Bí Mật Mà Anh Không Biết

Chương 47

Edit: Minh An

Quan Oánh hoảng sợ, phản ứng đầu tiên của cô là nhanh chóng rút tay lại. May mà lần này Phó Thời Xuyên cũng không cản cô.

Sau khi thu tay về xong, cô mới bối rối nhìn theo hướng âm thanh truyền tới. Quả nhiên, Lạc Ninh đang đứng ở cửa phòng ngủ của anh kinh ngạc nhìn hai người họ.

Chết tiệt! Sáng nay qua đây trong đầu cô chỉ có Phó Thời Xuyên, quên luôn một người khác trong nhà! Giờ thì hay rồi, làm chuyện xấu bị người ta bắt.

Cô nghĩ lại động tác vừa rồi của mình và Phó Thời Xuyên, tay cô đặt lên miệng anh, còn anh nắm chặt lấy tay cô.

Hình như trông hơi mờ ám…

Phó Thời Xuyên cũng không ngờ đột nhiên Lạc Ninh lại ra ngoài, nhưng với anh mà nói thì chuyện đó cũng chẳng khó xử cho lắm. Đang định trả lời thì Quan Oánh ngồi cạnh đoạt mất lượt của anh, “Anh dậy rồi à? Trùng hợp trong lúc anh không ở đây tôi tìm Phó Thời Xuyên thảo luận cốt truyện. Nhưng chúng tôi thảo luận hăng quá, suýt thì đánh nhau!”

Phó Thời Xuyên nghe thế thì hơi bất ngờ nhìn Quan Oánh, nhưng anh không nói thêm điều gì.

Thảo luận hăng tới mức suýt đánh nhau? Lạc Ninh nhướng mày, “Ồ, cậu ấy còn thảo luận cốt truyện với cô cơ à? Ông ấy là tế bào chẳng có xíu máu nghệ thuật nào đâu!”

Đối mặt với lời chế nhạo của Lạc Ninh, Phó Thời Xuyên chỉ có thể nhún vai, “Đúng là kém hơn so với nhà làm phim Lạc thật!”

Lạc Ninh vô cùng vừa lòng trước câu trả lời của anh, anh quét mắt qua bữa sáng trên bàn, “Không tồi, hôm nay bữa sáng nhiều thật đó! Hôm nay ngày bao nhiêu mà đã ăn Tết rồi? Tự dưng ăn to thế này tôi không quen nha!”

Quan Oánh vừa mới thấy căng thẳng, sợ Lạc Ninh nhìn ra gì thì Phó Thời Xuyên đã nói: “Nói nhảm nhiều thế, phần của ông ở trong bếp, muốn ăn thì tự đi mà lấy!”

“Cảm ơn nhưng giờ tôi bận rồi. Tôi có một cuộc họp gấp online, năm phút nữa mở rồi, tôi phải tranh thủ đi chuẩn bị đây!”

“Ông sắp bận hơn tôi rồi đấy! Hôm qua làm việc tới tận rạng sáng thì thôi đi, giờ đến cả thời gian ăn cũng chẳng có!”

“Cũng may sắp xong rồi, cố thêm nửa ngày nữa thôi! Chiều có mà Thiên Vương lão tử tới tôi cũng nghỉ! Mà chúng ta hẹn chiều nay đi bắn tên rồi đấy, ông đừng có quên!”

Nói xong, Lạc Ninh lập tức vào trong thư phòng rồi đóng cửa lại.

Thấy anh đi rồi, Quan Oánh mới thở phào nhẹ nhõm.

Nguy hiểm thật đó, suýt nữa bị phát hiện rồi! May là Lạc Ninh vội đi họp không có thời gian nghĩ nhiều, thêm nữa là cô với Phó Thời Xuyên cũng phản ứng nhanh.

Phó Thời Xuyên cũng nhìn cô, thấy dáng vẻ như mới thoát chết của cô, anh dừng một chút rồi nói: “Thật ra còn một chuyện tối qua anh định nói nhưng mà quên.”

“Cái gì?”

“Anh mong quan hệ giữa anh và Lạc Ninh không gây khó xử trong công việc của em với cậu ấy.”

Quan Oánh chớp mắt. Ba giây sau cô mới hiểu ý của anh, “Ý anh là anh với Lạc Ninh là bạn tốt, cũng là bạn cùng nhà. Còn em với anh ấy trong hai năm tiếp theo là đồng nghiệp công tác rất nhiều với nhau, bây giờ chúng ta lại…”

Không tóm lại ý còn được, tự dưng tóm như vậy, đúng là quan hệ giữa họ hơi lằng nhằng thật.

Đây cũng là suy nghĩ của Phó Thời Xuyên. Giờ ba bọn họ là hàng xóm láng giềng của nhau, gần như là sớm chiều chung đụng, Quan Oánh và Lạc Ninh cùng nhau làm việc, anh và Quan Oánh lại mới yêu nhau, đúng là hơi gần gũi quá.

Nhưng công việc là công việc, yêu đương là yêu đương, để mà phát triển lâu dài, cứ ở suốt với nhau như này sớm muộn cũng có vấn đề. Nhất là Lạc Ninh là một người có thể dùng mọi cách để đạt được mục đích của mình, hoàn toàn không ngại trộn các môi quan hệ khác trong cuộc sống vào trong công việc. Trước đấy vì để dành được dự án này, cả ngày Lạc Ninh chỉ tính tới chuyện cho Phó Thời Xuyên anh dùng mỹ nam kế quyến rũ Quan Oánh.

“Nhưng em yên tâm, từ trước đến nay anh là người rõ ràng việc công việc tư, có thể xử lý tốt chuyện này. Em hiểu ý anh chứ?” Phó Thời Xuyên nói.

Thực tế từ lúc bắt đầu anh đã phân rõ giới hạn, vì thế lúc trước khi Lạc Ninh hỏi anh có cảm xúc gì với Quan Oánh không anh mới không thẳng thắn thừa thận, thậm chí mặc kệ bạn mình hiểu lầm.

Dù lúc ấy anh đã gần chắc chắn tình cảm của mình với cô rồi.

Nhưng bây giờ Lạc Ninh và Quan Oánh đã chính thức hợp tác với nhau, anh với Quan Oánh cũng đã yêu nhau, mọi chuyện trở nên khác biệt.

Thật ra ý định của anh không phải là tiếp tục giấu, bởi anh thấy đó không phải kế lâu dài, nhưng nhìn biểu hiện của Quan Oánh, hình như cô không muốn nói lắm…

Cô lo lắng chuyện ấy nên mới không muốn nói ư?

Vì thế anh mới nói như vậy với Quan Oánh, mong cô hiểu rõ anh đã nghĩ tới vấn đề này từ lâu, sẽ không để xảy ra chuyện mà cô lo.

Quan Oánh gật đầu liên tục, tuy rằng cô cũng không hiểu quan hệ giữa Lạc Ninh và Phó Thời Xuyên sẽ ảnh hưởng thế nào tới công việc của cô và Lạc Ninh nhưng nhìn dáng vẻ hứa hẹn của Phó Thời Xuyên, đương nhiên cô muốn phản hồi trực tiếp luôn, “Em biết. Em hiểu rồi.”

Cô hiểu thật à? Phó Thời Xuyên nghi ngờ.

Thôi, nếu cô tạm thời chưa muốn công khai thì anh cũng tạm thời án binh bất động, xem sau này như nào thì nói tiếp.

Hai người ăn xong bữa sáng rất nhanh. Quan Oánh buông dao nĩa xuống, đứng dậy, nói: “Cảm ơn bữa sáng của anh. Thế em đi về nhé?”

Phó Thời Xuyên lại ngạc nhiên.

Thế mà cô đã đi về? Không ở đây ăn với anh thêm lúc nữa hả?

Quan Oánh không “get” được sự ngạc nhiên của anh. Cô chỉ nghĩ đơn giản, nếu Phó Thời Xuyên kêu cô tới ăn sáng, giờ ăn xong rồi thì cô hẳn phải về.

Tuy cô rất hưởng thụ thời gian được ở riêng với anh, nhưng lúc này cô chẳng còn lý do để ở lại rồi!

Đương nhiên cô có thể lấy cớ là xem phim rồi ăn vạ ở đây tiếp, nhưng Quan Oánh tự nhắc bản thân rằng tuy bây giờ hai người đang yêu nhau, nhưng cô cần phải nhịn xúc động muốn ở bên anh mọi lúc mọi nơi xuống!

Không được làm anh thấy phiền, phải hiểu chuyện, phải giữ chừng mực, nếu không nhỡ ngày nào đó cô làm lố quá, anh cảm thấy phiền chán thì mất nhiều hơn được!

Phó Thời Xuyên nhìn thoáng qua tóc tai cùng quần áo của cô, anh nghĩ thầm: Có lẽ cô không hài lòng với diện mạo này. Vì thế anh không cản cô nữa mà hỏi: “Chiều em định làm gì?”

“Chiều hả?” Quan Oánh bị hỏi hơi ngơ ngác, “Tạm thời chưa có kế hoạch gì…”

Làm ơn đi, đó là chiều lận đó! Giờ đầu óc cô làm sao nghĩ được xa xôi tới vậy?

“Trước đó anh với Lạc Ninh hẹn chiều nay đi bắn tên ở một quán gần đây, em có muốn đi cùng bọn anh không?” Phó Thời Xuyên nói, “Nếu em không muốn đi, muốn ở nhà xem phim thì anh ở nhà xem cùng em cũng được.”

Lúc này Quan Oánh mới nhớ ra đoạn hội thoại lúc nãy với Lạc Ninh.

Cô không muốn để Phó Thời Xuyên phải thay đổi kế hoạch vì mình, hơn nữa đúng là cô cũng muốn đi bắn tên với anh thật. Vì thế cô nói: “Được, thế em đi với anh nhé!”

Phó Thời Xuyên gật đầu, “Ừ, chốt rồi đó!”

*

Quan Oánh lại đạp mây về nhà, cô ngồi trên ghế sô pha ngẩn ngơ một lát mới phát hiện ra chuyện không ổn!

Từ tối qua đến giờ, vì đầu óc cô cứ lâng lâng chẳng tỉnh táo nên cô quên không báo cáo tình hình mới nhất với chị em trên douban rồi!

Cô vội vọt tới thư phòng mở máy tính lên, làm mới trang. Quả nhiên những bình luận mới nhất đều đang hỏi xem cô đi đâu, hỏi cô không phải hôm qua đi xem phim với nam thần ư, sao đi qua cả đêm rồi mà còn chưa xuất hiện.

Cô sợ mọi người sốt ruột nên trả lời ngắn gọn trước, “Tôi đây tôi đây! Dập đầu tạ lỗi với mọi người!”

Vừa thấy cô xuất hiện, bên dưới nhao nhao kích động, “A a a, cô đúng là đồ vô tâm! Cuối cùng cũng buông người ta ra lên đây rồi! Cô có biết tối qua tôi chờ cô tới mấy tiếng luôn không???”

“Đúng đấy, đêm qua hai giờ mọi người vẫn còn ồn ào, cô chẳng thấy khung cảnh rầm rộ đó đâu, mãi chẳng xuất hiện gì cả!”

“Mau lên, đừng nhiều lời nữa! Nhanh nói đi, hôm qua như nào? Có tiến triển gì không?”

Quan Oánh ổn định cảm xúc. Có lẽ tin lớn trong lòng này làm cô quá hưng phấn nên cô không vội kể mà mồi trước, “Có. không chỉ có tiến triển không đâu mà là tiến triển vô cùng to lớn và vĩ đại!”

“Cái gì? Cô muốn chúng tôi gấp chết à? Tiến triển gì mau nói đi!”

Rõ ràng là gõ chữ nhưng Quan Oánh vẫn hắng giọng với màn hình, sau đó mới trịnh trọng tuyên bố: “Chúng tôi yêu nhau rồi!”

Nói xong câu ấy, Quan Oánh cảm giác mình như biến thành người kể chuyện, cô cảm giác được mọi người trong nhóm yên lặng ba giây.

Sau đó họ phát ra tiếng thét chói tai!

“A a a a a a a a a a a! Chuyện gì vậy? Rốt cuộc là mọi chuyện như nào?”

“‘Yêu rồi’? Là cái ‘yêu nhau’ mà tôi hiểu đó sao? Là cái ‘yêu nhau’ mà người Trung Quốc chúng ta thường hay nói đó sao? Tiếng Trung của tôi không tốt, cô đừng hòng lừa tôi!”

“Đừng có nhử mồi nữa! Nhanh chóng nói rõ mọi chuyện từ chiều qua đến vừa rồi cho chúng tôi nghe! Không được giấu giếm bất kỳ chi tiết nào hết! Đừng ép tôi phải cầu xin cô!”

Quan Oánh cũng sớm không nhịn nổi nữa, cô lập tức nói từ lúc ở rạp chiếu phim về lúc hôm qua, đến đoạn cô đột nhiên tập kích Phó Thời Xuyên, hỏi câu ấy ở trung tâm thương mại, cả màn tỏ tình chính thức của anh ở nhà hàng cao cấp với bữa sáng sáng nay nữa.

Sau khi cô nói xong, mọi người vừa cảm thán vừa ngạc nhiên.

“Mẹ nó mẹ nó mẹ nó! Tôi không ngờ có nhiều biến mới như vậy! Nhưng đúng là mẹ nó mẹ nó mẹ nó bíp bíp bíp bíp bíp!”

“Hôm qua thấy hai người đi xem phim, tuy rằng tôi cũng mong chờ nhưng đúng là không ngờ tới cô có thể ra tay như vậy! Phục thật, quá phục!”

“Mẹ nó, đây là tốc độ của người Trung Quốc à? Đừng bảo cô thấy như cô đang nằm mơ, tới cả tôi tôi cũng thấy vậy!”

“Quá ảo lòi, vì thế tôi muốn hỏi lại, có phải cô đang lừa chúng tôi không vậy? Cho cô năm giây! Năm, bốn, ba, hai, một! Được, đã hết giờ! Cô không phủ nhận! Vì thế, hai người cứ thế yêu nhau thật hả?!!”

“Hơi bất ngờ thật, kết thúc còn đến sớm hơn tôi nghĩ nữa. Hai tháng trước, lúc bắt đầu theo dõi chủ thớt, tôi không thể ngờ được có ngày lại thấy chủ thớt thành công…”

Quan Oánh vốn đang chìm trong vô vàn cảm xúc, đọc bình luận cuối cùng, cô cũng thấy rất nhiều dư vị đọng lại trong lòng. Nghĩ tới đêm giao thừa hai tháng trước, vì thấy Phó Thời Xuyên mà cô không thể xả được hết cảm xúc của mình, lúc này mới nảy sinh ra ý định lên douban đăng bài vào trong nhóm, lúc đó cô chẳng thể ngờ được mọi chuyện sẽ phát triển như này!

Cô suýt khóc, “Phải cảm ơn mọi người. Nếu không nhờ mọi người luôn ở cạnh giúp tôi, đồng hành cùng tôi, chắc chắn tôi cũng không có được ngày hôm nay! Tôi cũng sẽ chẳng có dũng khí hỏi anh ấy, giờ có khi vẫn còn đang mơ mơ màng màng!”

Cô cảm ơn chân thành vậy, mọi người bên dưới cũng nhao nhao trả lời: “Hu hu hu, Tiểu G đừng nói vyaaj! Trong khoảng thời gian cô theo đuổi nam thần, chúng tôi cũng rất vui!”

“Đúng thế, tôi cũng có người mình thích, nhưng tôi không dũng cảm như cô, đến cả gặp lại người ấy một lần cũng khó. Thấy cô từng bước tiếp cận nam thần, tôi thấy mình như có một giấc mộng viên mãn, là tôi phải cảm ơn cô mới phải.”

“Hơn nữa ai bảo đây đã là hết rồi? Chúng tôi còn muốn xem câu chuyện yêu đương hàng ngày của Tiểu G với nam thần đó! Chưa kết hôn thì chưa được kết thúc nha!”

“Kết hôn cũng không cho kết thúc! Vẫn phải cống hiến cho chị em trong nhóm chúng tôi, sau này nếu hai người kết hôn, chúng tôi phải được ngồi bàn chủ tọa đó!”

Quan Oánh bị chọc cười.

Có người thảo luận biểu hiện của hai người hôm qua, “Thật ra tôi vẫn chưa lấy lại tinh thần. Tuy rằng trước đó chúng tôi rất chắc chắn rằng nam thần thích cô, đang theo đuổi cô, nhưng đó chỉ là suy đoán cách một màn hình thôi, vẫn có một phần vạn khả năng là sai. Không ngờ chúng tôi lại đoán trúng! Mà anh ấy còn thẳng thắn thừa nhận luôn!”

“Nhưng câu hỏi thẳng của Tiểu G cũng quá độc! Người bình thường chẳng ai thoát nổi đâu, cười chết tôi rồi!”

“Đúng là trong khi chúng ta dây dưa nửa ngày xem có nên tỏ tình hay không, Tiểu G chọn phương thức mạnh mẽ dứt khoát nhất để ra chiêu. Tôi cảm thấy nam thần bị cô ấy làm đứng hình luôn rồi! Đoạn cô ấy miêu tả nam thần chết máy trong xe buồn cười thật đấy!”

“Nhưng dù bị Tiểu G xáo trộn kế hoạch, nam thần vẫn kiên trì tới tận nhà hàng cao cấp mới tỏ tình, nghi thức này làm tôi phục sát đất! Bạn trai tôi mà giác ngộ được như vậy thì đã không đến mức làm tôi phải tức giận vì anh ấy mua cho tôi món quà vớ vẩn dịp lễ Tình nhân!”

“Còn cả bữa sáng tình yêu với câu nói đậm chất tổng tài nữa, tôi chết đây!”

“Ai hiểu được lòng tôi, giờ tôi đang khóc thật này! Cảm giác thực hiện được giấc mộng đẹp này, cái khoảnh khắc mà cô khóc vì nghe nam thần tỏ tình kia, tôi đồng cảm sâu sắc!”

“Tôi cũng thế, người yêu thầm mười năm không có kết quả rơi nước mắt… Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hai người ăn ở nhà hàng nào đó? Nghe cô miêu tả thì hẳn là nó rất lãng mạn, tôi cũng muốn đi! Cọ chút niềm vui!”

“Trước đấy tôi nói gì rồi? Không phải gần đây nam thần mới theo đuổi cô mà anh ấy thích cô từ lâu rồi! Vì thế mấy thủ đoạn theo đuổi ấu trĩ như học sinh cấp ba của cô mới đổi được lời mời đi ăn của anh ấy! Tôi bảo rồi, nhưng lúc ấy mấy người chẳng tin tôi!”

“Rồi rồi, là chúng tôi sai, lầu trên nhạy nhất, được chưa?”

Quan Oánh nhìn mọi người sôi nổi thảo luận, cô vốn đang cười nhưng bỗng nhiên nghĩ tới việc khác, vẻ mặt cô cứng lại.

Cô nghĩ nghĩ rồi nói: “Thật ra tôi cũng không định đi tới phần kết thúc nhanh tới vậy đâu. Thôi chưa nói xa xôi, giờ có cái này tôi muốn hỏi ý kiến mọi người một chút.”

Mọi người lập tức phản hồi: “Chuyện gì?”

Quan Oánh cắn môi. Từ tối qua đến sáng nay chuyện này vẫn luẩn quẩn trong lòng cô, làm cô mãi không đưa ra được quyết định.

“Nếu giờ chúng tôi yêu nhau, mọi người cảm thấy tôi có cần nói cho anh ấy rằng thật ra tôi đã thích anh ấy rất nhiều năm rồi không?”

Editor có lời muốn nói: Đố mọi người biết Quan Quan có nói luôn không? Nhân tiện chúc cả nhà năm mới 2025 vui vẻ và ngập tràn niềm vui!!!

Bình Luận (0)
Comment