Bí Mật Mà Anh Không Biết

Chương 55

Edit: Minh An

Quan Oánh gửi định vị cho Phó Thời Xuyên xong thì ngồi chờ ở đấy.

Trong đầu cô có rất nhiều suy nghĩ, lúc thì nghĩ xem tí nữa nên giải thích với anh như nào, lúc thì cảm thấy cô cũng chẳng có gì để nói. Vào lúc ấy, lòng cô còn loạn hơn cơn mưa bên ngoài.

Tầm 40 phút sau, lúc mưa ngớt dần, người ở quán cà phê cũng vãn dần đi. Có nhiều người đã gọi được xe, còn có hai cô gái khác đã được bạn trai đón đi.

Quan Oánh nhìn mấy người họ, cô không khỏi mím môi.

Đúng lúc này, chiếc Porsche màu trắng bên ngoài màn mưa đi từ xa lại gần, dừng ở ven quán cà phê.

Quan Oánh lập tức đứng dậy đi tới cửa quán.

Chỉ thấy cửa chiếc Porsche mở ra, một bóng dáng quen thuộc mở ô ra đi xuống.

Nhìn xa trông chiếc ô đó như màu đen, nhưng nhìn gần mới biết nó màu xanh đậm. Dưới ô, người đàn ông mặc một chiếc áo gió tối màu, nhìn qua anh khá cao và gầy.

Nơi này là CBD phồn hoa lộng lẫy, tấc đất tấc vàng, phía sau anh là những tòa nhà cao tầng có cửa kính thủy tinh cao tít tận tầng mây, mưa to cùng dòng xe chuyển động như dòng nước lấp lóe ánh sáng trong thành phố.

Dưới khung cảnh lộng lẫy đó, anh như một gốc cây đại thụ đứng dưới màn mưa, yên lặng mà vững vàng chậm rãi tới gần cô.

Quan Oánh nhìn anh ngây ngốc, cho đến tận khi Phó Thời Xuyên tới trước mặt cô cô mới lấy lại tinh thần.

Anh nhìn cô từ trên xuống dưới một cái, sau khi chắc chắn cô không sao thì anh mới nói đơn giản: “Đi thôi.”

Anh nhận lấy túi đồ của cô, sau đó nghiêng ô sang phía cô tới hơn nửa, lúc này, anh mới đưa cô ra xe.

Ô rất to, thừa sức che được cho hai người. Quan Oánh nghe tiếng mưa đập vào ô, vừa đi theo anh về phía trước, vừa không nhịn được quay đầu sang nhìn anh.

Đường cong ở cằm của anh khá góc cạnh. Đôi môi mỏng của anh mím lại, nhìn qua trông… hơi không vui thì phải.

Cô không khỏi hỏi anh: “Anh giận hả?”

Phó Thời Xuyên hơi dừng một chút, nói: “Không.”

“Anh giận rồi, anh chẳng thèm để ý tới em kìa.” Từ sau khi ngắt điện thoại, trong lòng Quan Oánh vẫn luôn thấp thỏm, giờ phút này, nhìn anh, cô mới biết suy đoán của mình là chính xác. Cô vừa buồn vừa tủi thân.

Anh giận, anh trách cô có chuyện nhưng không bảo anh, còn nói dối anh chứ gì?

Từ sau khi yêu nhau, Phó Thời Xuyên chưa từng giận cô bao giờ. Không, phải nói từ khi hai người gặp lại anh chưa từng có bất kỳ cảm xúc tiêu cực gì với cô.

Vì thế lúc này, trong lòng Quan Oánh còn có cảm giác sợ bị đánh mất điều quan trọng.

Phó Thời Xuyên nghe vậy thì khẽ thở dài, “Anh không giận, chỉ là anh không hiểu.”

Anh nhìn cô, nói: “Sao em không nói cho anh em không về nhà được? Anh không hiểu, bởi theo anh thì đây là một việc vô cùng đơn giản. Anh là bạn trai em, em có chuyện gì khó thì nói với anh, anh sẽ giúp em. Như hôm nay vậy, em nói cho anh thì anh sẽ tới đón em, em không cần phải để anh chờ một nơi, em chờ một nơi. Kết quả cả hai làm lãng phí thời gian của nhau, đúng không?”

“Em định nói em không nói cho anh biết vì không muốn phiền anh đúng không? Nhưng theo anh thì, nếu em nghĩ vậy thật thì trong lòng em chưa coi anh là bạn trai của em rồi. Em có thấy đúng không?”

Nói tới đây, anh không khỏi thấy buồn.

Tuy rằng trong thời gian này, anh cũng nhận ra Quan Oánh bị động, chậm chạp mãi không thích ứng được với mối quan hệ mới. Nhưng anh vẫn cảm thấy qua một thời gian, hai người ở chung, tiếp xúc với nhau nhiều hơn có thể làm cô từ từ đón nhận anh, tin tưởng anh, ỷ lại vào anh, không còn băn khoăn, nghi ngờ với quan hệ của hai người họ nữa.

Nhưng hiện tại xem ra vẫn chưa có biến chuyển gì…

Biểu cảm của anh vừa khó hiểu vừa buồn bã.

Nhìn biểu cảm đó của anh, trái tim Quan Oánh như bị bóp chặt.

Cô lẩm bẩm: “Không phải. Em không nói cho anh vì em không biết hóa ra mình cũng có thể nói chuyện này với anh…”

“Cái gì?”

Quan Oánh cắn môi, cô không trả lời luôn.

Lúc bọn họ vừa mới yêu nhau, cô đã từng nghĩ, cô chưa từng có bạn trai, vì thế cô không thể tưởng tượng ra cảnh có người yêu là sẽ như nào, càng đừng nói người này chính là Phó Thời Xuyên.

Như hôm nay, từ đầu cô không hề biết rằng mình có thể nói với anh chuyện này, có thể nhận lấy sự giúp đỡ của anh như lẽ đương nhiên. Mà sau khi bị anh hỏi, cô mới căng thẳng đến mức nói dối theo bản năng.

Cô không biết đó là nghĩa vụ của bạn trai. Bạn trai là người ở cạnh cô, có một mối quan hệ thân mật mới với cô. Trong mối quan hệ thân mật đó, cô có thể nhờ vả anh, nhờ anh giúp mình giải quyết rắc rối, mà bản thân cô cũng sẵn lòng giúp đỡ anh. Hai người sẽ xâm nhập vào cuộc sống của đối phương một cách hết mức có thể.

Phó Thời Xuyên vẫn luôn làm rất tốt. Còn cô lại người chẳng hiểu một cái gì.

Bỗng nhiên Quan Oánh thấy mũi mình cay cay, “Em xin lỗi, em cũng muốn làm một người bạn gái tốt. Nhưng em không biết. Em chưa từng trải nghiệm chuyện này, không có kinh nghiệm nên nhiều lúc em không biết nên làm như nào…”

Anh là người cô đã yêu thầm rất nhiều năm, cô cũng ngóng trông được yêu anh từng ấy năm.

Vì thế cô luôn hy vọng mình nhạy bén trong chuyện tình cảm, làm anh thích. Cô không muốn mình làm người vụng về, càng không muốn anh thất vọng về cô hơn.

Rõ ràng cô đã cố gắng học tập tới vậy, thậm chí sau đêm ấy, cô còn tưởng mình đã hiểu hết rồi.

Hóa ra cô vẫn chưa hiểu.

Vẫn làm mọi chuyện rối tinh rối mù lên…

Quan Oánh chưa từng thất bại như vậy bao giờ.

Dưới cơn mưa, vẻ mặt của Phó Thời Xuyên hơi thay đổi, “Em bảo em không có kinh nghiệm? Em chưa yêu bao giờ hả?”

Quan Oánh ngơ ngác gật đầu.

Vào giây phút ấy, Phó Thời Xuyên không biết tâm trạng của mình như nào.

Anh biết cô từng yêu thầm một người, sau này hai người họ cũng không yêu nhau. Nhưng anh nghĩ rằng qua nhiều năm như vậy, cô vừa xinh đẹp, vừa trẻ trung, lại còn là tác giả tiểu thuyết thành công nữa, hẳn là phải trải qua vài cuộc tình rồi.

Hóa ra cô vẫn chưa từng có người yêu sao?

Nói như vậy, sự chậm chạp và bị động của cô từ trước đến nay có thể lý giải.

Ra là vì chuyện này.

Anh cẩn thận nghĩ về điều này, rồi không nhịn được nghĩ tới một chuyện khác.

Cô chưa từng có đoạn tình cảm nào mới, chỉ đơn giản là do chưa gặp được người mình thích hay do trước sau không thể nào quên được người ấy…

Bỗng nhiên Quan Oánh run lên làm Phó Thời Xuyên lấy lại tinh thần, anh ngạc nhiên phát hiện mình đang nghĩ gì.

Dưới cơn mưa to, cô gái căng thẳng. Hẳn là cô thấy lạnh nên bờ môi và chóp mũi cô hơi hồng lên, hiếm khi cô tỏ ra yếu ớt.

Phó Thời Xuyên nhận ra vẻ mặt nghiêm túc của mình đã dọa cô sợ.

Mà anh còn đang nghĩ vẩn nghĩ vơ những điều linh tinh.

Bỗng nhiên anh cảm thấy áy náy trong lòng, còn cả niềm thương xót vô hạn.

Quan Oánh nói câu kia xong thì thấy hơi hối hận. Thật ra cô không muốn nói với Phó Thời Xuyên về tình trường của mình cho lắm, chủ yếu do đề tài này làm cô cảm thấy không an toàn.

Nhưng giờ mãi mới lấy được can đảm để nói, lại chẳng chờ được phản ứng gì khác của anh, cô không khỏi nản lòng gục đầu xuống.

Quả nhiên anh vẫn thấy cô ngốc…

Anh sẽ cảm thấy mệt mỏi khi yêu đương với cô sao?

Xe đỗ ở phía trước, cô không muốn ngây ngốc đứng nói chuyện trong mưa như này nữa, cô xoay người định chạy ra xe thì lại bị anh nắm tay.

Cô ngạc nhiên quay đầu lại thì thấy dưới chiếc ô màu xanh đậm, bỗng nhiên Phó Thời Xuyên cười với cô.

Bốn phía xung quanh là mưa, phía xa là ánh đèn thành phố. Dưới chiếc ô ấy, cứ như hai người đứng trong một không gian biệt lập, ở trong thế giới chỉ thuộc về họ.

Mà dưới chiếc ô ấy, anh nở một nụ cười vô cùng dịu dàng, an ủi dành cho cô.

Quan Oánh nói theo bản năng: “Sao anh lại…”

Cô không thể nói hết câu.

Vì Phó Thời Xuyên cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi cô.

Bình Luận (0)
Comment