Bí Mật Mà Anh Không Biết

Chương 51

Edit: Minh An

Vào năm Quan Oánh sắp qua tuổi 29, cuộc đời cô đã có sự thay đổi lớn.

Cô có một người bạn trai.

Là một tác giả viết tiểu thuyết ngôn tình nhưng cô chưa từng yêu đương bao giờ, trước đây mẹ cô cứ trách cô vì việc này.

Mà tuy rằng trước mặt mẹ, Quan Oánh luôn tỏ ra mình không để tâm tới chuyện này nhưng trong lòng cô không phải hoàn toàn thờ ơ.

Trong quá khứ, thỉnh thoảng khi nghe người khác kể về bạn trai của mình, cô cũng sẽ không nhịn được mà nghĩ, có bạn trai là cảm giác như nào nhỉ?

Nhưng có lẽ do chưa từng yêu đương bao giờ, vì thế cuối cùng cô không tưởng tượng ra được nếu bên cạnh mình có một người như vậy thì sẽ thế nào.

Mà bây giờ, cô không chỉ có, mà quan trọng hơn, người ấy lại là Phó Thời Xuyên!

Người không thể tin được không chỉ có Quan Oánh mà còn một người khác nữa.

Hai ngày này, thỉnh thoảng Quan Oánh nhớ tới biểu cảm của Lạc Ninh khi nghe cô nói xong trong sân bắn tên ngày ấy.

Mắt anh chàng mở to, như vừa nghe điều gì đó siêu nhiên, “Cô nói cái gì? Cô với ai?”

“Anh nghe rõ rồi.” Quan Oánh không lặp lại câu mình vừa nói. Câu nói vừa rồi đã rút đi tất cả dũng khí của cô, trong thời gian ngắn cô không thể nói lại được!

Đúng là Lạc Ninh đã nghe rõ.

Anh trừng mắt nhìn hai người họ. Vì thế ý của Quan Oánh là Phó Thời Xuyên chính là bạn trai cô nàng.

Không phải cô có ý với Phó Thời Xuyên, cũng không phải cô đang theo đuổi Phó Thời Xuyên, mà Phó Thời Xuyên là bạn trai cô!

Bọn họ đã yêu nhau!

Quan Oánh vốn cho rằng Lạc Ninh sẽ có nhiều phản ứng hơn nhưng không biết có phải do anh chàng chịu đựng cơn sốc quá lớn không mà nói câu đó xong, anh không nói thêm lời nào nữa. Khoảng thời gian sau đó anh cũng im lặng một cách đột xuất.

Cũng may bọn họ đã tới giờ về, vì Phó Thời Xuyên mời nên ba người trực tiếp tới một nhà hàng đồ Thái ở một trung tâm thương mại năm tầng để ăn.

Quan Oánh vào xong thì đi vệ sinh trước. Cô vừa đi, Lạc Ninh đã lập tức hỏi Phó Thời Xuyên: “Không phải ông bảo ông không có hứng thú với cô ấy sao?”

Phó Thời Xuyên đã sớm biết anh chàng nhịn sắp hết nổi rồi. Nghe vậy, anh bình tĩnh hỏi lại: “Tôi bảo tôi không có hứng thú với Qoan oánh lúc nào?”

“Là hôm đó ấy, hôm ấy tôi hỏi ông, cô ấy đang theo đuổi ông, ông nghĩ như nào…”

Nghĩ tới đây, Lạc Ninh vẫn không hiểu nổi, Phó Thời Xuyên đã từng thể hiện rõ thái độ với anh rồi, chẳng lẽ sau đó Quan Oánh làm gì đả động được Phó Thời Xuyên?

“Đó đều là ông tự tưởng tượng, tôi đã nói câu nào đâu.”

Lạc Ninh sửng sốt, sau đó anh mới muộn màng nhận ra lúc đó Phó Thời Xuyên không hề xác nhận rằng mình không có hứng thú với Quan Oánh, chỉ là nói đó không phải là chuyện của anh.

Những suy đoán đó chỉ đơn thuần là những suy đoán của riêng mình Lạc Ninh anh thôi!

Anh giận tái mặt, “Mẹ nó, ông cố ý lừa tôi!”

Biểu hiện lúc đó của Phó Thời Xuyên làm anh nhìn vào làm sao tưởng tượng được theo hướng khác nữa! Tên khốn này lại gài bẫy anh!

“Tuy có thể ông không tin nhưng đúng là tôi không cố ý lừa ông thật, chỉ là sau khi ông hiểu lầm xong thì tôi không phủ nhận.” Phó Thời Xuyên thở dài, nhưng đúng là trong chuyện này anh cần nói chuyện lại với Lạc Ninh, vì thế lúc này, hiếm khi anh nghiêm túc nói, “Hơn nữa, ông nói thật cho tôi, nếu lúc ấy tôi nói thật với ông thì ông có nhịn được không? Sẽ không phải là ông định tiếp tục nhờ tôi lấy dự án của Quan Oánh chứ?”

Lạc Ninh cứng họng không trả lời được.

Nói nhảm, nếu biết Phó Thời Xuyên cũng có ý với Quan Oánh thì anh cũng không phải lao lực kiếm cớ đi thuyết phục Quan Oánh!

Phải biết là đi thuyết phục như thế rất mệt, quanh năm suốt tháng lúc nào anh cũng phải đi nói, có đồ ngốc mới không thèm đi đường tắt.

“Đó.” Phó Thời Xuyên xòe tay, “Tôi không còn lựa chọn nào khác. Nếu nói cho ông mà sau đó lại không giúp ông thì uổng cho tình bạn giữa hai ta quá. Nhưng nếu đồng ý giúp ông thì lại có lỗi với con gái nhà người ta.”

Lạc Ninh cười lạnh, “Vì thế ông quyết định lừa tôi vì để không làm tổn thương tình bạn giữa hai ta?”

Phó Thời Xuyên: “So sánh với nhau thì cái này ít hại hơn.”

Tóm lại là chơi anh để có thể vẹn cả đôi đường.

Thấy dáng vẻ Lạc Ninh giận sắp nổ tung, Phó Thời Xuyên vỗ bả vai anh, “Được rồi, tôi biết ông hiểu rồi. Hơn nữa không nói trước thì nói sau, ông với Quan Oánh vẫn còn phải hợp tác dài dài, cần phải làm rõ các mối quan hệ. Nó sẽ tốt cho cả ba chúng ta.”

Thật ra trong lòng Lạc Ninh đã chấp nhận lời giải thích của Phó Thời Xuyên, chỉ là cơn giận của anh chưa tan. Anh tức giận nói: “Rồi rồi rồi, coi như ông có lý, được chưa?”

Anh bỗng nhớ tới một chuyện, “Từ từ, quan hệ giữa hai người tốt hơn từ bao giờ đấy? Không phải hai người yêu nhau từ lâu rồi xong coi tôi như công cụ xúc tác tình cảm, ngầm yêu đương với nhau trước mặt tôi đó chứ?”

Mắt thấy người đàn ông chuẩn bị trở mặt, Phó Thời Xuyên nghiêm mặt nói: “Tôi thề là đêm qua chúng tôi mới bắt đầu yêu nhau, hôm nay đã nói cho ông rồi. Còn tại sao không nói sớm hơn thì em ấy muốn có thêm chút thời gian giảm xóc, cái này ông cũng không hiểu sao?”

Sắc mặt của Lạc Ninh khá hơn một chút, nghĩ tới sự khác thường lúc tối qua và sáng nay của Phó Thời Xuyên, cuối cùng anh cũng hiểu, “Hóa ra đây là việc tốt của ông.”

Phó Thời Xuyên không phủ nhận.

Lạc Ninh nhìn anh, trong lòng anh có cảm xúc kỳ lạ.

Có thể làm Phó Thời Xuyên vui như vậy thì nhìn qua Phó Thời Xuyên rất nghiêm túc với mối quan hệ này.

Vì thế về mặt tình cảm có thể tha thứ được cho việc Phó Thời Xuyên lừa anh.

Đúng lúc này, Quan Oánh trở lại.

Lạc Ninh nhìn cô, lúc này, đúng là anh phải lau mắt ra mà nhìn.

Anh nhìn từ trên xuống dưới, đánh giá cô một cách cẩn thận, nhìn đến mức làm Quan Oánh mất tự nhiên, cuối cùng anh mới khâm phục, nói: “Không ngờ, không ngờ đấy. Thế mà cô lại hái được đóa hoa thanh cao của chúng tôi. Quả nhiên cô Quan Quan không phải người bình thường, chúc mừng!”

Quan Oánh: …?

Lời cảm thán này của anh có phải tới quá muộn rồi không? Bây giờ anh mới lấy lại tinh thần à?

Cô nhìn Phó Thời Xuyên với ánh mắt dò hỏi, Phó Thời Xuyên lại không nhìn cô mà nhìn Lạc Ninh, sửa lời anh chàng: “Ông nói sai rồi, là tôi tỏ tình trước. Tôi mới là người theo đuổi cô Quan Quan.”

Lạc Ninh: “…”

Nhìn vẻ mặt sung sướng, bất ngờ, thẹn thùng của Quan Oánh, anh thầm chửi trong lòng: Đồ khốn nạn, mượn cớ để thể hiện tình cảm với bạn gái đấy!

Tuy rằng Phó Thời Xuyên nói với Lạc Ninh rằng anh theo đuổi cô nhưng Quan Oánh biết anh đang giữ thể diện cho cô.

Giờ cô cũng đã nhìn ra rồi, hẳn là Lạc Ninh cũng giống Phó Thời Xuyên, đã biết cô theo đuổi Phó Thời Xuyên từ lâu. Cô không để bụng tới lời Lạc Ninh nói, hơn nữa cô cũng không thấy anh nói sai. Đúng là cô hơi giỏi quá thật.

Tuy rằng đến giờ cô cũng không biết tại sao mình làm được nhưng cô làm cho Phó Thời Xuyên thích cả cô luôn đó!

Đến cả con chó đi qua cũng phải cảm thán rằng quá trâu bò!

Nhưng người tài giỏi cũng có lúc không thích ứng kịp. Vì thế sau khi ngày có quá nhiều chuyện xảy ra như giấc mộng này kết thúc, đến đầu tuần, sau khi Phó Thời Xuyên đi làm lại, Quan Oánh không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Đương nhiên không phải cô mong ngóng Phó Thời Xuyên đi làm để không thấy anh mà thực tế ở một phương diện nào đó, Quan Oánh vô cùng lưu luyến Phó Thời Xuyên, lúc nào cũng muốn ở cạnh anh. Nhưng ở một phương diện khác, cô thật sự cần thêm thời gian ở một mình.

Chẳng phải vì gì khác, dùng thân phận mới này ở cạnh Phó Thời Xuyên quá kích thích, cô sợ cứ kích thích mạnh như này, một ngày nào đó tim cô không chịu nổi nửa mà “ngoẻo” luôn tại chỗ.

Tác giả tiểu thuyết tình cảm “ngoẻo” như vậy có được tính là hy sinh vì sự nghiệp không? Hẳn là không.

Vì thế, từ thứ hai đến thứ tư, hai người chỉ ăn với nahu hai bữa, một là bữa sáng, hai là bữa tối sau khi Phó Thời Xuyên tan làm, thỉnh thoảng gặp nhau một lát, còn đâu phần lớn thời gian là liên lạc với nhau qua WeChat.

Thật ra Quan Oánh cũng không quá rảnh rỗi. Mấy ngày này, cuối cùng Lạc Ninh cũng chốt danh sách các đạo diễn được đề cử cho bộ phim “Bí mật” bản điện ảnh. Có tất cả ba người, anh mong Quan Oánh sẽ đưa ra quyết định cuối cùng, vì thế anh sắp xếp cho cô gặp trực tiếp ba đạo diễn kia.

Quan Oánh bận tuyển đạo diễn nên cũng không rảnh để suốt ngày nghĩ về mối quan hệ mới với Phó Thời Xuyên. Vì thế cô có được mấy ngày “giảm xóc” ngắn ngủi.

Nhưng cô không nghĩ không có nghĩa là Phó Thời Xuyên không nghĩ.

Chiều thứ tư, Phó Thời Xuyên đang ngồi ở vị trí của mình đọc một bản báo cáo phân tích thì có một người đứng trước bàn anh.

Là Jonson.

Giây tiếp theo, anh chàng vỗ vỗ vào một người đàn ông ngồi cạnh, “Anh có bận không? Không thì tránh mặt giúp tôi một chút, tôi có chuyện quan trọng muốn bàn với Trent.”

Người đàn ông đó là người ở bộ phận kỹ thuật, thấy cấp trên trực tiếp của mình muốn nói chuyện với ông chủ thì nhanh chóng đứng dậy, hiểu chuyện nói, “Thế tôi đi mua chút đồ uống, uống xong tôi quay lại.”

Người kia rời đi rồi Jonson mới ngồi xuống ghế của người đấy, Phó Thời Xuyên nhìn máy tính, lười trả lời, “Cậu đuổi người ta đi thì làm việc hộ người ta nhé.”

“Tôi làm, tôi làm. Nhưng trước đó cậu phải trả lời câu hỏi của tôi đã.”

Hai ngày trước Jonson phải đi công tác đột xuất chỗ khác, Phó Thời Xuyên sớm đoán được việc đầu tiên sau khi anh về là tìm mình, không phải vì công việc mà vì việc khác.

Quả nhiên, Jonson dùng chút lực ở chân, ghế dựa đẩy đến cạnh chỗ Phó Thời Xuyên. Anh khoác vai Phó Thời Xuyên, ra vẻ bí hiểm nói: “Trong điện thoại hỏi, cậu không nói. Thế giờ chúng ta đứng trực tiếp trước mặt nhau như này, nói được chưa?”

Phó Thời Xuyên thở dài. Anh gấp máy tính lại, quyết định thỏa mãn anh chàng, “Cậu muốn biết gì?”

“Còn chuyện gì vào đây nữa?” Jonson làm mặt quỷ, “Buổi tối hôm ấy cậu nhờ tôi đặt chỗ ở nhà hàng cho vị thần tiên nào dùng vậy?”

Anh vừa nói thế, Phó Thời Xuyên liền nhớ tới buổi đêm hôm đó. Anh làm xong cũng vẫn khiếp sợ không hiểu sao mọi chuyện đêm ấy lại phát triển như vậy.

Ánh mắt anh không khỏi mang theo ý cười, khóe môi Phó Thời Xuyên cong lên, anh dịu dàng đáp, “Như cậu đoán đấy.”

Jonson bị nụ cười kỳ lạ kia của Phó Thời Xuyên làm nổi hết da gà, nghe được câu sau, anh chàng lập tức hưng phấn mở to hai mắt, “Vì thế là bạn gái thật? Bạn gái của cậu?!”

“Đúng, là bạn gái tôi.” Phó Thời Xuyên nói xong, anh hơi cạn lời lắc đầu, “Tôi nghĩ tôi nên xem lại mấy người bạn của tôi. Lạc Ninh cũng thế, mà cậu cũng vậy. Tôi yêu thôi mà cứ phải kể hết người này người nọ.”

Jonson biết Lạc Ninh trong miệng Phó Thời Xuyên là bạn sống cùng nhà của anh, anh chàng mất kiên nhẫn: “Đừng có cường điệu hóa người bạn trước khi đi du học của cậu. Trở lại vấn đề bạn gái đi, cậu còn chưa nói đó là ai đâu. Tôi có quen người đó không?”

Nói tới đây rồi, cũng chẳng thể giấu được nữa. Hơn nữa Phó Thời Xuyên cũng không định giấu, “Có quen. Cô ấy là Quan Oánh, người lần trước cậu gặp đấy!”

“Là cô ấy thật!” Jonson vỗ tay, kích động nói, “Tôi đoán là cô ấy mà!”

Từ hôm Phó Thời Xuyên dẫn cô đi chơi cùng anh đã thấy có gì đó sai sai rồi, gần như chắc chắn rằng hai người này có gì đó với nhau. Nhưng anh không ngờ là mình lại nghe tin hai người họ yêu nhau nhanh đến vậy!

Phó Thời Xuyên thấy vẻ mặt hóng đủ chuyện của Jonson, anh thả thêm một quả bom nữa, “Lại nói, phải cảm ơn cậu đấy. Ít nhiều cũng nhờ cậu đặt nhà hàng, chúng tôi mới có thể yêu nhau.”

“Ý cậu là cậu tỏ tình ở nhà hàng đó?” Hai mắt Jonson sáng lên.

Phó Thời Xuyên gật đầu.

Jonson càng kích động hơn, cứ như sướng quá mà não ngừng hoạt động.

Thế mà Trent lại tỏ tình ở nhà hàng anh đặt hộ! Trước hôm nay, anh ngàn vạn lần không ngờ được mình lại có cống hiến quan trọng tới vậy trong chuyện tình ấy!

Thậm chí anh còn hối hận. Nếu biết là Trent tới nhà hàng để tỏ tình, anh có thể nghĩ kỹ hơn xem còn nhà hàng nào tốt hơn không.

Anh vừa kích động, vừa ảo não cảm thán cả nửa ngày mới phát hiện Phó Thời Xuyên đang vô cảm nhìn mình.

Nhận ra mình hưng phấn quá, anh ho một tiếng, cuối cùng cũng lấy lại được chút lý trí, “Khụ khụ, cậu đừng cảm thấy tôi hóng hớt quá. Người bình thường thì tôi không thèm để ý tới chuyện tình cảm của người ta đâu! Quan hệ chúng ta tốt nên tôi mưới quan tâm tới cậu đó!”

Phó Thời Xuyên nở một nụ cười, vẻ mặt viết to mấy chữ: Cậu nghĩ tôi tin à?

Nhưng Jonson nói xong câu này, đúng là anh nghiêm túc hơn một chút thật. Anh dừng một chút, sau đó vỗ bả vai Phó Thời Xuyên, “Khá tốt. Tôi đã bảo từ trước rồi, cậu nên tìm bạn gái, yêu đương đi. Cái khác không nói nhưng yêu đương có thể kích thích cơ thể sản sinh ra dopamine, làm tâm trạng vui vẻ, cũng có lợi cho trạng thái của cậu.”

Anh nghiêm túc nhìn Phó Thời Xuyên, “Tôi cảm thấy sau khi về nước xong, đúng là trạng thái của cậu tốt hơn rất nhiều. Cậu thấy sao?”

Nhắc tới cái này, Phó Thời Xuyên im lặng vài giây, sau đó anh cũng cười, “Cảm ơn cậu, chuyên gia tình yêu.”

Anh không trả lời câu hỏi của Jonson mà nhìn anh chàng, “Nhưng cậu cảm thấy yêu đương làm người ta vui vẻ sao?”

“Không thì sao?”

“Là người ấy.” Phó Thời Xuyên nói, “Phải yêu đúng người thì mới vui được.”

Jonson nghe thế thì im lặng một lát, sau đó giơ ngón tay cái cho Phó Thời Xuyên, “Tôi thấy cậu mới là chuyên gia tình yêu đấy!”

Lời sến súa như này cũng nói được! Phục sát đất!

Điều này càng làm anh cảm thấy tò mò với người bạn gái mới này của Phó Thời Xuyên. Có thể tán được Phó Thời Xuyên đã là giỏi rồi, lại còn làm Phó Thời Xuyên nở ra nụ cười ấy, nói những câu ấy nữa.

Nhớ tới biểu hiện xuất sắc của cô hôm chơi mật thất, anh nói: “Thật ra nghiêm túc mà nói thì tôi với cô Quan chưa chính thức quen biết. Lần trước gặp cũng chưa nói được mấy câu. Hôm nào cậu sắp xếp cho chúng tôi gặp nhau đi. Mãi cậu mới có bạn gái, để anh em làm quen chút. Cậu chọn ngày nào gần nhất đi, tôi mời hai người một bữa.”

Yêu cầu này của anh chàng rất bình thường, nhưng Phó Thời Xuyên nghĩ rồi nói: “Đợi một thời gian nữa đi.”

“Tại sao? Có gì mà phải đợi?”

Phó Thời Xuyên không nói lời nào.

Anh nhớ sau khi xác nhận quan hệ, anh với Quan Oánh ở chung với nhau vài lần. Không biết vì sao nhưng anh thấy Quan Oánh cứ là lạ.

Cô như chậm chạp không quen được với quan hệ mới giữa hai người, có hơi trì độn và bị động quá, thỉnh thoảng cũng làm anh đơ theo.

Có lẽ hai người yêu nhau quá nhanh nhỉ? Anh nghĩ.

Thêm một thời gian nữa sẽ ổn hơn.

Bình Luận (0)
Comment