Edit: Minh An
Soát lỗi: Chị Lynn
Khác với Phó Thời Xuyên, đêm đó Quan Oánh ngủ chẳng ngon chút nào.
Tối đó, cô lúc tỉnh lúc mê, mơ đủ thứ linh tinh. Tới 9 giờ sáng, khi chuông báo thức vang lên, cô cảm thấy mệt mỏi như cả đêm chưa ngủ.
Hôm nay là chủ nhật, Phó Thời Xuyên không tăng ca, bọn họ đã hẹn trước sẽ đi xem phim vào buổi chiều. Như bình thường thì giờ này, hẳn là họ sẽ ngồi ăn sáng cùng nhau. Nhưng đêm qua, lúc chào Phó Thời Xuyên, cô có bảo anh là hôm nay cô muốn ngủ nướng nên hẹn anh 11 giờ ra ngoài ăn trưa luôn. Phó Thời Xuyên đồng ý, vì thế giờ cô không phải vội sang đó.
Điều này làm cô có thêm thời gian để ngồi trên giường nhớ về việc hôm qua.
Sau một đêm nghĩ miên man, tất cả đều xoay quanh một vấn đề. Bỗng nhiên Quan Oánh phát hiện, hình như cô cũng chẳng hiểu Phó Thời Xuyên cho lắm.
Hoặc có thể cô từng cho rằng mình hiểu anh, nhưng đó là anh của mười mấy năm trước.
Đã nhiều năm như vậy trôi qua rồi, vậy cô có còn hiểu anh của hiện tại không?
Thật ra cô đã phát hiện anh thay đổi rất nhiều. Cứ như hai hôm trước cô vừa mới phát hiện bây giờ anh có thể ăn được cà chua mà ngày trước anh không bao giờ ăn một miếng. Nhưng việc thay đổi khẩu vị là việc không đáng nhắc tới, cái quan trọng là từ đấy mà cô nhớ lại rất nhiều sự thay đổi của anh.
Ví dụ như từ rất lâu trước đấy cô đã phát hiện tính cách của anh cũng khác rất nhiều so với thời niên thiếu. Ngày trước anh lạnh lùng, không dễ tới gần, mà anh của hiện tại y như người ở Thâm Hải nhận xét: Trent Fu dịu dàng, giản dị, gần gũi, khi tiếp xúc làm người ta thoải mái như được tắm mình trong gió xuân. Mà bản thân cô, sau khi tiếp xúc với anh vài lần cũng cảm nhận được bây giờ anh dễ gần hơn so với trước rất nhiều.
Hồi ấy cô từng cảm thấy hoang mang. Nhưng sau nghĩ lại thì người trưởng thành sẽ thay đổi rất nhiều nên cô bỏ qua vấn đề đó.
Đúng, người trưởng thành sẽ thay đổi, nếu chỉ có vậy thì cô sẽ không nghĩ nhiều.
Nhưng cho đến tận hôm qua, Quan Oánh mới chợt nhận ra, ngoài những thay đổi bình thường thì hình như Phó Thời Xuyên còn giấu cô một số điều…
Cô ngồi ngẩn ngơ một lát rồi chợt lắc đầu, lấy laptop ở cạnh gối ra làm chuyện lâu rồi chưa làm.
Quan Oánh lại mở topic kia ra.
Ở lần thảo luận trước, sau khi chạy trối chết thì Quan Oánh không lên đây nữa. Từ sau khi cô với Phó Thời Xuyên xác định quan hệ thì cô chưa từng làm vậy bao giờ.
Chủ yếu do chủ đề lần trước làm Quan Oánh nhận ra cùng với việc quan hệ của cô với Phó Thời Xuyên trở nên thân mật và sâu sắc hơn, có một số việc cô không muốn, cũng không tiện chia sẻ với những người bạn trên mạng. Hơn nữa đúng là cô không thể cứ tiếp tục như vậy được, chẳng bằng cô mượn lý do này giảm tần suất đăng bài xuống, thỉnh thoảng mới lên bài báo cáo tình hình mới cho mọi người. Sau đó chờ tới ngày Phó Thời Xuyên biết được chân tướng chuyện yêu thầm của cô thì sẽ cho mọi người một cái kết happy ending, coi như trả công cho họ đã bày mưu tính kế giúp cô!
Nhưng không ngờ cô lại có vấn đề mới, cũng là vấn đề cô chưa từng nghĩ tới mà cần mọi người cho lời khuyên nhanh tới vậy.
Vừa vào topic, quả nhiên cô thấy rất nhiều người giục cô đăng tin mới và nghi ngờ sao đột nhiên cô biến mất. Có người còn đang bình luận: “Đều tại mấy người đó! Cứ thảo luận chủ đề 18+ làm Tiểu G lần đầu biết yêu của chúng ta chạy luôn rồi!”
“Sao lại trách chúng tôi được cơ chứ? Rõ ràng lúc ấy ai cũng thảo luận về chuyện này, ai chẳng thấy hứng thú với chủ đề đó cơ chứ?”
“Rốt cuộc Tiểu G định biến mất tới bao giờ? Đã hơn một tuần rồi đó, khi nào cô ấy mới trở lại? Không phải là xảy ra chuyện gì đó chứ?”
Quan Oánh trả lời bình luận cuối cùng: “Tôi trở lại rồi đây. Gần đây có một số chuyện tôi nghĩ không ra, có lẽ cần mọi người giúp một chút!”
Sau đó cô không quan tâm tới sự hưng phấn của mọi người, trực tiếp nói về những chuyện xảy ra trong mấy ngày nay. Nhưng khác với trước đấy, cô không kể chi tiết, miêu tả tỉ mỉ mà lần này, phần lớn nội dung cô chỉ nói sơ qua, trọng điểm là ở lần cô với Phó Thời Xuyên cãi nhau xong cô phát hiện anh có một số điểm bất thường.
Chờ cô nói xong, topic yên lặng tới kỳ lạ một lát. Sau đó mới có người nói: “… Từ từ, chuyện là như nào? Hình như tôi đang không theo kịp. Sao mất tích mấy ngày, cô quay lại lại kể chuyện ly kỳ vậy?”
Phản ứng của người đó có thể hiểu được. Có lẽ thấy Quan Oánh xuất hiện, mọi người đang chờ mong được nghe cô kể câu chuyện yêu đương ngọt ngào, bù lại một tuần mà cô biến mất.
Không ngờ tới có chuyện mới thật, nhưng phong cách lại đột ngột thay đổi, đột nhiên từ câu chuyện hằng ngày của đôi tình nhân biến thành thăm dò bí mật của bạn trai. Vào giây phút ấy, ai cũng không kịp phản ứng.
Nhưng rất nhanh đã có người phản ứng kịp, “Ý cô là tuần này cô phát hiện một số điểm bất thường ở nam thần, bây giờ cô đang nghi ngờ anh ấy giấu cô một số chuyện, đúng không?”
Quan Oánh trả lời: “Đúng.”
“Nhưng những điều cô nói tôi thấy có gì lạ đâu nhỉ? Đúng là không để đồ trong phòng là chuyện hơi hiếm thấy, nhưng cũng có thể do anh ấy thích tối giản? Không phải bây giờ đang lưu hành phong cách tối giản đó sao?”
Không phải trước đó Quan Oánh chưa nghĩ tới khả năng này, nhưng sau khi nghĩ cẩn thận, phong cách tối giản không như vậy.
Phong cách tối giản cũng là một phong cách, nhưng nó vẫn thể hiện mắt thẩm mỹ cùng sự tồn tại của một người.
Vấn đề của Phó Thời Xuyên là anh không muốn chứng minh sự tồn tại của mình ở trong căn phòng một chút nào!
“Với cả nam thần cũng mua cho cô một chiếc túi vô cùng đắt còn gì, sao cô vẫn còn nghi ngờ anh ấy được vậy? Chẳng phải sau khi nhận được, cô nên khoe, sau đó rải cơm chó cho chúng tôi sao? Hơn nữa nó đắt tới mức nào mà cô bị dọa tới vậy? Cô không nói cụ thể ra chúng tôi không tin đâu!”
Quan Oánh nhìn bình luận đó, dù lòng cô rất loạn nhưng cô cũng không khỏi cười khinh bỉ trong lòng: Đắt tới mức nào à? Nói ra là dọa chết bạn đấy!
Thật ra tôi cũng muốn khoe, nhưng mà tôi mà miêu tả thì cái topic này lại trở thành câu chuyện tình cảm do tôi viết rồi, đến lúc đó mới có người không tin tôi thật đấy!
Cô đăng bài lên topic, một mặt là tìm kiếm sự giúp đỡ, một mặt là muốn kể chuyện để làm bản thân sắp xếp lại suy nghĩ một chút.
Xem phản ứng của mọi người, ý nghĩ trong đầu cô ngày càng hiện ra rõ hơn. Sự phản bác của những người bạn trên mạng kia không những không làm cô thôi nghi ngờ, ngược lại, nó làm suy đoán nào đó trong lòng cô ngày càng trở nên rõ ràng hơn.
Cứ như cho cô thêm ý tưởng, có người bình luận trên topic: “Tôi không nghĩ như mọi người. Tôi thấy nếu bảo lạ thì đúng là lạ thật. Mọi người đọc miêu tả của Tiểu G đi, phòng không có đồ dùng cá nhân, trống tới mức tưởng như cố ý để phòng trống, còn thích mua quần áo giống nhau, với cả tuy có năng lực kinh tế nhưng lại không mua nhà, không mua xe, không mua bất cứ thứ đồ xa xỉ nào… Đặt những biểu hiện này ở cạnh nhau, nó tạo cho tôi cảm giác người này chẳng có ham muốn hưởng thụ vật chất. Nói trắng ra thì anh ấy chẳng có sức sống gì cả!”
Người ấy nhắc tới “sức sống”. Quan Oánh chợt cảm thấy từ này rất quen thuộc, cô nhíu mày suy nghĩ một lát rồi nhớ ra.
Rất lâu trước đó, lúc cô và Phó Thời Xuyên xem phim ở phòng chiếu phim nhà Lạc Ninh, lời đánh giá của Lạc Ninh với nữ chính bộ phim đó là rất có sức sống. Sau đó, khi nhắc tới nam chính kia, anh lại bảo người đó không có sức sống.
Lúc ấy anh còn bảo anh có thể hiểu được người đó…
“Không có sức sống? Ý lầu trên là gì? Ý bảo người này không muốn sống ư?”
“Tôi không rõ. Hẳn là không nghiêm trọng tới vậy nhỉ? Miêu tả cho tôi chút đi!”
“Vì thế ý của mấy người là mấy người đang nghi ngờ nam thần có bệnh tâm lý gì, đúng không?”
Quan Oánh nhìn mấy dòng chữ này, bàn tay đang gõ phím của cô dừng lại.
Đây là suy đoán ở sâu trong lòng cô. Tuy vậy, dù cô đã có suy đoán từ hôm qua, cô đã nghĩ về nó một ngày một đêm, nhưng giờ phút này, nhìn người ta nói thẳng ra, cô vẫn thấy mình như bị cái gì đó đâm vào, huyệt thái dương nhảy thình thịch.
Có người nói tiếp trên topic: “Thảo nào. Trước đấy tôi đã bảo rồi, làm sao có người đàn ông nào tuyệt vời tới vậy cơ chứ? Chắc chắn là có vấn đề! Bị trầm cảm? Bị chứng rối loạn lo âu? Bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế? Tôi không hiểu mấy cái này cho lắm, không biết biểu hiện của anh ấy có giống căn bệnh nào không. Hay lại một bệnh khác nữa? Trời ơi, anh ấy sẽ không che giấu khuynh hướng bạo lực gì đó chứ!”
Quan Oánh nhìn dòng bình luận này, cô không nhịn nổi nữa, đóng thẳng máy tính vào luôn!
Sáng sớm, trong phòng vô cùng yên tĩnh. Cô ngồi trên giường, hai tay gập máy tính, mày nhíu chặt nhìn về phía trước. Một lúc lâu sau cô vẫn chưa nói gì cả, không biết cô đang nghĩ về điều gì.
Một lát sau, bỗng nhiên cô lại mở máy tính ra, xóa hết nội dung mình vừa đăng, đặc biệt là những biểu hiện bất thường của Phó Thời Xuyên.
Sau khi chắc chắn mình không để sót cái gì, cô mới rời giường trang điểm, thay quần áo rồi đi sang nhà đối diện.
Cửa vừa mở ra, cô đã thấy Phó Thời Xuyên đang lấy máy tính làm việc trong phòng khách. Thấy cô đi vào, anh hơi ngạc nhiên, “Em sang sớm thế? 11 giờ rồi hả?”
“Em không được sang đây sớm à?” Quan Oánh nói.
“Có phải em đói rồi không?” Phó Thời Xuyên nói, “Ở đấy có đồ ăn vặt, em thích thì ăn trước một ít. Hay là giờ mình ra ngoài luôn nhé?”
Nói rồi, anh đóng máy tính lại, đứng dậy định đi luôn. Bỗng nhiên Quan Oánh nắm lấy cánh tay anh.
Phó Thời Xuyên ngạc nhiên nhìn sang chỗ cô.
Bốn mắt hai người nhìn nhau. Quan Oánh nhìn Phó Thời Xuyên, trong đầu cô lại hiện lên những bình luận vừa rồi trên topic.
Thật ư?
Những chuyện từ trước đến nay cô chưa từng nghĩ chúng có liên hệ với Phó Thời Xuyên lại là thật ư?
Ánh mắt người đàn ông lộ ra vẻ khó hiểu, dường như anh đang hỏi xem cô muốn làm gì.
Dáng vẻ anh vẫn dịu dàng, thong thả, bình tĩnh như thường. Quan Oánh không khỏi nghĩ: Có phải cô và mọi người nghĩ nhiều rồi không?
Có lẽ những chuyện đó chẳng có gì đáng ngờ cả. Tất cả đều như anh giải thích với cô, chỉ là thói quen cá nhân của anh thôi. Chúng rất bình thường…
Quan Oánh hít một hơi thật sâu, cô quyết định bỏ qua vấn đề này, “Không có gì, chỉ là em…”
Giọng của cô đột nhiên dừng lại.
Bởi vì cô cảm nhận được trên chiếc bàn để trang trí trong phòng khách trước đấy không có gì giờ phút này lại để một món đồ.
Chính là bó tulip màu vàng hôm qua cô cẩn thận lựa chọn rồi tặng cho Phó Thời Xuyên.