Bí Mật Ngày Thứ Ba - Châu Phủ Tiểu Thập Tam

Chương 2

Nhan Bạch Tịch ngồi ở ngoài cùng bên trái hàng thứ hai của khán đài, bên tay trái gần cầu thang chỉ còn một khoảng trống chưa đến 1 mét. Chàng trai đi thẳng về phía vị trí này. Áo thun đen đơn giản và quần túi hộp, tóc ngắn gọn gàng, tóc mái hơi ẩm mồ hôi, anh lấy từ túi quần bên phải ra một chiếc đồng hồ thể thao cũng màu đen, đeo vào cổ tay trái. Sau đó co chân bước lên bậc tam cấp, ngồi xuống bên cạnh Nhan Bạch Tịch. Vừa thắng trận đấu, vốn đang là thời điểm vạn người chú ý, hàng thứ hai phía Tây lại ở phía trước, ánh mắt đa số người ở đây bất giác đều đổ dồn về phía này. Nhan Bạch Tịch không quen kiểu bị chú mục thế này, bất giác nhích mông, ngồi dịch sang bên một chút. “Có nước không?” Bên tai bỗng vang lên giọng nói khàn khàn của chàng trai. Nhan Bạch Tịch sững sờ một chút mới phản ứng lại là anh đang hỏi mình. Trong nhà thi đấu tiếng ồn quá lớn, lẫn với giọng phát thanh viên đang thông báo, người xung quanh không nghe rõ hai người nói gì. Cô cúi mắt nhìn chai nước chưa mở đặt dưới chân mình, nhặt lên, đưa qua: “Chưa uống.” “Ừ.” Giọng anh nhàn nhạt, có chút khàn, nhận lấy. Nắp chai được vặn ra, anh ngửa đầu uống mấy ngụm. Đường nét gương mặt nhìn nghiêng của chàng trai rõ ràng sắc bén, yết hầu nhô ra nơi cổ họng lăn lên lăn xuống theo động tác nuốt nước, ngay cả uống nước cũng toát ra vẻ lười biếng. Nhan Bạch Tịch dời tầm mắt, nhìn thẳng về phía trước, nhìn màn hình điện tử cách đó không xa. Đang tổng hợp thành tích cuối cùng, tuyển thủ còn lại của A Đại bị loại ở vòng ba, tổng điểm xếp thứ ba. Lý Thanh Thanh đang vội nhắn tin, không thấy cuộc trao đổi ngắn ngủi vừa rồi giữa Nhan Bạch Tịch và Bạc Ngạn, nhưng hàng ghế trước lại vang lên tiếng thì thầm. “Kia chẳng phải người vừa thắng trận đấu, gọi là Bạc gì đó…” “Bạc Ngạn, đỉnh thật sự luôn má ơi.” “Ông trời rốt cuộc đã đóng cánh cửa nào của cậu ta vậy, thành tích học tập không phải cũng tốt sao? Cuộc thi Toán học Hồng Kông kia…” “Cậu ta quen bạn nữ bên cạnh hả?” “Không biết nữa, chắc không quen đâu, cậu không thấy hai người có nói chuyện gì đâu, chắc là mượn nước thôi.” “Bạn nữ xinh thật, hu hu khi nào mình mới có được quả đầu tròn như thế chứ…” “Kiếp sau nha.” …… Bị người ta khen đến cả xương cốt một cách khó hiểu, Nhan Bạch Tịch cúi đầu, đưa tay lên che miệng ho một tiếng, che giấu sự xấu hổ. Lý Thanh Thanh trả lời tin nhắn xong, liếc mắt nhìn Bạc Ngạn ngồi bên cạnh, lại nhìn xuống chỗ đất cạnh chân Nhan Bạch Tịch ban nãy đặt chai nước vị chanh, đã không còn nữa. Cô ấy túm tay Nhan Bạch Tịch kéo sát lại: “Sao thế?” “Nước của cậu đưa cho Bạc Ngạn à?” Lý Thanh Thanh kinh ngạc. Nhan Bạch Tịch không biết giải thích thế nào, cũng không dám nói hai người quen nhau, chỉ đành nói tránh đi: “Anh ấy muốn.” Lý Thanh Thanh không rõ tình hình, liếc mắt về phía chàng trai bên cạnh một cách dè dặt, tò mò: “Tớ còn tưởng anh ấy kiểu cao lãnh không thích nói chuyện, không ngờ cũng hướng ngoại ghê.” Ý cô ấy là việc mượn nước của người không quen. Sự chú ý của Nhan Bạch Tịch đặt cả vào người bên cạnh, ậm ừ vài tiếng cho qua chuyện. Cũng không trách cô được, Bạc Ngạn cao hơn cô rất nhiều, ngồi gần như vậy, cảm giác tồn tại rất mạnh, khiến người ta muốn không chú ý cũng khó. Một lát nữa còn có trận đấu súng lục hơi, khó khăn lắm mới giành được chỗ ngồi, người trong nhà thi đấu vẫn chưa giải tán, ồn ào nói chuyện, giơ cao biểu ngữ trong tay, chờ đợi trận đấu tiếp theo. Ngồi thêm vài phút, Lý Thanh Thanh đi vệ sinh, Bạc Ngạn ngồi bên trái cô cũng đứng dậy, rời khỏi chỗ ngồi. Nhan Bạch Tịch bất giác thở phào nhẹ nhõm. Vừa rồi đúng là hơi xấu hổ, nói chuyện với anh cũng không được, mà không nói cũng chẳng xong. Trải qua mười mấy phút điều chỉnh, các tuyển thủ súng lục hơi đã lần lượt vào vị trí, từ lối vào bên phải sân đi ra giữa sân, Nhan Bạch Tịch đang buồn chán cúi đầu xem điện thoại, vừa hay thấy tin nhắn hiện lên màn hình. Bạc Ngạn: [Ba lô quên ở chỗ em rồi.] Nhan Bạch Tịch ngẩn ra, liếc mắt nhìn, nhận ra ba lô của anh đúng là vẫn còn ở chỗ mình. Đang cân nhắc nên đi một chuyến đưa cho anh hay thương lượng để anh tự tới lấy, avatar của chàng trai lại hiện lên cuộc hội thoại mới. Avatar đen trắng như thể không tìm thấy người này. Bạc Ngạn: [Tầng một khu Đông, phòng nghỉ 203.] Bạc Ngạn: [Không rời đi được, phiền em mang qua giúp tôi một chút.] Nhan Bạch Tịch nhìn xuống dò xét, phòng nghỉ phải đi từ bên ngoài, nhìn từ đây không thấy được, cô nhìn trái nhìn phải, xác nhận muốn đến phòng nghỉ phải đi xuống khỏi khán đài, đi qua hành lang phía Nam ra ngoài. Ánh mắt lại nhìn xuống điện thoại, gõ trả lời chữ “Được”. Lại khom người đứng dậy, xách chiếc ba lô đồ nghề kia của Bạc Ngạn đi xuống khán đài. Phòng nghỉ cũng không khó tìm, đi ra từ hành lang phía Nam, hỏi tình nguyện viên đứng gác ở cửa, biết được phương hướng, liền đi về phía hành lang yên tĩnh ở khu Đông. Hai phút sau, cô dừng chân trước cửa phòng 203. Đưa tay định gõ cửa thì phát hiện cửa không đóng chặt, hé một khe nhỏ, nhưng cô vẫn lịch sự gõ hai tiếng. Hai giây sau, người bên trong hơi cao giọng, giọng điệu không rõ cảm xúc: “Ai?” “Nhan Bạch Tịch,” cô nắm quai ba lô trong tay, nói thêm, “Ba lô của anh.” “Ừ.” Chàng trai trong phòng đáp lời. ? Nhan Bạch Tịch hoang mang với câu trả lời cụt lủn này, ý là bảo cô vào sao? Nghi hoặc nhíu mày, cô đưa tay đẩy cửa, nhìn thấy Bạc Ngạn đang đứng nghiêng trong phòng. Chàng trai vén nửa áo thun trên người lên, đối diện gương trước mặt, xem băng quấn quanh eo bụng. Nhan Bạch Tịch lướt qua phần bụng săn chắc không bị băng che của anh, sau đó xách túi vào cửa, đi đến gần anh, đặt ba lô lên chiếc ghế cách anh hai mét, nhỏ giọng xác nhận: “Chỉ có một cái ba lô thôi đúng không?” Ba lô hơi to, nhưng ghế lại nhỏ, cô đẩy chiếc túi vào trong hai lần, mới đặt ổn định được trên ghế. Trong lúc cô đặt ba lô, người vừa xem vết thương đã hạ vạt áo xuống, đi vòng qua cô đóng cửa phòng nghỉ lại. “Cạch” một tiếng, là tiếng cửa khóa. Anh lại đi tới, kéo cổ áo sau tròng qua đầu cởi chiếc áo thun ra. Chiều cao 1 mét 87, cơ thể trẻ trung tràn đầy sức sống, đường cong cơ bắp rõ ràng, phủ lớp mồ hôi mỏng, mồ hôi chảy xuống thấm vào lớp băng trắng, một vẻ hoang dã và sinh lực căng tràn. Tay trái Nhan Bạch Tịch vẫn còn đặt trên ba lô, nhìn anh chằm chằm đến mất giọng. Cô hít một hơi nhẹ, quên cả dời mắt đi. Thế nhưng chàng trai dường như không chú ý đến sự mất tập trung của cô, dừng lại cách cô hai bước, cúi đầu tháo băng, tay trái đưa ra, lòng bàn tay hướng về phía trước: “Thuốc xịt.” Nhan Bạch Tịch hoàn hồn, chậm một nhịp mới cúi người kéo khóa ba lô, lục tìm một lúc, tìm được bình xịt màu trắng bị đè dưới đáy, đứng dậy. Băng vải trên người Bạc Ngạn đã được tháo ra toàn bộ, một nửa quấn quanh bàn tay phải, phần cơ bụng và đường nhân ngư vừa bị che khuất hoàn toàn lộ ra trước mắt cô. Nhan Bạch Tịch hoàn toàn đứng hình. Tuy rằng thật sự rất đẹp, hơn nữa con trai c** tr*n cũng không có gì to tát, nhưng hiện tại căn phòng này chỉ có hai người họ, còn đứng gần như vậy… “Thuốc.” Cô cố gắng giữ giọng bình tĩnh, đưa bình xịt qua. Thấy chàng trai cúi đầu xem vết thương không phản ứng, cô lại đưa về phía trước thêm chút nữa, trực tiếp nhét vào tay anh. Khoảnh khắc tay chân tiếp xúc ngắn ngủi, cô phát hiện động tác nhấc mí mắt của Bạc Ngạn dường như khựng lại, rồi lại như ảo giác, chàng trai khôi phục bình thường, mí mắt khẽ nhấc, lắc bình xịt, nhắm vào bụng và sườn eo mình xịt hai lần. Sau đó, anh cúi người đến gần, ném bình xịt vừa dùng xong vào chiếc ba lô phía sau cô. Bạc Ngạn không hề chạm vào cô, nhưng khoảng cách đột ngột rút ngắn, vẫn khiến chóp mũi cô vương vấn hơi thở của anh. Ngay sau đó, anh cực kỳ lịch sự lùi người lại, nói một câu “Xin lỗi”. Nhan Bạch Tịch chưa phản ứng kịp, ngước mắt “Hả?” một tiếng. Chàng trai liếc cô một cái, nhặt cuộn băng trên bàn lên, rút phần đầu ra, bắt đầu quấn lại quanh eo bụng đã xịt thuốc: “Vừa rồi không chú ý khoảng cách xã giao.” Nhan Bạch Tịch sững sờ: “Không sao.” “Không chạm vào em.” Cô đưa tay xua xua, khách sáo nói. Chàng trai nhếch môi, như thể cười một cái. Anh lùi lại hai bước, ngồi xuống ghế, mi mắt hơi cụp xuống vẫn chuyên chú quấn băng, giọng điệu thờ ơ: “Mấy ngày nay ở trường thế nào.” “Khá tốt.” Nhan Bạch Tịch nhìn động tác của anh. “Vẫn thích ứng chứ?” “Vâng.” “Có gì cần cứ nói với chú Lưu.” “Vâng ạ.” …… Nói chuyện vài câu xã giao xong, điện thoại Nhan Bạch Tịch vang lên, là Lý Thanh Thanh đi vệ sinh về không tìm thấy cô. Cô bắt máy, nói vài câu. Cúp điện thoại, cô lắc lắc điện thoại về phía Bạc Ngạn, dè dặt chỉ ra cửa: “Em đi trước nhé?” Chàng trai không ngẩng mắt, ném cuộn băng đã dùng vào thùng giấy bên cạnh, đá nó ra xa: “Ừ.” Nhan Bạch Tịch cuối cùng liếc anh một cái, tránh anh đi về phía cửa phòng cách đó không xa. Buổi chiều tan học, Nhan Bạch Tịch bị Lý Thanh Thanh kéo đến câu lạc bộ Âm nhạc. Câu lạc bộ Âm nhạc là câu lạc bộ lớn, bao gồm dàn nhạc giao hưởng, nhạc dân tộc, ban nhạc rock ‘n’ roll chờ mấy nhánh nhỏ, có nguyên một tầng văn phòng và phòng luyện đàn ở tầng hai tòa nhà Tổng hợp học viện Âm nhạc. A Đại diện tích lớn, tòa nhà cũng nhiều, chỉ cần xin phép, địa điểm cơ bản đều được duyệt dễ dàng. Nhan Bạch Tịch trông rất ngoan, nhưng bất kể tính cách hay sở thích đều ẩn chứa một chút nổi loạn. “Trống Jazz?” Lý Thanh Thanh cầm tờ đơn đăng ký, kinh ngạc nhìn cô, “Cậu muốn học trống Jazz??” Giọng cô ấy vút lên quá cao, Nhan Bạch Tịch dời mắt từ thời khóa biểu trên tường về phía bạn, không chắc chắn lắm: “Không có hả?” Lý Thanh Thanh một tay cầm tờ giấy mỏng, một tay đưa lên vén tóc giúp cô: “Cũng không phải, chỉ là quá ngạc nhiên, cậu trông hiền thục thế này, tớ tưởng cậu sẽ thích piano, đàn hạc các kiểu.” Nhan Bạch Tịch trông ngoan, người thật sự cũng ngoan, ba mẹ đều giữ chức vụ trong chính phủ, mẹ lại là giáo sư có tiếng, gia đình dòng dõi thư hương, quá trình trưởng thành chưa từng làm chuyện gì quá khác người. “Được mà phải không?” Cô cong mắt lè lưỡi. Vài phút sau, Lý Thanh Thanh kéo cô vào phòng. Trong phòng học trống Jazz còn có một đàn anh khóa trên, cùng khóa với Bạc Ngạn, năm 4. Anh ấy giới thiệu sơ qua tình hình cho hai người, rồi lúc Nhan Bạch Tịch thử gõ trống thì nói chuyện phiếm với Lý Thanh Thanh. Chẳng nói được hai câu, chủ đề đã chuyển sang giải đấu bắn súng buổi trưa. Đàn anh cười: “Cậu ta cũng lợi hại thật, nghe nói cuối cùng có người chặn đường tỏ tình ở ngoài phòng nghỉ, lúc trận đấu súng sắp kết thúc, cô gái người ta ôm cả bó hoa to, cậu ta vậy mà chỉ nói câu cảm ơn rồi đi.” Nhan Bạch Tịch dùng dùi gõ vào một chiếc chũm chọe (cymbal), đoán là chuyện xảy ra sau khi mình rời đi. Lý Thanh Thanh tò mò hỏi: “Rồi sao nữa?” Đàn anh nhún vai cười: “Hết rồi.” “Lịch sự thì có lịch sự, mà lạnh nhạt cũng thật lạnh nhạt.” Anh ấy tổng kết. Lý Thanh Thanh xuýt xoa một tiếng: “Em còn tưởng anh ấy dễ nói chuyện lắm, buổi trưa thi xong còn mượn nước của bạn em mà.” Đàn anh cúi người chỉnh lại trống, tiện miệng hỏi: “Bạn em à?” “Ừ,” Lý Thanh Thanh quay đầu gọi, giọng tò mò, “A Nhan, buổi trưa anh ấy nói chuyện với cậu, cậu thấy người ta thế nào?” Nhan Bạch Tịch đang định ngẩng đầu, điện thoại hiện thông báo cuộc gọi đến, cô ra hiệu với Lý Thanh Thanh, cầm điện thoại đứng dậy đi ra cửa sổ. Bắt máy, là mẹ của Bạc Ngạn, Đoan Chi Ngọc gọi tới. “Tiểu Tịch, Cô chú phải về nhà chính họ Bạc một chuyến, tối nay không về, báo cho con biết một tiếng.” “Vâng, được ạ.” “Lát nữa con từ trường về, nhớ liên lạc chú Lý đón con.” “Vâng,” Nhan Bạch Tịch lại đáp, “Vậy Bạc Ngạn…” Cô mơ hồ nhớ lúc gặp anh buổi trưa, anh nói trước bữa tối còn một tiết học, sau đó thì rảnh. Anh vì huấn luyện mà lỡ rất nhiều môn học, tín chỉ tự chọn vẫn chưa học xong. Đoan Chi Ngọc thờ ơ: “Không sao, không cần quan tâm nó, nó lại chẳng biết chạy đi đâu chơi rồi, cô chú không ở nhà nó đều không về.” Nhan Bạch Tịch ngoan ngoãn vâng dạ hai tiếng, rồi cúp máy với Đoan Chi Ngọc. Cô quay lại chỗ ngồi ban nãy, vươn người cầm lấy dùi trống, Lý Thanh Thanh và đàn anh vẫn đang tán gẫu trên trời dưới biển. Cô thử gõ theo nhịp điệu một lát, đang phân vân có nên hỏi Bạc Ngạn không, thì tin nhắn của anh đã gửi tới. Bạc Ngạn: [Đang ở đâu?] Nhan Bạch Tịch đặt dùi xuống: [Câu lạc bộ Âm nhạc.] Người bên kia không biết đang bận gì, cô gửi xong khoảng mười phút sau, anh mới trả lời. Bạc Ngạn: [Lát nữa về cùng nhau.] Nhan Bạch Tịch xoa tay, có nên chuyển lời cuộc gọi vừa rồi của mẹ anh cho anh không nhỉ. Cô Đoan Chi Ngọc chẳng phải nói họ không ở nhà thì anh đều không về sao. Nhan Bạch Tịch: [Mẹ anh vừa gọi điện nói cô ấy và chú Bạc hôm nay về nhà chính họ Bạc.] Nhan Bạch Tịch cảm thấy Bạc Ngạn có một thói quen thật sự không tốt chút nào, người khác nhắn tin anh luôn trả lời rất chậm. Luôn là gửi một câu đi, phải đợi năm sáu bảy tám phút, mới thấy anh trả lời. Lần này cũng vậy. Một lát sau, avatar anh hiện lên: [Tôi biết rồi.]

Bình Luận (0)
Comment