Nhan Bạch Tịch bị ấn đầu đến khó chịu, đẩy tay Bạc Ngạn ra, ló đầu qua định nhìn lại lần nữa. Bạc Ngạn liếc nhìn cái đầu ló ra từ bên trái cơ thể mình. Cô ra hiệu về món đồ trong tay với Lục Thánh, cong mắt cười một cái, vẫn là vẻ lễ phép xa cách: “Cảm ơn nha.” Lục Thánh và Bạc Ngạn cũng coi như quen biết từ nhỏ, cho nên Bạc Ngạn là người thế nào hắn biết rất rõ. Mắt cao hơn đầu, đối với rất nhiều chuyện đều tỏ ra khinh thường, đây cũng là lý do tại sao chuyện hồi cấp ba, hắn làm như vậy với Bạc Ngạn mà anh cũng chỉ cần một lời xin lỗi là cho qua. Nhưng ngược lại, ở một số chuyện khác mà anh đã để mắt tới thì lại nói một không nói hai. Ví như bây giờ nếu hắn dám tiến lên nữa, Bạc Ngạn có thể sẽ mất kiên nhẫn mà “chậc” một tiếng, sau đó túm cổ áo cậu ta ném ra sau 3 mét. Lục Thánh chậc lưỡi, cảm thấy tính tình tệ hại này của Bạc Ngạn cũng không phải đối với ai cũng vậy. Hắn lắc lắc tay với Nhan Bạch Tịch: “Không có gì, bạn gái tôi thích cô, bảo có cơ hội kêu cô đến nhà chơi.” Nhan Bạch Tịch gật đầu “ồ” hai tiếng, cũng khách sáo: “Vậy hẹn dịp khác.” “Chắc trong hai tuần này thôi, cô ấy có thể sẽ gọi điện cho cô đấy.” Lục Thánh không có tâm cơ gì, không chú ý ánh mắt Bạc Ngạn nhìn hắn. Nhan Bạch Tịch lại gật đầu, đáp lời: “Được.” Bạc Ngạn nghiêng người, lại lần nữa kín đáo chặn tầm mắt cô, vỗ nhẹ bên thái dương cô, mở chai nước trong tay đưa cho cô: “Không phải đau họng à? Đừng nói nhiều như vậy.” Minh Văn Tịnh đang xem náo nhiệt nghe tiếng liếc anh một cái, ánh mắt tràn ngập ý “Anh đừng lộ liễu quá thế.” Ngô Văn Vũ lấy xong hành lý đi tới, nhìn thấy mấy người, một mặt đẩy vali về phía đuôi xe, một mặt kéo Lục Thánh ra: “Dí sát vào xe bọn tao làm gì, mát mẻ chỗ nào thì ra chỗ đó mà đứng.” Lục Thánh không vui, giật cánh tay ra: “Đừng động vào tao, tao tự đi được.” Ngô Văn Vũ hiếm khi nhìn ai như nhìn thằng ngốc, xua xua tay: “Đi đi đi, cút mau, tưởng tao thèm để ý mày lắm à.” Bên kia sự chú ý của Nhan Bạch Tịch cuối cùng cũng quay lại, cô sờ sờ tóc mình, ngẩng mặt nhìn Bạc Ngạn, bất mãn lẩm bẩm: “Anh làm tóc em buộc bị rối rồi…” Bạc Ngạn cười không thành tiếng, giúp cô vuốt lại tóc mái. Nhan Bạch Tịch lại đẩy anh ra, không hiểu anh chặn trước cửa sổ xe của mình làm gì: “Anh chắn mất ánh nắng của em rồi.” Minh Văn Tịnh đang lướt tin tức giải trí, nghe tiếng lại đảo mắt qua nhìn, liền thấy thân hình cao lớn của Bạc Ngạn chống khuỷu tay lên khung cửa sổ, che khuất cô gái nhỏ bên cạnh, sau đó ngón trỏ nghịch tóc mái cô, trêu chọc cô. Nhan Bạch Tịch không vui, giơ tay đánh mạnh vào tay anh, anh cũng không tức giận, nhếch môi, một bộ dạng vừa đáng ghét tính tình lại vừa tốt. Mấy phen qua lại, Nhan Bạch Tịch cuối cùng cũng chịu không nổi, véo thịt mu bàn tay anh: “Anh rốt cuộc có thôi phiền không hả?” Bạc Ngạn cuối cùng cũng dừng tay, nhìn cô cười, lại giúp cô sửa lại tóc mái lần nữa, sau đó véo má cô một cái, mới đứng thẳng người dậy: “Đáng yêu quá.” Giọng anh nhẹ bẫng, lại nhuốm chút ý cười, nhưng lại nói rất nghiêm túc, giống như đang khen búp bê Tây Dương. Nhan Bạch Tịch tránh đi ánh mắt anh, coi như không nghe thấy. Người này thật là… luôn nói những lời khen thẳng thắn như vậy, khiến người nghe xong nóng bừng. “Nói gì thế?” Ngô Văn Vũ cuối cùng cũng đuổi được người đi, thấy không khí không bình thường, ló đầu qua muốn nghe. Bạc Ngạn đứng thẳng người, nghiêng vai dựa vào xe, khôi phục giọng điệu lạnh nhạt lười biếng thường ngày: “Không liên quan đến mày.” Bị ghét bỏ, Ngô Văn Vũ trợn trắng mắt, giả vờ cúi người muốn hỏi người trong xe: “Cậu ta vừa nói gì thế?” Má Nhan Bạch Tịch vốn đã nóng, lúc này bị hỏi mặt càng thêm ngượng ngùng, há miệng định nói qua loa cho xong, đầu Ngô Văn Vũ đã bị Bạc Ngạn mất kiên nhẫn đẩy ra. “Tao nói lời tâm tình với bạn gái tao mà mày cũng muốn nghe à?” Ngô Văn Vũ đông cứng người: ……… Thật chưa thấy ai không biết xấu hổ như vậy. Nhan Bạch Tịch quả thực xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu, không thể nhịn được nữa mà đưa tay cấu mạnh vào eo Bạc Ngạn, nhỏ giọng nghiến răng: “Anh có phiền không hả…” Trên đường về Nhan Bạch Tịch nhận được điện thoại của Lâm Vi, cuộc gọi kết thúc, Minh Văn Tịnh nghe được cuộc đối thoại vừa rồi liền nghiêng người xuống dưới. Trong tay cô ấy còn cầm miếng bông phấn dặm lại lớp trang điểm: “Ba mẹ cậu muốn qua đây à?” Sau sự việc ở Ma Cao, cô ấy cũng biết Nhan Bạch Tịch hiện đang ở nhờ nhà Bạc Ngạn. Nhan Bạch Tịch xoa xoa điện thoại, vuốt má đáp: “Ừm….” Minh Văn Tịnh rất nhạy cảm trong chuyện tình cảm: “Quan hệ giữa cậu và ba mẹ không tốt à?” Nhan Bạch Tịch chống má, cũng không né tránh chủ đề này: “Có chút.” “Họ quản tớ hơi nhiều, từ chuyện học hành sở thích, đến cả chuyện ăn mặc ăn uống,” Nhan Bạch Tịch cố gắng cười một cái, đưa ra ví dụ, “Trước khi tớ đến Hồng Kông, tớ thấy món cà ri cá viên của một quán nọ trên app, rất muốn ăn, nhưng ba ngày đầu đến Hồng Kông, vì có mẹ tớ ở đó, cho dù đi ngang qua hai lần, cũng không được ăn.” “Tại sao?” Minh Văn Tịnh hỏi. Nhan Bạch Tịch nhớ lại lời Lâm Vi lúc đó: “Bà ấy nói đồ mua bên ngoài không tốt.” Bạc Ngạn ngồi ở ghế phụ, khuỷu tay chống lên cửa sổ xe một bên, tầm mắt anh dừng ở kính chiếu hậu ngoài cửa sổ, liếc nhìn người ngồi ghế sau. Anh đột nhiên hỏi: “Tên quán đó là gì?” Nhan Bạch Tịch nhìn về phía trước, thuận miệng đáp: “A Lâm Băng Thất.” Cách biệt thự nhà họ Bạc hiện tại quá xa, lái xe đi về mất một tiếng đồng hồ, sau này cô cũng không muốn đi mua nữa. Bạc Ngạn qua loa gật đầu, tầm mắt chuyển hướng ra ngoài cửa sổ, như thể chỉ tùy tiện hỏi vậy thôi. Hai ngày sau. Lâm Vi và Nhan Vĩ Minh đến Hồng Kông. Vợ chồng Đoạn Chi Ngọc dời công việc lại, dành ra hai ngày ở nhà tiếp đãi khách. Tranh thủ thời gian trong lúc bận rộn đến thăm con gái, thời gian có thể ở lại không lâu, tối thứ sáu máy bay hạ cánh, sáng chủ nhật đã phải quay về nội địa. Chiều thứ sáu, Bạc Ngạn từ căn cứ huấn luyện trở về, đúng lúc đụng phải Nhan Bạch Tịch muốn ra cửa. Anh hai tay đút túi quần, vai phải đeo túi huấn luyện màu đen, đứng trước mặt cô, ngước mắt nhìn về hướng biệt thự sau lưng cô. Từ cửa sổ sát đất phòng khách có thể nhìn thấy Đoạn Chi Ngọc đang ngồi trên sofa. “Đi đâu đấy?” Ánh mắt anh dừng lại trên người cô. Nhan Bạch Tịch lặng lẽ lùi về sau nửa bước, kéo giãn khoảng cách, có chút lo lắng bị người trong nhà nhìn thấy cử chỉ thân mật của hai người. “Đón ba mẹ em.” Bạc Ngạn liếc mắt nhìn chú Lý vừa từ trên xe xuống phía sau, lấy túi huấn luyện từ trên vai xuống: “Anh đi cùng em nhé?” Cô vừa nghe lời này, theo bản năng chột dạ, như kẻ trộm xua tay từ chối: “Không cần đâu.” “Anh đi cùng em, xe ngồi không đủ,” cô tìm một lý do thích hợp, “Ba mẹ em với chúng ta vừa đúng một xe.” Bạc Ngạn đổi tay cầm túi: “Có thể đi hai chiếc.” Hai người đang nói chuyện, cửa biệt thự truyền đến giọng Đoạn Chi Ngọc: “Bạc Ngạn về rồi à?” Bạc Ngạn và Nhan Bạch Tịch cùng nhau ngẩng đầu nhìn lại, Nhan Bạch Tịch theo bản năng lại dịch người ra xa Bạc Ngạn thêm một bước, Bạc Ngạn liếc mắt nhìn cô một cái. Đoạn Chi Ngọc vén áo choàng, ung dung đi tới: “Về đúng lúc đi cùng luôn đi, đón ba mẹ Tiểu Tịch.” Nhan Bạch Tịch hơi ngạc nhiên: “Không cần đâu dì, con tự đi là được ạ.” Đoạn Chi Ngọc dịu dàng cười: “Vừa đúng lúc Bạc Ngạn cũng về rồi, đi cùng đi, cho phải phép.” Mười phút sau, ba Bạc và Đoạn Chi Ngọc đi phía trước, Bạc Ngạn và Nhan Bạch Tịch theo sau, cách mấy mét. Bạc Ngạn dựa sát vào Nhan Bạch Tịch đi, chạm chạm ngón tay cô: “Có phải vẫn muốn đi cùng nhau không?” Nhan Bạch Tịch liếc nhìn phía trước một cái, nhỏ giọng: “Anh đừng chạm vào em.” Bạc Ngạn gian tà “Ồ?” một tiếng, sau đó đưa tay câu lấy ngón tay cô, Nhan Bạch Tịch lại lần nữa nhìn về phía trước, muốn rút tay ra,anh lại quang minh chính đại cúi đầu đến bên tai cô, thấp giọng trêu chọc: “Buổi tối còn ngủ cùng nhau không?” Khoảng cách từ khu nghỉ dưỡng trở về đã hai ngày, “bữa tiệc hải sản lớn” ăn nhiều, bây giờ ngủ một mình anh có chút không chịu nổi. Nhan Bạch Tịch lại bị những lời này của anh làm cho kinh ngạc, đưa tay đẩy anh một cái: “Anh đang nói cái gì vậy?” Bạc Ngạn nắm tay cô dắt ra sau lưng: “Nhớ em.” Vừa đúng lúc phía trước Đoạn Chi Ngọc đã đi tới bên cạnh xe, quay đầu gọi họ: “Đi thôi.” Cách khá xa, Nhan Bạch Tịch vội vàng dùng túi che chắn, rút tay ra, bước nhanh về phía trước, giọng nói lộ ra một tia kinh hoảng: “Đến đây đến đây.” Đón người trở về vừa đúng 7 giờ, ăn cơm tối. Lâm Vi và Nhan Vĩ Minh ngồi một bên, hai người nhỏ tuổi ngồi cùng nhau. Ăn được một nửa, nói đến chuyện học hành. Nhan Vĩ Minh mở lời trước, vẫn là nói về đàn violon: “Đã hẹn với giáo viên cuối tuần sau bắt đầu học.” Động tác gắp thức ăn của Nhan Bạch Tịch khựng lại, đũa không buông xuống, không chút do dự: “Con không muốn đi.” Lâm Vi khẽ nhíu mày: “Đã nói với giáo viên rồi sao có thể không đi.” Nhan Bạch Tịch: “Không phải con nói.” Nhan Vĩ Minh lên giọng: “Con bé này!” Đoạn Chi Ngọc thấy sắp cãi nhau, hòa giải: “Chuyện tuần sau tuần sau hãy nói, ăn cơm trước đã.” Nhưng Nhan Vĩ Minh vừa mới nổi giận không dễ dàng hạ xuống như vậy, cau mày: “Con dạo này sao lại không nghe lời thế, bảo làm gì không làm cái đó, học ai vậy hả, mẹ con gọi điện thoại cho con cũng toàn cãi lại.” Nhan Bạch Tịch khẽ hít vào, đang định phản bác, người ngồi bên tay trái đã lên tiếng: “Chắc là học từ con đấy ạ.” Anh vốn nói chuyện đã không đứng đắn, lúc này chen vào lại không hề đột ngột. Đoạn Chi Ngọc ở dưới bàn đá anh một cái: “Liên quan đến con à? Người lớn nói chuyện đến lượt con xen vào sao?” Ba Bạc cũng xấu hổ, giáo huấn: “Càng ngày càng không lễ phép, nói nhiều nữa thì lên lầu đi.” Trên mặt Bạc Ngạn không có vẻ mất tự nhiên vì bị răn dạy, ánh mắt giãn ra, ngược lại ngồi rất tự tại, một bên gắp thức ăn một bên tiếp tục: “Cô ấy mỗi ngày ngoài đi học ra thì ở nhà, từ lúc qua đây đến giờ ở cùng con là lâu nhất, chắc chắn là học theo con rồi.” Giọng điệu anh hoàn toàn không để tâm, mọi người tập trung vào người anh, không ai chú ý đến Nhan Bạch Tịch, người ban đầu của cuộc tranh luận. Nhan Vĩ Minh mày nhíu chặt lại, cuối cùng mở miệng: “Bạc Ngạn, cháu…” Bạc Ngạn tiếp lời, giọng điệu vẫn không nghiêm túc cũng không thành tâm: “Chú Nhan, cháu xin lỗi, là học thói xấu từ cháu, muốn mắng thì mắng cháu đi ạ.” Ba Bạc không nhịn được nữa, lập tức đập đũa xuống mặt bàn: “Con câm miệng! Lớn từng này rồi còn tranh cãi, nói con sao, làm mặt lạnh cho ai xem?” Nhan Bạch Tịch mím môi, cúi đầu cầm điện thoại nhắn tin cho anh. Nhan Bạch Tịch: [ Anh làm gì vậy? ] Bạc Ngạn ngả người ra sau, cũng cầm điện thoại, hai tay giấu dưới bàn, một mặt bị mắng, một bên gõ chữ: [ Để họ mắng anh đi chứ. ] Bạc Ngạn: [ Lớp violon không muốn đi thì không đi, anh đưa em trốn học. ] Bạc Ngạn: [ Anh có rất nhiều cách, cứ để họ mắng anh. ] Nhan Bạch Tịch không nói lời nào, ngón cái đặt trên bàn phím hồi lâu không ấn xuống. Bạc Ngạn một lát sau hình như lời nói có hơi nhiều. Bạc Ngạn: [ Sao nào, cảm động à? ] Nhan Bạch Tịch quen nói lời thật: [ Có chút…… ] Cô nghe thấy người bên cạnh hình như cười một tiếng. Bạc Ngạn: [ Vậy em có lẽ lát nữa còn phải cảm động nữa đấy. ] Nhan Bạch Tịch: [ Cái gì? ] Bạc Ngạn: [ Không có gì. ] Nhan Bạch Tịch bị anh làm cho không hiểu ra sao, lúc tắt màn hình điện thoại thì nhìn thấy anh đã cất điện thoại trước mình đặt lại lên bàn. Đoạn Chi Ngọc vẫn đang nói anh. “Nói chuyện với con mà con có nghiêm túc nghe không hay chỉ biết nhìn điện thoại, con rốt cuộc…” Bạc Ngạn bỗng nhiên đẩy ghế đứng dậy, tùy tiện viện cớ: “Huấn luyện viên tìm con, con về căn cứ một chuyến.” Giọng điệu anh vẫn luôn ôn hòa, không cao giọng cũng không vội vàng, chậm rãi lười nhác. Đoạn Chi Ngọc: “Tối muộn rồi con đi đâu, chẳng phải là không muốn nói chuyện với mọi người đúng không!” Ba Bạc nhìn bóng lưng anh cũng mặc kệ: “Để nó đi, nó thích đi đâu thì đi, đừng quản nó.” Nhan Bạch Tịch vốn đã không muốn ăn, Bạc Ngạn vừa đi, cô càng không muốn ăn nữa. Đẩy ghế đứng dậy: “Con ăn xong rồi, con lên trước đây ạ.” Đoạn Chi Ngọc liếc nhìn sắc mặt Lâm Vi và Nhan Vĩ Minh, ôn hòa: “Được, con lên trước đi, đói bụng muốn ăn gì cứ nói với dì Triệu bất cứ lúc nào.” Nhan Bạch Tịch tùy tiện gật đầu, không nhìn ba mẹ mình nữa: “Cảm ơn cô ạ.” Cô rời khỏi phòng ăn, theo cầu thang lên lầu hai, mở cửa phòng ngủ đi vào, trở tay đóng cửa lại, đi về phía trước vài bước rồi thả mình lên giường. Nằm ngửa trên giường nhìn chằm chằm trần nhà, cô thở ra một hơi thật sâu. Nhìn một lát, cô xoay người sờ lấy điện thoại, nhắn tin cho Bạc Ngạn: [ Anh thật sự đi huấn luyện à? ] Tin nhắn gửi đi, không ai trả lời, cô nhìn chằm chằm màn hình một lát, rồi buông xuống. Khoảng hai mươi phút sau, điện thoại rung lên, hiện lên cuộc gọi thoại. Cô sờ lấy, ấn nút nghe. Giọng nam lười biếng mà dễ nghe từ bên trong truyền ra: “Sao thế, anh đang lái xe.” “Lái xe?” Nhan Bạch Tịch ngồi dậy từ trên giường, nhìn thời gian. Căn cứ cách nhà rất gần, vài phút đi đường, Bạc Ngạn lẽ ra phải đến nơi từ lâu rồi. “Không phải anh đến căn cứ sao?” Cô hỏi. Người bên kia lại cười một tiếng, âm thanh nhuốm dòng điện, tê tê dại dại đập vào vành tai cô: “Không phải.” “Vậy anh đang ở đâu?” Cô lại hỏi. Đầu dây bên kia yên lặng hai giây, anh tránh không đáp: “Về phòng ngủ rồi à?” “Vâng,” Nhan Bạch Tịch nâng cẳng chân lên, lắc lắc đôi dép lê trên chân, “Không muốn ăn nên lên đây.” Bạc Ngạn ừm một tiếng, phảng phất đoán được, lại hỏi: “Còn đói bụng không?” Cô quả thực không ăn được bao nhiêu, mím môi, thành thật đáp: “Có chút…” “Vậy xem ra đồ mua lát nữa có thể dùng được rồi.” Anh cười. Nhan Bạch Tịch nghe thấy tiếng phanh xe ở đầu dây bên kia, sau đó là tiếng cửa xe mở ra, dường như Bạc Ngạn cuối cùng cũng đến nơi. “Anh đang ở A Lâm Băng Thất.” Cô nghe thấy anh nói.