Edit: Minh An
Soát lỗi: Lynn
“Coi bộ tối qua có chuyện tốt rồi nhỉ?”
10 giờ sáng, Quan Oánh vừa vào thư phòng của Lạc Ninh đã nghe anh nói vậy.
Quan Oánh lập tức nhìn qua chỗ anh chàng. Đối diện với ánh mắt của cô, Lạc Ninh chẳng những không sợ mà còn cười đen tối: “Lần này hai người quay lại, đúng là củi khô bốc lửa, không thể ngăn được nha! Thử tính xem mấy hôm người kia không về nhà rồi?”
Quan Oánh hơi xấu hổ, nhưng cô không biết phản bác như nào.
Mọi thứ phải bắt đầu từ nửa tháng trước. Cái đêm sinh nhật của Phó Thời Xuyên, hai người họ đã quay lại. Đêm hai người quay lại, vì cả hai đều kích động, hết ôm rồi lại hôn, mãi không tách nhau ra được.
Cuối cùng, Quan Oánh mơ màng ngủ, hôm sau tỉnh dậy cô phát hiện mình đang nằm trên giường, bên cạnh có Phó Thời Xuyên đang ngủ nữa.
Cô hoảng sợ mở to hai mắt. Lúc này Phó Thời Xuyên cũng tỉnh, thấy cô phản ứng như vậy, anh không thấy quá khó hiểu. Một tay anh ôm cô vào trong ngực, nói: “Em làm quá rồi, chẳng lẽ em muốn ngủ sô pha với anh à? Thế cũng được, lần sau mình ngủ sô pha nhé?”
Anh đang nói về cái đêm ở Giao Châu hai người nằm sô pha ngủ cả đêm.
Đương nhiên Quan Oánh không muốn ngủ sô pha nữa. Nhưng vấn đề là sao họ phải ngủ cùng nhau?
Lần này khác lần trước, kể cả cô có ngủ đi chăng nữa thì anh bế cô lên giường xong về là được rồi… Cần gì phải ở lại chứ…
Nghĩ vậy, cô căng thẳng cảm nhận qua người mình. Hình như không có gì lạ. Hẳn là không… xảy ra cái gì đó nhỉ?
“Hửm?” Có lẽ do cô cứ cựa quậy nên Phó Thời Xuyên khó hiểu.
Quan Oánh sợ anh nhìn ra suy nghĩ của mình, cô vội nói: “Sao anh không về?”
“Anh không được ở lại à?” Phó Thời Xuyên hỏi lại, “Không phải chúng ta là người yêu của nhau sao?”
Là người yêu, nhưng trước đó lúc yêu, họ cũng không qua đêm cùng nhau…
Phó Thời Xuyên: “Anh thấy đêm ngủ cùng em ở Giao Châu là đêm ngủ tốt nhất mấy năm nay của anh. Anh rất muốn thử lại lần nữa.”
Anh nhắc tới giấc ngủ của mình làm Quan Oánh không khỏi ngẩng đầu nhìn anh, hỏi: “Thế tối qua anh có ngủ ngon không?”
Phó Thời Xuyên cụng vào trán cô cọ mấy cái, đối diện với ánh mắt chờ mong của cô, anh đáp lại như câu trả lời hôm qua của cô, “Em đoán xem?”
Cô không thèm đoán đâu!
Hai má Quan Oánh đỏ bừng lên. Cô không nói cho anh biết cái cảm giác thức dậy thấy có anh nằm cạnh như này, cô cũng rất muốn thử lại…
Vì sự mở đầu ấy mà địa điểm hẹn hò sau này của hai người chuyển từ phòng khách nhà Lạc Ninh sang phòng khách nhà Quan Oánh. Chuyện sau ấy thì cứ nước chảy mây trôi, có mấy lần Phó Thời Xuyên thấy muộn quá thì không về nữa mà ngủ ở chỗ Quan Oánh luôn.
Tối qua cũng vậy. Thật ra chẳng có gì nhưng mấu chốt là sáng nay lúc Phó Thời Xuyên mở cửa ra về, Quan Oánh chạy tới chỗ anh, hai người không nhịn được mà đứng hôn nhau ở cửa nhà, kết quả bị Lạc Ninh ra cửa vứt rác đụng phải.
Anh chàng giả vờ làm động tác che mắt ngay lập tức, “Tôi chưa thấy gì, hai người cứ tiếp tục đi ha!”
Sau đó anh chàng chuồn luôn, chỉ để Quan Oánh ở đó bất lực!
Lạc Ninh và Phó Thời Xuyên ở với nhau nên đương nhiên anh biết rõ tối Phó Thời Xuyên không quay về. Vì thế anh lập tức biết hai người họ đã quay lại với nhau. Nhưng chắc do Phó Thời Xuyên lén cảnh cáo anh nên đợt này anh chưa nói vớ vẩn câu nào.
Chỉ là sáng nay, bị anh bắt tại trận, Quan Oánh có dự cảm, với tính cách của Lạc Ninh, chắc chắn anh chàng sẽ không nhịn được.
Quả nhiên, sáng vừa chạm mặt, cô đã bị anh trêu rồi.
Nhìn vẻ mặt đùa cợt muốn xem kịch hay của đối phương, Quan Oánh hít một hơi thật sâu, cô không giải thích về chuyện mình “củi khô bốc lửa” với Phó Thời Xuyên mà cũng nở nụ cười phản bác lại: “Không phải anh ấy không về tiện cho anh quá à? Nhà sản xuất lớn họ Lạc đây dùng quy tắc ngầm với nữ diễn viên, chúng tôi không nên phá đám ~”
Lạc Ninh nghe thì lập tức nổi giận, “Tôi nói lại lần nữa, tôi không dùng quy tắc ngầm với nữ diễn viên!”
Quan Oánh đang nhắc tới chuyện tuyển diễn viên cho “Bí mật” thời gian gần đây. Như bình thường thì sau khi kịch bản viết xong, các bộ phim mới triển khai việc tìm diễn viên. Nhưng do trước đó tin “Bí mật” chuyển thể thành phim điện ảnh bị truyền ra ngoài nên tất cả mọi người đều biết bộ điện ảnh đang trong giai đoạn chuẩn bị. Lại thêm bộ phim này có nguyên tác, có bộ phim truyền hình cùng tên cũng nổi tiếng nên ai cũng đoán nó sẽ vô cùng hot. Vì thế, tuy rằng dự án vẫn đang trong quá trình chuẩn bị nhưng đã có rất nhiều người đại diện đánh tiếng, tranh suất diễn cho diễn viên của mình.
Lạc Ninh cảm thán: “Làm nghề này nhiều năm như vậy, cuối cùng tôi cũng trải nghiệm cảm giác là người chế tác của một bộ phim lớn. Mấy người không biết bây giờ một ngày có bao nhiêu người muốn móc nối quan hệ, đánh tiếng với tôi chỉ để có được một cơ hội thôi đâu!”
Vậy thì chưa nói làm gì. Khoa trương hơn là lại có một nữ diễn viên tìm được địa chỉ nhà Lạc Ninh, tới nhà rình anh thật!
Lúc ấy Lạc Ninh ngớ người, hai người dây dưa với nhau ở cửa cả nửa ngày, cuối cùng bị Phó Thời Xuyên bắt gặp.
Lúc đó Phó Thời Xuyên chẳng nói gì. Chờ sau khi Lạc Ninh thoát khỏi người kia, về nhà thì mới nghiêm túc nhìn Lạc Ninh rồi nói: “Ông có biết không? Sếp của tôi hồi thực tập ở Google đã bị vướng vào vụ MeToo. Xin ông giữ bản thân trong sạch!”
“MeToo” mà Phó Thời Xuyên nói là chỉ phong trào chống quấy rối tình dục do phụ nữ trong ngành giải trí Mỹ khởi xướng vài năm trước, sau đó nó lan rộng ra các ngành nghề và quốc gia khác. Phong trào này rất nổi tiếng, có ảnh hưởng vô cùng rộng rãi.
Nghe vậy, Lạc Ninh giận chết khiếp, “Ông nói vớ vẩn vừa thôi, từ trước đến nay tôi chưa từng làm vậy! Tôi giữ một thân trong sạch, không phải người dùng quy tắc ngầm!”
Tuy rằng bình thường Lạc Ninh trêu hoa ghẹo nguyệt nhưng trong chuyện này, anh vẫn rất giữ mình. Dù sao thì giới giải trí như một vòng luẩn quẩn, anh không định làm bậy ở đây!
Nhưng điều này không có nghĩa do anh tự nhận bản thân mình có đạo đức tốt mà anh thấy chuyện như này là nỗi nhục nhã với mình!
Lợi dụng chức quyền để làm quy tắc ngầm, Lạc Ninh anh cần cái thứ đó à? Với diện mạo này của anh, mấy nữ diễn viên muốn dùng quy tắc ngầm với anh cũng còn kém xa!
Giờ nghe Quan Oánh nói thế, Lạc Ninh chắc chắn Phó Thời Xuyên đã kể với cô. Lạc Ninh nghĩ thầm, thằng cha đáng ghét, đây chính là điểm trừ của việc đối đầu với người yêu của bạn, bọn họ liên thủ tấn công anh! Một trái một phải làm sao mà anh đánh thắng được?
Quan Oánh thắng, cô sung sướng hừ nhẹ một tiếng.
Lạc Ninh thấy mình rơi vào thế yếu, anh lập tức đổi sắc mặt, “Giỏi, giỏi lắm. Tôi không nói hai người, hai người cũng đừng nói tôi nữa. Chúng ta hòa nhau!”
Được. Quan Oánh ra dấu ok cho anh chàng.
Lạc Ninh không hổ là cao thủ đổi mặt, sau khi hai người đưa thư cầu hòa, anh còn nhận xét với Quan Oánh về nữ diễn viên cô, “Nhưng cô nói xem, người ta tốn công tìm tiểu khu của chúng ta, xuất hiện trước mặt tôi, chẳng lẽ không định thăm dò nhà đối diện à? Tin tức của cô ta kinh khủng đến vậy, làm sao không biết tác giả nguyên tác kiêm biên kịch Quan Quan đây ở phía đối diện?”
Quan Oánh mở to hai mắt, “Tìm tôi làm gì chứ? Tôi có dùng quy tắc ngầm đâu?”
Tuy rằng đối phương là cô gái xinh đẹp, cô cũng hơi động lòng…
“Không phải cô ấy muốn diễn Quý Thư à? Ý kiến của tôi cũng không phải có sức nặng nhất. Nhưng nếu cô ta đánh động được ngài Lạc đây, bảo anh mở cửa sau ra thì tôi cũng đồng ý, chứ cần gì đánh từ chỗ tôi nhỉ?”
Tâng bốc cô quá đà à?
Vừa rồi Quan Oánh nghĩ, trước đó Lạc Ninh cũng hỏi cô xem cô muốn diễn viên như nào, muốn tìm người mới hay chiều theo yêu cầu của fan, giữ nguyên người cũ. Nhưng tất cả tinh lực của Quan Oánh đều dành cho kịch bản, cô không còn tinh lực để suy nghĩ nên cô bảo sau khi viết kịch bản xong thì tính sau.
Nghĩ vậy, cô hỏi: “Sao Tôn Ảnh còn chưa tới nhỉ? Chẳng phải tôi hẹn cô ấy họp sáng nay à?”
Vừa dứt lời, có âm thanh truyền từ chiếc máy tính trên bàn tới, ở bên kia màn hình, một cô gái tóc ngắn cười với họ, “Ngại quá ngại quá, tôi tới muộn. Hai người không phải chờ lâu chứ?”
Chính là đạo diễn của “Bí mật” – Tôn Ảnh.
Sở dĩ ba người họp vào lúc này vì tối qua Quan Oánh nhắn tin cho hai người, bảo có một số vấn đề quan trọng trong kịch bản, cần họp gấp vào sáng nay.
Về việc viết kịch bản, giờ Quan Oánh đã nắm rất chắc, cô học không ít về việc viết kịch bản từ trước đó, lúc viết thật lại càng học nhiều hơn.
Quan Oánh ngày càng thấy việc viết kịch bản không giống như viết tiểu thuyết. Lúc cô viết tiểu thuyết là cô đối mặt với mỗi chiếc máy tính, muốn viết số phận của nhân vật như nào thì viết, cô chính là Thượng Đế của họ, muốn như nào thì muốn. Nhưng viết kịch bản không giống vậy, ngay từ đầu, với vai trò là nhà sản xuất, Lạc Ninh liên tục tham gia vào việc duyệt kịch bản, đồng thời cô cũng phải cập nhật tiến độ mới nhất của kịch bản với đạo diễn nữa.
Đương nhiên cô cũng học được không ít kiến thức mới. Là người mới, dù có học như nào đi chăng nữa thì Quan Oánh cũng không tránh khỏi sai sót. Như lúc đầu tháng 8, cô đã viết xong nửa kịch bản rồi. Nhưng sau khi xem xong, Tôn Ảnh bảo mới được một nửa phim mà cô đã viết được 40.000 chữ rồi, thế chờ khi viết xong tất cả, chẳng phải số chữ sẽ lên tới 80.000 sao? Như vậy thì quá dài, không thể diễn được như thế nên phải sửa lại.
Vì thế cả một tháng sau Quan Oánh chỉ lo cắt ngắn đi, cô lâm vào lựa chọn khó khăn, không biết nên giữ hay nên bỏ các đoạn.
Cũng qua lần này, Quan Oánh càng coi trọng ý kiến của Tôn Ảnh hơn. Vì thế khi cô có một số ý tưởng mới cho kịch bản của bộ phim, người đầu tiên cô muốn chia sẻ cũng là Tôn Ảnh.
Quan Oánh: “Không sao, chúng tôi chưa chờ lâu. Nhưng sao đến cả mặt cô còn chưa rửa vậy? Cô ngủ quên hả?”
Mái tóc ngắn của Tôn Ảnh hơi rối, y như mới tỉnh thật. Cô nàng không giấu giếm mà nói luôn: “Tối qua đọc kịch bản của cô tới muộn quá nên sáng nay tôi ngủ quên. May là chuông báo thức kêu lần hai tôi dậy rồi.”
“Không phải cô đọc rồi à? Sao vẫn đọc vậy? Lại còn thức đêm đọc nữa chứ? Gần đây tôi nhớ tôi không gửi thêm cái gì cho cô.”
“Vì tôi có một số ý tưởng mới cho kịch bản nên mới đọc lại, cứ ngồi nghĩ mãi mà quên cả thời gian.”
Tôn Ảnh cũng có ý tưởng mới. Quan Oánh sửng sốt: “Ý tưởng gì vậy?”
“Nói về vấn đề của cô trước đi, cô muốn họp về cái gì?”
Lạc Ninh cũng bảo: “Đúng rồi, cô có “việc quan trọng gì liên quan đến kịch bản của bộ phim”?”
Ít khi Quan Oánh dùng những từ nghiêm túc như này, Lạc Ninh đùa ra đùa làm ra làm, anh vẫn rất coi trọng ý kiến của cô.
Hai người đều nhìn Quan Oánh. Quan Oánh căng thẳng, cô dừng một chút rồi mới nói: “Thật ra tôi cân nhắc chuyện này trong lòng từ lâu rồi, khoảng hai tháng trước đã bắt đầu nghĩ nhưng vẫn mãi chưa đưa ra được quyết định. Nhưng gần đây tôi thấy ý tưởng này ngày càng rõ hơn nên tôi muốn tìm hai người thảo luận một chút.”
Lạc Ninh: “Ý cô là gì?”
Quan Oánh: “Tôi muốn thay đổi khá nhiều về bố cục của câu chuyện.”
Bố cục của câu chuyện?
Tiểu thuyết và phim “Bí mật” đều làm theo trình tự tự thuật, nam nữ chính quen nhau từ thời trung học, có ấn tượng tốt với nhau, tiếp xúc cùng nhau một thời gian, khi lên đại học thì tỏ tình, hai người HE. Đây là bố cục truyện đơn giản và phổ thông nhất. Trước mắt thì kịch bản cũng viết theo hướng này.
Quan Oánh đang chỉ cái này hả?
Lạc Ninh hỏi: “Ý cô là cô muốn quay ngược dòng thời gian hoặc đan xen các phần của cốt truyện hả? Cũng không phải không được. Trước đấy tôi cũng muốn làm như này, theo góc độ của điện ảnh thì bây giờ nếu cứ giữ nguyên tuyến thời gian như kịch bản cũ thì hơi thiếu đột phá. Nếu thay đổi được phương thức tự thuật, có lẽ nó cũng là một điểm đột phá rất thu hút.”
“Tôi muốn thêm một chút plot twist cơ, cái anh nói đơn giản quá. Hơn nữa vốn dĩ câu chuyện “Bí mật” này cũng viết từ thực tế. Lúc đầu, nó nổi tiếng do nó thật và giàu cảm xúc, vì thế không nên làm như anh nói. Thêm những thứ đó vào, chỉ sợ sẽ phản tác dụng.”
Lạc Ninh: “Vậy ý cô là gì?”
Quan Oánh: “Vốn chuyện cũ chẳng có plot twist gì, nhưng tôi muốn… thêm một tuyến thời gian.”
Lạc Ninh còn chưa hiểu, Tôn Ảnh phía bên kia bỗng nhiên bật cười. Quan Oánh hỏi: “Cô cười gì vậy?”
Tôn Ảnh nói: “Không có gì, chỉ là tôi thấy hai ta không hẹn mà cùng chung ý tưởng với nhau thôi!”
Quan Oánh không chắc lắm: “Ý cô là cô cũng nghĩ…”
“Ừ, tối qua tôi không chỉ đọc lại kịch bản của cô mà còn đọc lại bài post nổi tiếng của cô nữa.”
Đương nhiên Tôn Ảnh cũng biết tới vụ bài post nổi tiếng đợt trước, cô nàng cũng hiểu hơn về câu chuyện yêu thầm của Quan Oánh và một số nhân vật ngoài lề khác. Cô nàng còn gửi tin nhắn trêu Quan Oánh: “Hóa ra đây là bạn trai hôm đó tới đón cô. Tôi phục rồi!”
Không biết là cô nàng đang bảo tới việc Quan Oánh là bạn gái của Tạ Thành Văn hay mười mấy năm rồi Quan Oánh vẫn chưa buông, tiếp tục theo đuổi, cuối cùng thành công tán nam thần về phía tay mình mà phục.
Nhắc tới bài post, Quan Oánh lập tức hiểu. Quả nhiên ý tưởng hai người giống nhau.
Lạc Ninh là người nhanh nhạy, anh cũng phản ứng lại, ngạc nhiên nói: “Hai người đang bảo chỉnh nội dung của bài post rồi thêm vào hả?”
“Nói đúng là sẽ xây dựng và thêm tuyến thời gian thật của Quý Thư và Tạ Thành Văn trong truyện vào trong bộ phim.” Tôn Ảnh nói.
Lạc Ninh im lặng.
Quan Oánh nhớ tới hy vọng ban đầu của mình khi quyết định làm biên kịch là do lúc trước khi viết tiểu thuyết, cô vẫn còn một số tiếc nuối. Cô rất muốn dùng bộ phim này để đặt cho câu chuyện xưa của mình một kết thúc viên mãn.
Nhưng tới lúc bắt đầu viết kịch bản, cô luôn nghĩ: Làm thế nào thì mới có được kết thúc viên mãn?
Sau đó cô nghĩ: Nếu có thể nói cho mọi người biết câu chuyện xưa thực chất là như nào, vậy có coi như là viên mãn không?
“Tôi biết làm vậy hơi mạo hiểm, vì làm như này coi như là sửa khá nhiều, có thể làm fan nguyên tác và fan của phim thất vọng. Nhưng vốn dĩ điện ảnh, tiểu thuyết và phim truyền hình không giống nhau, sửa nhiều là chuyện bình thường. Trung tâm của chúng ta chính là câu chuyện xưa. Hơn nữa, do nguyên nhân thời gian nên vốn điện ảnh chẳng thể diễn tả nhiều bằng phim truyền hình được, muốn thành công thì phải mạo hiểm và quyết đoán một chút.” Tôn Ảnh nói, “Hơn nữa, quan trọng nhất là bây giờ đã khác trước, trong lòng công chúng, có hai phiên bản chuyện của Quý Thư và Tạ Thành Văn – cũng là do bài post kia làm ra. Do bài post đó mà nhiều người biết câu chuyện tiểu thuyết viết không phải thật 100%, họ thấy tò mò về phiên bản thật sự hơn.”
Quan Oánh không ngờ Tôn Ảnh còn kiên định hơn mình, tới cả phản ứng dư luận cô nàng cũng đã xem xét.
Biểu cảm của Lạc Ninh hơi dao động.
Anh là nhà sản xuất, đương nhiên anh so sánh hai ý tưởng thì anh biết cái nào tốt hơn rồi. Cái cũ thì thiếu sự bất ngờ, anh thích ý tưởng mới này hơn.
Đối với phim điện ảnh thì sửa nhiều không phải vấn đề, chỉ cần sửa tốt thì doanh thu phòng vé tăng vọt, có khi còn trở thành bộ phim kinh điển!
Nhưng mấu chốt là phải sửa tốt!
Sửa không tốt thì là tự cho mình thông minh, phá hỏng cả bộ phim!
Mà cải biên tới mức này chẳng hề đơn giản như Tôn Ảnh nói.
Bởi riêng việc co ngắn lại nội dung nguyên tác đã phải cắt rất nhiều phần rồi, bây giờ còn xây thêm một tuyến thời gian, nếu không xử lý tốt, có khi bố cục cả bộ phim đều bị hỏng, lập tức trở thành một bộ phim vừa không trung thành với nguyên tác vừa không có điểm đột phá, thất bại thảm hại. Như vậy thì chẳng bằng cứ giữ nguyên nguyên tác!
Bọn họ phải mạo hiểm ư?
Vì thế Lạc Ninh hỏi: “Hai người chắc chắn hả?”
Quan Oánh biết đây là thời khắc quyết định, đương nhiên bản thân cô cũng có rất nhiều băn khoăn và lo lắng. Tuy nhiên, giờ phút này, cô bỗng tràn đầy niềm tin, nói: “Tôi chắc chắn. Lúc trước khi anh tìm tôi, bảo tôi làm biên kịch, anh cũng bảo tôi có thể làm câu chuyện này theo ý nghĩ của mình, kể lại câu chuyện xưa ấy. Tôi nghĩ xong rồi, đây chính là điều mà tôi muốn nói.”
…
Buổi tối, Phó Thời Xuyên phát hiện Quan Oánh kỳ lạ.
Rõ ràng cô hơi hưng phấn, lúc hai người xem phim, cô cứ nhấp nhổm không yên, thỉnh thoảng còn lôi điện thoại ra gõ gõ mấy cái như mới nhớ ra điều gì.
Anh không khỏi hỏi cô: “Sao thế? Có chuyện gì à em?”
Quan Oánh thấy anh nhích qua thì lập tức che màn hình điện thoại vào trong ngực. Cô nói: “Không có gì đâu. Sáng nay em với đạo diễn họp với nhau bàn về kịch bản!”
Phó Thời Xuyên biết chuyện này. Sáng nay trước khi anh đi làm, cô cũng bảo với anh rồi. Anh hỏi: “Không thuận lợi hả em?”
Thật ra anh cảm thấy buổi thảo luận rất thuận lợi. Quả nhiên, Quan Oánh nói: “Không phải không thuận lợi mà là…” Cô dừng một chút, “Chỉ là bọn em đã đưa ra một quyết định trọng đại, xong em không nhịn được mà cứ nghĩ về nó suốt.”
Biểu cảm của Phó Thời Xuyên cho thấy anh đang rất mong chờ nghe cô chia sẻ quyết định trọng đại kia là gì. Nhưng ánh mắt Quan Oánh đảo láo liên, cô ôm cổ anh: “Anh muốn biết à?”
Phó Thời Xuyên: “Em nói xem?”
“Nhưng phải làm sao bây giờ? Đây là bí mật, em không thể nói được!” Quan Oánh giả vờ mếu, cô vô tội nhìn anh, “Không ngờ chứ gì? Em cũng có bí mật không nói với anh!”
Cô lại lôi chuyện này ra. Giờ Phó Thời Xuyên cũng không để cô thao túng nữa, anh gật đầu, “Đương nhiên em có bí mật rồi. Trước đấy không phải em giấu anh một bí mật vô cùng lớn suốt mười mấy năm sao? Đứng trước em, anh chả là gì cả…”
Quan Oánh mở to hai mắt, cô không ngờ Phó Thời Xuyên dám nói câu này, còn Phó Thời Xuyên thì lại cười rồi cúi đầu hôn cô.
Hai người vốn đang ngồi sô pha xem phim “Hoàng quyền”, kết quả tự dưng lại nhảy vào hôn nhau. Rất nhanh, Phó Thời Xuyên xoay người, đè Quan Oánh lên ghế sô pha.
* Hoàng quyền: là một bộ phim truyền hình nổi tiếng của Anh, được phát sóng lần đầu vào năm 2016 trên Netflix. Bộ phim này kể về cuộc đời và triều đại của Nữ hoàng Elizabeth II, bắt đầu từ những năm 1940 cho đến những thập kỷ sau đó, khám phá các sự kiện lịch sử quan trọng và cuộc sống cá nhân của bà cùng gia đình hoàng gia Anh.
Tay Quan Oánh ôm lấy cổ Phó Thời Xuyên, nụ hôn của anh càng sâu, cô càng mất hết sức lực. Cuối cùng, cô chỉ có thể nắm chặt áo sau lưng anh như cọc để mình bám vào.
Không biết bao lâu sau, cuối cùng hai người cũng tách nhau ra.
Hai má Quan Oánh đỏ bừng, mắt cô rưng rưng như phủ màn sương nhìn Phó Thời Xuyên trên người mình.
Anh thở hồng hộc, đôi mắt đen láy như có điều gì ấy quen thuộc…
Trong đầu Quan Oánh hiện ra lời sáng nay Lạc Ninh bảo: “Củi khô bốc lửa”…
Tim cô đập như sấm.
Thật ra lúc Lạc Ninh nói vậy, cô không biết phản bác như nào bởi vì đúng thật.
Mấy ngày qua, tuy rằng họ không có gì thật nhưng không phải không có lúc suýt lau súng cướp cò. Như tối qua, trước khi ngủ hai người hôn nhau, sau đó từ một nụ hôn bình thường, nó dần biến chất.
Đến cuối cùng, Quan Oánh giật tóc làm đau đầu Phó Thời Xuyên, còn anh cởi cúc áo cô tới tận ngực…
Nghĩ vậy, Quan Oánh đỏ mặt.
Nội dung giới hạn độ tuổi dưới bài post từ rất lâu trước đó lại hiện ra…
Chuyện xảy ra giữa người yêu…
Bỗng nhiên Phó Thời Xuyên buông cô ra. Anh ngồi xuống, làm như không có việc gì hỏi cô: “Em còn muốn xem không? Không xem thì mình đi ngủ nhé?”
Quan Oánh ngơ ngác ba giây mới hiểu anh đang nói về bộ phim.
Cô chớp mắt, không nhịn được cảm thấy hụt hẫng.
Lại như này rồi.
Mấy tháng trước, cái đêm ấy cũng như này. Tới bước gần cuối rồi anh lại dừng lại.
Nhất là tối qua, đã vậy rồi mà anh vẫn không làm…
Là do anh thấy chưa đến lúc sao? Hay là anh sợ cô không muốn?
Cái đó, có muốn hay không, anh hỏi cô là được rồi mà…
Trong lòng Quan Oánh khó chịu, cô không thèm để ý tới anh.
Phó Thời Xuyên lại hỏi cô, “Quan Oánh?”
Cô không nhịn nổi nữa mà ngẩng đầu lên nhìn anh, nói: “Hỏi anh chuyện này.”
“Chuyện gì?”
“Em hơi tò mò, trước đó anh bảo mình không có dục vọng với tiền tài danh lợi, có phải trong những chuyện khác, anh cũng không có những ham muốn thế tục không…”
Không đúng nhỉ? Dù là lần trước đó hay vừa rồi, cơ thể anh đều có phản ứng, không giống như anh không có dục vọng này cho lắm…
Phó Thời Xuyên nhìn cô hơi mở to mắt. Anh sửng sốt một lúc lâu rồi mới nhận ra cô đang có ý gì.
Quan Oánh vốn xúc động nói ra thành lời, nói xong cô thấy hối hận. Giờ nhìn phản ứng của anh, cô càng xấu hổ hơn. Cô để lại câu: “Quên đi, em nói linh tinh đấy!” rồi bỏ chạy.
Nhưng Phó Thời Xuyên phản ứng nhanh hơn cô, anh chặn ngang người, kéo cô lại ôm vào trong lòng mình.
Quan Oánh ngồi trên đùi anh, nghe anh nhẹ nhàng nói bên tai, “Anh cũng tò mò, giờ em hỏi cái này là do em có dục vọng của người phàm tục hả? Gấp không chờ nổi rồi à?”
Cô có…
“Em không có!” Quan Oánh thẹn quá hóa giận, cô bắt đầu giãy như điên, chỉ muốn thoát khỏi vòng ôm của anh. Ai ngờ anh ôm cô nhanh hơn cô giãy.
Anh cứ ôm Quan Oánh như vậy, cho đến khi cô chịu từ bỏ, anh mới dựa sát vào thái dương cô, nói: “Chỉ là anh hơi lo…”
“Hả?” Quan Oánh chớp mắt mấy cái, “Anh lo… cái gì?”
Phó Thời Xuyên không trả lời, bỗng nhiên Quan Oánh sáng dạ, “Không phải là anh lo… mình làm không tốt đó chứ…?”
Anh đã buông bỏ chủ nghĩa hoàn hảo từ lâu, không phải là bệnh cũ của anh tái phát trong chuyện này, sợ lần đầu của hai người không tốt nhất nên vẫn…
Từ biểu cảm của Phó Thời Xuyên mà nói thì cô đã nói đúng.
Quan Oánh hơi buồn cười, nhưng cô thấy mình nên nhịn.
Cô nghĩ chút rồi nói nhỏ: “Thế anh có muốn…”
Phó Thời Xuyên không trả lời.
Một lát sau, anh mới ghé sát vào tai cô, nói: “Nằm mơ cũng muốn.” Anh dừng một chút rồi nói thêm, “Thật ra đêm qua anh đã mơ anh với em…”
Mặt Quan Oánh đỏ như máu, cô che miệng anh lại không để anh nói thêm!
Hai người cứ nhìn đối phương như thế.
Hơi thở ấm áp của anh phả vào lòng bàn tay Quan Oánh làm Quan Oánh thấy mình như bị bỏng. Cả ánh mắt của anh nữa, trái tim vốn đang bình tĩnh của cô lại đập thình thịch. Cô hơi sợ, do dự định thu tay lại.
Bỗng nhiên Phó Thời Xuyên hạ quyết tâm ôm ngang cô lên.
Quan Oánh hô lên một tiếng, cô bối rối ôm cổ anh thì nghe thấy Phó Thời Xuyên vừa vào phòng ngủ, vừa cười khẽ: “Được, nếu em sốt ruột thì chúng ta thử xem anh có làm tốt không nhé…”