Edit: Minh An
Soát lỗi: Lynn
Quan Oánh sững người mất ba giây mới hiểu Phó Thời Xuyên đang nói gì.
Anh biết cô biết anh bị bệnh.
Cô bị anh đánh đòn bất ngờ nên không phản ứng kịp. Một lát sau cô mới lắp bắp hỏi lại: “Anh… Anh biết rồi?”
Sao anh biết? Anh biết bao lâu rồi?
Như nghe được thắc mắc của cô, Phó Thời Xuyên nói: “Hôm anh sang nhà em đón em, anh vô tình thấy em tìm thông tin trên máy tính.”
Máy tính của cô ư? Quan Oánh nhớ lại sau đó cô mới nhớ ra “hôm” mà anh bảo là hôm nào. Cô khiếp sợ phát hiện, nó cách đây hơn một tuần!
Anh phát hiện lâu tới vậy rồi?
Đầu cô rối tung, phản ứng đầu tiên là cô sợ Phó Thời Xuyên nghĩ cô điều tra anh sau lưng anh, cô vội giải thích, “Em không định tìm hiểu đâu, chỉ là em lo lắng nhưng không biết nên hỏi anh như nào, thế nên…”
“Không sao, anh hiểu.” Phó Thời Xuyên nói, “Gặp chuyện như này, ai cũng muốn tìm hiểu rõ, cũng nên tìm hiểu rõ.”
Lời anh nói như an ủi cô nhưng Quan Oánh nhận ra có điều kỳ lạ.
Giọng anh hơi lạ.
Như chọc ghẹo, như tự giễu.
Không chờ cô nghĩ cẩn thận, Phó Thời Xuyên lại hỏi: “Em lên mạng tìm hiểu rồi, thế em tìm thấy đáp án chưa? Hay là em tới hỏi chuyên gia rồi?”
Quan Oánh không dám giấu anh, cô thật thà nói: “Em có đi hỏi một bác sĩ tâm lý.”
“Có kết luận gì không?”
“Bác sĩ bảo khả năng anh bị bệnh tim rỗng.”
Phó Thời Xuyên gật đầu, “Tim rỗng à? Anh cũng thấy cái tên này trên mạng rồi.”
“Vì thế có phải anh bị bệnh đó không?”
“Có lẽ vậy nhỉ? Bác sĩ ở Mỹ của anh không cho anh kết luận chính xác mà chỉ đưa ra một số kiến nghị. Nhưng nhìn biểu hiện thì khá giống căn bệnh đó.”
Đúng rồi, bệnh tim rỗng cũng là từ mới xuất hiện mấy năm gần đây trong nước, bác sĩ ở Mỹ của Phó Thời Xuyên chắc chắn sẽ không nói vậy với anh.
Nhưng tên nó là gì không quan trọng. Quan trọng là giờ phút này, qua những lời anh nói, cuối cùng Quan Oánh cũng chắc chắn suy đoán của mình trong thời gian này không sai.
Đúng là anh bị bệnh.
Vào giây phút đó, Quan Oánh không biết nên bảo mình có cảm giác gì. Cô dừng một chút rồi hỏi: “Anh bị bao lâu rồi?”
“Thời gian chính xác thì anh không nhớ, chắc khoảng một hai năm gì đó sau khi anh tới Mỹ.”
Thời gian cũng khá giống như cô suy đoán.
Quan Oánh nói: “Anh bảo bác sĩ của anh đưa ra cho anh một số kiến nghị. Vì thế anh đang điều trị bệnh đúng không?”
Phó Thời Xuyên không trả lời.
“Anh đừng lo!” Quan Oánh vội nói, “Qua đợt này em cũng biết rất nhiều kiến thức trên phương diện này. Em biết, căn bệnh này có thể hơi phiền, nhưng chỉ cần chúng ta dũng cảm đối mặt, chắc chắn chúng ta có thể điều trị tốt!”
Chỉ cần có thể đối mặt thì chắc chắn có thể điều trị tốt.
Có lẽ một tuần trước, anh cũng sẽ tin điều này. Nhưng Phó Thời Xuyên nhớ tới sự khốn khổ của mình trong mấy ngày gần đây.
Bất lực tới mức cả một giấc ngủ cũng không ngủ được, giờ phút này, anh cảm thấy cô vô cùng ngây thơ.
Anh bị căn bệnh này dây dưa nhiều năm tới vậy, đây là lần đầu tiên anh dũng cảm đối mặt với nó, nhưng không ngờ lại nhận được kết quả như này.
“Không cần đâu.” Anh nhẹ giọng.
Quan Oánh vừa nghe đã giãy nảy, “Sao lại không cần? Em biết, anh bị bệnh sẽ cảm thấy hơi tiêu cực một chút, nhưng anh đừng đặt nặng nó quá. Em tin anh có thể chiến thắng nó, em cũng sẽ ở bên anh…”
“Em ở bên anh, em có thể ở bên anh mãi mãi ư?” Anh hỏi lại.
Quan Oánh nghe vậy thì sửng sốt, “Cái gì?”
Phó Thời Xuyên không nói lời nào.
Trong nháy mắt, bỗng nhiên Quan Oánh nhận ra. Nếu anh đã sớm biết cô phát hiện bệnh của anh, thế tại sao đến tận giờ anh mới nói.
Với cả vừa rồi anh hỏi cô gì?
Em có hối hận vì đã yêu anh không?
Biểu cảm của Quan Oánh thay đổi, “Lời này của anh có ý gì?”
Anh vẫn không nói lời nào.
Quan Oánh: “Em có hối hận vì đã yêu anh không ư? Vì thế anh cảm thấy em biết anh bị bệnh sẽ chia tay anh? Trong lòng anh, em là người như vậy sao?”
Giọng điệu cô không giấu nổi sự khiếp sợ, cô không thể tin thứ mình nghe được.
Cô chưa từng nghĩ vậy, cũng không ngờ Phó Thời Xuyên sẽ nghĩ vậy!
Từ khi biết anh có thể bị bệnh, thứ cô nghĩ nhiều nhất là thương anh, lo cho anh, nghĩ xem sau này mình nên giúp anh như nào, đồng hành cùng anh chữa bệnh như nào.
Cô chưa từng nghĩ tới việc rời xa anh!
Sau khi cô khiếp sợ, cô cảm thấy tủi thân.
Sao anh lại nghĩ cô như vậy?
Chẳng lẽ thời gian qua, cô quan tâm anh như nào anh còn chưa cảm nhận được ư?
Cô mong Phó Thời Xuyên sẽ phủ nhận, cô mong anh sẽ bảo cô rằng anh không có ý đó nhưng anh lại nói: “Có một số chuyện anh cố ý giấu em, nhưng anh không tốt như em nghĩ. Vì thế, sau khi em biết sự thật, em muốn chia tay anh cũng là chuyện bình thường.”
“Em không hề nghĩ tới việc đó!” Quan Oánh tức giận.
Cô thấy anh đổ oan cho cô. Cô chỉ lo mình không tốt, không xứng với anh, chứ cô nào có vì anh không tốt về điểm gì mà có ý định chia tay anh chứ?
Cô vội chứng minh sự trong sạch của mình, “Nếu em mà nghĩ vậy thì đêm nay em đã không hỏi anh có muốn công khai không rồi.”
Ừ. Phó Thời Xuyên nghĩ tới vừa rồi cô còn định công khai chuyện tình giữa cô và anh.
Cô không giống như anh nghĩ, sau khi biết bệnh của anh thì chia tay anh.
Nhưng một cô như vậy càng làm cho anh thấy bản thân mình đáng khinh.
Anh chính là kẻ lừa đảo đê tiện, từ khi bắt đầu đã lừa cô rồi.
Anh lừa cô thích bản thân giả dối.
Anh nghĩ đến ‘Tạ Thành Văn’. Có lẽ cô vẫn nghĩ rằng anh và người cô từng yêu như nhau, đều xuất sắc, tuyệt vời, có những phẩm chất đẹp đẽ, đáng để cô hy sinh.
Nhưng thực tế không phải vậy.
Cô có thể nói được như bây giờ chẳng qua là do cô chưa biết dáng vẻ thật sự của anh.
Cô chỉ biết tới căn bệnh này của anh. Nhưng biết và đối mặt là hai chuyện khác nhau.
Chờ tới khi cô thấy một anh chân thật nhất, khốn khổ nhất sẽ biết anh không giống người kia. Người mà cô thích cũng không còn tồn tại nữa.
Anh như này vốn chẳng xứng đáng được ai yêu.
Anh lại thấy đầu mình đau, mấy ngày mệt mỏi làm anh mất hết sức lực. Quan Oánh còn đang chờ anh trả lời.
Đột nhiên Phó Thời Xuyên cười. Anh nở nụ cười châm chọc, không biết là cười cô hay cười bản thân, “Em không hiểu. Em chẳng hiểu gì cả. Vì thế em mới có thể nói ra một cách nhẹ nhàng đến vậy. Em có biết một “anh” thật sự là người như nào không? Em không biết! Chỉ cần em biết một ít thì em sẽ không nghĩ thế.”
“Quan Oánh, từ trước đến nay em chưa từng hiểu anh.”
Bỗng nhiên Quan Oánh im lặng.
Anh bảo cô chưa từng hiểu anh. Câu nói vô cùng quen thuộc. Đúng rồi, cô nhớ ra lúc mình vừa phát hiện ra điểm bất thường của anh, cô cũng từng nghi ngờ bản thân như vậy.
Nhiều năm tới vậy rồi, người mà cô thích là Phó Thời Xuyên hay chỉ là một hình tượng hoàn hảo cô nghĩ ra?
Lúc ấy cô không dám nghĩ tiếp. Nhưng lúc này, Phó Thời Xuyên đã buộc cô phải đối mặt với vấn đề cô muốn trốn.
Bỗng nhiên Quan Oánh thấy băn khoăn.
Phó Thời Xuyên không tin cô sẽ mãi ở cạnh anh.
Nhiều năm như vậy cô luôn dõi theo, yêu thầm anh, đặt anh ở nơi đặc biệt nhất trong lòng mình. Cô cẩn thận đối xử với anh như thành kính cung phụng. Anh chẳng hề cảm nhận được nên mới đối xử với tình cảm của cô như vậy.
Mà bây giờ anh lại nói thẳng cô không hiểu anh.
Giờ phút này, những điều mà cô làm được bị anh phủ định hoàn toàn.
Bị người cô để ý nhất phủ định.
Đến cả cô cũng còn không khỏi tự hỏi chính mình rằng cô thật sự đã hiểu anh vào một khoảnh khắc nào đó chưa.
Cô như bị ném vào cánh đồng mênh mông không tìm được phương hướng.
Cô yên lặng một lúc, sau đó bỗng nhẹ nhàng bảo: “Đúng, em không hiểu anh. Nhưng anh đã từng cho em hiểu anh chưa?”
Quan Oánh hỏi: “Em là bạn gái anh, lúc hai ta vừa yêu nhau, anh nói như nào với em? Anh lặp đi lặp lại với em rằng anh mong em tin anh, dựa dẫm vào anh, nhận lấy sự giúp đỡ của anh. Còn anh thì sao, anh làm gì?”
“Anh giấu em chuyện lớn như vậy, từ đầu đến cuối không định nói cho em biết. Ban đầu em còn tìm lý do cho anh, bảo anh bị bệnh, anh để ý nên không muốn nói cho ai biết. Nhưng thật ra anh đã từng nói với người khác rồi, đúng chứ? Người tên Jonson đó biết rồi đúng không?”
Không cần Phó Thời Xuyên trả lời cô cũng biết đáp án.
Cô nhịn giọt nước mắt đang định trào ra, nói: “Vì thế anh có thể nói cho người khác biết tình trạng của anh, có thể nói cho Jonson biết nhưng lại không muốn nói cho em. Bởi anh chưa từng nghĩ em sẽ đồng ý giúp anh, anh cũng không tin em sẽ đồng hành cùng anh, cùng anh đối mặt với nó.”
“Trong lòng anh, em còn không đáng tin bằng một người bạn, đúng không?!”
Cuối cùng cô vẫn nói ra.
Sau khi đoán được Jonson biết chuyện của anh, sự tủi thân và không cam lòng cô vẫn nhịn cuối cùng cũng bộc phát vào lúc này.
Trước sự chất vấn của cô, Phó Thời Xuyên không có gì để nói.
Anh rất muốn giải thích rằng không phải như cô nghĩ. Nhưng anh lại cảm thấy bây giờ không nhất thiết phải giải thích nữa.
Cô đau lòng đến vậy rồi. Chung quy anh vẫn làm cô đau lòng như anh đã từng lo lắng vô số lần trước đây rồi.
Phó Thời Xuyên nhắm mắt, nói: “Có lẽ em nên ở bên người tốt hơn. Em nên ở cạnh người có thể làm em vui chứ không phải anh.”
Trái tim Quan Oánh lập tức trống rỗng, một lát sau, cô nhẹ nhàng hỏi: “Anh đang muốn chia tay em đó sao?”
Phó Thời Xuyên nhìn bó tulip phía đối diện.
Trước đấy anh luôn sợ sau khi cô biết sự thật sẽ rời khỏi anh, bởi anh không dám đối mặt với chuyện đó, anh chạy đến cả tận Thượng Hải.
Nhưng giờ phút này, khi đối diện với câu hỏi của cô, mọi chuyện như giọt nước tràn ly. Anh bỗng cảm thấy có lẽ đó mới là kết cục tốt nhất cho cả hai.
Có lẽ từ khi bắt đầu, anh đã không nên hy vọng xa vời sẽ có được ánh mặt trời của riêng mình.
Anh đến trước bàn, rút bó tulip ra ném vào thùng rác, nói: “Đúng vậy.”
Phó Thời Xuyên: “Quan Oánh, chúng ta chia tay đi.”