng là dựa trên cảm giác thì dường như có người bị nhốt ở đây thật, những người khác muốn vào thì phải đi qua đường hầm.

Vì thế căn phòng này được chủ của căn nhà dùng để nhốt người sao?

Đột nhiên Jonson hỏi: “À, cô bảo vừa rồi cô thấy một nữ quỷ sao?”

Anh đặt câu hỏi cho Quan Oánh. Quan Oánh sửng sốt, cô vội vứt những suy nghĩ linh tinh ra sau đầu rồi gật đầu.

“Thế cô có cảm thấy đó có thể là chủ nhân của căn phòng này không?”

Quan Oánh được nhắc, nói: “Có thể.”

Mọi người lập tức xốc lại tinh thần, “Thế dáng vẻ cô gái đó như nào, cô miêu tả thử xem?”

Tuy rằng hiện tại nhớ tới cảnh đó, cô vẫn còn thấy sợ, nhưng nhìn những đôi mắt chờ mong nhìn mình, Quan Oánh bất đắc dĩ chịu đựng hồi ức đáng sợ, nói: “… Nhìn qua thì cô ấy rất trẻ. Cô ấy mặc áo cưới màu đỏ, xõa tóc, mặt trắng bệch, bên miệng có máu. Đúng chuẩn dáng vẻ tân nương quỷ trong phim điện ảnh kinh dị.”

Nữ quỷ mặc áo cưới đúng điển hình của phim kinh dị Trung Quốc!

Rayray như có suy nghĩ, “Đột nhiên tôi cảm thấy nữ quỷ ấy để cô Quan nhìn thấy không chỉ đơn giản là dọa cô ấy mà còn có thể là truyền tải thông tin khác.”

“Thông tin gì?”

“Thường thì theo kịch bản của phim kinh dị, dáng vẻ của quỷ chính là dáng vẻ trước khi chết. Có lẽ nào người sống trong căn phòng này chết vào ngày ngay trước ngày xuất giá không?”

“Tại sao cô ấy lại chết đúng ngày xuất giá?” Leo hỏi.

Rayray lại rơi vào suy nghĩ, sau đó đột nhiên được khai sáng, “Mọi người có nhớ vừa rồi tôi nhặt được một cái túi thơm ở hành lang không? Bên trên có thêu một dòng thơ tình, “Đổi ta tâm, lấy ngươi tâm, mới biết tương nhớ thâm.” Còn cả chỗ nào trên đường đi cũng khắc thơ tình nữa. Tôi cảm thấy những dòng thơ đó không phải vô nghĩa!”

“Có lẽ nào tất cả những dòng thơ tình đó đều do cô gái ấy viết cho người trong lòng của mình không?”

“Người trong lòng?” Lần này Phó Thời Xuyên chính là người mở miệng.

“Đúng rồi, người trong lòng. Những dòng thơ đó thật ra là nhật ký quen nhau, biết nhau, hiểu nhau của bọn họ. ‘Kim phong ngọc lộ tương phùng, đường trần muôn kiếp có đâu sánh cùng.’ Câu này nói về cảnh cô ấy cùng người đó quen nhau. ‘Trăng treo đầu cành liễu, người hẹn cuối hoàng hôn.’ nói về khi họ gặp gỡ. Còn ‘Từ khi ly biệt vẫn nhớ mong tương phùng, bao lần trong mộng cùng người gặp nhau.’ ý chỉ họ bị bắt phải ly biệt với nhau.”

“Còn tại sao mà bị bắt phải ly biệt thì chính là do người nhà cô gái muốn gả cô cho người khác. Cô có người yêu nhưng lại bị ép gả cho người khác, cô không cam lòng nên mới tự sát đúng ngày mình xuất giá.”

Hợp lý!

Thế thì lý do cô gái ấy bị nhốt cũng được làm sáng tỏ, chắc chắn do người nhà sợ cô đào hôn, trốn đi cùng người yêu nên mới nhốt cô ở chỗ này.

“Không tồi, cô điều tra rất giỏi đấy!” Mọi người sôi nổi.

Lần này đổi lại là Rayray vểnh đuôi lên, “Quá khen quá khen, chỉ là thỉnh thoảng tôi đọc tiểu thuyết ngôn tình thôi. Mấy cái này đều là kịch bản cả rồi.”

Quan Oánh lại thấy không đúng lắm.

Cô nhớ lại những câu thơ ấy, đúng là chúng đều là thư tình thật, nhưng chỉ có một phần là lưỡng tình tương duyệt* thôi, nó còn cả điều khác nữa.

* lưỡng tình tương duyệt: hai bên đều có tình cảm với nhau

Như câu “Đổi ta tâm, lấy ngươi tâm, mới biết tương nhớ thâm.” Nó chẳng giống như câu thơ thể hiện tình cảm với người yêu của mình mà mang theo chút sự u oán…

Đột nhiên cô hỏi Jonson: “Tên của trò chúng ta đang chơi là gì nhỉ? Tôi nhớ nó có tên!”

Trước khi vào đây bọn họ được phát vé vào cửa, vé được thiết kế rất đẹp, còn tóm tắt qua cốt truyện nữa. Sau khi chơi xong có thể đưa cho khách mang về làm kỷ niệm.

Jonson đưa tấm vé cho cô. Quan Oánh nhìn thoáng qua, thầm nghĩ: Quả nhiên là vậy.

Mọi người đoán xong cốt truyện, ai cũng cảm thấy hài lòng. Thấy phòng bên kia sắp xếp gần xong, đang định qua giúp thì thấy Quan Oánh nói: “Những cái cô nói đều đúng, nhưng có một chỗ chưa đúng.”

“Cái gì?” Rayray ngạc nhiên hỏi.

“Đúng là cô gái kia yêu một người đàn ông, nhưng người đó không yêu cô.” Quan Oánh từ từ nói, “Thậm chí, người ấy còn chưa từng biết từ trước đến nay, có một cô gái thầm thương mình.”

Ai cũng ngạc nhiên.

Quan Oánh nói với Rayray: “Cô còn nhớ trên đường đến đây có một câu thơ không? Chỗ này cũng có, ở trên tường kìa!”

Cô chỉ vào bức tranh treo ở vách tường bên trái. Trên đó có một câu thơ, là câu thơ không lặp nhiều lắm trong hôm nay.

Quan Oánh: “‘Nguyên có chỉ hề lễ có lan, tư công tử hề chưa dám nói.’ Chưa dám nói, thật ra từ trước đến nay cô ấy không dám nói.”

Rayray nghe Quan Oánh nói xong mới nhớ ra trên đường cũng có một câu thơ như thế. Đáng ra cô không nhớ rõ lắm, nhưng do câu thơ ngắn ngủi kia có ba chữ cô đọc không hiểu nên rất ấn tượng.

Leo phản đối, “Không phải chứ, người đàn ông kia không biết? Thế thì câu ‘người hẹn cuối hoàng hôn’ phải giải thích như thế nào?”

Quan Oánh thở dài, “Bởi vì đó là ảo tưởng của cô ấy.”

Ảo tưởng là sao?

Mọi người đang định hỏi lại thì có âm thanh hưng phấn từ bên kia truyền tới, “Tốt lắm, hoàn thành!”

Cùng với tiếng nói đó, giường lớn khắc hoa cũng có âm thanh nhỏ vang lên như cái gì đó văng ra.

Cùng lúc đó, BGM trong phòng vang lên.

*BGM: background music (nhạc nền)

Là tiếng sáo. Là tiếng sáo như khóc như oán. Nó văng vẳng khon dứt, cứ như tiếng thở dài cả đời của một người con gái.

Sau đó một tia sáng chiếu qua, vách tường màu trắng duy nhất trong phòng không treo tranh xuất hiện một hình ảnh.

Một thiếu nữ mặc đồ cổ đại cùng một công tử xuất hiện, đằng sau họ là khung cảnh đường phố tấp nập.

Khung cảnh gặp nhau bao giờ cũng đẹp đẽ đến vậy.

Cùng hình ảnh ấy, giọng một người phụ nữ vang lên, bắt đầu nói về cốt truyện. Mà mỗi đoạn của truyện đều xuất hiện câu thơ tương ứng bên phải.

Như Quan Oánh suy đoán, đúng là vào đêm Thất tịch, cô gái đó ngẫu nhiên gặp được một người đàn ông. “Kim phong ngọc lộ tương phùng”, từ giây phút đó động lòng, rơi vào bể tương tư.

Nhưng vì nguyên nhân gia tộc, cô không thể kết tóc làm phu thê với người ấy. Lễ giáo cùng thế tục ép buộc làm cô không thể bày tỏ tấm lòng của mình, cuối cùng tương tư thành bệnh, thậm chí còn bị rối loạn tâm thần.

Những câu thơ lưỡng tình dương duyệt ấy đều chỉ là ảo tưởng của mình cô.

Trong ảo tưởng, cô cùng người ấy “Trăng lên đầu cành liễu, người hẹn cuối hoàng hôn.”

Cô không thể thấy người thương của mình nên phải tự an ủi chính mình rằng họ là một đôi tình nhân không được gặp nhau, mà “Đôi tình nếu đã cửu trường, cần gì sớm sớm chiều chiều thấy nhau.”

Nhưng tương tư vẫn làm người ta điên dại như cũ, vì thế cô luôn nhớ tới ngày mà họ gặp nhau, “Từ khi ly biệt vẫn nhớ mong tương phùng, bao lần trong mộng cùng người gặp nhau.”

Sở dĩ cô bị người nhà nhốt lại không phải do sợ cô bỏ trốn với người yêu mà vì cô điên rồi, mọi người sợ cô chạy lung tung.

Những vị thuốc trong phòng bếp đều là thuốc cô phải uống.

Cuối cùng, cô không phải tự sát vào ngày mình bị bắt xuất giá mà là không thể thực hiện được nguyện vọng trong lòng nên mặc áo cưới, ôm tương tư mà chết.

Trong ảo tưởng của cô, cô cùng người ấy lưỡng tình tương duyệt, hoa hảo nguyệt viên. Mà kết cục thật sự lại là, “Không biết hồn đã đứt, uổng có mộng tương tùy. Ngoài ánh trăng trên trời, chẳng có một ai biết.”

Từ đầu đến cuối, người đàn ông kia chẳng hề hay biết tới một người con gái đã từng yêu mình tới như vậy.

Có lẽ do nền nhạc quá bi thương, hoặc là do câu chuyện đó chạm tới trái tim nên đột nhiên Quan Oánh muốn khóc.

Cô nhìn tấm vé trên tay, bên trên có ghi tên của cốt truyện này: “Việt Nhân Ca.”

“Việt Nhân Ca” chính là câu chuyện yêu thầm của một người thiếu nữ thời xuân thu.

Thật ra ngay từ lúc bắt đầu bọn họ đã biết đáp án rồi.

Quá đau lòng, thậm chí Quan Oánh còn hơi giận.

Đây là cái quái gì vậy? Mãi mới có một lần chơi mật thất, lại gặp phải cốt truyện như thế, có phải muốn nói cô không vậy?

Ông trời sắp xếp như thế là ám chỉ cô điều gì hay sao? Rằng cô cũng sẽ đáng thương như người con gái ấy?

Ai cũng nhập tâm nghe truyện, chỉ có Phó Thời Xuyên nghiêng đầu nhìn về phía Quan Oánh.

Cô gái hơi rũ đầu, ngơ ngác nhìn tấm vé vào cửa trong tay, chẳng biết đang nghĩ gì.

Vừa rồi cô có thể nghĩ được nhanh như vậy, ngoài việc do cô là một tác giả, biết nhiều câu chuyện, cũng có lẽ do cô từng trải qua cảm giác ấy rồi nhỉ?

Cô cũng từng yêu thầm một người rất nhiều năm.

Vừa hiểu ra điều này, Phó Thời Xuyên cảm thấy có rất nhiều cảm xúc phức tạp trong lòng. Nhưng giờ phút này, nhìn dáng vẻ buồn bã của cô, cảm xúc chủ đạo trong lòng anh chính là đau lòng.

Chẳng nghĩ nhiều, anh nâng tay lên xoa đầu cô.

Quan Oánh kinh ngạc quay đầu lại thì đối diện với ánh mắt hiểu rõ cùng an ủi của Phó Thời Xuyên.

Cứ như có một dòng nước ấm chảy qua trái tim. Đột nhiên Quan Oánh cảm thấy mình đã tỉnh lại.

Cô cùng cô gái trong câu chuyện kia không giống nhau.

Có lẽ cô cũng từng đáng thương như cô gái ấy, nhưng giờ phút này, người cô yêu thầm đang ở cạnh cô.

Tuy rằng anh cũng không biết người cô yêu thầm chính là anh.

Sau khi nhạc BGM chạy xong, căn phòng đã trở lại bình thường.

Jonson đi đến mép giường thì thấy vật vừa rồi phát ra tiếng động chính là cái gối đầu, mà bên dưới gối chính là một bức thư.

Anh mở phong thư, lấy thư bên trong ra thì thấy bên trên viết một dòng thơ bằng nét bút thanh thoát của người con gái.

Một dòng đã được Quan Oánh đoán từ trước, cũng là đáp án cuối cùng của ngày hôm nay.

“Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi, tâm duyệt quân hề, quân không biết…”

Sau khi mấy người Quan Oánh thành công giải câu đố thì được nhân viên công tác nhiệt liệt chúc mừng, “Chúc mừng mọi người đã đạt kỷ lục trốn thoát nhanh nhất kể từ khi quán chúng tôi mở tới giờ! Nhất là câu hỏi thứ hai từ cuối lên, câu về hoàng hôn, những người khác đều nhờ sự trợ giúp từ bên ngoài, mọi người giỏi thật đấy!”

Khi nhân viên công tác ngỏ ý muốn bọn họ nói lại cốt truyện, biết được trước khi phát hình ảnh, nhóm đã đoán được ý đồ của “Việt Nhân Ca”, vừa mừng lại vừa sợ, “Trời ạ, thế mà lại có người đoán được thật! Chưa có ai từng đoán được đâu! Tôi còn tưởng rằng hôm nay bạn cùng nghề biên kịch của tôi tới chơi đấy!”

Sau khi nhân viên phụ trách biên kịch nghe xong, người đó cũng kích động đi ra gặp mặt. Đến lúc hỏi cụ thể rằng ai là người đoán cốt truyện, mọi người nhất trí nhìn về chỗ Quan Oánh.

Cô gái nắm lấy tay Quan Oánh, “Cô chính là tri âm của tôi đó!”

Cô còn nói cho Quan Oánh biết một số thiết kế trong cốt truyện này mà bọn họ không đoán được. Như là ngay từ đầu họ vào đã phải leo cầu thang, thật ra là bị ngã xong ngất xủi, những người đi vào trong căn nhà chính là linh hồn của họ, chỉ người thành công giải được câu đố mới có thể cho hồn về lại cơ thể, tỉnh lại rồi về nhân gian.

Còn câu chuyện cô gái vì yêu thầm một người nhưng không được, ôm theo nỗi buồn bực mà chết thì sau khi chết, linh hồn của cô vẫn quanh quẩn ở đó. Tin căn nhà đó có kho báu cũng chính do cô truyền ra. Cô dụ dỗ người ngoài đi vào đây tìm kho báu là do chấp niệm trong lòng chưa tan đi, mục đích cuối cùng là để người phát hiện ra bí mật giúp cô viết thư tình cho người đàn ông ấy.

Cô gái ấy mong những người đó có thể đưa tin cho người đàn ông ấy. Nhưng cô không biết là đã qua rất nhiều năm rồi, đến cả căn nhà cũ đó cũng chẳng còn ai ở nữa.

Trong thế giới của cô, cô vẫn còn sống trong quá khứ, người đàn ông cô yêu cũng vẫn còn tồn tại.

Nhưng sự thật là bức thư ấy mãi mãi không thể giao được đến tay người mà cô muốn giao.

Để thưởng cho thành tích thoát khỏi mật thất nhanh nhất của bọn họ, chủ quán tặng cho mỗi người một que kem ốc quế.

Sau khi ra khỏi cửa hàng, Rayray vừa ăn kem vừa nói: “Đúng là cảm động thật đấy!”

Cô lại khen Quan Oánh thêm lần nữa, “Cô Quan giỏi thật đấy, đến cả cốt truyện kia cô cũng đoán được. Đúng là người chỉ biết truyện qua tiểu thuyết ngôn tình như tôi không thể sánh được với cô!”

Đương nhiên rồi, cô chỉ đọc tiểu thuyết, còn tôi là người viết tiểu thuyết đấy!

Hơn nữa cốt truyện như thế, cô không nghĩ được mới là lạ đấy, vừa thấy những câu thơ kia, DNA của cô đã hoạt động luôn rồi!

Cô nhớ tới người bạn biên kịch “tri âm” kia mà không nhịn được nghĩ: Cô ấy viết được cốt truyện như thế, không phải là cũng có câu chuyện yêu thầm không để cho ai biết đó chứ?

Leo hỏi: “Tiếp theo mình đi đâu? Sắp tới giờ cơm tối rồi, nay chúng ta đi ăn gì đi!”

Anh chàng nói với vẻ mặt chờ mong, vừa nhìn là biết đang nhân dịp “làm thịt” ông chủ rồi!

Quan Oánh lại không thấy quá hứng thú.

Tuy rằng được Phó Thời Xuyên xoa đầu, tâm trạng hồi phục được một chút nhưng cô vẫn bị câu chuyện kia ảnh hưởng, cô cũng không muốn ăn cơm tối với nhiều người như thế.

Cô muốn để Phó Thời Xuyên ở lại rồi rời đi trước, nhưng cô lại tiếc. Hơn nữa đây là lần đầu tiên Phó Thời Xuyên hẹn cô đi chơi, cô cũng không muốn chủ động kết thúc cuộc hẹn.

Nếu anh cũng muốn về thì tốt…

“Mọi người đi đi, tôi không đi đâu.” Phó Thời Xuyên nói. Trước biểu cảm thất vọng của mọi người, anh bổ sung, “Ăn xong đưa hóa đơn cho tôi, tôi mời bữa này.”

Mọi người hoan hô: “Trent vạn tuế!”

Có người nhớ tới hàng loạt hành động mập mờ của Quan Oánh và Phó Thời Xuyên hôm nay, làm liều hỏi: “Trent phải về trước với cô Quan hả? Nếu thế đúng là chúng tôi không tiện làm phiền rồi…”

Phó Thời Xuyên liếc nhìn người đó một cái, đối phương lập tức làm động tác che miệng, cười trộm trốn ra sau người khác.

Lúc này Phó Thời Xuyên mới quay đầu nói với Quan Oánh: “Tôi đưa cậu về nhé. Trước đấy bảo nấu cho cậu một bữa, thế mà cứ bận suốt. Trùng hợp hôm nay tôi rảnh.”

Quan Oánh nhìn Phó Thời Xuyên, cô không thể tin được vào tai mình.

Không phải chứ, tôi chỉ nghĩ một chút thôi mà cậu về trước luôn hả?

Linh đến vậy luôn hả? Cầu được ước thấy luôn!

Ý nghĩ lúc trước của cô lại xuất hiện: Ngày may mắn! Chắc chắn hôm nay chính là ngày may mắn của cô!

Thế ngày may mắn phải làm gì đó chứ?

Ngoài hưởng thụ bữa tối hai người với Phó Thời Xuyên, cô còn một điều phải làm, có thể làm và nhất thiết phải làm!

“Trên đường về cậu dừng chỗ quán vé số một chút. Tôi định đi mua một tờ vé số.”

Phó Thời Xuyên đang định cầm túi xách giúp Quan Oánh để đi về, đột nhiên thấy cô nói, anh sửng sốt, “Tại sao?”

Hai mắt Quan Oánh sáng lên, cô nói như đinh chặt sắt: “Không được, tôi không thể nói cho cậu biết nguyên nhân, nhưng tôi nhất định phải đi mua vé số!”

Bình Luận (0)
Comment