Bí Mật Ngày Thứ Ba - Châu Phủ Tiểu Thập Tam

Chương 12

Dù là buổi gặp mặt tân sinh viên hay vũ hội, Nhan Bạch Tịch đều đã nghe nói từ sớm, chỉ là không ngờ chuyện này lại rơi trúng đầu mình. Còn hai mươi ngày nữa là đến buổi gặp mặt, danh sách các điệu nhảy cho vũ hội sẽ được công bố trong hai ngày tới. Một điệu nhảy cần ít nhất một tuần để luyện tập, cộng thêm thời gian diễn tập và đủ thứ chuyện khác, nói cách khác, trong mấy ngày này nhất định phải tìm được bạn nhảy. Nhan Bạch Tịch đau đầu muốn chết, chưa nói đến việc bản thân cô có biết nhảy hay không, chỉ riêng việc tìm người đã là một chuyện phiền phức rồi. Không thể hủy đăng ký, nếu vắng mặt sẽ bị trừ điểm tích lũy của cả khoa, quả thực là đang dồn cô vào thế bí, ép cô phải tham gia. Cô lại ngẩng đầu, vẫn không chắc chắn: “Anh thấy Tống Chi Lâm sẽ đồng ý không? Trong trường em cũng chỉ quen mỗi anh ấy…” Hơn nữa trông anh ấy có vẻ dễ nói chuyện, người lại rất ôn hòa, Nhan Bạch Tịch còn định nói thêm. Người đang cúi nhìn cô cuối cùng cũng ném gói sốt mỳ Ý vừa mở vào bồn rửa, dường như không có ý định làm tiếp nữa. Anh cười nhàn nhạt, ánh mắt không chút hơi ấm: “Không thân, không biết.” Nhan Bạch Tịch hơi thất vọng, nhưng cũng không tiện thể hiện ra mặt. Cô vốn còn định bụng nếu Bạc Ngạn thân với anh ấy thì có nên nhờ Bạc Ngạn hỏi giúp một tiếng không, giờ xem ra là không thể rồi. Đang thầm thở dài, người trước mặt đã nhặt ly nước lên, đi vòng qua cô ra khỏi bếp. “Bạc Ngạn?” Cô xoay người gọi. Chàng trai dừng bước, mặc chiếc hoodie đen có mũ, một tay cầm ly thủy tinh, dáng vẻ lạnh lùng cool ngầu, như bước ra từ tạp chí. Anh nhìn cô, dường như đang nghiêm túc chờ đợi câu tiếp theo. Nhan Bạch Tịch ngẩn người một thoáng, sau đó chỉ vào đĩa bít tết đã chiên xong và phần mỳ Ý làm dở trên bàn: “Anh không ăn à? Không phải nói ăn cùng nhau sao?” Bạc Ngạn liếc nhìn thứ cô chỉ, khẽ nhếch môi cười, như thể đang tự giễu chính mình đã trông chờ điều gì đó. Còn tưởng đầu óc cô đột nhiên thông suốt, nghĩ đến anh rồi chứ. Nửa giây sau, anh cười khẩy một tiếng, xoay người, giọng điệu chậm rãi mà lãnh đạm. “Không ăn, em tự ăn đi.” Sáng hôm sau lên lớp, Nhan Bạch Tịch vẫn còn nhớ chuyện tối qua. Cô cảm thấy Bạc Ngạn có chút kỳ lạ. Có lúc tốt đến mức khó tin, ví dụ như chiên bít tết, nấu mỳ Ý cho cô, nhưng có lúc lại lật mặt nhanh hơn lật sách, tối qua cuối cùng chẳng biết bị làm sao, nói đi là đi, không hề có chút lưu luyến. “A Nhan.” Lý Thanh Thanh dùng bút gõ nhẹ vào sách giáo khoa đang mở của cô. Nhan Bạch Tịch quay sang. Lý Thanh Thanh khó hiểu nhìn lướt qua mắt cô, giúp cô lật sách đến đúng trang: “Cậu đang nghĩ gì thế, tớ gọi mấy tiếng rồi.” Nhan Bạch Tịch thu lại suy nghĩ, thấy có người ở bàn trên quay đầu nhìn hai người, rồi lại quay đi, xì xào bàn tán. Lý Thanh Thanh cũng thấy, cô cúi đầu, giả vờ dùng bút chỉ vào trang sách, nói nhỏ: “Chuyện ở quán bar hữu nghị bị đồn rồi, vì đàn anh Bạc Ngạn nên mọi người hơi tò mò về cậu đấy.” “Bạc Ngạn?” Nhan Bạch Tịch chưa kịp phản ứng. Lý Thanh Thanh liếc nhìn phía trước, ghé sát vào cô hơn: “Là chuyện ở quán bar đó, đàn anh Bạc Ngạn bế cậu ra ngoài, rồi lại đưa cậu đi.” Nhan Bạch Tịch nhớ ra rồi: “Vậy thì sao?” “Vậy nên có người đang bàn tán quan hệ của hai người, tuy lúc đó đàm anh Bạc Ngạn giải thích là giúp đưa bạn học bị say về, nhưng…” Lý Thanh Thanh dùng đầu bút gõ gõ mặt bàn, chớp mắt, “Một đồn mười, mười đồn trăm mà, hơn nữa đàn anh Bạc Ngạn khá là hot trong trường, cậu biết mà.” Nhan Bạch Tịch ngước mắt nhìn giáo sư đang giảng bài trên bục. “Thôi không nói chuyện này nữa, cậu tìm Tống Chi Lâm chưa?” Lý Thanh Thanh hỏi. Nhan Bạch Tịch thu lại ánh mắt, lắc đầu: “Chưa, tớ không biết nói với anh ấy thế nào.” Lý Thanh Thanh lấy làm lạ: “Sao cậu không tìm đàn anh Bạc Ngạn?” Nhan Bạch Tịch “Hả?” một tiếng, cô chưa bao giờ nghĩ tới lựa chọn này. Cô luôn cảm thấy Bạc Ngạn sẽ không đồng ý làm mấy chuyện này, hơn nữa anh quá “hot”, nếu anh mà tham gia, có khi buổi gặp mặt tân sinh viên kết thúc lại là một trận “sóng to gió lớn” khác. Vừa nãy trước khi vào lớp, cô gặp Minh Văn Tịnh ở cửa phòng học, đối phương còn vẫy tay với cô, như muốn hỏi gì đó. Nhan Bạch Tịch sờ sờ chóp mũi, lại lần nữa âm thầm gạch tên Bạc Ngạn khỏi danh sách dự bị. Chưa kịp nghĩ tiếp, điện thoại trong túi áo khoác rung lên, cô móc ra xem, nói với Lý Thanh Thanh một tiếng rồi khom người đứng dậy, đi ra bằng cửa sau của giảng đường bậc thang. Cô nhẹ nhàng khép cửa lại, đi xa phòng học vài bước mới bắt máy: “Alo? Mẹ ạ.” Giọng Lâm Vi ôn hòa: “Đang trong giờ học à con?” “Vâng ạ, đang học môn chuyên ngành.” “Ở bên đó thế nào rồi, dạo này bận quá không gọi cho con được.” Lâm Vi đưa cô qua đây chỉ ở lại một ngày rồi về lại đại lục. Nhan Bạch Tịch dùng ngón tay gỡ miếng giấy dán không biết ai dán trên lan can hành lang: “Cũng ổn ạ, Cô Đoạn và chú Bạc đều đối xử rất tốt với con, chỉ là họ không thường về nhà, chỉ có con với Bạc Ngạn ở thôi ạ.” “Đừng gây thêm phiền phức cho người ta nhé.” “Con biết rồi ạ.” Hai mẹ con nói chuyện vài câu, Nhan Bạch Tịch nhớ tới buổi gặp mặt tân sinh viên: “Đúng rồi mẹ, mẹ mua giúp con hai bộ váy lễ phục được không ạ, con với bạn muốn tham gia vũ hội tân sinh viên của trường.” Lưu Trạch Văn không giúp họ xin trang phục, cô cũng không biết mua ở đâu, đành phải cầu cứu Lâm Vi. “Vũ hội tân sinh viên?” Giọng Lâm Vi vẫn ôn hòa, nhưng rõ ràng trầm hơn một chút, “Sao lại tham gia cái thứ đó?” Nhan Bạch Tịch nghe thấy bốn chữ “cái thứ đó” thì nhíu mày: “Là hoạt động của trường ạ, hơn nữa không phải con muốn tham gia, là cán bộ trong khoa đăng ký cho.” “Không cần tham gia thứ vô dụng này, tìm lãnh đạo trong khoa hủy đi, con trai con gái ôm ôm ấp ấp, còn ra thể thống gì nữa.” Nhan Bạch Tịch có chút bất đắc dĩ: “Không có ôm ôm ấp ấp đâu ạ, là khiêu vũ giao lưu bình thường thôi.” Lâm Vi không nói nhiều nữa, chỉ lặp lại: “Nghe lời, tìm giáo viên hoặc cố vấn học tập hủy đi.” Cuộc gọi kết thúc, cô dựa lưng vào lan can hành lang, có chút bực bội cúi đầu lau màn hình điện thoại. Cô đoán được mẹ cô sẽ bài xích loại hoạt động này, nhưng không ngờ lại bài xích đến mức độ này. Vấn đề trang phục chưa giải quyết được, cô thật sự không biết cùng Lý Thanh Thanh mặc gì đi vũ hội. Mua váy dạ hội tử tế ở đâu cũng là cả một vấn đề, chẳng lẽ đến lúc đó người khác đều ăn mặc xinh đẹp lộng lẫy, còn hai người họ lại mặc quần jean đến tham dự. Mặc váy thường ngày đi cũng kỳ cục. Đứng một lát, Lý Thanh Thanh cũng lén lút đi ra từ cửa sau, vẫy vẫy điện thoại với cô: “Vừa nãy đàn anh Tống Chi Lâm nhắn tin cho tớ, bảo chúng ta tối đi học bù, cậu có thể gặp mặt nói chuyện thẳng với anh ấy vào buổi tối.” Nhan Bạch Tịch cất điện thoại, đứng thẳng người dậy: “Ồ ồ, được rồi.” Hôm nay Bạc Ngạn tập luyện cứ có chút thất thần. Người nhà dì Triệu cần phẫu thuật, dì phải về thành phố bên cạnh gấp, xin nghỉ ba ngày. Nhà chính vẫn còn người giúp việc khác, Đoạn Chi Ngọc hỏi anh có cần tạm thời điều người qua không, anh nói không cần. Còn về lý do, chỉ có mình anh biết. Vì bị thương ở vai, hôm nay ở trung tâm huấn luyện anh chỉ tập tám hiệp, rồi ngồi co chân trên tấm đệm mềm trong phòng tập, tháo băng cổ tay ném xuống sàn bên cạnh. Huấn luyện viên đi từ cách đó không xa tới, đưa cho anh một chai nước, tay phải ấn ấn vào vai anh: “Hôm nay không đúng trạng thái à?” Bắn súng chủ yếu luyện cảm giác tay, hàng vạn lần giương súng ngắm bắn mới đổi lấy được thành tích. Buổi tập chiều nay, điểm trung bình tổng của Bạc Ngạn thấp hơn bình thường một chút. Thấp không nhiều, nhưng quả thực hiếm thấy. Anh thuộc dạng chuyển ngang. Thời đi học thành tích tốt, gia đình không cố ý bồi dưỡng năng khiếu thể thao cho anh, năm mười bốn tuổi mới tiếp xúc với súng trường, năm nhất cấp ba dưới sự khuyên bảo của huấn luyện viên mới quyết định chuyển sang thi đấu chuyên nghiệp. Mấy năm trời đã giành được huy chương vàng Giải Vô Địch Thế Giới và World Cup bắn súng quốc tế, thành tích rất đáng nể. Anh vặn mở chai nước, né người sang bên, đầu ngón tay lau mồ hôi trên trán, trả lời huấn luyện viên: “Hơi hơi.” Tối qua vì Nhan Bạch Tịch mà lại mất ngủ. Đúng là hết nói nổi. Nhưng lời này không thể nói với huấn luyện viên. Huấn luyện viên kiểm tra xong vết thương ở vai anh, x** n*n vai và cổ anh hai cái rồi thu tay lại: “Hai tháng nữa còn có trận đấu, tự chú ý điều chỉnh tâm lý.” “Có vấn đề gì thì báo ngay cho bác sĩ của đội.” Bạc Ngạn gật đầu. Huấn luyện viên vỗ vai anh: “Nghỉ ngơi hai mươi phút, lát nữa tập thêm mấy hiệp ngắm bắn nữa là hôm nay kết thúc.” Bạc Ngạn lại gật đầu. Huấn luyện viên đi rồi, anh đứng dậy đi về phía cửa sổ, chưa kịp đến nơi thì nhận được điện thoại của dì Triệu. “Tiểu Ngạn, dì có lẽ phải về muộn hơn một ngày, bên phẫu thuật này chưa đi được.” Bạc Ngạn đứng trước cửa sổ, ánh mắt dừng lại ở bóng cây bên ngoài. Trung tâm huấn luyện của đội Hồng Kông nằm ngay cạnh đại học A, từ vị trí anh đứng có thể nhìn thấy khuôn viên trường. Nơi tầm mắt anh dừng lại là trước tòa nhà tổng hợp của khoa Ngữ Văn Trung Quốc. Anh nghiêng người trước, khuỷu tay chống lên khung cửa sổ: “Không sao ạ, dì cứ về vào thứ Sáu là được.” Thứ Sáu, tức là cho dì Triệu nghỉ thêm hai ngày nữa. Dì Triệu nghĩ ngợi: “Vậy cháu với Tiểu Tịch hai đứa ở nhà có tiện không?” Trong nhà vẫn còn người giúp việc khác, nhưng ở tòa nhà phụ, chỉ phụ trách dọn dẹp, không lo sinh hoạt hàng ngày. “Nếu cần thì cháu bảo mẹ điều người từ nhà chính qua.” Bạc Ngạn đáp. Dì Triệu yên tâm: “Vậy được rồi, thế dì ở lại thêm hai ngày nữa. À đúng rồi, chuyện lần trước cháu hỏi dì nhớ ra rồi.” “Tiểu Tịch hồi nhỏ đúng là đã tới đây, nhưng lúc đó cháu không có nhà, cháu đang tham gia tập huấn ở Hoài Nam bên đại lục, Tiểu Tịch đã ở phòng của cháu mấy ngày.” “Chính là biệt thự hiện tại này, Tiểu Tịch vốn ở phòng hướng Nam, mấy ngày đó trời mưa sấm sét con bé ngủ không ngon, mẹ cháu bảo dì dọn dẹp phòng ngủ của cháu một chút cho con bé ngủ.” Phòng của anh đúng là gian phòng nằm ở phía Bắc nhất. Bạc Ngạn khẽ híp mắt, vẻ mặt lười biếng: “Là mấy năm trước ạ, dì còn nhớ không?” “Bảy tám năm trước, kỳ nghỉ đông năm cháu học lớp mười,” Dì Triệu nói tiếp, “Sau đó cháu về thì con bé vừa đi, hai đứa không gặp được nhau.” Bạc Ngạn cúi mắt nhớ lại một lúc, lát sau thì cười. Anh nhớ ra thời điểm đó, anh vừa mới chuyển sang thi đấu chuyên nghiệp được nửa năm, sau đợt tập huấn nghỉ đông thì đối mặt với giải đấu quốc tế đầu tiên. Đội Hồng Kông lúc đó có người bị thương, anh thay thế vào thi đấu. Hai năm đó đội Hồng Kông không có thành tích gì nổi bật, yêu cầu của đội với anh là nhất định phải giành được thứ hạng. Lần đầu tiên tham gia giải đấu lớn, lại bị yêu cầu phải có giải, áp lực lớn chưa từng có. Tháng đó tập huấn anh bị mất ngủ rất nghiêm trọng, ngày về nhà trạng thái tinh thần cực kỳ tệ, trong nhà không có ai, anh về phòng tắm rửa xong là ngã đầu ngủ luôn. Lúc tỉnh lại, Đoạn Chi Ngọc nói với anh phòng ngủ của anh có thêm người, anh vẫn còn mơ màng, ngồi dậy khỏi giường mới phát hiện chăn nệm không phải loại anh thường dùng. Màu hồng nhạt, giống màu con gái hay dùng. Hai ngón tay phải của anh nhẹ nhàng gõ lên bệ cửa sổ, cho nên là vì cái này mà anh lại mê luyến mùi hương của cô đến thế? Hơi quá rồi. Anh rút khuỷu tay khỏi khung cửa sổ, đổi tư thế: “Được rồi, cháu biết rồi ạ.” Ngắt điện thoại với dì Triệu, anh quay người dựa lưng vào cửa sổ, cúi mắt nhìn điện thoại hai giây, tay phải khẽ xoa nhẹ gáy, tìm số Nhan Bạch Tịch rồi gọi đi. Nguyên nhân của sự mê luyến không rõ ràng lắm, nhưng hiện tại một ngày không gặp cô liền cả người khó chịu là sự thật. Mà anh cũng không có sở thích tự làm mình khó chịu.

Bình Luận (0)
Comment