Không biết ôm bao lâu, Nhan Bạch Tịch cảm thấy mình sắp chết chìm trong bầu không khí quấn quýt nóng rực này. Cô khẽ cử động ngón tay định đẩy anh ra, nhưng giây tiếp theo đã bị Bạc Ngạn bế ngang lên. Một tay anh giữ sau lưng cô, tay kia luồn dưới đùi cô, bế cô đi về phía cái bàn có đồ ăn. Người Nhan Bạch Tịch khẽ nảy lên theo nhịp bước của anh, nửa thân trên vừa lạnh lại vừa nóng – người anh vẫn còn rất nóng, phần ngực cô áp sát vào anh cũng bị hơi nóng thấm vào, nhưng tấm lưng trần lộ ra ngoài không khí lại hơi lành lạnh. Cô bất giác rúc sâu hơn vào lòng anh. Được cô áp sát, Bạc Ngạn lại một lần nữa cảm thấy toàn thân khoan khoái. Anh khẽ bật cười không thành tiếng, đuôi mắt ánh lên vẻ lười biếng pha chút thỏa mãn. Đi vài bước, anh kéo ghế ra rồi ôm Nhan Bạch Tịch cùng ngồi xuống. Nhan Bạch Tịch hơi ngẩn ra, ngẩng đầu khỏi vai anh, thấy anh có vẻ không định thả mình xuống, cô liền chống tay lên vai anh, duỗi chân tìm dép, muốn tụt khỏi người anh. Bạc Ngạn nắm lấy cổ chân cô, ngăn lại. “Làm gì đấy?” Anh liếc mắt nhìn cô. Cô bị hỏi đến ngớ người: “Ăn cơm.” Bạc Ngạn buông tay, nhưng lại vòng qua đầu gối cô, điều chỉnh tư thế để lưng cô dựa vào người mình, sau đó đưa tay kéo mấy hộp đồ ăn lại gần, chuyển chủ đề: “Muốn ăn cái nào?” “Em muốn xuống.” Tay trái Bạc Ngạn siết chặt lấy cô: “Ngồi thế này không ăn được à?” Nhan Bạch Tịch hết chịu nổi, đưa tay véo mạnh vào mặt trong cánh tay anh: “Ai lại ăn cơm kiểu này chứ!” Ngồi trên đùi anh đã đành, đằng này cô thậm chí chỉ mặc một chiếc quần ngủ và áo lót, dưới ánh đèn sáng trưng, cảm giác xấu hổ dâng lên tột độ. Nhưng người đang ôm cô lại cực kỳ bình thản – cô nghi ngờ người này không có da mặt. Nhan Bạch Tịch thật sự hoang mang, nhìn Bạc Ngạn chằm chằm hai giây, bỗng buột miệng hỏi một câu: “…Anh không biết xấu hổ à?” Không hề có chút tức giận, mỉa mai hay chế nhạo, chỉ đơn thuần là thắc mắc. Bạc Ngạn bị hỏi làm bật cười, anh nghiêng đầu, lồng ngực rung lên cười mấy tiếng, sao lại có thể đáng yêu như vậy chứ. Anh véo gáy cô kéo lại gần, định hôn lên lần nữa thì bị Nhan Bạch Tịch né được. Cô thật sự chịu thua anh rồi, không phải muốn ăn cơm sao: “Anh phiền quá đi…” Bạc Ngạn véo cổ tay cô rồi chuyển sang véo má cô: “Lại không cho hôn à, vừa nãy không phải còn cảm ơn anh sao?” Anh giữ chặt hai tay cô, cuối cùng cũng kéo được người lại hôn thêm một cái nữa rồi mới buông ra. Thấy Nhan Bạch Tịch hơi phồng má nhìn mình, môi Bạc Ngạn cong lên càng cao. Sợ cô giận thật, anh kéo cái ghế bên cạnh, đặt cô ngồi lên đó, rồi chống tay nghiêng đầu nhìn cô, khóe môi nhếch lên một nửa, cười như không cười. Nhan Bạch Tịch bị nhìn đến da đầu tê dại, quay đầu định tìm áo ngủ của mình thì người bên cạnh lại chậm rãi buông một câu. “Không được mặc.” Bạc Ngạn kéo hộp cá viên cô thích nhất lại gần, mở nắp đặt trước mặt cô, rồi lại giúp cô bóc bộ đồ ăn, rót sữa bò, phục vụ người ta mà cực kỳ cam tâm tình nguyện. Nhan Bạch Tịch nhìn động tác của anh, nội tâm đấu tranh dữ dội một phen, cuối cùng đành từ bỏ ý định mặc áo vào. Anh thích nhìn thì cứ nhìn đi vậy… Vốn định vừa ăn vừa nói chuyện với anh, nhưng vì trang phục “hớ hênh” hiện tại, Nhan Bạch Tịch chỉ cắm cúi ăn suốt bữa, không nói một lời nào. Trớ trêu là người bên cạnh đúng là mặt dày thật sự, cũng không ăn, cũng không nói gì, chỉ chống thái dương nhìn cô, ánh mắt dán chặt lên người cô, chưa từng rời đi. Ăn đến cuối cùng, Nhan Bạch Tịch thật sự không chịu nổi nữa, khựng đũa lại trong giây lát: “Anh có thể đi mặc quần áo vào được không…” “Em còn không mặc, tại sao anh phải mặc?” Cô bị anh chặn họng, xấu hổ nói một cách khó khăn: “Là anh không cho em mặc.” Thấy cô nói xong câu này sắp nổi đóa thật, anh mới thu lại ánh mắt, đứng dậy, đi tới chỗ cách đó hai bước nhặt bộ quần áo mình mang đến, đi vào phòng tắm, giật khăn tắm ra rồi mặc chiếc quần ở nhà vào. Sau đó, anh cứ để trần nửa thân trên đi ra, lấy chiếc áo thun của mình tròng vào người Nhan Bạch Tịch. Cô ngửa đầu ra sau, có chút kháng cự: “Em có áo ngủ của em mà…” “Ừm, anh biết,” Bạc Ngạn ngắt lời cô, “Nhưng anh muốn nhìn em mặc đồ của anh.” Không biết là sở thích quái đản gì, anh thích nhìn dáng vẻ cô được bao bọc trong quần áo của mình. Anh vừa ngồi xuống, đã nghe thấy tiếng Đoạn Chi Ngọc gõ cửa phòng Bạc Ngạn ngoài hành lang. Gõ hai tiếng, gọi một câu, hình như có việc muốn tìm anh. Nhan Bạch Tịch giật nảy mình, quay đầu nhìn ra cửa ngay lập tức. Bạc Ngạn bật cười, xoay đầu cô lại: “Anh khóa cửa rồi, ăn cơm của em đi.” Nói xong anh đi sang một bên, nhặt điện thoại của mình lên, gọi cho Đoạn Chi Ngọc. Điện thoại kết nối, anh dựa vào bàn cạnh tường, mắt vẫn nhìn người cách đó hai bước, trả lời Đoạn Chi Ngọc ở đầu dây bên kia – “Ừm, đang tắm.” “Lát nữa định ngủ.” “Có chuyện gì không mẹ?” … Nói dăm ba câu cho xong chuyện, anh cúp máy rồi đi trở lại. Nhìn dáng vẻ cẩn thận từng li từng tí của Nhan Bạch Tịch, anh cười không kiềm chế được: “Ăn cơm đi, cứ có tật giật mình làm gì?” Hai tay cô vẫn nắm chặt cái bát: “Sợ bị phát hiện, tim em đập thình thịch đây này.” Bạc Ngạn lại bắt đầu giở trò không đứng đắn: “Để anh sờ thử xem?” “Anh bớt giở trò lưu manh đi.” Bạc Ngạn ngồi xuống chiếc ghế ban nãy, chân khều thùng rác lại gần, gom mấy miếng giấy ăn Nhan Bạch Tịch vừa dùng và rác vào, rồi lại mở miệng: “Người nhà Lý Thanh Thanh bị bệnh à?” Nhan Bạch Tịch đang uống canh, ngẩng lên “Ai?” một tiếng. “Sáng nay nghe em gọi điện thoại,” Bạc Ngạn giải thích. Ba của Lý Thanh Thanh, tim cần phẫu thuật, nhưng lịch hẹn với bác sĩ mổ chính lại xếp đến tận tháng sau, có vẻ không đợi được. Bệnh viện cũng có một chuyên gia khác, tiếc là vị chuyên gia đó hiện đang ở trong nước, không thể nào vì một mình ông ấy mà bay qua đây. Bạc Ngạn lại nói: “Anh trai của giáo sư Lý quen ông nội anh, để anh hỏi giúp em xem sao.” Nhan Bạch Tịch ngẩn người hai giây, rất nghiêm túc nói: “Cảm ơn anh.” Bạc Ngạn thu lại tầm mắt, cúi xuống nhìn điện thoại, giọng lười biếng: “Đổi cái khác đi.” “Số phòng bệnh là bao nhiêu?” Bạc Ngạn gửi tin nhắn xong ngẩng đầu lên, “Chiều mai anh huấn luyện xong sẽ cùng em đến bệnh viện.” “Hả?” Nhan Bạch Tịch đột nhiên nhớ ra Lý Thanh Thanh nói chiều mai Tống Chi Lâm cũng đến. Tuy giờ cô và Tống Chi Lâm không còn liên lạc gì, nhưng mọi người đều quen biết nhau, không thể nào Lý Thanh Thanh cũng cắt đứt liên lạc với Tống Chi Lâm được. Chiều hôm sau, Nhan Bạch Tịch tan học liền đến nơi huấn luyện của Bạc Ngạn trước để đợi anh. Hai người hẹn năm rưỡi, cô đến sớm hơn nhưng không báo trước cho Bạc Ngạn, đến nơi cũng không đi lên mà chỉ đợi dưới lầu. Tống Kinh từ trong tòa nhà đi ra vừa hay gặp cô, giơ tay gọi một tiếng: “Chị dâu.” Bên cạnh cậu ta còn có người khác, Nhan Bạch Tịch bị gọi như vậy tự dưng thấy xấu hổ. Cô bước nhanh tới, chào hỏi cậu ta. Tống Kinh chỉ tay ra sau lưng: “Bạc Ngạn ở trên lầu.” “Huấn luyện viên vừa giữ anh ấy lại nói chuyện, anh ấy còn đang thu dọn đồ,” cậu ta giải thích. Nhan Bạch Tịch vội lắc đầu: “Không sao đâu.” Vừa dứt lời, điện thoại cô rung lên, cúi đầu thấy tin nhắn của Bạc Ngạn. Bạc Ngạn: [ Anh chắc phải muộn chút rồi. ] Nhan Bạch Tịch: [ Không sao, em đợi anh dưới lầu. ] Bạc Ngạn vừa đặt súng lên giá, cúi mắt nhìn điện thoại, hai giây sau trực tiếp gọi qua. Anh dường như luôn như vậy, so với nhắn tin, anh thích gọi điện cho cô hơn, để được nghe giọng nói của cô. Bạc Ngạn: “Lên đây đợi anh?” Cô lùi lại dưới bóng cây, liếc nhìn về phía cổng tòa nhà: “Em lên được không?” “Sao lại không được?” Bạc Ngạn cười khẽ, tháo găng tay ném lên giá, giọng ôn hòa, “Lên đi.” Hai phút sau, Nhan Bạch Tịch đứng lưỡng lự trước cửa phòng huấn luyện. Bạc Ngạn từ cửa sổ nhìn thấy bóng dáng cô, liền đi tới nắm cổ tay kéo cô vào, một tay đút túi quần dẫn cô vào trong phòng: “Đứng ngoài cửa làm gì?” Trong phòng huấn luyện còn có người khác, nghe tiếng động đều nhìn về phía họ. Vậy mà Bạc Ngạn cứ thế công khai dắt cô đi vào. Nhan Bạch Tịch hơi ngượng ngùng, muốn rút tay ra nhưng bị Bạc Ngạn nắm chặt. Cô hết cách, đành dùng tay kia vuốt vuốt tóc để che giấu sự bối rối. Cô bị dắt một mạch đến khu nhà tắm mới dừng chân lại, níu tay Bạc Ngạn: “Em cũng phải vào à?” Bạc Ngạn nhìn dáng vẻ căng thẳng của cô mà bật cười: “Có phòng thay đồ riêng, em vào trong đó đợi anh.” Nhan Bạch Tịch “à” một tiếng, kéo lại quai cặp trên vai, vẫn thấy căng thẳng khó tả. Người đi đi lại lại, thỉnh thoảng có người từ phòng tắm đi ra. Một chàng trai đi tới từ phía đối diện, không mặc áo, trên vai vắt một chiếc khăn lông. Vì cậu ta đi thẳng về phía mình, Nhan Bạch Tịch bất giác liếc nhìn người cậu ta một cái, nhưng ngay lập tức mắt bị Bạc Ngạn che lại, cả người bị kéo vào lòng anh. “Anh Bạc.” Chàng trai gọi. Bạc Ngạn gật đầu: “Chưa về à?” Chàng trai cười đáp: “Luyện thêm lúc nữa.” Nhan Bạch Tịch bị che mắt, không biết hai người nói gì, chỉ nghe Bạc Ngạn giải thích thêm một câu: “Bạn gái tôi.” Vài giây sau, chàng trai đi lướt qua họ, tiếng bước chân xa dần sau lưng, Bạc Ngạn cuối cùng cũng buông cô ra. Nhan Bạch Tịch vuốt lại tóc mái, nói nhỏ: “Anh che mắt em làm gì…” Tay cô lại bị anh nắm lấy lần nữa, mười ngón tay đan vào nhau, bị Bạc Ngạn dẫn đi về phía trước. “Tóc em bị anh làm rối rồi.” Cô hạ giọng, thanh âm mềm mại, không hẳn là oán giận. Vì mải nói chuyện, cô không để ý hướng mình đang bị dẫn đi. Tự lẩm bẩm nói hai câu, phát hiện Bạc Ngạn không nghe, cô giật giật tay anh. “Bạc Ngạn, anh có nghe em nói không?” Đã đến trước phòng thay đồ, tay phải Bạc Ngạn vẫn nắm tay cô, tay trái móc chìa khóa từ trong túi ra, mở cửa phòng thay đồ, mắt hơi rũ xuống, khóe môi cong lên nụ cười nhàn nhạt. “Cạch” một tiếng, cửa mở, Nhan Bạch Tịch bị kéo vào trong, ngay sau đó Bạc Ngạn trở tay khóa cửa lại. Phòng thay đồ và phòng tắm của căn cứ ở cùng một tầng, phòng thay đồ cá nhân diện tích đều không lớn, lại tối om, có vẻ vừa ngột ngạt vừa chật chội. Cô theo bản năng đưa tay sờ tường tìm công tắc, giây tiếp theo lại bị Bạc Ngạn giữ chặt tay ấn lên tủ quần áo. Một tay anh giữ chặt cả hai tay cô, đè trên đỉnh đầu cô, tay kia khẽ véo má cô, cúi đầu hôn nhẹ một cái. Giọng nói mang theo ý cười, tính sổ sau: “Bảo bối vừa nãy em nhìn ai đấy?” “Cái gì…” Nhan Bạch Tịch bị đè cổ tay, gần như không cử động được. “Lúc ở hành lang ban nãy.” Bạc Ngạn nhắc. Nhan Bạch Tịch cuối cùng cũng hiểu ra: “Đó là đồng đội của anh, với lại cũng đâu phải em muốn nhìn cậu ấy.” “Vậy sao,” Bạc Ngạn đưa tay lướt qua má cô, “Sao anh thấy mắt em cứ liếc lên người cậu ta thế?” Lúc nói câu này, tay anh không những không thả lỏng mà ngón tay còn luồn vào giữa các ngón tay cô, siết chặt, giọng chậm rãi: “Dáng cậu ta đẹp hơn anh à?” “Không có… Không có, em không biết, em thật sự không nhìn thấy.” Bạc Ngạn cười không thành tiếng trong bóng tối, tay phải luồn vào tóc cô, xoa xoa gáy cô, sau đó rất nhẹ ấn đầu cô xuống, khiến môi cô như có như không chạm vào yết hầu của anh. “Hôn một cái,” giọng anh trầm xuống nửa tông, ngón cái ấn nhẹ lên da đầu cô, “Hôn một cái anh liền tha cho em.”