Bí Mật Ngày Thứ Ba - Châu Phủ Tiểu Thập Tam

Chương 46

Lúc Nhan Bạch Tịch đi theo Ngô Văn Vũ đến địa điểm huấn luyện của Bạc Ngạn, người kia mới từ trong tòa nhà đi ra. Ngô Văn Vũ liếc nhìn người ngồi ghế phụ, tốt bụng hỏi: “Em có muốn ngồi phía sau, cùng với Bạc Ngạn không?” Anh ta không hiểu tại sao Nhan Bạch Tịch lại muốn ngồi ghế phụ, theo lý thì người có quan hệ thân thiết nên ngồi cùng nhau. Nhan Bạch Tịch liếc nhìn phía trước xe, nghiêng đầu đi, thái dương dựa vào cửa kính xe, thần sắc uể oải: “Không cần.” Ngô Văn Vũ luôn cảm thấy hai chữ này của cô mang theo một cảm giác chán đời nhàn nhạt. Nhìn xem, yêu đương cái kiểu gì mà làm con gái nhà người ta ra nông nỗi này. Anh ta quay vô lăng, đang chuẩn bị mở miệng hỏi thăm xem sao, thì cửa xe của mình bị gõ hai tiếng, quay đầu lại thấy Bạc Ngạn đang đứng bên ngoài. Xe thể thao mui trần, anh trực tiếp ném túi huấn luyện của mình ra ghế sau: “Xuống đi, tao lái.” “Đi ăn gì thế, hai đứa tao còn chưa nghĩ ra.” Ngô Văn Vũ mở cửa xuống xe. Bạc Ngạn lên xe: “Đến quán đá bào A Lâm.” “Hả?” Ngô Văn Vũ từ ghế sau nhoài đầu lên, “Chỗ đó xa thế, đến đó ăn làm gì.” “Có đói không?” Bạc Ngạn cài dây an toàn, một tay chống lên vô lăng. Ngô Văn Vũ gật đầu lia lịa: “Đói chứ! Mẹ kiếp buổi sáng tao còn chưa ăn cơm.” Bạc Ngạn: “Không hỏi mày.” Ngô Văn Vũ bị nghẹn một chút, đang định nói vậy cậu hỏi ai, bỗng nhiên nhớ ra ghế phụ còn có người nãy giờ vẫn không nói chuyện. Tầm mắt chuyển qua, phát hiện Nhan Bạch Tịch đang ngây người dựa vào cửa kính xe, như đang thả hồn đi đâu đó. Bạc Ngạn giơ tay chạm vào má cô: “Đói không?” Nhan Bạch Tịch hoàn hồn, nhìn anh một cái, sau đó động tác rất rõ ràng mà dịch người ra xa anh: “Cũng được.” “Đi quán đá bào A Lâm?” “Ừm.” Vẫn là qua loa cho xong chuyện. Bạc Ngạn khuỷu tay chống lên khung cửa sổ nhìn cô, anh còn chưa kịp hỏi tội cô, cô đã không muốn để ý đến anh trước rồi. Nhìn cô hai giây, ánh mắt anh lướt đi, xe lại lần nữa khởi động rời đi. Từ căn cứ chạy đến quán đá bào A Lâm mất 40 phút, ăn một bữa đơn giản rồi quay về, đã là hai giờ chiều. Xe là của Bạc Ngạn, lúc về tiện đường đưa Ngô Văn Vũ đến câu lạc bộ của anh ta trước, hai người mới về khách sạn. Xe lái vào bãi đỗ xe ngầm, dừng lại, Bạc Ngạn từ ghế lái xuống xe, vòng qua bên ghế phụ, mở cửa. Nhan Bạch Tịch liếc anh một cái, mím môi không động đậy. Hai người giằng co vài giây, Bạc Ngạn nới lỏng chốt cửa: “Nhất định phải để anh ôm em xuống à?” Nhan Bạch Tịch lại nhìn anh một chút, thầm thở dài trong lòng, chậm rì rì xuống xe. Không phải anh ỷ mình cao hơn sao? Nếu cô mà to con hơn anh, nhất định sẽ đánh cho anh bầm dập. “Nghĩ gì đấy?” Ngón tay anh chạm vào má cô. Nhan Bạch Tịch nhìn chằm chằm mặt anh, ảo tưởng bây giờ mà đấm anh một cái thì mình có bị đánh chết không. Cô nhìn anh hai giây, vài giây sau, tiến lên nửa bước, tay giơ lên chạm vào đỉnh đầu mình rồi so với gáy anh. Cô đột nhiên đến gần, Bạc Ngạn theo bản năng giơ tay đặt lên eo sau cô. “Sao vậy?” Giọng anh trầm xuống, “Nghĩ xong giải thích với anh thế nào rồi à?” “Không phải.” Tay cô buông xuống. Phiền thật, cô chỉ cao tới cằm anh, muốn đấm vào mặt anh cũng phải giơ tay lên thật cao mới vừa góc độ. Người này cao như cái sào thế làm gì!! Dù sao ở trước mặt Bạc Ngạn sớm đã bất chấp tất cả, lúc này vẻ mặt cô buồn bực, cũng không hề che giấu. Bạc Ngạn đẩy cô ép vào xe, tay trái đỡ cổ cô, ngón cái dùng chút sức ấn vào sườn cổ trước của cô, thấp giọng: “Nghĩ xong giải thích với anh thế nào chưa?” Lúc anh nói chuyện không mang theo ý cười, giọng trầm thấp lạnh lùng, có chút cảm giác áp bức: “Ngô Văn Vũ nói hai người còn định đi ăn cơm cùng nhau?” “Không có,” Nhan Bạch Tịch giơ tay chặn giữa hai người, “Tống Chi Lâm tự mình nói bừa, em không đồng ý đi ăn cùng anh ta.” Ngón cái Bạc Ngạn vuốt mặt cô: “Lúc anh gọi điện thoại cho em, em đang ở cùng cậu ta đúng không.” “Em không tìm anh ta, là ở văn phòng khoa gặp phải…” Nhan Bạch Tịch thở dài, “Em thề.” Sợ Bạc Ngạn không vui lại làm gì đó ở bãi đỗ xe, cô lại bổ sung một câu: “Thật đó, em không nói dối đâu.” Bạc Ngạn nhìn biểu cảm của cô liền biết cô đang nghĩ gì, buông cô ra lùi lại, buồn cười: “Nghĩ gì đấy, ở đây có camera theo dõi.” Nhan Bạch Tịch khẽ thở phào. May quá, nếu không đứng ở đây mà hôn cô thì thật sự cô chỉ muốn chết thôi. Nhưng hơi thở còn chưa kịp ổn định, lại nghe Bạc Ngạn nhàn nhạt hỏi: “Em đến văn phòng khoa làm gì?” Nhan Bạch Tịch từ nhỏ đến lớn số lần nói dối đếm trên đầu ngón tay, nên đến bây giờ vẫn là thành viên danh dự của đội quân đạo đức nói dối là sẽ chột dạ. Bàn tay sau lưng cô siết chặt ngón tay, ánh mắt nhìn sang một bên, tìm cớ: “Thanh Thanh không phải ủy viên ban tổ chức của khoa sao, giúp cậu ấy đưa tài liệu.” Ánh mắt Bạc Ngạn dừng trên mặt cô không rời đi: “Không phải sáng nay cô ấy không có tiết học sao, tại sao lại nhờ em đưa giúp?” Nhan Bạch Tịch không ngờ trí nhớ anh tốt đến mức cả chuyện Lý Thanh Thanh không có tiết cũng biết. Cô ổn định tâm thần, dừng lại: “Vừa lúc có giáo viên khác tìm cậu ấy…” Bạc Ngạn cười: “Vậy nên sáng nay cô ấy đúng là không có tiết học?” Nhan Bạch Tịch ngẩng đầu lên. “Anh đoán mò thôi,” nói xong, anh tiến lên nửa bước kéo hai cánh tay cô ôm lấy cổ mình, giữ eo cô đẩy lại vào xe, cúi đầu, nhìn cô không gần không xa, “Vậy em nói dối anh chuyện gì thế bảo bối.” “Em không có, em lừa anh làm gì…” “Còn nói dối,” Bạc Ngạn cười khẽ, “Nói thật đi, nếu không chúng ta…” Nhan Bạch Tịch siết chặt cánh tay, ôm cổ anh hôn lên. Lời Bạc Ngạn bị chặn lại. Hôn nhiều lần như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên cô chủ động, không có kỹ thuật gì, môi dán lên môi anh, nhẹ nhàng m*t hai cái, chỉ muốn làm anh mau câm miệng đừng hỏi nữa. Không phải không biết cách cạy môi hé răng, nhưng cô không biết cũng không muốn, môi dán môi mười mấy giây, cô lùi lại, định kết thúc, lại bị Bạc Ngạn giơ tay giữ chặt gáy. “Cứ vậy thôi à?” Giọng anh khàn khàn đặc sệt, “Không muốn anh hỏi, thì ít nhất cũng phải tỏ chút thành ý chứ.” Anh véo cằm cô, cách khoảng hai ngón tay, vừa không hôn tới, cũng không cho cô lùi lại, nhẹ giọng: “Thè lưỡi ra.” Nhan Bạch Tịch khẽ hít vào, cố gắng lùi lại, mỗi lần anh nói ba chữ này cô đều cảm thấy vô cùng xấu hổ. Người này sao lại không biết xấu hổ thế nhỉ. Cô lùi về sau: “Em không muốn thè…” Anh tiến lại gần hơn, giọng trầm thấp khàn khàn, rất mê hoặc người: “Không thè lưỡi ra thì gọi gì là hôn môi.” “Bạc Ngạn…” “Vậy chúng ta tiếp tục nói chuyện buổi trưa em với Tống Chi Lâm, còn có tại sao lại đến văn phòng khoa, tại sao lại nói dối anh?” “Em không nói dối anh.” Nhan Bạch Tịch cắn chết không nhả. “Được rồi, hôn anh giống như vừa nãy đi, anh sẽ tin em.” Giọng anh mơ hồ. Nhan Bạch Tịch bị ép đến không còn cách nào, lại lần nữa ôm cổ anh dâng môi lên. Môi anh không động, lưỡi cũng không động, ngoài một tay giữ gáy cô ra, không có bất kỳ động tác dư thừa nào, đúng là đang đợi cô hôn anh. Cô nén sự xấu hổ, ôm lấy cổ anh, từ môi châu khẽ hôn đến khóe môi, thỉnh thoảng m*t nhẹ hai cái đã là cực hạn. “Anh bình thường hôn em thế nào?” Anh khàn giọng mở miệng, ấn vào gáy cô lặp lại x** n*n. Tai Nhan Bạch Tịch rất nóng, nhưng vẫn làm theo lời anh nói, vươn lưỡi lướt qua khe môi anh thăm dò vào trong, không biết nên l**m thế nào, liền chạm vào đâu hay đó. Kỹ thuật hôn của cô không hề tốt, không có kết cấu, không có kỹ xảo, nhưng Bạc Ngạn vẫn bị cô hôn đến da đầu tê dại, cơ thể như có điện giật muốn nhét cô vào lòng. Anh giữ chặt gáy cô ấn lại gần, cướp lấy quyền chủ động, tay trái x** n*n eo sau cô, công thành chiếm đất mà làm sâu sắc thêm nụ hôn này. Giữa môi lưỡi có tiếng nước bọt vang lên, anh hôn sâu hơn cô vừa nãy rất nhiều, cũng gợi tình hơn rất nhiều, chạm vào phần thịt mềm bên trong khoang miệng cô, làm cô trốn cũng không trốn được. Thật lâu sau, anh nâng eo sau cô bế lên, để hai chân cô kẹp trên eo anh. Nhan Bạch Tịch ôm chặt anh, tim đập thình thịch, hơi thở gấp gáp nóng hổi: “Anh làm gì vậy?? Đây là bãi đỗ xe.” “Khu này không có ai,” anh nâng đùi cô đẩy lên trên một chút, cười vừa ngông vừa đáng ghét, “Em tưởng anh tiêu nhiều tiền như vậy là để không à.” Nhan Bạch Tịch không biết anh tiêu tiền bao trọn khu đỗ xe này hay vì khu này chỉ mở cho một bộ phận nhỏ khách trọ, nhưng nghĩ anh cũng không phải người làm bậy bên ngoài. Cô thoáng yên tâm, cằm đặt lên vai anh. “Bạc Ngạn.” Cô đột nhiên gọi anh một tiếng. “Ừm?” Giọng anh vẫn rất khàn, ôm cô đi về phía thang máy. Thang máy cũng là độc lập của khu đỗ xe này, không có mấy người. “Ngày mai về nhà nhé.” Cô nói. Tâm trạng Bạc Ngạn không tệ, cánh tay nhấc lên một chút, ôm cô chặt hơn: “Về thì về.” Giọng anh lơ đãng: “Dù sao em cũng luôn ở bên cạnh anh.” Chương 46 Lúc Nhan Bạch Tịch đi theo Ngô Văn Vũ đến địa điểm huấn luyện của Bạc Ngạn, người kia mới từ trong tòa nhà đi ra. Ngô Văn Vũ liếc nhìn người ngồi ghế phụ, tốt bụng hỏi: “Em có muốn ngồi phía sau, cùng với Bạc Ngạn không?” Anh ta không hiểu tại sao Nhan Bạch Tịch lại muốn ngồi ghế phụ, theo lý thì người có quan hệ thân thiết nên ngồi cùng nhau. Nhan Bạch Tịch liếc nhìn phía trước xe, nghiêng đầu đi, thái dương dựa vào cửa kính xe, thần sắc uể oải: “Không cần.” Ngô Văn Vũ luôn cảm thấy hai chữ này của cô mang theo một cảm giác chán đời nhàn nhạt. Nhìn xem, yêu đương cái kiểu gì mà làm con gái nhà người ta ra nông nỗi này. Anh ta quay vô lăng, đang chuẩn bị mở miệng hỏi thăm xem sao, thì cửa xe của mình bị gõ hai tiếng, quay đầu lại thấy Bạc Ngạn đang đứng bên ngoài. Xe thể thao mui trần, anh trực tiếp ném túi huấn luyện của mình ra ghế sau: “Xuống đi, tao lái.” “Đi ăn gì thế, hai đứa tao còn chưa nghĩ ra.” Ngô Văn Vũ mở cửa xuống xe. Bạc Ngạn lên xe: “Đến quán đá bào A Lâm.” “Hả?” Ngô Văn Vũ từ ghế sau nhoài đầu lên, “Chỗ đó xa thế, đến đó ăn làm gì.” “Có đói không?” Bạc Ngạn cài dây an toàn, một tay chống lên vô lăng. Ngô Văn Vũ gật đầu lia lịa: “Đói chứ! Mẹ kiếp buổi sáng tao còn chưa ăn cơm.” Bạc Ngạn: “Không hỏi mày.” Ngô Văn Vũ bị nghẹn một chút, đang định nói vậy cậu hỏi ai, bỗng nhiên nhớ ra ghế phụ còn có người nãy giờ vẫn không nói chuyện. Tầm mắt chuyển qua, phát hiện Nhan Bạch Tịch đang ngây người dựa vào cửa kính xe, như đang thả hồn đi đâu đó. Bạc Ngạn giơ tay chạm vào má cô: “Đói không?” Nhan Bạch Tịch hoàn hồn, nhìn anh một cái, sau đó động tác rất rõ ràng mà dịch người ra xa anh: “Cũng được.” “Đi quán đá bào A Lâm?” “Ừm.” Vẫn là qua loa cho xong chuyện. Bạc Ngạn khuỷu tay chống lên khung cửa sổ nhìn cô, anh còn chưa kịp hỏi tội cô, cô đã không muốn để ý đến anh trước rồi. Nhìn cô hai giây, ánh mắt anh lướt đi, xe lại lần nữa khởi động rời đi. Từ căn cứ chạy đến quán đá bào A Lâm mất 40 phút, ăn một bữa đơn giản rồi quay về, đã là hai giờ chiều. Xe là của Bạc Ngạn, lúc về tiện đường đưa Ngô Văn Vũ đến câu lạc bộ của anh ta trước, hai người mới về khách sạn. Xe lái vào bãi đỗ xe ngầm, dừng lại, Bạc Ngạn từ ghế lái xuống xe, vòng qua bên ghế phụ, mở cửa. Nhan Bạch Tịch liếc anh một cái, mím môi không động đậy. Hai người giằng co vài giây, Bạc Ngạn nới lỏng chốt cửa: “Nhất định phải để anh ôm em xuống à?” Nhan Bạch Tịch lại nhìn anh một chút, thầm thở dài trong lòng, chậm rì rì xuống xe. Không phải anh ỷ mình cao hơn sao? Nếu cô mà to con hơn anh, nhất định sẽ đánh cho anh bầm dập. “Nghĩ gì đấy?” Ngón tay anh chạm vào má cô. Nhan Bạch Tịch nhìn chằm chằm mặt anh, ảo tưởng bây giờ mà đấm anh một cái thì mình có bị đánh chết không. Cô nhìn anh hai giây, vài giây sau, tiến lên nửa bước, tay giơ lên chạm vào đỉnh đầu mình rồi so với gáy anh. Cô đột nhiên đến gần, Bạc Ngạn theo bản năng giơ tay đặt lên eo sau cô. “Sao vậy?” Giọng anh trầm xuống, “Nghĩ xong giải thích với anh thế nào rồi à?” “Không phải.” Tay cô buông xuống. Phiền thật, cô chỉ cao tới cằm anh, muốn đấm vào mặt anh cũng phải giơ tay lên thật cao mới vừa góc độ. Người này cao như cái sào thế làm gì!! Dù sao ở trước mặt Bạc Ngạn sớm đã bất chấp tất cả, lúc này vẻ mặt cô buồn bực, cũng không hề che giấu. Bạc Ngạn đẩy cô ép vào xe, tay trái đỡ cổ cô, ngón cái dùng chút sức ấn vào sườn cổ trước của cô, thấp giọng: “Nghĩ xong giải thích với anh thế nào chưa?” Lúc anh nói chuyện không mang theo ý cười, giọng trầm thấp lạnh lùng, có chút cảm giác áp bức: “Ngô Văn Vũ nói hai người còn định đi ăn cơm cùng nhau?” “Không có,” Nhan Bạch Tịch giơ tay chặn giữa hai người, “Tống Chi Lâm tự mình nói bừa, em không đồng ý đi ăn cùng anh ta.” Ngón cái Bạc Ngạn vuốt mặt cô: “Lúc anh gọi điện thoại cho em, em đang ở cùng cậu ta đúng không.” “Em không tìm anh ta, là ở văn phòng khoa gặp phải…” Nhan Bạch Tịch thở dài, “Em thề.” Sợ Bạc Ngạn không vui lại làm gì đó ở bãi đỗ xe, cô lại bổ sung một câu: “Thật đó, em không nói dối đâu.” Bạc Ngạn nhìn biểu cảm của cô liền biết cô đang nghĩ gì, buông cô ra lùi lại, buồn cười: “Nghĩ gì đấy, ở đây có camera theo dõi.” Nhan Bạch Tịch khẽ thở phào. May quá, nếu không đứng ở đây mà hôn cô thì thật sự cô chỉ muốn chết thôi. Nhưng hơi thở còn chưa kịp ổn định, lại nghe Bạc Ngạn nhàn nhạt hỏi: “Em đến văn phòng khoa làm gì?” Nhan Bạch Tịch từ nhỏ đến lớn số lần nói dối đếm trên đầu ngón tay, nên đến bây giờ vẫn là thành viên danh dự của đội quân đạo đức nói dối là sẽ chột dạ. Bàn tay sau lưng cô siết chặt ngón tay, ánh mắt nhìn sang một bên, tìm cớ: “Thanh Thanh không phải ủy viên ban tổ chức của khoa sao, giúp cậu ấy đưa tài liệu.” Ánh mắt Bạc Ngạn dừng trên mặt cô không rời đi: “Không phải sáng nay cô ấy không có tiết học sao, tại sao lại nhờ em đưa giúp?” Nhan Bạch Tịch không ngờ trí nhớ anh tốt đến mức cả chuyện Lý Thanh Thanh không có tiết cũng biết. Cô ổn định tâm thần, dừng lại: “Vừa lúc có giáo viên khác tìm cậu ấy…” Bạc Ngạn cười: “Vậy nên sáng nay cô ấy đúng là không có tiết học?” Nhan Bạch Tịch ngẩng đầu lên. “Anh đoán mò thôi,” nói xong, anh tiến lên nửa bước kéo hai cánh tay cô ôm lấy cổ mình, giữ eo cô đẩy lại vào xe, cúi đầu, nhìn cô không gần không xa, “Vậy em nói dối anh chuyện gì thế bảo bối.” “Em không có, em lừa anh làm gì…” “Còn nói dối,” Bạc Ngạn cười khẽ, “Nói thật đi, nếu không chúng ta…” Nhan Bạch Tịch siết chặt cánh tay, ôm cổ anh hôn lên. Lời Bạc Ngạn bị chặn lại. Hôn nhiều lần như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên cô chủ động, không có kỹ thuật gì, môi dán lên môi anh, nhẹ nhàng m*t hai cái, chỉ muốn làm anh mau câm miệng đừng hỏi nữa. Không phải không biết cách cạy môi hé răng, nhưng cô không biết cũng không muốn, môi dán môi mười mấy giây, cô lùi lại, định kết thúc, lại bị Bạc Ngạn giơ tay giữ chặt gáy. “Cứ vậy thôi à?” Giọng anh khàn khàn đặc sệt, “Không muốn anh hỏi, thì ít nhất cũng phải tỏ chút thành ý chứ.” Anh véo cằm cô, cách khoảng hai ngón tay, vừa không hôn tới, cũng không cho cô lùi lại, nhẹ giọng: “Thè lưỡi ra.” Nhan Bạch Tịch khẽ hít vào, cố gắng lùi lại, mỗi lần anh nói ba chữ này cô đều cảm thấy vô cùng xấu hổ. Người này sao lại không biết xấu hổ thế nhỉ. Cô lùi về sau: “Em không muốn thè…” Anh tiến lại gần hơn, giọng trầm thấp khàn khàn, rất mê hoặc người: “Không thè lưỡi ra thì gọi gì là hôn môi.” “Bạc Ngạn…” “Vậy chúng ta tiếp tục nói chuyện buổi trưa em với Tống Chi Lâm, còn có tại sao lại đến văn phòng khoa, tại sao lại nói dối anh?” “Em không nói dối anh.” Nhan Bạch Tịch cắn chết không nhả. “Được rồi, hôn anh giống như vừa nãy đi, anh sẽ tin em.” Giọng anh mơ hồ. Nhan Bạch Tịch bị ép đến không còn cách nào, lại lần nữa ôm cổ anh dâng môi lên. Môi anh không động, lưỡi cũng không động, ngoài một tay giữ gáy cô ra, không có bất kỳ động tác dư thừa nào, đúng là đang đợi cô hôn anh. Cô nén sự xấu hổ, ôm lấy cổ anh, từ môi châu khẽ hôn đến khóe môi, thỉnh thoảng m*t nhẹ hai cái đã là cực hạn. “Anh bình thường hôn em thế nào?” Anh khàn giọng mở miệng, ấn vào gáy cô lặp lại x** n*n. Tai Nhan Bạch Tịch rất nóng, nhưng vẫn làm theo lời anh nói, vươn lưỡi lướt qua khe môi anh thăm dò vào trong, không biết nên l**m thế nào, liền chạm vào đâu hay đó. Kỹ thuật hôn của cô không hề tốt, không có kết cấu, không có kỹ xảo, nhưng Bạc Ngạn vẫn bị cô hôn đến da đầu tê dại, cơ thể như có điện giật muốn nhét cô vào lòng. Anh giữ chặt gáy cô ấn lại gần, cướp lấy quyền chủ động, tay trái x** n*n eo sau cô, công thành chiếm đất mà làm sâu sắc thêm nụ hôn này. Giữa môi lưỡi có tiếng nước bọt vang lên, anh hôn sâu hơn cô vừa nãy rất nhiều, cũng gợi tình hơn rất nhiều, chạm vào phần thịt mềm bên trong khoang miệng cô, làm cô trốn cũng không trốn được. Thật lâu sau, anh nâng eo sau cô bế lên, để hai chân cô kẹp trên eo anh. Nhan Bạch Tịch ôm chặt anh, tim đập thình thịch, hơi thở gấp gáp nóng hổi: “Anh làm gì vậy?? Đây là bãi đỗ xe.” “Khu này không có ai,” anh nâng đùi cô đẩy lên trên một chút, cười vừa ngông vừa đáng ghét, “Em tưởng anh tiêu nhiều tiền như vậy là để không à.” Nhan Bạch Tịch không biết anh tiêu tiền bao trọn khu đỗ xe này hay vì khu này chỉ mở cho một bộ phận nhỏ khách trọ, nhưng nghĩ anh cũng không phải người làm bậy bên ngoài. Cô thoáng yên tâm, cằm đặt lên vai anh. “Bạc Ngạn.” Cô đột nhiên gọi anh một tiếng. “Ừm?” Giọng anh vẫn rất khàn, ôm cô đi về phía thang máy. Thang máy cũng là độc lập của khu đỗ xe này, không có mấy người. “Ngày mai về nhà nhé.” Cô nói. Tâm trạng Bạc Ngạn không tệ, cánh tay nhấc lên một chút, ôm cô chặt hơn: “Về thì về.” Giọng anh lơ đãng: “Dù sao em cũng luôn ở bên cạnh anh.”

Bình Luận (0)
Comment