Bạc Ngạn nhịn ba ngày, chiều mùng 3 lái xe ra ga tàu đón người. Nhan Bạch Tịch 9 giờ tối xuống tàu cao tốc, Bạc Ngạn đã đợi ở nhà ga từ 7 giờ rưỡi. Cùng Lý Thanh Thanh kéo hành lý từ cổng đi ra, xa xa đã nhìn thấy người đứng cách đó mấy mét, Lý Thanh Thanh đưa tay kéo áo cô: “Bạc Ngạn.” Nhan Bạch Tịch gật đầu: “Tớ thấy rồi.” Lý Thanh Thanh lại nhìn về phía đó, Bạc Ngạn đã đi về phía các cô, cô ấy quay lại, không chắc chắn lắm: “Các cậu cãi nhau à?” Ngày đầu tiên đến nơi, hai ba cuộc điện thoại Bạc Ngạn gọi tới đều bị Nhan Bạch Tịch cúp máy. Nhan Bạch Tịch kéo khóa áo khoác lên đến tận cằm, suy nghĩ hai giây: “Làm lành rồi.” Chắc là vậy, mặc dù cô luôn cảm thấy mình bị Bạc Ngạn lừa làm lành. Trong lúc nói chuyện Bạc Ngạn đã đi tới trước mặt hai người, anh đưa tay nhận lấy vali của Nhan Bạch Tịch, rồi nghiêng đầu nhìn về phía Lý Thanh Thanh: “Có cần đi nhờ xe không?” Lý Thanh Thanh vội vàng xua tay: “Không cần không cần.” Đùa chứ, cả người Bạc Ngạn viết mấy chữ to đùng “Tôi muốn ở cùng bạn gái tôi”, cô vẫn nhìn ra được. Bạc Ngạn gật đầu, chẳng hề có ý khách sáo: “Vậy được, đi thang máy phía trước lên là bắt được xe.” Lý Thanh Thanh giơ tay làm dấu: “OK.” Sau đó quay đầu nhìn Nhan Bạch Tịch lần cuối, nháy mắt với cô, ý bảo bạn trai cậu khí thế mạnh quá, tớ đi trước đây. Nhan Bạch Tịch cũng không hiểu sao Lý Thanh Thanh luôn có cảm giác sợ hãi với Bạc Ngạn, giơ tay vẫy vẫy với cô ấy, để cô ấy chạy lấy người. Lý Thanh Thanh đi rồi, Bạc Ngạn đưa tay xách nốt chiếc túi cuối cùng trong tay Nhan Bạch Tịch, định đưa tay dắt cô thì bị Nhan Bạch Tịch né tránh một chút. Bạc Ngạn ngước mắt, nhìn thẳng vào mắt cô, khẽ nhướng mày. Nhan Bạch Tịch nuốt nước bọt, kéo chiếc khăn quàng cổ lên cao hơn, che gần nửa khuôn mặt, giọng nhỏ nhẹ: “Đợi chút.” Bạc Ngạn nhìn cô, nửa giây sau, đuôi mày hạ xuống, gật cằm, xem như đồng ý. Có lẽ là vì chuyện mấy hôm trước, cô gái nhỏ bây giờ có chút kháng cự anh. Ngón cái anh ấn lên quai túi v**t v* hai cái, cân nhắc làm thế nào để uốn cô trở lại. Mặc dù anh thái độ cứng rắn một chút, ôm cô kéo cô cũng được, nhưng vẫn là cô chủ động gần gũi thì anh sẽ càng sướng hơn. Nhan Bạch Tịch thấy anh đứng yên không động, lên tiếng: “Đi thôi?” Bạc Ngạn gật đầu, tay phải đổi vali và túi xách sang tay trái, giơ tay ôm nhẹ vai cô để cô lại gần mình, rồi cùng cô sóng vai đi về phía bãi đỗ xe. “Mấy ngày nay thế nào?” Nhắc tới chuyến đi, Nhan Bạch Tịch có vẻ hứng thú hơn lúc nãy một chút, cằm gật gật trong chiếc khăn quàng cổ: “Cũng không tệ lắm, em với Thanh Thanh chụp rất nhiều ảnh.” Người đi bên cạnh liếc cô một cái, nửa giây sau gật đầu: “Khá tốt, nhưng anh thì thấy cũng bình thường.” Nhan Bạch Tịch khó hiểu nhìn qua, chạm phải ánh mắt Bạc Ngạn, nhớ tới mấy hôm trước hai người còn đang cãi nhau, nhưng… không phải ngày đầu tiên đến nơi đã coi như làm lành rồi sao. Vậy anh thấy bình thường là vì cái gì? Dù sao chắc không phải là vì cô. Nghĩ vậy xong, cô không còn áp lực gì mà chuyển tầm mắt đi chỗ khác. Trong lòng cô không vướng bận, nghiêng đầu nhìn những hàng xe lướt qua, còn có tâm trạng đối chiếu số hiệu chỗ đậu xe, xem mình và Bạc Ngạn đã đi qua chưa. Nhưng người bên cạnh cô thì lại khác, ánh mắt từ gáy cô chuyển qua xoáy tóc cô, nhìn hai giây, rồi đi xuống, dừng ở chiếc khăn quàng trên cổ cô. Quấn kín quá, muốn nhìn cổ cũng không thấy được, thật phiền. Anh giơ tay kéo cổ áo mình xuống, khóa kéo áo khoác gió kéo ra một nửa, lúc khoanh tay lại thì thuận thế nắm lấy tay người bên cạnh. Mười ngón tay đan vào nhau, không một kẽ hở mà áp sát. Nếu có thể, thứ anh muốn dán vào không chỉ là tay. Vì hành động đột ngột của Bạc Ngạn, Nhan Bạch Tịch quay đầu lại. Anh chú ý tới ánh mắt cô: “Vừa nãy có xe, sợ đụng phải em.” Nhan Bạch Tịch: ……… Toàn nói bậy, con đường họ đi làm gì có chiếc xe nào. Hơn nữa cô đi ở mép trong! Xe chạy qua muốn đâm vào tường mới đụng được vào cô. Bạc Ngạn cảm giác được ánh mắt cô dừng lại không rời đi, quay mặt qua, đối diện với ánh mắt cô, khẽ cười một tiếng: “Nhìn gì thế?” “Là lừa em đấy, vì muốn dắt tay em.” Anh nói. Anh vừa dứt lời, ánh mắt Nhan Bạch Tịch càng thêm vẻ bó tay. Vài giây sau, cô quay đầu đi, không rút tay về, nhưng giọng rất nhỏ: “Không biết xấu hổ.” Bạc Ngạn cảm thấy mình đúng là có bệnh. Nghe cô mắng mình hình như lại thấy rất sướng. Tay phải anh đổi tư thế, nắm tay cô chặt hơn, rồi nhẹ nhàng lắc lắc, lúc hạ xuống lại dùng lòng bàn tay bao bọc hoàn toàn, vừa nghịch tay cô, vừa đưa ra yêu cầu: “Mắng thêm câu nữa đi.” Âm cuối hơi nhếch lên, tựa như đang cầu hoan vậy —— là đang cầu bị mắng. Nhan Bạch Tịch thật sự hết lời để nói, nhìn anh như nhìn người thần kinh, vì giọng bị nghẹt trong khăn quàng cổ nên vẫn lí nhí: “Anh bị bệnh à.” Ai ngờ Bạc Ngạn lại cười càng vui vẻ hơn. Đáy mắt anh ý cười rất đậm, anh chuyển chủ đề: “Mai xuất phát đi nghỉ phép, ở cùng anh nhé?” Anh xác nhận lại vấn đề cuối cùng trong cuộc điện thoại mấy ngày trước. Nhan Bạch Tịch sờ sờ chóp mũi, giọng khàn khàn: “Đến lúc đó rồi nói, nếu chỉ còn một phòng thì…” “Chỗ của bạn anh, anh muốn chỉ còn một phòng thì chắc chắn chỉ còn một phòng.” Vài giây im lặng, đã đi tới chỗ đậu xe, Bạc Ngạn véo nhẹ tay cô, tiến lên thêm một bước: “Vậy nói xong rồi nhé, ở cùng nhau.” “Biết rồi.” Nhan Bạch Tịch đáp lời rồi rút tay ra, vòng về phía ghế phụ. Bạc Ngạn đứng tại chỗ nhìn cô, khẽ nhếch môi, xoa xoa bàn tay phải đã không còn trống rỗng. Có loại keo nào có thể dán cô ấy vào người anh 24 giờ không nhỉ. Vì ngày mai phải đi nên tối nay phải thu dọn hành lý trước. Dì Triệu và những người giúp việc khác đều ở nhà, hai người khó mà nói là cùng nhau ra ngoài được, Nhan Bạch Tịch nói dối là muốn đến nhà Lý Thanh Thanh ở vài ngày, vừa đúng lúc Bạc Ngạn ngày mai muốn đi khu nghỉ dưỡng, tiện đường đưa cô đi. Nghe xong lời giải thích của Nhan Bạch Tịch với dì Triệu, Bạc Ngạn đi theo sau cô lên lầu. Anh thân cao chân dài, cầu thang trong nhà đối với anh hơi thấp, một bước hai bậc, giữ khoảng cách không xa không gần với cô gái phía trước. “Em đúng là đang yêu đương vụng trộm thật đấy à.” Anh cười, giọng nói trầm thấp. Nhan Bạch Tịch liếc nhìn về phía phòng khách, quay lại, nhỏ giọng nghiến răng: “Anh đừng nói chuyện.” Bạc Ngạn lại khẽ cười trầm trầm, tâm trạng có vẻ rất tốt. Nhan Bạch Tịch rất kỳ quái: “Anh cứ cười cái gì thế?” Bạc Ngạn chạm mắt với cô, rồi lại liếc đi. Đôi mắt cô hơi tròn, lúc nhìn người khác rất chuyên chú, có cảm giác trong trẻo ngây thơ. Anh không biết người khác nhìn vào mắt cô sẽ nghĩ gì, nhưng anh thì rất muốn hôn. Anh không đáp lời, Nhan Bạch Tịch càng thêm tò mò, hôm nay người này cười cả tối, làm gì mà tâm trạng tốt thế. “Anh rốt cuộc cười cái gì?” Cô thật sự tò mò. Bạc Ngạn nhìn lại, thong thả ung dung: “Nghĩ đến tối mai có thể ngủ cùng em, nên hơi vui.” “……” Mặt Nhan Bạch Tịch có chút hồng, khó khăn nói: “Anh có thể đừng nói linh tinh được không…” “Nói thì em lại không tin.” Âm cuối anh hơi nhếch lên, giọng điệu có chút cà lơ phất phơ. Nhan Bạch Tịch hít vào một hơi, quay đi: “Không nói chuyện với anh nữa.” Lên đến lầu, Nhan Bạch Tịch đẩy cửa vào phòng ngủ của mình, chân trước vừa bước vào, sau lưng đã có người theo vào, tiếp đó lại có thêm một con mèo theo vào. Không Được dạo này lại béo lên, đi đường cũng chậm hơn nhiều, lắc cái mông núng nính, đi theo sát chân Bạc Ngạn. Nhan Bạch Tịch vừa mới kéo vali qua, ngước mắt nhìn thấy một người một mèo đứng ở cửa. Nhìn chăm chú hai giây, cô bỗng nhiên cảm thấy ở một mức độ nào đó hai sinh vật này rất giống nhau, cao ngạo, nhưng lại có chút dính người. Không đúng, tại sao cô luôn cảm thấy Bạc Ngạn có chút dính người. Rất kỳ quái, hai người rõ ràng mới yêu nhau được mười ngày, lại còn có một tuần chiến tranh lạnh, nhưng Bạc Ngạn dường như thật sự rất thích cô. Cô theo thói quen đưa tay sờ tóc mình, Bạc Ngạn đã đi tới. Anh khoanh tay dựa vào tủ quần áo của cô, vẻ mặt chuyên chú nhìn cô: “Không thu dọn à?” Tay Nhan Bạch Tịch trượt từ tóc xuống: “Dọn đây.” Vừa mới ngồi xổm xuống, điện thoại rung lên, Nhan Bạch Tịch vén tóc, nhặt điện thoại trên giường lên, ấn nghe, áp lên tai. Lâm Vi trực tiếp thẳng thắn: “Con muốn đến nhà bạn học ở à?” Lâm Vi biết được lúc gọi điện cho nhà họ Bạc vào buổi sáng. Nhan Bạch Tịch mở vali ra, ném quần áo không cần thiết ra trước: “Vâng ạ, muốn đến nhà Thanh Thanh ở vài ngày…” “Không phải vừa mới đi chơi về sao, sao lại muốn ra ngoài nữa?” Giọng Lâm Vi hơi bất mãn, “Đừng đi nữa, ở nhà mấy ngày đi.” Tay Nhan Bạch Tịch khựng lại, động tác thu dọn đồ đạc dừng lại. Bạc Ngạn nhìn thấy, buông tay đi tới, ngồi xổm xuống giúp cô. Mày Nhan Bạch Tịch còn nhíu lại: “Nhưng con nói với bạn học xong rồi…” Lời cô nói lại bị ngắt ngang lần nữa. “Mẹ nói đừng đi nữa, nói xong rồi thì không sửa lại được à? Nghỉ lễ là cứ muốn đi chơi, tâm trí toàn để ở ngoài chơi bời. Bạn của ba mẹ có một buổi tiệc ở Ma Cao, ngày kia là triển lãm tranh của dì ấy, con với Bạc Ngạn đều đi xem đi.” “Có thời gian đó thà tiếp thu thêm chút hun đúc nghệ thuật còn hơn.” “Còn cái trống Jazz gì đó của con, cũng đừng học nữa, lấy đàn violon ra luyện lại đi, ba con có quen giáo viên ở Hồng Kông, bọn ta nói với ông ấy rồi, bắt đầu từ tháng sau, nửa tháng dạy con một buổi.” Vẻ mặt Nhan Bạch Tịch thật không tốt. Dừng lại hai giây, giọng cô cũng lạnh đi, ngữ khí không còn tốt như vừa rồi: “Mẹ, con nói con không muốn…” “Con không muốn thì có ích gì, có bao nhiêu người làm việc là do mình muốn làm? Ba mẹ đều là muốn tốt cho con.” Nhan Bạch Tịch trầm mặc, cô không biết làm thế nào để thuyết phục Lâm Vi, cô rất ít khi cãi nhau với người khác, cho nên bây giờ muốn phản kháng, nhưng cũng không biết nên bắt đầu từ câu nào. “Dì ạ.” Bạc Ngạn nói vào điện thoại. Lâm Vi nghe thấy giọng Bạc Ngạn thì sững sờ, còn chưa kịp mở miệng, lời nói lại bị Bạc Ngạn tiếp lời. “Em ấy vừa về còn mệt, huyết áp tụt nên hơi chóng mặt ạ.” Anh nói lung tung. “Cái gì?” Lâm Vi cao giọng. Bạc Ngạn quay đầu nhìn cô gái đang ngồi xổm trên đất nhìn mình. Vài giây trước lúc cầm điện thoại, vẻ mặt cô vô cùng khó chịu, còn có chút chán ghét, rõ ràng rất không muốn nói chuyện tiếp với người đối diện. Bạc Ngạn đứng trước tủ quần áo, tiếp tục nói: “Không sao đâu ạ, nghỉ ngơi một lát là khỏe thôi, dì có chuyện gì cứ nói với con đi.” Lâm Vi vẫn còn lo lắng tình hình sức khỏe của Nhan Bạch Tịch: “Thật sự nghỉ một chút là không sao chứ? Con bé trước đây không bị hạ đường huyết, cho nó ăn chút gì đi.” Nhan Bạch Tịch dựa người ra sau, thở phào một hơi, hiểu rằng Bạc Ngạn đang giúp cô nhận cuộc điện thoại không muốn nhận này. “Vâng, không sao đâu ạ, dì cứ nói chuyện của dì trước đi.” “Được, dì biết rồi.” …… Hai phút sau, cuộc gọi kết thúc. Bạc Ngạn đưa điện thoại qua, Nhan Bạch Tịch không nhận. Rõ ràng là cô bây giờ chán ghét đến mức ngay cả điện thoại cũng không muốn cầm. Ánh mắt Bạc Ngạn lướt qua mặt cô, nhặt “con ngỗng trắng lớn” trên mặt đất lên, tiến lên hai bước, nhét xuống dưới mông cô cho cô ngồi, tiếp đó ngồi xổm xuống bên cạnh cô, tiếp tục giúp cô thu dọn đồ đạc. Đầu Nhan Bạch Tịch quay đi, giọng hạ thấp: “Mẹ em nói sao?” “Nói em cùng anh đi Ma Cao xem triển lãm tranh.” Thành thật mà nói, hai người đi Ma Cao thì thời gian anh và cô có thể ở riêng cùng nhau sẽ nhiều hơn, đi nghỉ dưỡng còn có một đám người làm bóng đèn, rất phiền. Nhưng… Anh ấn tay lên vali, quay đầu nhìn cô: “Em có muốn đi không?” Nhan Bạch Tịch bình tĩnh lắc đầu: “Em không muốn.” “Em sẽ không đi.” Cô muốn phản kháng.