Bí Mật Ngày Thứ Ba - Châu Phủ Tiểu Thập Tam

Chương 49

Đến Thiên Tân đã là giữa trưa. Nhan Bạch Tịch liên lạc với thư ký của Nhan Vĩ Minh, định đến thẳng bệnh viện nhưng bị Bạc Ngạn ngăn lại. Anh cùng cô đứng ở lối ra sân bay, tay phải giữ hai chiếc vali hành lý, dáng người cao ráo chân dài, khiến người đi qua liên tục ngoái nhìn. Anh nắm lấy cổ tay cô kéo lại gần: “Ăn cơm trước rồi hẵng đi.” Nhan Bạch Tịch hơi ngẩn ra, kéo lại khăn quàng cổ nhìn anh. Bạc Ngạn đổi tay cầm vali, vén tóc mái giúp cô, dịu dàng hỏi: “Từ sáng đến giờ có ăn được mấy đâu, không đói sao?” Được anh nhắc, Nhan Bạch Tịch mới thấy dạ dày hơi trống rỗng, nhưng vẫn lắc đầu: “Vẫn ổnd.” “Anh đói bụng.” Bạc Ngạn ôm vai cô. Nhan Bạch Tịch kéo lại khăn quàng, đưa tay định kéo vali của mình từ tay anh: “Hay là anh đi ăn trước đi? Không cần đi cùng em đâu, em tự đến bệnh viện được.” Bạc Ngạn không nghe cô nói, ôm cô sát hơn, giúp cô chỉnh lại quần áo và tóc tai gọn gàng: “Cùng nhau đến đây, làm gì có chuyện anh đi ăn một mình. Đi ăn cơm với anh trước đã, người ở bệnh viện cũng không chạy đi đâu được.” “Đợi lát nữa ăn xong anh đưa em đi.” Anh nói. Tâm trạng Nhan Bạch Tịch vẫn vậy, lòng có chuyện nên không tập trung lắm. Bạc Ngạn nói xong phải hai giây sau, cô mới ngơ ngác đáp lại. Bạc Ngạn gọi xe, rồi tìm trên mạng một quán ăn tư gia ngon có tiếng trong thành phố, đưa cô đến đó. Vào quán ngồi xuống, Bạc Ngạn gọi món xong đặt thực đơn xuống, thấy cô vẫn đang dùng điện thoại nhắn tin với thư ký của Nhan Vĩ Minh để xác nhận tình hình bệnh viện. “Dì Lâm có ở đó không?” Bạc Ngạn nhấc ấm trà lên rót cho Nhan Bạch Tịch một chén nước. Hôm nay dậy sớm, giọng Nhan Bạch Tịch hơi khàn, cô đặt điện thoại xuống: “Không có, mẹ em đi từ hai hôm trước rồi.” Phát hiện Nhan Vĩ Minh có một đứa con khác bên ngoài, Lâm Vi cũng không hề nổi điên. Tình cảm hai người đã sớm đi đến hồi kết, dù không có những chuyện này thì cũng chẳng thể cứu vãn được gì. Nhưng điều duy nhất không ngờ tới là đứa trẻ kia chỉ nhỏ hơn Nhan Bạch Tịch hai tuổi. “Tối nay ở đâu?” Bạc Ngạn lại hỏi. Nhan Bạch Tịch ngớ người, quả thực cô đã quên mất vấn đề này. Cô cầm lại điện thoại định đặt khách sạn thì bị Bạc Ngạn ngăn lại. Quán ăn họ đến là một quán ăn tư gia địa phương, trên mạng đánh giá hương vị rất ngon, chỉ là không gian bình thường. Đến nơi mới thấy đúng là như vậy, quán chỉ có một tầng mặt tiền, diện tích bên trong không nhỏ, nhưng vì đông khách nên bàn kê san sát, nhân viên tất bật bưng bê đồ ăn, thái độ cũng không được niềm nở cho lắm. Hai người ngồi ở một bàn bốn người trong góc. Bạc Ngạn ngồi bên tay phải Nhan Bạch Tịch, cạnh lối đi nhỏ, giúp cô chắn bớt sự ồn ào phức tạp. Bị Bạc Ngạn chặn tay lại, Nhan Bạch Tịch nhìn sang: “Anh định ở bên kia à? Em đặt phòng…” Nói được nửa chừng, cô bỗng nhớ ra, như vậy thì tối nay lại phải ngủ cùng Bạc Ngạn. Sau cái tuần “bồi dưỡng tình cảm” ở khách sạn lần trước, về nhà hai người đương nhiên là tách ra, ai về phòng nấy ngủ. Thỉnh thoảng Bạc Ngạn sẽ mò sang phòng cô lúc nửa đêm, nhưng số lần không nhiều lắm, lần gần nhất là một tuần trước. Tính ra hai người đã có mấy ngày không “chung giường chung gối”. Cô nhìn Bạc Ngạn, ánh mắt chậm rãi lảng đi chỗ khác, như con đà điểu trốn tránh chủ đề này. Bạc Ngạn thấy hành động của cô, tay phải chống lên bàn đỡ thái dương, tay trái đưa lên, dùng chút sức véo má cô: “Ở cùng anh thấy tủi thân lắm à?” “Cũng không có…” Nhan Bạch Tịch sờ sờ chóp mũi, nhíu mày đưa ra yêu cầu, “Lần nào anh cũng ôm em chặt quá, nóng lắm, nếu buổi tối có thể tách ra một chút thì…” Bạc Ngạn nhếch môi rất lưu manh: “Thế bảo em ôm anh thì em lại không ôm. Trước khi ngủ kéo cánh tay em đặt lên eo anh, còn chưa nhắm mắt được hai giây, em đã cuốn chăn lăn ra mép giường, quay lưng về phía anh.” Giọng anh không hề nhỏ, dù xung quanh ồn ào, Nhan Bạch Tịch vẫn sợ bàn bên cạnh nghe thấy. Cô đưa tay che miệng anh, liếc nhìn xung quanh: “Anh có thể nói nhỏ chút được không…” Chuyện gì cũng nói ở ngoài đường. Bạc Ngạn thấy bộ dạng này của cô thật đáng yêu, kéo tay cô xuống hôn vào lòng bàn tay, mặt dày nói: “Thế tối nay em ôm anh nhé?” Anh cúi đầu ghé sát lại: “Mới tập cơ bụng xong cho em sờ này.” Nhan Bạch Tịch chùi lòng bàn tay vào quần áo anh, nghiến răng: “Anh không nên học máy tính mà nên đi làm sale mới phải.” Bạc Ngạn nhướng mày: “Tại sao?” Cô cụp mắt xếp lại đôi đũa, khó khăn nói: “Bởi vì ngày nào cũng ép mua ép bán.” Bạc Ngạn bị cô chọc cười thành tiếng, đưa tay xoa nhẹ mái tóc cô. Tay anh lướt từ đỉnh đầu cô xuống, cười nói một câu: “Tâm trạng tốt hơn chút nào chưa?” Tay cô đang cầm đôi đũa khựng lại, bỗng nhiên nhận ra tâm trạng mình đúng là không còn nặng nề như lúc nãy. Nhận thấy cô ngẩn người, tay trái Bạc Ngạn lại xoa xoa đỉnh đầu cô: “Còn không vui nữa thì cứ mắng anh tiếp đi?” “Dù sao anh cũng mặt dày rồi, em cứ nói.” Nhan Bạch Tịch siết chặt đôi đũa dùng một lần trong tay, một lát sau mới tìm lại được giọng nói của mình: “Bạc Ngạn, cảm ơn anh.” Chàng trai lười nhác “ừm” một tiếng, nhận chiếc khăn nóng nhân viên phục vụ đưa tới đưa cho cô, mặt nghiêng về phía cô, áp sát lại gần, làm một tư thế mời gọi cô hôn: “Vậy cho anh chút gì đó thực tế đi?” “………” Nhan Bạch Tịch liếc nhìn xung quanh, đưa tay đẩy anh ra: “Không cần.” Vẻ mặt cô bực bội,người ta vừa nghiêm túc cảm ơn xong thì đối phương liền giở trò lưu manh. Bạc Ngạn ngồi d*ng ch*n thoải mái, hơi híp mắt, tâm trạng rất tốt nhìn cô cười cười. Ăn cơm xong, cuối cùng cũng không để Nhan Bạch Tịch đặt khách sạn. Quê gốc của Đoạn Chi Ngọc ở Thiên Tân, nên ngoài Hong Kong ra, nơi nhà họ Bạc có nhiều bất động sản nhất cũng là Thiên Tân. Ở ngoại ô có một căn biệt thự trong khu dân cư có môi trường rất tốt. Mấy năm trước nhà họ Bạc thỉnh thoảng về đại lục đều ở đây, có người dọn dẹp định kỳ, cách bệnh viện Nhan Bạch Tịch muốn đến cũng không xa, chỉ nửa tiếng lái xe. Ăn cơm xong họ đến bệnh viện trước. Lúc đến phòng bệnh thì Nhan Vĩ Minh không có ở đó, thư ký nói ông đang ở tòa nhà khác trao đổi tình hình với bác sĩ điều trị của Nhan Thanh. Khi Nhan Bạch Tịch bước vào, trong phòng chỉ có Nhan Thanh và mẹ cô bé. Mẹ Nhan Thanh là một người phụ nữ rất dịu dàng, là bạn gái Nhan Vĩ Minh yêu bốn năm trước khi kết hôn. Cuộc sống thực tế thường giống như những câu chuyện cẩu huyết và bất đắc dĩ, hai người yêu nhau bốn năm, nhưng vì gia đình Nhan Vĩ Minh ép duyên mà chia tay. Nhan Vĩ Minh và Lâm Vi không ghét nhau, nhưng cuộc hôn nhân này mang tính chất liên hôn nhiều hơn. Kết hôn được hai năm, Nhan Vĩ Minh trong một chuyến công tác ở vùng duyên hải đã gặp lại người bạn gái từng yêu sâu đậm, mọi chuyện cứ thế diễn ra rất tự nhiên. Còn về Lâm Vi, so với gia đình, bà coi trọng sự phát triển của bản thân hơn, nên kết hôn nhiều năm như vậy, tình cảm giữa bà và Nhan Vĩ Minh cũng không hề sâu đậm. Ngay cả trước khi Nhan Vĩ Minh ngoại tình, trong hai năm đầu mới cưới, tình cảm của họ cũng rất nhạt nhẽo. Đứng trong phòng bệnh một lát, trao đổi vài câu với Nhan Thanh và mẹ cô bé, Nhan Bạch Tịch không biết phải nói gì thêm, có chút khó xử, liền kéo Bạc Ngạn ra ngoài. “Đợi ba em đã,” cô dựa lưng vào tường hành lang, nghịch chiếc điện thoại trong tay, nhìn Bạc Ngạn trước mặt, “Em muốn hỏi ông ấy chuyện giữa ông ấy và mẹ em.” Sau khi chuyện xảy ra cô cũng đã gọi cho Lâm Vi, nhưng qua điện thoại cuối cùng vẫn không nói rõ được. Đợi khoảng nửa tiếng, Nhan Vĩ Minh vội vã đi tới từ phía thang máy cuối hành lang. Xa xa nhìn thấy họ, ông đầu tiên là sững sờ, sau đó người khựng lại một chút, rồi mới chậm bước chân đi tới. “Tiểu Trương có nói với ba, nhưng không ngờ các con lại đến giờ này.” Nhan Bạch Tịch lắc đầu: “Trước khi đến con không gọi lại cho thư ký Trương.” Nhan Vĩ Minh thuộc dạng cao lớn trong số đàn ông trung niên, nhưng so với Bạc Ngạn thì kém không ít. Không biết có phải do tuổi tác đã lớn, không còn khí phách như xưa, hay là trong hoàn cảnh này ông cũng không thể cứng rắn với con gái mình, tóm lại khi ngẩng lên lần nữa, lưng ông hơi còng xuống, giọng nói cũng thả chậm lại: “Ăn cơm chưa, tối nay ở đâu?” Trong ký ức của Nhan Bạch Tịch, Nhan Vĩ Minh luôn là hình tượng người ba rất nghiêm khắc. Giờ phút này, hiện thực và ký ức đan xen, cô bỗng nhiên hoảng hốt. Bạc Ngạn đứng bên cạnh cô, cảm nhận được cảm xúc của cô, liền đỡ lời: “Ăn rồi ạ, tối nay cô ấy ở cùng cháu bên nhà họ Bạc.” Nhan Vĩ Minh gật gật đầu. Tính mạng của đứa con gái kia đang bị đe dọa, ông cũng không có quá nhiều tâm tư để quản những chuyện nhỏ nhặt của Nhan Bạch Tịch: “Ba và mẹ con có lẽ sắp ly hôn, trước cuối tháng thủ tục có thể hoàn tất.” Nhan Bạch Tịch gật đầu, tỏ vẻ mình đã biết. Cô đến đây vốn dĩ cũng chỉ để hỏi điều này. “Vậy sau này ba sẽ kết hôn với dì ở trong kia ạ?” Cô hỏi. Nhan Vĩ Minh im lặng một lát, đưa ra một câu trả lời nước đôi: “Chưa rõ nữa.” Nhan Bạch Tịch lại gật đầu, giọng nói dịu dàng: “Sau này ba vẫn làm việc ở Bắc Kinh, mẹ cũng vẫn ở trường đó ạ?” “Chắc vậy, công việc của ba và mẹ con tạm thời sẽ không thay đổi.” Lời này vừa dứt, giữa hai ba con là một khoảng lặng kéo dài. Dường như từ trước đến nay, hai ba con rất ít khi đối mặt nói chuyện bình thản như thế này. Lúc nhỏ Nhan Vĩ Minh là hình tượng bậc phụ huynh rất uy nghiêm, lớn hơn một chút, cô lại rất ít khi gặp Nhan Vĩ Minh và Lâm Vi, ít thì mười ngày nửa tháng, nhiều thì nửa năm một năm. Cô phải đi học, ba mẹ phải đi làm, ai cũng không có cách nào thường xuyên chuyển thành phố. Cô níu lấy tay áo Bạc Ngạn bên cạnh, rất lễ phép hơi cúi đầu: “Vậy chúng con đi trước đây…” “Tịch Tịch,” Nhan Vĩ Minh lên tiếng gọi cô lại. Cô dừng bước quay đầu lại, nhìn sang. Sắc mặt Nhan Vĩ Minh cũng không ổn định, có chút áy náy, hồi lâu sau mới nói: “Bố… yêu con.” Từ lúc biết chuyện cho đến vừa rồi, Nhan Bạch Tịch từ đầu đến cuối không hề có biến động cảm xúc lớn nào, cũng không hề khóc. Thế nhưng vào đúng khoảnh khắc này, nghe thấy câu nói đó, sống mũi cô hơi cay cay. Từ nhỏ đến lớn, đây dường như là lần duy nhất trong ký ức cô nghe Nhan Vĩ Minh nói rõ ràng như vậy, không ngờ lại là trong tình cảnh này, khi ông và Lâm Vi sắp ly hôn, còn trong phòng bệnh kia lại đang nằm một đứa con gái khác của ông. Suy nghĩ của Nhan Bạch Tịch thoáng trôi đi, lại có cảm giác cuộc đời thay đổi thật mau lẹ. Giây lát sau, cô khẽ thu lại tâm tư, rất đơn giản mà “Vâng” một tiếng. Không nói thêm gì nữa, cô kéo Bạc Ngạn đi về phía thang máy. Ra khỏi tòa nhà nội trú, cô đứng trước tòa nhà, hít một hơi thật sâu không khí, chỉ vỏn vẹn hai tiếng đồng hồ mà như đã trải qua mấy kiếp người. Bạc Ngạn đi tới từ phía sau, theo thói quen đặt một tay l*n đ*nh đầu cô. Anh cúi đầu nhìn cô, hỏi rất dịu dàng: “Đi chưa?” Nhan Bạch Tịch nghiêng mắt, một lát sau, cuối cùng nhìn lại phía tòa nhà sau lưng một lần nữa, gật gật đầu: “Ừm.” Từ bệnh viện về đến căn biệt thự của nhà họ Bạc ở ngoại ô, mở cửa vào nhà, tắm rửa xong là cô không muốn ra khỏi phòng nữa. Buổi sáng dậy sớm bắt máy bay, lại tất bật đến tận bây giờ, thật sự quá mệt mỏi. Biệt thự cũng không có người giúp việc, biết họ đến, người ta đã dọn dẹp xong xuôi rồi rời đi. Nhan Bạch Tịch không thích nơi ở có nhiều người, đúng ý cô. Tắm xong cô xuống lầu rót cho mình một ly nước ấm, không nói với Bạc Ngạn tiếng nào, lên lầu ngủ thẳng. Một giấc ngủ dậy mở mắt ra lần nữa, bên ngoài trời đã tối đen. Đưa tay mò điện thoại, phát hiện cô thế mà ngủ từ 5 giờ chiều đến tận 11 giờ đêm. Xoa xoa tóc ngồi dậy, phát hiện trong hộp tin nhắn có lời nhắn của Bạc Ngạn. Bạc Ngạn: [ Tỉnh thì xuống dưới nhé. ] Tắt khung tin nhắn ngẩng đầu lên, cả phòng ngủ ánh sáng rất mờ ảo, rèm cửa kéo kín mít, chỉ bật một ngọn đèn ngủ dịu nhẹ, chân giường còn đặt máy khuếch tán tinh dầu. Chiếc chăn trên người cũng không phải cái cô tiện tay vớ lấy trước khi ngủ, đã được đổi thành chăn lông vũ ấm áp. Chắc là sau khi cô ngủ Bạc Ngạn đã vào đây. Ngồi cho tỉnh táo lại một lát, cô mặc quần áo bước xuống giường, đẩy cửa đi ra ngoài. Bước xuống được nửa cầu thang, cô nhìn thấy ánh lửa le lói ở sân sau cách đó không xa. Bạc Ngạn đang ngồi xổm trước hai thùng các tông, lục lọi đồ vật bên trong, không biết đang làm gì. Nghe thấy tiếng động trong nhà, anh nghiêng đầu nhìn qua, vài lọn tóc mái hơi ẩm ướt rủ xuống trán. Lúc anh ngoan ngoãn thế này, vẻ ngang tàng trên người bớt đi một ít, trông dịu dàng hơn hẳn. Tay Nhan Bạch Tịch đang vịn lan can hơi siết chặt, bất giác nghĩ đến giống chó Golden. Anh lười nhác vẫy tay với cô: “Lại đây?”

Bình Luận (0)
Comment